Đường Ngự Thiên cũng không thức dậy quá muộn, ngược lại, hắn còn tỉnh sớm hơn cả bình thường.

Đầu đau như búa bổ.

Đại não như trống không trong nháy máy, hắn cơ hồ như quên mất tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Chờ hắn ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ điện tử bên giường xác nhận thời gian ___ sáu giờ rưỡi sáng.

Ánh mắt rời khỏi đồng hồ, lại liếc về phía điện thoại di động màu đen đặt trên tủ đầu giường, dừng lại vài giây.

Ký ức cũng từ từ trở lại, hắn mới mơ hồ nhớ ra, hôm qua hình như hắn…

Mở tài khoản Alipay với một thằng ngốc? Việc này đem lại trùng kích quá lớn cho hắn, khiến hắn khó có thể tin được.

Nhưng vào thời điểm hắn mở di động, chỉ nhìn thấy biểu tượng nhỏ của app Alipay, tiện tay mở ra, còn thấy ghi chép 50 đồng tiền nạp điện thoại.



Đường Ngự Thiên buồn bực mà quăng điện thoại lên giường, đơn giản không suy nghĩ thêm gì nữa. Hắn đi chân trần xuống giường, bước trên tấm thảm lông cừu cao cấp mềm mại, vừa đi vừa cởi đồ.

Trên quần áo dính đấy mùi bia rượu, để qua một đêm cực kỳ khó ngửi.

Tật khiết phích của hắn thật sự nghiêm trọng, nếu khong phải tối qua uống quá mức, căn bản sẽ không giữ nguyên quần áo mà ngủ như vậy.

Hồng Bảo đứng canh ngoài cửa từ sáng sớm, chỉ cần ông chủ có động tĩnh gì sẽ toàn tâm toàn ý lập tức xông vào phục vụ. Bởi vậy, khi vừa nghe thấy âm thanh sột soạt trong phòng, cả người cậu ta lên tinh thần, nhanh chóng gõ cửa: “Đường tổng, ngài có nhu cầu gì không?”

Bên trong truyền đến một tiếng ‘Vào đi’ lạnh nhạt.

Hồng Bảo hí ha hí hửng mở cửa, vừa bước vào, lập tức sững sờ ở cửa.

Trên người Đường Ngự Thiên bây giờ chỉ còn cái quần lót, từ hai chân thon dài mạnh mẽ, đến thắt lưng gợi cảm, dáng người hoàn hảo, chỉ liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một. Thế nhưng, vì ông chủ đang quay lưng về phía cậu ta, Hồng Bảo không nhìn thấy tám khối cơ bụng mị lực vô hạn trong truyền thuyết.

Mà chỉ nội một bóng lưng thế này thôi, cũng có thể khiến người ta mơ mơ màng màng rồi.

Nửa ngày Hồng Bảo mới thoát ra khỏi nam sắc mà hoàn hồn, Đường Ngự Thiên đã mở cửa phòng tắm, chỉ ném cho cậu ta một câu: “Gọi người lại đây dọn dẹp quần áo, sau đó đổi toàn bộ ga trải giường và vỏ gối.”

Loại ngữ điệu đặc biệt lãnh khốc của Đường Ngự Thiên khi ra lệnh, Hồng Bảo đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cậu ta theo phản xạ có điều kiện mà đáp lại: “Vâng! Không thành vấn đề!”

Chờ Đường Ngự Thiên đóng cửa phòng tắm, cậu ta lập tức mở điện thoại di động.

Chọt vô biểu tượng weibo, đăng nhập tài khoản tên ‘Đam mê đối với Tổng tài đại nhân của tiểu bảo’, tốc độ tay rất nhanh gõ bài đăng: Tui nhìn thấy body nam thần ~\(≧▽≦)/~

Đức thúc tưới hoa xong, nhìn thấy có người làm mang một cái sọt trúc lớn từ phòng thiếu gia ra, trong sọt, ngoài quần áo mới thay còn có ga trải giường, vỏ gối, vân vân. Ông chắp tay sau lưng, sau nửa ngày đánh giá mới hỏi: “Tiểu Hồng, như vậy là sao? Thiếu gia dậy rồi?”

Hồng Bảo gật gật đầu: “Đường tổng đang tắm.”

Thiếu gia tỉnh ngủ sớm, vậy ông phải nhắc nhở cậu Tô và bạn của cậu ấy một chút, thiếu gia mà nhìn thấy, khẳng định sẽ bị mắng một trận. Ở nơi này, thiếu gia đã từng hạ lệnh xuống, phạm vị mười dặm xung quanh không được phép để người không liên quan tiến vào.

Làm sao có thể để hai cái bóng người thập thò ngoài cửa!

Lúc này, Tần Ý đang cùng Mao Cát Tường giãy dụa ở cửa chính, Mao Cát Tường nhất định phải bò tường vào, Tần Ý vội vàng khuyên: “Mao tiên sinh, phía trên có điện cao áp, còn có tia hồng ngoại dò xét, anh vừa trèo lên, chuông báo động sẽ kêu. Anh bình tĩnh một chút, chúng ta cùng nghĩ biện pháp khác.”

Mao Cát Tường ngẩng đầu liền thấy đống dây điện cao áp kia, trong nháy máy cũng hiểu ra, ngồi xổm xuống nhìn góc tường xem có lỗ chó hay gì đó tương tự không, đau khổ nói: “…Nếu tôi là chó thì tốt rồi.”

“…” Tần Ý nhíu mày, “Trời không tuyệt đường người, cho dù chỉ có thể ngắm nhìn từ xa cũng không thể từ bỏ hy vọng.”

Mao Cát Tường: Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, tại sao không kịp chuẩn bị gì mà đã nhận được một bát canh gà nhân sâm!

“Tôi đã từng có một em học sinh, điều kiện gia đình rất khó khăn…”

Vì vậy, Mao Cát Tường liền ngồi xổm bên cạnh lỗ chó, nghe gần mười phút cố sự về một học sinh nghèo vượt khó làm thế nào giữ vững tinh thần không ngừng tiến lên, thi đại học được điểm rất cao. Hắn uống bát canh gà này có chút no, từ góc độ tâm lý phải nói ra là ợ ra một hơi no nê.

Thấy Mao Cát Tường như đang suy nghĩ điều gì, Tần Ý hài lòng khẽ gật đầu, đơn giản chốt lại: “Milan Kundera có một câu nói, không biết Mao tiên sinh đã nghe qua hay chưa, sống là một loại nỗ lực nặng nề không ngừng nghỉ, nỗ lực để không đánh mất chính mình, nỗ lực để trở nên kiên định, để khẳng định tồn tại.”

“…Bây giờ thì tôi nghe qua rồi.” Mao Cát Tường gật gật đầu, “Thế, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

Ánh nắng ban mai xuyên qua chạc cây, lọt vào trong sân, nhẹ nhàng chiếu lên mặt Tần Ý, khiến cả người anh đều bao phủ một ánh hào quang thánh khiết, anh đứng đó, thẳng tắp như tùng.

Lúc này đây, người đàn ông đứng thẳng tắp như tùng kia mở miệng nói: “Tôi đi tìm Đường tiên sinh nói chuyện cho đàng hoàng, tôi tin tưởng anh ta không phải loại người không màng đạo lý như vậy.”

Quả, nhiên! Hắn biết mà!

Đồng minh này của hắn còn có thể có loại sách lược gì!

Mao Cát Tường đặt mông ngồi trên sân cỏ, cảm thấy hắn ta thực sự cần uống thuốc.

Lúc Tần Ý quay về, vừa vặn đụng phải Đức thúc, Đức thúc đi cả một vòng lớn tìm anh, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, gấp đến không xong.

Đối với Đức thúc, Tần Ý cảm thấy bản thân rất có lỗi, không nói đến việc làm phiền người ta, còn hại ông lo lắng sợ hãi, anh vội vã nói: “Xin lỗi, vừa nãy cháu ở trong sân đi một vòng…”

Đức thúc vung vung tay: “Không sao, không có chuyện gì, thiếu gia hôm nay thức dậy sớm, tôi chỉ muốn đến báo với cậu một tiếng.”

Nói đến Đường Ngự Thiên, Tần Ý châm chước nói: “Đường tiên sinh đã tỉnh? Vừa vặn, cháu cũng có chút việc muốn tìm anh ta, không biết có tiện không.”

Tiện lắm! Đương nhiên rất thuận tiện! Đức thúc còn muốn Tiểu Tô này bồi thiếu gia nhà mình nghỉ phép thật thoải mái đây, vì vậy rất nhiệt tình mà dẫn anh lên lầu, tới trước cửa phòng Đường Ngự Thiên. Tần Ý không tiện gõ cửa, Đức thúc thay anh gõ hai lần.

“Vào đi.”

Nhận được đồng ý, Đức thúc đẩy đẩy Tần Ý: “Vào đi thôi.”

Tần Ý còn chưa chuẩn bị xong, đã bị Đức thúc nhiệt tình đẩy vào.

Anh vừa mới đứng vững gót chân, định nói một câu ‘Quấy rầy rồi’, giương mắt chỉ thấy Đường Ngự Thiên không một sợi vải từ phòng tắm bước ra.

“…”

Tần Ý không kịp tránh né, cái gì cũng nhìn thấy hết.

Tại sao anh ta lại không mặc quần áo chứ!

Mới đầu, Đường Ngự Thiên cũng giật mình, nhưng thấy đối phương so với mình còn thẹn thùng hơn, khiến người đang cởi sạch là hắn lại không cảm thấy có vấn đề gì.

Ngược lại còn thấy mới mẻ.

Nhìn Tô Thất ngượng đến đỏ bừng cả mặt, cùng với đôi mắt khẩn trương nhắm lại kia, lông mi lúc này như chiếc quạt nhỏ, Đường Ngự Thiên từng bước từng bước áp sát tới: “Ai cho cậu vào?”

E rằng bởi vì nhắm hai mắt mà các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn, Đường Ngự Thiên tới gần một bước, Tần Ý theo bản năng lui về sau một bước, nói chuyện có chút không lưu loát: “Anh… Trước tiên, anh mặc quần áo vào đi đã…”

Cứ một tiến một lùi như vậy, Tần Ý rất nhanh đã lui tới cửa.

Nhưng Đường Ngự Thiên cũng không có ý định bỏ qua cho anh, ngoài miệng lại nói ra những lời khiến anh càng gấp: “Ngu xuẩn, nói chuyện với người khác mà lại nhắm mắt, rất không có phép lịch sự.”

Tần Ý tưởng mình chỉ cần lui vài bước nữa là có thể ra ngoài, không ngờ lại đột nhiên đụng phải ván cửa.

… Ai đóng cửa vậy.

Không cần nghĩ nhiều, gương mặt nhiệt tình của Đức thúc liền hiện ra trong đầu anh.

Tần Ý một bên trở tay, mò tay cầm, một bên giả vờ trấn định mà nói ra ý đồ của mình: “Tôi biết nói thế này anh có lẽ sẽ cảm thấy đường đột, nhưng tình huống bây giờ rất khẩn cấp, bạn của tôi không có nơi để đi, hi vọng anh có thể giúp anh ta.”

Đường Ngự Thiên không có trả lời, Tần Ý rốt cục cũng mò được đến tay nắm cửa, đang muốn vặn ra, đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên tay anh, nắm chặt lấy.

Hai người ở rất gần, hơi thở ấm áp của Đường Ngự Thiên từng trận phả trên mặt anh.

“Phòng của tôi, cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”

Bỏ qua lời nói lãnh khốc vô tình của Đường Ngự Thiên, hai người họ lúc này nhìn giống như đang ôm nhau vậy.

Bình thường, Tần Ý rất ít khi bị hoảng sợ, nhưng lần này xác thực là anh không đúng, lại thêm tình huống đặc thù, nhất thời lắp bắp: “Anh nói phải, xin lỗi.”

Nhưng mà Đường Ngự Thiên cũng không có tâm tư nghe anh nói, ánh mắt của hắn rơi vào đôi môi đang khép mở của Tần Ý. Hình dáng tương đối tốt, đỏ nhàn nhạt, nhìn qua rất mềm mại.

Hắn đột nhiên nhớ tới hôm qua…

Tại lúc Tần Ý lúng túng đến không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên: “Keng ~ Hệ thống Tiểu Manh Manh của ngài đã login rồi đây ~”

Tiểu Manh Manh: “Chúc mừng kí chủ, Đường Ngự Thiên nhớ lại một số sự tình không thể miêu tả, bóng tối thất tình được tiêu trừ 10%, hiện tại đã tổng cộng đã tiêu trừ được 50%.”

“A?” Tần Ý nghe không hiểu, “Không thể miêu tả?”

Anh vẫn chưa kinh ngạc xong, một giây sau, một việc còn kinh sợ hơn đã xảy ra.

Lần thứ hai anh cảm thấy có một… Vật quen thuộc… Chọt chọt vào người anh…

Chờ anh phản ứng lại, anh đã đẩy Đường Ngự Thiên mà xông ra ngoài, Đức thúc đứng ngoài cửa một mặt tươi cười, muốn tìm hiểu một chút tiến triển của hai người. Tần Ý ấp úng hai câu liền đi, sau đó trở lại sân tìm Mao Cát Tường.

Mao Cát Tường đã đói đến mức phải nhai cỏ, hắn nhìn thấy đồng minh của mình chạy như bay đến, mặt mày ửng hồng, nhất định là bởi thành công cho nên mới kích động!

Mao Cát Tường cũng kích động: “Hắn ta đồng ý sao!”

“Không, không phải…” Nói chính xác là anh còn không đợi trả lời đã chạy ra ngoài.

Mao Cát Tường nhất thời như bóng da xì hơi, hắn liền biết nhân sinh này không tốt đẹp như hắn nghĩ Orz.

“Mao tiên sinh. Tôi, tôi muốn hỏi anh chuyện này.” Tần Ý mặt mày như lửa đốt, đỏ cả một mảng, do dự không biết có nên hỏi hay không, “Trước cậu có bảo Đường Ngự Thiên có, có…” Anh không có da mặt dầy để đem ba chữ “tính lãnh cảm” nói ra, chỉ có thể lắp ba lắp bắp.

Mao Cát Tường một mặt hồn nhiên nhìn anh: “Họ gì? Đường Ngự Thiên, là họ Đường chứ còn gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện