Tuy rằng các cô và Quan Từ Hiến không hợp nhau nhưng mà không biết vì sao Mạc Tố Tình lại có dự cảm người đàn ông này nhất định sẽ cứu cô và Lệnh Hề Dao.

Quả nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn ra tay.

Quan Từ Hiên ngẩn người hồi lâu, sau đó mới nghẹn ra một câu: “Hai người đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

Mạc Tố Tình vô cùng bất đắc dĩ, cô thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, là do đầu anh ta nhảy số quá nhiều hay là do cô quá ngu ngốc, cung phản xạ quá dài.

Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua Quan Từ Hiện đang lái xe, đột nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở nhà vệ sinh của sân bay, bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi dở khóc dở cười, vậy mà hiện tại bọn họ có thể hòa thuận ngồi trên một chiếc xe.

Thật sự khó có được mà!

“Nói như vậy thì thật sự tôi phải cảm ơn anh rồi, bởi vì tò mò mà anh đã chụp những tấm ảnh không nên chụp, rồi dây vào tai họa không nên dây! Cảm ơn anh suýt chút nữa thì đã giúp cuộc sống cá nhân của tôi được công khai khắp thiên hạ!”

Quan Từ Hiên cười gượng một tiếng, có hơi xấu hổ, anh ấy biết chuyện mình làm là không đúng nhưng mà lúc ấy anh ấy cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, trong nhất thời não không hoạt động nên mới làm ra chuyện này.

“Không phải là ngay sau đó tôi đã mở họp báo giải thích rồi sao?”

“Đúng vậy, anh đã giải thích, nếu anh không giải thích thì có lẽ bây giờ mỗi lần ra ngoài tôi luôn phải đeo khẩu trang và kính râm đấy.

Mạc Tố Tình tức giận nhìn anh ấy.

Hai người châm chọc nói cười suốt cả quãng đường, cũng không còn gương cung bạt kiếm như trước kia nữa.

Sau đó, chiếc xe nhanh chạy đến dưới lầu tiểu khu Mạc Tố Tình ở, cô xuống xe, Quan Từ Hiện cũng đi theo xuống xe.

Mạc Tố Tình quay người lại: “Anh không

cần tiễn tôi, nhanh đi về nhà đi!”

Quan Từ Hiến không thèm để ý xua tay: “Không sao, nhìn cô đi lên rồi tôi sẽ về, tôi không có việc gì cả, nhớ báo bình an cho người bạn tốt kia của cô, nếu không cô ấy còn tưởng tôi lừa bán cô nữa.”

Mạc Tố Tình nhịn không được cười ra tiếng, vì sao mà mấy lấn trước cô không phát hiện ra người này lại có một mặt hài hước như vậy chứ? “Được, tôi biết rồi!”

Lúc Mạc Tố Tình đi vào trong sảnh, Quan Từ Hiến mới lên xe khởi động xe chạy đi.

Mạc Tố Tình vừa mới đi vào trong sảnh, đang đi về phía thang máy thì đột nhiên cảm giác bên trái có một ánh mắt mãnh liệt nhìn cô, cô lập tức xoay người nhìn qua thì nhìn thấy vẻ mặt Diệp Chung Giác vô cùng u ám nhìn cô.

Vẻ mặt kia, từ lúc bọn họ ở bên nhau đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy.

Âm u, tàn nhẫn, phức tạp giống như cô đã phạm phải vào một sai lầm không thể nào tha thứ.

“Anh... anh bị làm sao vậy?”

Giọng nói Mạc Tổ Tình có hơi cứng ngắc, cô không biết vì sao Diệp Chung Giác lại xuất

hiện ở đây vào lúc này. Có điều, cô bỗng chốc nhớ lại chuyện tối hôm qua, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên lạnh băng.

Đúng vậy, vì sao cô phải có cảm giác có tật giật mình chứ, rõ ràng anh là người sai trước, là người giấu diếm trước, bây giờ anh lại bày ra vẻ mặt này là muốn làm cho ai nhìn đấy!

Nhưng mà Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác chưa từng cãi nhau bao giờ, giờ phút này cô không biết mình phải đổi sang loại cảm xúc gì, dùng tâm trạng nào để đối mặt với Diệp Chung Giác, mặc dù trong lòng cô cực kỳ không thoải mái.

Nhìn vẻ mặt Diệp Chung Giác không có chút thay đổi nào, Mạc Tố Tình không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này với anh nữa, cô trực tiếp xoay người rời đi.

Kết quả đột nhiên Diệp Chung Giác giữ chặt lấy cánh tay của cô, Mạc Tố Tình nổi giận.

Người này không nói lời nào lại còn không có cô rời đi, rốt cuộc là có ý gì đây.

“Diệp Chung Giác, anh đủ rồi đó, ngày mai em còn phải đi làm nữa!”

Diệp Chung Giác nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy, giọng nói của anh u ám đến mức dường như

có thể đổ mưa.

“Em biết mình còn phải đi làm à, anh cho rằng em chơi đến mức quên mất thời gian rồi!”

Mạc Tố Tình nghe thấy giọng điệu không lạnh không nhạt của anh thì tức giận rút tay mình ra khỏi cánh tay anh.



“Anh muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây thì mời anh chơi một mình, xin lỗi em không rảnh!”

Vốn Diệp Chung Giác chờ Mạc Tố Tình ở trên nhà nhưng mà chờ một hồi lâu vẫn không thấy cô về, trong lòng sốt ruột quá không chịu nổi nên đã đi xuống lầu, không ngờ anh đứng dưới sảnh chờ đến khi sắp hết kiên nhẫn cô mới trở về.

Hơn nữa còn là được một người đàn ông đưa về, càng làm cho anh tức giận hơn chính là người đàn ông này là Quan Từ Hiên.

Mấy hôm trước Quan Từ Hiên mở cuộc họp báo đã cố ý ôm cô một cái khiến cho cô trở thành cái đích chỉ trích của mọi người, cô còn chưa rút ra được bài học sao? Vậy mà còn dám đi cạnh người đàn ông đó.

Sự tức giận trong lòng anh đã có thể tượng tượng ra được.

Vốn dĩ hôm nay anh vội vàng tan làm

chính là vì muốn giải thích cho Mạc Tố Tình chuyện đêm qua.

Trước khi tan làm nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô, anh đã đoán ra được có thể là vì tối hôm qua cô nhìn thấy dấu son môi Tống Sính Đình để lại trên áo anh cho nên không vui.

Thật ra, căn bản là lúc ấy anh không chú ý đến dấu vết kia.

Cô vì anh mà ghen, trong lòng anh rất là vui vẻ nhưng mà vì tức giận mà cô đã đi ra ngoài với người đàn ông khác, thật sự khiến anh rất giận dữ.

Ban đầu vốn muốn giải thích chuyện này nhưng bây giờ một câu cũng không thể thốt ra nổi, biểu hiện bên ngoài toàn bộ đều là lửa giận và mất khống chế.

Vừa nãy anh đứng trong sảnh nhìn xuyên qua cánh cửa kính.

Lúc Quan Từ Hiện đưa Mạc Tố Tình trở về, thân là một người đàn ông, anh hiểu rất rõ ràngánh mắt anh ấy nhìn cô, đó chính là ánh mắt và cảm xúc của một người đàn ông khi cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ.

Nhưng mà dường như Mạc Tổ Tình lại không hề phát hiện ra.

Thử hỏi anh có thể không tức giận không.

Hơn hai mươi năm trước, khi anh chưa kết hôn với Mạc Tổ Tình, dường như chưa từng có người nào làm trái với nguyện vọng của anh. Chỉ cần là điều anh muốn thì không có chuyện làm không được, chỉ cần là thứ anh muốn thì không có gì mà không lấy được.

Nhưng mà Mạc Tổ Tình lại cố tình làm thế ở đây.

Mạc Tố Tình là một người có tính cách cứng cỏi, hơn nữa cô vô cùng để ý đến chuyện tối hôm qua.

Chưa hết, cô đã về được một lúc nhưng Diệp Chung Giác lại không hỏi cô bị làm sao mà lại nổi giận với cô, chẳng lẽ anh không nhìn thấy tóc cô bị túm, quần áo cũng có chỗ nhăn nhúm sao?

Trong lòng Mạc Tố Tình vừa tức giận lại vừa tủi thân.

Cho nên hai người tiếp tục giằng co, không ai chịu nhận thua.

Hai người gắng co vài phút, Diệp Chung Giác không nói một lời nào, đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vô cùng âm trầm. Mạc Tố Tình lập tức xoay người, đi thẳng vào thang máy không thèm quay đầu lại.

Thật ra Mạc Tố Tình hoàn toàn không thể ngờ rằng, trong mắt Diệp Chung Giác, đầu tóc cô bị túm và quần áo nhăn nhúm chính là bởi

vì chơi quá high.

Còn Diệp Chung Giác căn bản không nghĩ được đêm nay cô ức hiếp, suýt nữa thì đã bị người ta...

Diệp Chung Giác đứng yên dưới sảnh, ngẩn người một lúc thật lâu, sau đó mới đi lên lầu.

Lúc anh trở về phòng, Mạc Tố Tình đã tắm rửa xong sắp đi ngủ.

Diệp Chung Giác tắm rửa xong bèn lên giường, anh vừa mới nằm xuống đã cảm giác được cơ thể Mạc Tố Tình nằm bên cạnh cứng đờ lại.

Anh đột nhiên thấy hơi tức giận, cô đi ra ngoài cả đêm nhưng lại không có bất kỳ lời giải thích nào với anh, anh tìm cô lâu như vậy, gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như thế.

Thế nhưng bây giờ cô lại bày ra thái độ này.

Nghĩ đến đây, trong lòng đại boss Giác của chúng ta nhịn không được lại nổi giận lên nữa.

Vì sao mà lúc anh lo lắng cho cô như vậy, cô lại mập mờ ở cạnh một người đàn ông khác.

Trong lòng Diệp Chung Giác không thoải mái nhưng mà anh cũng không muốn cãi

nhau với Mạc Tổ Tình cho nên anh mới ấu trĩ làm ra động tác mà không người nào có thể ngờ được.

Anh đưa tay ôm Mạc Tố Tình vào trong ngực, ngửi mùi hương trên cơ thể cô, giọng nói mang theo chút tủi thân.



“Anh mặc kệ, đêm nay em làm cho anh lo lắng như vậy, em cần phải an ủi anh!”

Vốn trong lòng Mạc Tổ Tình đang tức giận, cô cũng không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể trở nên ấu trĩ như vậy.

Cô đưa tay muốn đẩy Diệp Chung Giác ra nhưng làm cách nào cũng không đẩy được!

Cô khó thở, khuôn mặt nhỏ hồng hồng cất lên giọng nói lạnh như băng: “Diệp Chung Giác, anh còn là đàn ông sao?”

Lời nói này của cô khiến cho Diệp Chung Giác ngẩn người, nhất thời anh không hiểu cô đang có ý gì. Ai cũng nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, đúng thật mà!

Mạc Tổ Tình không cho anh thời gian trả lời, lại nói tiếp.

“Anh muốn chơi, thích chơi thì phiền anh đi tìm người khác, em không muốn tiếp tục chơi trò trẻ con với anh!”

Tuy rằng Mạc Tố Tình hiểu rõ trong lòng mỗi người đàn ông thật ra đều có một chút

ấu trĩ nhưng mà cô đang tức giận, vẫn nhịn không được mà nói ra những lời này.

Quả nhiên cả người Diệp Chung Giác đã cứng đờ lại, không khí trong phòng lập tức chậm lại theo tâm trạng của anh, giọng nói của anh cũng lạnh đến mức tỏa ra hơi băng.

Vừa rồi chẳng qua là anh muốn cho bậc thang để cả hai cùng đi xuống, anh không muốn cãi nhau với Mạc Tố Tình nhưng không ngờ rằng cô lại nói với anh như vậy.

Anh lạnh lùng nhìn Mạc Tổ Tình: “Anh thích chơi!” Giọng nói anh lập tức cao lên: “Mẹ nó, trong hai người ai là người thích chơi, đêm nay em để người đàn ông khác đưa em về thì cũng thôi đi nhưng mà đến một lời giải thích em cũng không nói, bây giờ lại còn nói anh trẻ con. Mạc Tổ Tình, rốt cuộc em có trái tim hay không?”

Mạc Tố Tình sửng sốt, đêm nay anh không nóng không lạnh chính là vì chuyện này?

Nhưng mà vì sao anh lại không hỏi, căn bản là anh không hỏi rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao. Vừa về đã xụ mặt cho cô nhìn, cô cũng không phải là nơi để trút giận, xả hận cho anh.

Cho nên cô cũng dùng giọng nói lạnh lùng vô cùng thích hợp với tình hình mà nói

một câu: “Vậy tối hôm qua trên người anh đầy mùi nước hoa, còn mang theo dấu son môi về nhà, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?”

Có lẽ vì cách thức của Mạc Tổ Tình có chút cực đoan, lời nói mang theo giọng điệu châm chọc mỉa mai, đến cả vẻ mặt cũng khiến cho Diệp Chung Giác cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Anh nặng nề nhìn cô, giọng điệu cũng ảm đạm khó hiểu.

“Nói như vậy, là em đang trả đũa lại anh sao...

Mạc Tố Tình cũng không biết bản thân bị làm sao, lý trí nhất thời bỏ nhà đi bụi, mất não nói một câu: “Đúng là vậy đấy!”

Vẻ mặt Diệp Chung Giác lập tức thay đổi, khí thế cả người đều thay đổi, anh rất tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Tố Tình giống như hận không thể nuốt tươi cô.

Mạc Tố Tình có hơi sợ hãi nhưng khi nghĩ đến lời nói của Diệp Chung Giác, cộng với hành động đêm nay của anh, trong lòng cô càng tức giận, vì thế cô ngẩng gương mặt nhỏ lên căm tức nhìn Diệp Chung Giác.

Vẻ mặt kia như đang nói, anh cho rằng em sợ anh sao!

Diệp Chung Giác vẫn ôm cô trong lòng ngực, nhìn cô giống như một con mèo mẹ đang nổi giận, anh tức đến mức bật cười.

“Tốt, tốt lắm, cực kỳ tốt! Mạc Tố Tình, đêm nay anh sẽ khiến cho em hiểu, nếu không phải anh yêu em thì con mẹ nó, em trong mắt anh chẳng là cái thá gì!”

Mạc Tố Tình trở nên ngẩn người, cô hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Chung Giác sẽ nói với cô những lời như vậy.

Nhưng mà điều cô không ngờ được còn đang ở phía sau.

Diệp Chung Giác căn bản không để ý cô giãy giụa, không có bất kỳ báo trước nào, cứ như vậy đột ngột chiếm lấy cô.

Mạc Tố Tình hoàn toàn ngu người, cô giống như diều đứt dây không còn chút manh mối nào.

Cô giống như rối gỗ không một chút sự sống, không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Diệp Chung Giác giống như phát điên, anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Mạc Tổ Tình. Anh giống như đang giải tỏa hết nỗi bực tức, muốn làm cho cô khuất phục anh, mỗi một lần đều làm cho Mạc Tố Tình cảm nhận nỗi đau thật sâu.

Cô đột nhiên bật cười, cũng không hề

giãy giụa.

Nước mắt đong đầy trong khóe mắt chậm rãi chảy xuống, rơi lên gối đầu.

Ánh mắt cô trống rỗng chết lặng nhìn đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu. Đúng vậy, vì sao cô phải giãy giụa, toàn bộ chuyện này không phải là do cô lựa chọn sao, còn không phải là vì cô gieo gió gặt bão sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện