Diệp Chung Giác khẽ cười: "Vậy sau đó?" "Sau đó à..", Mạc Tổ Tình cầm chiếc nĩa, nghĩ một lúc: "Sau đó em nói với cô ấy, sao có thể chứ, bộ vest của nam hình dáng có chút giống nhau, cô ấy cũng nói có lẽ cô ấy nhớ không rõ rồi"

Trong lòng Diệp Chung Giác khẽ toát mồ hôi, xem ra sau này mặc quần áo phải chú ý chút, có lẽ phải chuẩn bị vào bộ đồ trong văn phòng, nếu không Mạc Tố Tình nhìn ra thì xong đời.

Giờ anh không chắc chắn chút nào, không biết sau này cô đối với anh sẽ có thái độ thế nào.

Diệp Chung Giác ăn một miếng món đi kèm, cân nhắc một chút rồi mới chậm rãi nói: "Nếu sau này anh đột nhiên trở nên giàu có, em có từ chối chấp nhận anh không?"

Anh nói xong, khoé miệng hơi động, bổ

sung thêm một câu: "Anh nói giả sử!"

Mạc Tố Tình nhìn chăm chú anh suốt 3 giây, đột nhiên phá lên cười: "Sau có thể chứ, anh không cần phải đùa em những chuyện phi thực tế như thế, sao có thể dễ dàng như thế, đột nhiên trở nên giàu có, nếu như vậy trên đời này đều là những người có tiền rồi, hơn nữa, kể cả anh có tiền thì cũng là bản thân chăm chỉ kiếm được, em có lý do gì mà chối bỏ anh chứ, chỉ cần anh không thay đổi là được!"

Cô nói xong, thoả mãn ăn một miếng bít tết.

Sắc mặt của Diệp Chung Giác không chút thay đổi, nhưng trái tim đã có chút ảm đạm.

Có vẻ Mạc Tố Tình hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, anh muốn nói dần cho cô ấy biết, nhưng không biết làm thế nào để mở lời.

Diệp Chung Giác nghĩ một lúc, vẫn là thôi vậy, đi một bước nhìn một bước.

Nếu Lâm Nhiên biết suy nghĩ của anh, nhất định sẽ kinh sợ mà rớt quai hàm mất.

Trong lòng anh ta, Diệp Chung Giác như hiện thân của một vị thần, anh trước giờ chưa từng làm chuyện gì mà mình không chắc chắn, anh làm bất cứ chuyện gì đều dựa trên cơ sở chắc chắn.

Trên thương trường, thủ đoạn quyết liệt của anh khiến đối thủ không kịp đề phòng, căn bản không dám cạnh tranh với anh, theo Lâm Nhiên thấy, Diệp Chung Giác luôn luôn tồn tại một sự khó lường.

Anh không chỉ có thể điều hành tập đoàn Empire Phong Vân, mà trong thế giới ngầm cũng quyền lực không kém, Lâm Nhiên lớn thế này rồi, người mà anh bái phục chỉ có Diệp Chung Giác.

Mạc Tố Tình vừa định nói cái gì thì đột nhiên nhìn thấy Mạc Tố Liên từ nhà hàng đi vào.

Đáy mắt cô chợt loé lên sự ghê tởm, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi ăn một bữa cơm cũng gặp phải cô ta.

Lưng Diệp Chung Giác quay về phía cửa, cũng không để ý thấy biểu hiện của Mạc Tố Tình có chút thay đổi.

Đến khi anh nhận ra, thì Mạc Tố Liên đã đi đến phía bàn ăn của bọn họ.

Mạc Tố Liên cố làm ra vẻ cao ngạo nhìn Mạc Tố Tình, trên môi đầy vẻ chế giễu: "A! Nghe nói 2 ngày trước nhà báo lớn của chúng ta được lên báo, đúng là còn lên báo nhanh hơn cả người nổi tiếng là tôi đó!"

Mạc Tố Tình cảm thấy những món ăn trước mặt, đột nhiên mất đi cảm giác ngon

miệng.

Mạc Tố Liên ngẩng cao đầu, căn bản không để ý đến Diệp Chung Giác, cô chỉ là nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông, căn bản không tận mắt nhìn thấy.

Mạc Tố Tình ngẩng đầu, nhìn trực tiếp vào Mạc Tố Liên, trong ánh mắt không chút che giấu vẻ ghê tởm: "Mạc Tố Liên, cô là chó sao, cho nên mới nhìn thấy người khác liền cắn loạn lên!"

Câu nói vừa dứt, Diệp Chung Giác liền sững người, Mạc Tố Liên nổi giận.

Diệp Chung Giác thực sự sốc, Mạc Tố Tình bỗng dưng nói một người như vậy, anh trước giờ chưa từng thấy cô mắng người, hơn nữa, trong trí nhớ của anh về Mạc Tố Tình, nhẹ nhàng tốt bụng, thông minh tinh tế, chuyện gì cũng dùng trái tim nhân hậu của mình để đối đãi.

Như một thiên thần hạ phàm.

Nhưng giây phút này, dường như cả người cô đều mọc gai, giống như một con nhím nhỏ gặp phải nguy hiểm, để bảo vệ mình khỏi bị thương.

Mạc Tố Liên mặc dù không phải lần đầu bị Mạc Tổ Tình mắng, nhưng ở trước mặt bao người như vậy, Mạc Tố Tình lại không để ý hình tượng, dám mở miệng mắng cô, cô đúng



là không ngờ đến.

Cô vẫn nhớ lần trước gặp mặt, cô ta còn tranh cãi với cô.

"Cô! Cô..", Mạc Tổ Liên chỉ vào Mạc Tổ Tình, một câu cũng không nói ra được, giận tím tía mặt mày.

Ánh mắt của cô lập tức quét đến Diệp Chung Giác đang ngồi đối diện Mạc Tổ Tình, ánh mắt trở nên thâm độc: "Mạc Tổ Tình, cô vừa gây ra vụ bê bối với Quan Tử Hiên, giờ còn đùa giỡn với một người đàn ông khác, cô không phải đã kết hôn rồi sao? Cô không sợ bị chồng đến bắt tại trận sao! Vẫn còn không biết xấu hổ mà mắng tôi!"

Lời nói của Mạc Tố Liên vừa thốt ra, toàn thân Diệp Chung Giác liền có chút thay đổi.

Trong lòng Mạc Tố Tình thầm nói, không ổn rồi! Xem ra Diệp Chung Giác tức giận rồi.

Cô còn chưa mở lời, Diệp Chung Giác đã đột nhiên đứng dậy, vẻ ngang ngược, khí thế hừng hực toát ra.

Anh nhìn Mạc Tố Liên, ánh nhìn như bóp nghẹt người khác, khuôn mặt trở nên khó coi vì tức giận: "Nếu cô không muốn chết, thì tử tế với Tổ Tình chút!"

Ngay lúc Diệp Chung Giác quay lại, Mạc Tố Liên đã hoàn toàn sững sờ.

Cô ngây người, đã quên mất những gì Diệp Chung Giác vừa nói.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Chung Giác, ánh mắt mê mẩn đến cực độ, trên thế giới này sao lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy chứ. Ngông cuồng, bá đạo, khí chất cao quý, tao nhã lại lạnh lùng, biểu cảm điềm tĩnh, ngoại hình xuất sắc, thật quyến rũ, Mạc Tố Liên dường như rơi vào trạng thái sững sờ.

Cô nghĩ bản thân hình như đã yêu điên cuồng người đàn ông trước mắt rồi.

Cô lúc này thực sự cảm thấy hối hận, ban nãy mình đã nhìn không kĩ, nhất định đã để lại ấn tượng không tốt cho anh, nhưng cũng không sao, cô có niềm tin, cô nhất định sẽ khiến anh thay đổi cách nghĩ về mình.

Mạc Tố Tình và Cố Kiếm Nam không phải rất tốt sao? Như vậy cũng không phải do cô mà họ chia tay.

Từ nhỏ Mạc Tố Tình đã xinh đẹp hơn cô, cho nên cô mới cố gắng vào ngành giải trí, mặc dù chỉ là diễn vài vai diễn hạng ba, nhưng chí ít cô cũng được gọi là ngôi sao.

Cô nắm chặt tay, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà người đàn ông hoàn hảo như này lại bị Mạc Tố Tình sở hữu chứ, cô nhất định phải cướp lấy.

Mạc Tố Liên nghĩ đến đây, liền nhanh

chóng che giấu sự mê mẩn trên gương mặt.

Cô dịu dàng mỉm cười nhìn Diệp Chung Giác: "Ay yo, thật ngại quá, tôi không biết hai người đang ăn cơm, tôi và Tố Tình là chị em, cũng gọi là người thân, mắng chính là yêu mà! Hai người chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nhưng tình cảm thì càng ngày càng tốt..."

Nói xong, cô liền không nhịn được mà nháy mắt với Diệp Chung Giác.

Mạc Tổ Tình cạn lời ngẩng đầu nhìn lên trời, sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ vậy chứ, nói chuyện vô lý như vậy nhưng mặt vẫn không chút biến sắc.

Đúng là diễn viên có khác, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh! Thật đáng sợ.

Diệp Chung Giác thực sự vô tình lại vướng vào cô ta, anh nhìn ra được, Mạc Tố Tình nhìn thấy cô ta, tâm trạng lập tức trở nên không tốt.

Anh vô cảm thốt ra vài từ: "Quên không nói với cô, tôi là chồng của Mạc Tổ Tình!"

Nói xong, anh trực tiếp kéo theo Mạc Tố Tình còn đang ngẩn người, quay người đi ra khỏi nhà hàng.

Mạc Tố Liên vẫn còn sững sờ, cái gì? Anh ấy chính là chồng của Mạc Tố Tình, sao có

thể, không có Cố Kiếm Nam, Mạc Tổ Tình vẫn có thể tìm thấy người đàn ông xuất sắc thế này sao.

Mạc Tố Liên rõ ràng bị tin tức này làm cho chấn động.

Cô như vừa bị sét đánh ngang tai, đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng nghiến răng giận dữ, cô không tin số mệnh của Mạc Tố Tình tốt đến vậy, cô không cam tâm! Rất lâu sau khi Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác rời đi, Mạc Tố Liên mới bình tĩnh lại được, cảm xúc cũng không còn kích động như ban nãy.



Hôm nay cô quay phim gần đây, thực ra cũng chỉ là nữ phụ thứ n, đều không có danh tiếng, giống như diễn viên quần chúng vậy.

Buổi trưa cô đến đây ăn cơm, suy cho cùng đất diễn của cô quá ít, đứng ở đó như một con ngốc.

Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ rằng, mình sẽ gặp Mạc Tố Tình, càng không ngờ rằng mình sẽ gặp chồng của Mạc Tố Tình.

Đến khi cô bình tĩnh lại mới nhớ ra, lần trước Bạch Đình Nam nói với cô, chồng của Mạc Tố Tình không có tiền, chỉ là tầng lớp làm việc phổ thông.

Cho dù là như vậy, trong đầu Mạc Tổ Liên

vẫn hiện lên dung mạo của Diệp Chung Giác, trên đời vẫn còn người đàn ông đẹp trai như vậy, dù cô đã nhìn thấy rất nhiều những soái ca trong làng giải trí, nhưng cũng không thể so được với anh.

Cô vừa thầm hận Mạc Tố Tình tốt số, vừa nghĩ cách làm sao để ly gián Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác, trong lòng cô không ngừng nghĩ đến sắc đẹp của của Diệp Chung Giác.

Người đàn ông có thể dùng từ sắc đẹp để hình dung, vậy nhất định là đạt đến mức độ cực kì đẹp trai rồi.

Đột nhiên một tia vui sướng hiện trên mặt CÔ.

Có rồi! Trước tiên lừa họ đến biệt thự nhà họ Mạc đã, sau đó cô tự có tính toán riêng!

Mạc Tố Liên nói là làm, cô nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Mạc Chấn Phong: "Cha..., giọng nói đầy vẻ nũng nịu, nếu như là người bình thường thì sớm đã nổi da gà rồi.

Nhưng Mạc Chấn Phong có chút cưng chiều Mạc Tố Liên, nghĩ cô con gái nhỏ này đang làm nũng mình, so với người con gái lớn mạnh mẽ thì vẫn tốt hơn, trong lòng ông cũng có chút an ủi.

"Sao vậy? Tố Liên, gọi cha có chuyện gì?" "Hôm nay con gặp chị!", Mạc Tố Liên nói

xong, ánh mắt hiện lên vẻ thâm sâu, mưu kế.

"A..", vừa nghe đến con gái lớn, trong lòng Mạc Chấn Phong có chút dao động, lần trước là con gái đã giúp giải quyết chuyện của công ty, ông gọi điện đến cảm ơn, giọng nói của Mạc Tố Tình còn không mặn mà lắm, sau đó ông cũng không liên lạc lại.

"Con gặp chị làm gì?", Mạc Chấn Phong tuỳ ý nói.

Mạc Tố Liên giả vờ ngập ngừng, giọng nói đầy do dự: "Con không biết nói thế nào, sợ sẽ làm cha không vui"

Mạc Chấn Phong thở dài: "Có chuyện gì, con nói đi, cha cũng quen rồi."

Giọng nói của Mạc Chấn Phong có chút u sâu.

Mạc Tố Liên thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng thêm mắm thêm muối, miêu tả chuyện đã xảy ra: "Là thế này, cha à, một thời gian trước qua lời bạn thân con là Bạch Đình Nam, cô ấy quen biết chị, đã từng đến nhà mình đó, cô ấy cùng làm ở một toàn soạn với chị, cô ấy nói, chị kết hôn rồi, tất cả nhân viên ở toà soạn đều biết, con sợ cha tức giận nên mới không dám nói với cha"

"Cái gì?", Mạc Chấn Phong không tự chủ được, cao giọng nói.

Ông liền nghĩ cách đây không lâu, cô nói với ông sẽ chuyển ra ngoài, hộ khẩu cũng cần dùng, lúc đó ông cũng không nghĩ nhiều liền để cô lấy đi.

Giờ nghĩ lại, cô nhất định là cầm đi đăng ký kết hôn rồi.

Mạc Chấn Phong như mắc nghẹn trong cổ họng, thiếu chút không thở nổi, đứa con gái bất hiếu này!

Thảo nào khi ông sắp đặt buổi ra mắt cô lại gạt bỏ.

Chờ hô hấp trở lại bình thường, ông tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó?"

Mạc Tố Liên nhanh chóng tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Hôm nay con gặp chị ấy, chị ấy đang cùng chồng ăn cơm, là một người làm nhân viên bình thường, con vừa mở lời nói chị về thăm cha, chị ấy liền trực tiếp ở nhà hàng mắng con, lúc nó chị mắng những lời rất khó nghe"

Mạc Tố Liên cố tỏ vẻ oan ức, nói bản thân đáng thương biết bao.

Cô khịt khịt mũi: "Cha, nếu cha muốn gặp, có thể nói chị đưa người đàn ông đó về nhà cho cha xem mặt, dù sao hai người cùng đã kết hôn rồi, gạo đã nấu thành cơm, chúng ta cũng không còn cách nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện