Hai tay Tần Ý lung tung mà chống lên lồng ngực hắn, tạo khoảng cách giữa hai người, vừa muốn đứng lên vừa đỏ mặt: “… Thật xin lỗi, anh không sao chứ.”
Anh rất lúng túng, lúng túng rồi lại không thể khống chế được nhịp đập của tim mình.
Người đàn ông này, không thể hoài nghi là ưu tú đến không còn gì để nói ____ đặc biệt là lúc hắn không mở mồm ra nói chuyện.
Đường Ngự Thiên nhìn người dưới thân hắn, ánh mắt tối đen như bóng đêm.
Hắn vươn tay giữ chặt gáy Tần Ý, ép anh tới gần mình. Sau đó theo thói quen mà nhếch môi trào phúng, phá vỡ sự im lặng này, nói ra một câu kinh thiện động địa quỷ khốc thần sầu: “Tô Thất, tôi cho phép cậu thích tôi.”
…
Một câu nói này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều hoài nghi nhân sinh.
Ô này, chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy.
“Đức, Đức thúc, cháu có nghe lầm không?” Hồng Bảo ngơ ngác quay đầu, mắt cũng không chớp, “Là ông chủ vừa mới nói ạ?”
Dù Đức thúc là người trải nhiều sự đời nhưng đại não cũng không kịp xử lý, ông liếc mắt nhìn Hồng Bảo, hai người giống nhau mà rơi vào trầm mặc.
Chỉ có Mao Cát Tường phản ứng, cẩn thận lùi về phía sau hai bước.
Thật là đáng sợ, hắn có chút quắn quéo.
Tần Ý cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bọn họ, đặc biệt là khi ăn cảm thấy tay đang để sau gáy anh của Đường Ngự Thiên hơi buông lỏng, rồi lại thản nhiên mà nhẹ nhàng xoa xoa.
Xoa nhẹ xoa.
Động tác này khiến Tần Ý suýt chút nữa bay mất cả hồn, dùng cả tay lẫn chân mà đứng tách khỏi người hắn.
Tần Ý rất gấp, lại không biểu hiện ra trên mặt, tâm tình anh rất ít khi bộc lộ ra ngoài, biểu cảm vừa phải, lúc này lông mày chỉ hơi nhíu: “Đường tiên sinh, lúc nãy khả năng là có hiểu lầm gì đó.”
Trong khi nói chuyện, Đường Ngự Thiên cũng đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi bám trên tay áo, giương mắt tràn đầy châm chọc: “Đừng được voi đòi tiên.”
Tần Ý luôn cảm thấy, khi anh và Đường Ngự Thiên nói chuyện, không bao giờ có thể thống nhất đề tài, bình thường anh cũng chả hiểu Đường Ngự Thiên đang nói cái gì.
Không biết rằng Đường Ngự Thiên chỉ là không nghe kĩ lời người khác rồi lại hay não bổ quá đà.
Câu ‘Đừng được voi đòi tiên’ này khiến anh nghẹn đến khong biết phải làm sao, với cả cũng đến lúc Đường Ngự Thiên phải đi làm, Tần Ý thầm nghĩ, hay đợi tối hắn về rồi cẩn thẩn nói chuyện.
Đường Ngự Thiên chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã thấy Mao Cát Tường chạy tới cạnh anh: “Hai người các cậu có chuyện gì à.”
“Không có, anh thấy đấy, chỉ là…”
“Đừng có nói chỉ là, cậu nhìn cái đồng hồ tôi mua năm ngoái này đi.” Mao Cát Tường khoác vai Tần Ý, vươn tay cho anh xem, “Nhìn thấy số giây lẻ 30 không, chậc.”
Tần Ý không rõ vì sao: “Hả?” Có ý gì? “Tên Đường Ngự Thiên bị chứng ám ảnh cưỡng chế này hôm nay thế mà lại ra khỏi nhà muộn 30 giây so với bình thường,” Mao Cát Tường cảm khái xong, đột nhiên thông minh hẳn lên, “Cậu không biết sao, cậu đọc <Hào môn thế gia> đến đâu rồi?”
Tần Ý cũng phát hiện ra vấn đề này, bọn họ vẫn chưa đối chiếu tiến độ đọc của nhau.
“Khoảng 80% nội dung, lúc Hạ Thanh Thu mang thai bị kích thích, chuẩn bị rời khỏi Đường gia, còn Mao tiên sinh thì sao?”
Mao Cát Tường: “Đệt, chúng ta đều chưa đọc xong?!”
Hắn vô ý nói ra câu này, nhưng Tần Ý lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hai người ngồi ở nhà bếp trao đổi một chút chuyện. Mao Cát Tường là người ở gần thành phố C, là kiểu nhiệt tình hoạt bát dương quang tứ phía tích cực tiến lên, thích xem tiểu thuyết ngôn tình tích trữ kinh nghiệm cua gái, đọc từ Tha Tuyết Mạn đến Trương Ái Linh( *chắc tên tác giả nhưng tớ không chắc lắm.) Tuy rằng gái một cô cũng chưa thấy bóng, nhưng hắn vẫn không ngừng kiên trì, mỗi lần đều tích góp từng chút kinh nghiệm từ thất bại, cuối cùng vươn tay đến tổng tài văn.
“Tôi nhất định là có bệnh, cũng không phải tổng tài, làm gì lại tìm đọc tổng tài văn.” Mao Cát Tường than thở mà ăn một miếng bánh kem bơ trên bàn, “ <Hào môn thế gia> là truyện 138 tôi đọc, lại nói, đây nhất định là cảnh cáo của ông trời, tôi chỉ đến bệnh viện lấy đơn xét nghiệp, thế mà cũng xuyên sách…”
“Đơn xét nghiệm?” Tần Ý ân cần hỏi, “Anh bị ốm sao?”
“Có chút cảm vặt, lại thêm vài biến chứng…”
Mao Cát Tường lại nuốt thêm một miếng bánh nữa rồi nói: “Tôi thì sắp đọc xong rồi, kém ba bốn trnag nữa. Cũng gần với nội dung mà cậu nói, hai người kia dị không nói nổi, đánh một cái rắm cũng dằn vặt đến dằn vặt đi…”
Đúng là Mao Cát Tường đã gần như đọc xong, cho nên lúc mới nhận đi map, hắn còn rất tự tin, cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng coi như có bàn tay vàng, kết quả nhiệm vụ vừa đến, hắn liền vỡ mộng.
Hắn không tin một một quyển tiểu thuyết ngôn tình não tàn có thể twist được đến mức độ nào, cho nên không ngờ chỉ thiếu ba, bốn trang mà hắn đã không thể đoán được boss sau màn.
Tần Ý cũng có suy nghĩ như vậy, đã được 80%, điểm đáng ngờ làm nền vẫn còn có một chút, nhưng căn bản không tạo nên biến chuyển kịch tính gì. Anh trầm ngâm một hồi: “Mao tiên sinh, không lẽ phần sau đó có phát sinh điều gì đặc biệt?”
Có lẽ anh quá nông cạn, không đoán ra có thể có nghịch chuyển kinh người gì.
Mao Cát Tường gãi gãi đầu: “Sự kiện đặc biệt? Không có chứ…” Hắn chỉ tập trung luyện tập khoé miệng nhếch tà mị cùng lời thoại cuồng ngạo bất kham mà thôi.
Đang lúc nói chuyện, Đức thúc đã tiễn xong thiếu gia nhà ông, lần thứ hai trở về đại sảnh.
Tần Ý vỗ vỗ Mao Cát Tường, ra hiệu hắn trước hết ngừng nói. Mao Cát Tường lập tức phối hợp mà ngồi thẳng người.
Đức thúc chậm rãi đi tới, trước đây Tần Ý chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của ông. Cũng chính vì Đức thúc thu hồi ý cười, Tần Ý mới ngộ ra, lão nhân này có thể làm chủ quản tại nhà Đường Ngự Thiên nhiều năm như vậy, không thể không có chút năng lực.
Tần Ý tìm từ nói: “Đức thúc…”
Nhưng anh còn chưa nói hết, lão nhân có năng lực này đã nắm chặt tay Tần Ý.
Chỉ nghe giọng Đức thúc chân thành( * gốc là “语重心长”, tớ cũng không biết có câu nào tương đương trong tiếng Việt không…): “Người trẻ tuổi, đường còn dài, cậu phải cố gắng lên.”
Tần Ý: “…”
Nhìn Đức thúc, Tần Ý nói không ra lời, anh cảm thấy trong nhà này một người bình thường cũng không có.
