Nghe xong mẹ Bạch Liên nói, trên gương mặt Mạc Tố Liên hiện lên vẻ căm thù.
Mạc Tố Tình, lại là Mạc Tố Tình.
Cô ta cho rằng cô ta vẫn còn những ngày tháng tươi đẹp sao? Ha ha, Mạc Tố Liên lạnh lẽo cười thầm, không lâu nữa, cô sẽ khiến Mạc Tố Tình trải nghiệm thế nào gọi là cảm giác mất đi người thân.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ, trước hết mẹ đừng tức giận nữa, Mạc TốTình cô ta cũng không đắc ý được lâu nữa đâu, con nói cho mẹ mộtchuyện…”.
Mạc Tố Liên ghé tai Bạch Liên, thì thầm nói những chuyện xảy ra gần đây, khuôn mặt toát lên vẻ vô cùng tự hào.
Bạch Liên nghe con gái nói xong, mặt vô cùng vui mừng nhìn đứa con gái bảo bối của mình: “Liên Nhi, con nói đều là thật sao?”.
Mạc Tố Liên nham hiểm cười nói: “Mẹ, chuyện thế này còn có thể là giả sao, sau này mẹ không cần phải lo lắng con gái của người phụ nữ đó sẽcướp mất, tất cả sẽ là của chúng ta.” Cô nói xong liền đắc ý nhìn lênlầu.
“Mẹ, không phải lo lắng, lúc nữa chờ cô ta xuống, con sẽ thay mẹ dạydỗ cô ta!” Nói xong, một nụ cười đắc thắng liền hiện lên trên gương mặtTố Liên, giống như một chú gà trống kiêu hãnh chiến thắng, ngẩng đầucao, sợ rằng người khác sẽ không nhìn thấy.
Mạc Tố Tình thu dọn xong hành lý, cuối cùng đưa mắt nhìn căn phòngmình đã ở suốt 23 năm, trong lòng có chút miễn cưỡng không nỡ. Ở đây lâu như vậy, giờ cuối cùng cô cũng quyết định rời đi rồi. Mặc dù ở đây đãkhông còn chút đồ nào của cô lưu lại đây, nhưng trong lòng cũng khôngkhỏi có cảm giác buồn khó mà diễn tả.
Mạc Tố Tình nhìn lại một lần nữa, rồi nhanh chóng kéo vali ra ngoài,tiện tay đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu. Sau này, cô không còn làMạc Tố Tình ngu ngốc đó nữa, không bị tên Cố Kiếm Nam lừa hết lần nàyđến lần khác, lại còn phải chịu đựng bà mẹ kế Bạch Liên.
Sau này, không cần phải như thế nữa…
Lúc Mạc Tố Tình quay về, Mạc Chấn Phong đã không còn ở trong phòng sách, cô để lại sổ hộ khẩu lên bàn.
Lúc cô xuống lầu, nhìn thấy Mạc Tố Liên trong phòng khách, cô có chút ngạc nhiên, cô ta quay về rồi?
Ngay lập tức Mạc Tố Tình cười khẩy, cô nghĩ, cả ngày bận cướp bạntrai của người khác, lại cho đấy là điều đương nhiên mà ngang nhiên đứng đó, trên đời này chỉ sợ có mình Mạc Tố Liên.
Đúng là không chút xấu hổ, không chút mảy may thấy có lỗi.
Mạc Tố Tình vô cảm kéo va li xuống lầu, cô vừa định đi qua phòngkhách liền bị Mạc Tố Liên chặn lại. Mạc Tố Liên như một con khổng tướckiêu hãnh, hai tay giang ra, chặn đường của Mạc Tố Tình.
“Sao vậy? Cô kéo va li đi đâu?” Cô ta đắc ý nhướn mày, “Làm cho mẹtôi tức giận, sợ phải nhận tội nên muốn đi sao? Cô nghĩ cô có thể sao?”
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, Mạc Tố Tình cảm thấy thực sự ghê tởm.
Cô lạnh lùng nói: “Tránh ra! Đừng có để tôi nói lần thứ hai.”
Mạc Tố Liên cau mày, ai cho cô ta dũng khí này chứ, Cố Kiếm Nam đã bị cô cướp đi rồi, giờ còn ai mà cô ta có thể dựa vào chứ? Đúng là đángthương.
“Chẹp chẹp chẹp…” Cô mỉa mai nhìn Mạc Tố Tình,”Mạc Tố Tình, cô nghĩrằng cô vẫn còn đắc ý được bao lâu, tôi nói cho cô biết…” Tố Liên vừanói vừa chỉ tay vào mặt Mạc Tố Tình, “Cái nhà này sau này không đến lượt cô lên mặt, hung hăng…”.
Cô đang nói thì từ “Nữa” bị mắc nghẹn trong cổ họng, đau đớn hét lên.
Chỉ nhìn thấy Mạc Tố Tình lạnh lùng, trực tiếp nắm lấy ngón tay MạcTố Liên bẻ gập ra sau, đau đến mức môi của Mạc Tố Liên cũng trở nêntrắng bệch.
Mạc Tố Tình lạnh lùng nhìn Bạch Liên bị doạ đến lúng túng không biếtlàm gì. Giọng của cô lạnh đến thấu xương: “Tôi ban nãy đã nói, đừng đểtôi nói đến lần thứ hai! Còn nữa, đúng hơn thì không đến lượt tôi lênmặt làm càn, vì trước giờ tôi chưa từng lên mặt làm càn, đừng có mắt của kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử, huống hồ…”.
Một nỗi buồn chợt loé lên trong mắt Mạc Tố Tình, cô tiếp tục: “Huốnghồ, hai người song kiếm hợp bích, tôi ắt hẳn sẽ đấu không lại. Mạc TốLiên, tôi cảnh cáo cô lần nữa, bất kể có sao tôi cũng không sợ cô, côphải luôn nhớ cho rõ, đây là nhà của tôi, không phải nhà của cô!”.
Mạc Tố Tình nói xong, không thèm để ý đến gương mặt khó coi của MạcTố Liên, cô trực tiếp đẩy tay cô ta xuống, quay người rời đi. Cô đi đếncửa thì nghe thấy tiếng khóc đáng thương của Mạc Tố Liên vang lên.
“Mạc Tố Tình, cô dám mắng tôi với mẹ tôi ở bên nhau, nương tựa nhau,cô sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay, tôi nhất định bắt cô trảgiá…”.
Mạc Tố Tình sững sờ, mắng cô ta và Bạch Liên ở bên nhau?
Cô nghĩ lại chút, cũng đúng! Mạc Tố Liên không biết rằng, bản thân cô đã sớm biết cô ta và Cố Kiếm Nam qua lại với nhau. Vậy cứ để hai ngườihọ diễn trò tiếp đi, xem họ diễn được bao lâu. Nghĩ đến đây, cô kéo hành lý, không ngoảnh đầu đi thẳng ra ngoài.
Diệp Chung Giác chờ khoảng nửa tiếng, liền thấy Mạc Tố Tình kéo theochiếc vali màu xám bạc, không chút biểu cảm đi đến. Cả người cô dườngnhư toát ra vẻ lạnh lùng khiến không ai dám lại gần. Diệp Chung Giácsững sờ, chợt nhớ đến những lời cô nói sáng nay, cô căm ghét những nhàhào môn danh gia vọng tộc, ban nãy, lại có người làm cô tức giận sao?
Mạc Tố Tình mở cửa xe, ngồi ở ghế trên. Diệp Chung Giác vốn định mởlời nói với cô, có điều nhìn thấy cô xoa xoa trán, bộ dạng phiền nãokhông tập trung. Anh nghĩ một lúc rồi quyết định không nói gì nữa.
Anh nổ máy xe, chiếc xe chậm chậm đi về hướng Tam Hoàn.
Diệp Chung Giác đi theo địa chỉ mà trợ lý Lâm Nhiên đưa anh, lái xe thẳng đến khu để xe.
Đoạn đường về nhà Mạc Tố Tình ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh lại, pháthiện trời bên ngoài đã tối, xe đã yên tĩnh đỗ ở bãi đỗ xe. Mạc Tố Tìnhhơi sững lại, quay người nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.
“Sao anh không đánh thức em dậy? Trời tối rồi.” Trong lòng cô có chút buồn bã, cô đã ngủ bao lâu vậy, có lẽ là từ lúc ăn cơm xong liền ngủđến tận giờ.
Giọng Diệp Chung Giác mờ nhạt, khiến cô không đoán được cảm xúc của anh.
“Không sao. Nhìn em ngủ thật ngon, không nỡ làm phiền.”
Laptop đặt trên chân, hai tay nhanh chóng đánh chữ, xem ra anh đang làm việc.
Ánh sáng chiếu từ màn hình máy tính, chiếu đến gương mặt anh tú củaanh, trong màn đêm tĩnh mịch này, gương mặt ấy đặc biệt lạnh lùng.
Nghe lời anh nói, lòng cô vô thức cảm thấy ấm áp, nhìn anh lạnh lùngvô tình. Thật ra, tâm tư vẫn rất tinh tế, hơn nữa, còn rất lịch lãm. Trừ phi, cô thật sự trúng số độc đắc rồi.
Mạc Tố Tình, lại là Mạc Tố Tình.
Cô ta cho rằng cô ta vẫn còn những ngày tháng tươi đẹp sao? Ha ha, Mạc Tố Liên lạnh lẽo cười thầm, không lâu nữa, cô sẽ khiến Mạc Tố Tình trải nghiệm thế nào gọi là cảm giác mất đi người thân.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ, trước hết mẹ đừng tức giận nữa, Mạc TốTình cô ta cũng không đắc ý được lâu nữa đâu, con nói cho mẹ mộtchuyện…”.
Mạc Tố Liên ghé tai Bạch Liên, thì thầm nói những chuyện xảy ra gần đây, khuôn mặt toát lên vẻ vô cùng tự hào.
Bạch Liên nghe con gái nói xong, mặt vô cùng vui mừng nhìn đứa con gái bảo bối của mình: “Liên Nhi, con nói đều là thật sao?”.
Mạc Tố Liên nham hiểm cười nói: “Mẹ, chuyện thế này còn có thể là giả sao, sau này mẹ không cần phải lo lắng con gái của người phụ nữ đó sẽcướp mất, tất cả sẽ là của chúng ta.” Cô nói xong liền đắc ý nhìn lênlầu.
“Mẹ, không phải lo lắng, lúc nữa chờ cô ta xuống, con sẽ thay mẹ dạydỗ cô ta!” Nói xong, một nụ cười đắc thắng liền hiện lên trên gương mặtTố Liên, giống như một chú gà trống kiêu hãnh chiến thắng, ngẩng đầucao, sợ rằng người khác sẽ không nhìn thấy.
Mạc Tố Tình thu dọn xong hành lý, cuối cùng đưa mắt nhìn căn phòngmình đã ở suốt 23 năm, trong lòng có chút miễn cưỡng không nỡ. Ở đây lâu như vậy, giờ cuối cùng cô cũng quyết định rời đi rồi. Mặc dù ở đây đãkhông còn chút đồ nào của cô lưu lại đây, nhưng trong lòng cũng khôngkhỏi có cảm giác buồn khó mà diễn tả.
Mạc Tố Tình nhìn lại một lần nữa, rồi nhanh chóng kéo vali ra ngoài,tiện tay đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu. Sau này, cô không còn làMạc Tố Tình ngu ngốc đó nữa, không bị tên Cố Kiếm Nam lừa hết lần nàyđến lần khác, lại còn phải chịu đựng bà mẹ kế Bạch Liên.
Sau này, không cần phải như thế nữa…
Lúc Mạc Tố Tình quay về, Mạc Chấn Phong đã không còn ở trong phòng sách, cô để lại sổ hộ khẩu lên bàn.
Lúc cô xuống lầu, nhìn thấy Mạc Tố Liên trong phòng khách, cô có chút ngạc nhiên, cô ta quay về rồi?
Ngay lập tức Mạc Tố Tình cười khẩy, cô nghĩ, cả ngày bận cướp bạntrai của người khác, lại cho đấy là điều đương nhiên mà ngang nhiên đứng đó, trên đời này chỉ sợ có mình Mạc Tố Liên.
Đúng là không chút xấu hổ, không chút mảy may thấy có lỗi.
Mạc Tố Tình vô cảm kéo va li xuống lầu, cô vừa định đi qua phòngkhách liền bị Mạc Tố Liên chặn lại. Mạc Tố Liên như một con khổng tướckiêu hãnh, hai tay giang ra, chặn đường của Mạc Tố Tình.
“Sao vậy? Cô kéo va li đi đâu?” Cô ta đắc ý nhướn mày, “Làm cho mẹtôi tức giận, sợ phải nhận tội nên muốn đi sao? Cô nghĩ cô có thể sao?”
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, Mạc Tố Tình cảm thấy thực sự ghê tởm.
Cô lạnh lùng nói: “Tránh ra! Đừng có để tôi nói lần thứ hai.”
Mạc Tố Liên cau mày, ai cho cô ta dũng khí này chứ, Cố Kiếm Nam đã bị cô cướp đi rồi, giờ còn ai mà cô ta có thể dựa vào chứ? Đúng là đángthương.
“Chẹp chẹp chẹp…” Cô mỉa mai nhìn Mạc Tố Tình,”Mạc Tố Tình, cô nghĩrằng cô vẫn còn đắc ý được bao lâu, tôi nói cho cô biết…” Tố Liên vừanói vừa chỉ tay vào mặt Mạc Tố Tình, “Cái nhà này sau này không đến lượt cô lên mặt, hung hăng…”.
Cô đang nói thì từ “Nữa” bị mắc nghẹn trong cổ họng, đau đớn hét lên.
Chỉ nhìn thấy Mạc Tố Tình lạnh lùng, trực tiếp nắm lấy ngón tay MạcTố Liên bẻ gập ra sau, đau đến mức môi của Mạc Tố Liên cũng trở nêntrắng bệch.
Mạc Tố Tình lạnh lùng nhìn Bạch Liên bị doạ đến lúng túng không biếtlàm gì. Giọng của cô lạnh đến thấu xương: “Tôi ban nãy đã nói, đừng đểtôi nói đến lần thứ hai! Còn nữa, đúng hơn thì không đến lượt tôi lênmặt làm càn, vì trước giờ tôi chưa từng lên mặt làm càn, đừng có mắt của kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử, huống hồ…”.
Một nỗi buồn chợt loé lên trong mắt Mạc Tố Tình, cô tiếp tục: “Huốnghồ, hai người song kiếm hợp bích, tôi ắt hẳn sẽ đấu không lại. Mạc TốLiên, tôi cảnh cáo cô lần nữa, bất kể có sao tôi cũng không sợ cô, côphải luôn nhớ cho rõ, đây là nhà của tôi, không phải nhà của cô!”.
Mạc Tố Tình nói xong, không thèm để ý đến gương mặt khó coi của MạcTố Liên, cô trực tiếp đẩy tay cô ta xuống, quay người rời đi. Cô đi đếncửa thì nghe thấy tiếng khóc đáng thương của Mạc Tố Liên vang lên.
“Mạc Tố Tình, cô dám mắng tôi với mẹ tôi ở bên nhau, nương tựa nhau,cô sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay, tôi nhất định bắt cô trảgiá…”.
Mạc Tố Tình sững sờ, mắng cô ta và Bạch Liên ở bên nhau?
Cô nghĩ lại chút, cũng đúng! Mạc Tố Liên không biết rằng, bản thân cô đã sớm biết cô ta và Cố Kiếm Nam qua lại với nhau. Vậy cứ để hai ngườihọ diễn trò tiếp đi, xem họ diễn được bao lâu. Nghĩ đến đây, cô kéo hành lý, không ngoảnh đầu đi thẳng ra ngoài.
Diệp Chung Giác chờ khoảng nửa tiếng, liền thấy Mạc Tố Tình kéo theochiếc vali màu xám bạc, không chút biểu cảm đi đến. Cả người cô dườngnhư toát ra vẻ lạnh lùng khiến không ai dám lại gần. Diệp Chung Giácsững sờ, chợt nhớ đến những lời cô nói sáng nay, cô căm ghét những nhàhào môn danh gia vọng tộc, ban nãy, lại có người làm cô tức giận sao?
Mạc Tố Tình mở cửa xe, ngồi ở ghế trên. Diệp Chung Giác vốn định mởlời nói với cô, có điều nhìn thấy cô xoa xoa trán, bộ dạng phiền nãokhông tập trung. Anh nghĩ một lúc rồi quyết định không nói gì nữa.
Anh nổ máy xe, chiếc xe chậm chậm đi về hướng Tam Hoàn.
Diệp Chung Giác đi theo địa chỉ mà trợ lý Lâm Nhiên đưa anh, lái xe thẳng đến khu để xe.
Đoạn đường về nhà Mạc Tố Tình ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh lại, pháthiện trời bên ngoài đã tối, xe đã yên tĩnh đỗ ở bãi đỗ xe. Mạc Tố Tìnhhơi sững lại, quay người nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.
“Sao anh không đánh thức em dậy? Trời tối rồi.” Trong lòng cô có chút buồn bã, cô đã ngủ bao lâu vậy, có lẽ là từ lúc ăn cơm xong liền ngủđến tận giờ.
Giọng Diệp Chung Giác mờ nhạt, khiến cô không đoán được cảm xúc của anh.
“Không sao. Nhìn em ngủ thật ngon, không nỡ làm phiền.”
Laptop đặt trên chân, hai tay nhanh chóng đánh chữ, xem ra anh đang làm việc.
Ánh sáng chiếu từ màn hình máy tính, chiếu đến gương mặt anh tú củaanh, trong màn đêm tĩnh mịch này, gương mặt ấy đặc biệt lạnh lùng.
Nghe lời anh nói, lòng cô vô thức cảm thấy ấm áp, nhìn anh lạnh lùngvô tình. Thật ra, tâm tư vẫn rất tinh tế, hơn nữa, còn rất lịch lãm. Trừ phi, cô thật sự trúng số độc đắc rồi.
Danh sách chương