Mà ở một nơi khác.
Mấy ngày nay, số lần Hồng Bảo ra ngoài cùng ông chủ càng ngày càng nhiều, việc được trọng dụng này khiến cậu ta thấy thụ sủng nhược kinh. Cậu ta cố tình đến trung tâm mua sắm mua một bộ trang phục mới, còn thêm cả nước hoa cho nam.
Tình yêu của gió. (* QT ghi là” Phong chi luyến”, sửa lại thuần Việt nghe nó chuối cả nải cho hợp với không khí tổng tài văn __ (: 3 J)Z)
Có chút mùi cam quýt tươi, chanh Nhật Bản mọng nước, lá sen thanh thuần cùng vị hồ tiêu( *tớ cũng không hiểu lắm… cái mùi này nghe có vẻ bất khả thi, không tưởng tượng nổi, không biết hiểu đúng không) khiến mùi nước hoa này cực kỳ tươi mới!
Cậu ta không dám dùng quá nhiều, sợ mùi quá nồng, chỉ dám giống như khi phụ nữ bổ trang, cách hai tiếng lôi ra xịt chút xíu dưới nách.
Tại lúc cậu ta đang đứng giữ cửa ở văn phòng tổng tài xịt nước hoa, chuông điện thoại kêu như gọi hồn vang lên.
Hồng Bảo lập tức cất nước hoa, qua cửa sổ sát đất nhìn ông chủ, rồi ho nhẹ một tiếng thông cổ họng mới nhận điện thoại: “Xin chào, đây là tập đoàn Đường thị.”
Bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: “Xin chào, tôi tìm Đường Ngự Thiên.”
Giọng nói kia cũng không thể nói là lạnh lùng, so với ông chủ của cậu ta thì ôn hoà hơn, nhưng vẫn khiến người ta có chút không rét mà run.
Hổng Bảo mở sổ công tác, đối chiếu: “Là như vậy, Đường tổng gần đây đều bận, xin hỏi, ngài có hẹn trước không?”
Cậu ta nói rất nghiêm túc, không biết Bạch Dư ở đầu dân bên kia mặt có chút tan vỡ.
Anh không phải là chưa từng gặp Đường Ngự Thiên, dù sao hai bên đều là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Họ không gặp nhiều, nhưng anh thật không nhớ Đường Ngự Thiên đổi thư ký lúc nào.
Đặc biệt là kiểu thư ký nam giọng ồm ồm vịt đực, còn cố tình muốn học con gái nhà gia giáo, kéo dọng đến dính dính ngọt ngọt.
…
Tâm lý Hồng Bảo hồi hộp, ấy, sao bên kia không có tiếng nào vậy.
“Tiên sinh, vị tiên sinh này, ngài có nghe thấy tôi nói không? Alo?”
Hồng Bảo hô xong, đối phương rốt cục lên tiếng.
Truyền đến bốn chữ: “Không có hẹn trước.”
“A, rất xin lỗi, ngài không có hẹn trước…”
“Tôi là Bạch Dư.”
Không có hẹn trước thì không thể gặp tổng tài của chúng tôi…
Hồng Bảo định nói nửa câu sau, lúc này bị hai tiếng ‘Bạch Dư’ doạ sợ.
Ai lại không biết cái tên Bạch Dư này vang dội cỡ nào chứ!
Do dự quá, cậu ta có nên chuyển máy cho ông chủ không đây. Hồng Bảo lật qua lật lại notebook, Đức thúc có viết cho cậu biện pháp ứng đối không nhỉ, aa không có QAQ.
Nghĩ đến lúc thường ông chủ khốc huyễn cuồng bá duệ như vậy, Hồng Bảo cảm thấy thực lực của đối phương với ông chủ là không phân cao thấp, cũng phải thể hiện khí thế của phe ta mới đúng.
Phải giúp ông chủ đứng vững chân chứ!
Cậu ta đột nhiên ho khan hai tiếng, dùng giọng tự cho là siêu uy vũ: “Vị Bạch tiên sinh này, ngài không có hẹn trước, còn muốn gặp Đường tổng của chúng tối, thực đúng là mơ hão!”
Bạch Dư mặt không cảm xúc: “…”
“Chờ khi nào ngài có hẹn trước hẵng gọi lại! Vậy thôi, tôi rất rất rất bận rộn.” Ba chữ rất ở cuối kia cũng không phải để nổi bật sự bận rộn của cậu ta, chỉ là cậu ta thực sự có chút căng thẳng, vì căng thẳng nên mới nói lắp.
Bạch Dư cúp điện thoại.
Hồng Bảo sợ hãi không thôi mà nghe tiếng tút tút trong điện thoại đến nửa ngày, sau đó mới gác máy, thở ra một hôi, lau chút mồ hôi lạnh.
Cậu ta cầm lọ nước hoa, đang muốn xịt lại một lần thì khoé mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình đứng dậy.
Đường Ngự Thiên sửa sang xong cổ áo bị hắn mở rộng, vừa thắt lại cà vạt vừa ra ngoài, đi qua cửa tiện tay lấy áo khoác đang treo trên móc xuống.
Mở cửa, ánh mắt của hắn nặng nề, nhìn chằm chằm tay sai đang ngồi ở bàn làm việc thư ký, nói: “Hồng Bảo.”
Một tiếng Hồng Bảo này quá hù người. Hồng Bảo nhẹ buông tay, lọ Tình yêu của gió kia lộc cộc lăn ra xa. Cậu ta sốt sắng đứng lên, hai chân vô thức khẽ run: “Đường, Đường tổng.”
Đường Ngự Thiên ngoắc ngoắc tay với cậu ta, sau đó đi ra ngoài.
Hồng Bảo thấp thỏm không hiểu gì, đi theo phía sau: “Đường tổng, ngài muốn đi đâu?”
Đường Ngự Thiên đi tới trước thang máy chuyên dụng cho tổng tài rồi dừng lại, công ty được trang trí theo phong cách châu Âu, từ đèn treo trên hành lang đến thảm đều cầu kỳ cẩn thận. Ánh sáng vàng nhợt nhạt hắt lên, Đường Ngự Thiên một mặt lạnh lùng đầy tà khí, sinh ra mang một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, lời nói lại không êm tai một chút nào.
“Mang cậu theo để học một số việc, đừng để cho tôi hối hận, thay đống rác kia bằng một đống rác khác là cậu.”
Đống rác kia là cái cô thư ký lần trước, từ lần cô ta có ý quyến rũ hắn đã trực tiếp bị sa thải.
Hồng Bảo gật đầu không ngừng: “Vâng, ngài dạy phải.”
… Cơ mà cậu ta cũng không làm sai điều gì mà, a, chẳng lẽ là cái vị Bạch đại thiếu kia? Càng nghĩ càng thấy có thể, quả nhiên cậu ta không nên đánh bạo một mình làm mình làm mẩy với Bạch Dư!
Hồng Bảo sốt sắng tiến lên giúp ông chủ cài lại khuy áo, thang máy ‘ting’ một tiếng liền mở.
Đường Ngự Thiên nhấc chân đi vào, thang máy đi xuống từng tầng, tâm tình Hồng Bảo cũng theo đó mà thình thịch rơi rớt. Bởi vì cậu ta nghe ông chủ nói: ____ “Phế vật, lần sau không được để cho người ta có cơ hội cúp điện thoại trước, hiểu không?”
Hồng bảo thiên tính vạn tính cũng không có nghĩ tới cái nguyên nhân này: “…”
“Đã, đã hiểu, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng thưa ngài…”
Anh rất lúng túng, lúng túng rồi lại không thể khống chế được nhịp đập của tim mình.
Người đàn ông này, không thể hoài nghi là ưu tú đến không còn gì để nói ____ đặc biệt là lúc hắn không mở mồm ra nói chuyện.
Đường Ngự Thiên nhìn người dưới thân hắn, ánh mắt tối đen như bóng đêm.
Hắn vươn tay giữ chặt gáy Tần Ý, ép anh tới gần mình. Sau đó theo thói quen mà nhếch môi trào phúng, phá vỡ sự im lặng này, nói ra một câu kinh thiện động địa quỷ khốc thần sầu: “Tô Thất, tôi cho phép cậu thích tôi.”
…
Một câu nói này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều hoài nghi nhân sinh.
Ô này, chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy.
“Đức, Đức thúc, cháu có nghe lầm không?” Hồng Bảo ngơ ngác quay đầu, mắt cũng không chớp, “Là ông chủ vừa mới nói ạ?”
Dù Đức thúc là người trải nhiều sự đời nhưng đại não cũng không kịp xử lý, ông liếc mắt nhìn Hồng Bảo, hai người giống nhau mà rơi vào trầm mặc.
Chỉ có Mao Cát Tường phản ứng, cẩn thận lùi về phía sau hai bước.
Thật là đáng sợ, hắn có chút quắn quéo.
Tần Ý cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bọn họ, đặc biệt là khi ăn cảm thấy tay đang để sau gáy anh của Đường Ngự Thiên hơi buông lỏng, rồi lại thản nhiên mà nhẹ nhàng xoa xoa.
Xoa nhẹ xoa.
Động tác này khiến Tần Ý suýt chút nữa bay mất cả hồn, dùng cả tay lẫn chân mà đứng tách khỏi người hắn.
Tần Ý rất gấp, lại không biểu hiện ra trên mặt, tâm tình anh rất ít khi bộc lộ ra ngoài, biểu cảm vừa phải, lúc này lông mày chỉ hơi nhíu: “Đường tiên sinh, lúc nãy khả năng là có hiểu lầm gì đó.”
Trong khi nói chuyện, Đường Ngự Thiên cũng đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi bám trên tay áo, giương mắt tràn đầy châm chọc: “Đừng được voi đòi tiên.”
Tần Ý luôn cảm thấy, khi anh và Đường Ngự Thiên nói chuyện, không bao giờ có thể thống nhất đề tài, bình thường anh cũng chả hiểu Đường Ngự Thiên đang nói cái gì.
Không biết rằng Đường Ngự Thiên chỉ là không nghe kĩ lời người khác rồi lại hay não bổ quá đà.
Câu ‘Đừng được voi đòi tiên’ này khiến anh nghẹn đến khong biết phải làm sao, với cả cũng đến lúc Đường Ngự Thiên phải đi làm, Tần Ý thầm nghĩ, hay đợi tối hắn về rồi cẩn thẩn nói chuyện.
Đường Ngự Thiên chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã thấy Mao Cát Tường chạy tới cạnh anh: “Hai người các cậu có chuyện gì à.”
“Không có, anh thấy đấy, chỉ là…”
“Đừng có nói chỉ là, cậu nhìn cái đồng hồ tôi mua năm ngoái này đi.” Mao Cát Tường khoác vai Tần Ý, vươn tay cho anh xem, “Nhìn thấy số giây lẻ 30 không, chậc.”
Tần Ý không rõ vì sao: “Hả?” Có ý gì? “Tên Đường Ngự Thiên bị chứng ám ảnh cưỡng chế này hôm nay thế mà lại ra khỏi nhà muộn 30 giây so với bình thường,” Mao Cát Tường cảm khái xong, đột nhiên thông minh hẳn lên, “Cậu không biết sao, cậu đọc <Hào môn thế gia> đến đâu rồi?”
Tần Ý cũng phát hiện ra vấn đề này, bọn họ vẫn chưa đối chiếu tiến độ đọc của nhau.
“Khoảng 80% nội dung, lúc Hạ Thanh Thu mang thai bị kích thích, chuẩn bị rời khỏi Đường gia, còn Mao tiên sinh thì sao?”
Mao Cát Tường: “Đệt, chúng ta đều chưa đọc xong?!”
Hắn vô ý nói ra câu này, nhưng Tần Ý lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hai người ngồi ở nhà bếp trao đổi một chút chuyện. Mao Cát Tường là người ở gần thành phố C, là kiểu nhiệt tình hoạt bát dương quang tứ phía tích cực tiến lên, thích xem tiểu thuyết ngôn tình tích trữ kinh nghiệm cua gái, đọc từ Tha Tuyết Mạn đến Trương Ái Linh( *chắc tên tác giả nhưng tớ không chắc lắm.) Tuy rằng gái một cô cũng chưa thấy bóng, nhưng hắn vẫn không ngừng kiên trì, mỗi lần đều tích góp từng chút kinh nghiệm từ thất bại, cuối cùng vươn tay đến tổng tài văn.
“Tôi nhất định là có bệnh, cũng không phải tổng tài, làm gì lại tìm đọc tổng tài văn.” Mao Cát Tường than thở mà ăn một miếng bánh kem bơ trên bàn, “ <Hào môn thế gia> là truyện 138 tôi đọc, lại nói, đây nhất định là cảnh cáo của ông trời, tôi chỉ đến bệnh viện lấy đơn xét nghiệp, thế mà cũng xuyên sách…”
“Đơn xét nghiệm?” Tần Ý ân cần hỏi, “Anh bị ốm sao?”
“Có chút cảm vặt, lại thêm vài biến chứng…”
Mao Cát Tường lại nuốt thêm một miếng bánh nữa rồi nói: “Tôi thì sắp đọc xong rồi, kém ba bốn trnag nữa. Cũng gần với nội dung mà cậu nói, hai người kia dị không nói nổi, đánh một cái rắm cũng dằn vặt đến dằn vặt đi…”
Đúng là Mao Cát Tường đã gần như đọc xong, cho nên lúc mới nhận đi map, hắn còn rất tự tin, cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng coi như có bàn tay vàng, kết quả nhiệm vụ vừa đến, hắn liền vỡ mộng.
Hắn không tin một một quyển tiểu thuyết ngôn tình não tàn có thể twist được đến mức độ nào, cho nên không ngờ chỉ thiếu ba, bốn trang mà hắn đã không thể đoán được boss sau màn.
Tần Ý cũng có suy nghĩ như vậy, đã được 80%, điểm đáng ngờ làm nền vẫn còn có một chút, nhưng căn bản không tạo nên biến chuyển kịch tính gì. Anh trầm ngâm một hồi: “Mao tiên sinh, không lẽ phần sau đó có phát sinh điều gì đặc biệt?”
Có lẽ anh quá nông cạn, không đoán ra có thể có nghịch chuyển kinh người gì.
Mao Cát Tường gãi gãi đầu: “Sự kiện đặc biệt? Không có chứ…” Hắn chỉ tập trung luyện tập khoé miệng nhếch tà mị cùng lời thoại cuồng ngạo bất kham mà thôi.
Đang lúc nói chuyện, Đức thúc đã tiễn xong thiếu gia nhà ông, lần thứ hai trở về đại sảnh.
Tần Ý vỗ vỗ Mao Cát Tường, ra hiệu hắn trước hết ngừng nói. Mao Cát Tường lập tức phối hợp mà ngồi thẳng người.
Đức thúc chậm rãi đi tới, trước đây Tần Ý chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của ông. Cũng chính vì Đức thúc thu hồi ý cười, Tần Ý mới ngộ ra, lão nhân này có thể làm chủ quản tại nhà Đường Ngự Thiên nhiều năm như vậy, không thể không có chút năng lực.
Tần Ý tìm từ nói: “Đức thúc…”
Nhưng anh còn chưa nói hết, lão nhân có năng lực này đã nắm chặt tay Tần Ý.
Chỉ nghe giọng Đức thúc chân thành( * gốc là “语重心长”, tớ cũng không biết có câu nào tương đương trong tiếng Việt không…): “Người trẻ tuổi, đường còn dài, cậu phải cố gắng lên.”
Tần Ý: “…”
Nhìn Đức thúc, Tần Ý nói không ra lời, anh cảm thấy trong nhà này một người bình thường cũng không có.
Mà ở một nơi khác.
Mấy ngày nay, số lần Hồng Bảo ra ngoài cùng ông chủ càng ngày càng nhiều, việc được trọng dụng này khiến cậu ta thấy thụ sủng nhược kinh. Cậu ta cố tình đến trung tâm mua sắm mua một bộ trang phục mới, còn thêm cả nước hoa cho nam.
Tình yêu của gió. (* QT ghi là” Phong chi luyến”, sửa lại thuần Việt nghe nó chuối cả nải cho hợp với không khí tổng tài văn __ (: 3 J)Z)
Có chút mùi cam quýt tươi, chanh Nhật Bản mọng nước, lá sen thanh thuần cùng vị hồ tiêu( *tớ cũng không hiểu lắm… cái mùi này nghe có vẻ bất khả thi, không tưởng tượng nổi, không biết hiểu đúng không) khiến mùi nước hoa này cực kỳ tươi mới!
Cậu ta không dám dùng quá nhiều, sợ mùi quá nồng, chỉ dám giống như khi phụ nữ bổ trang, cách hai tiếng lôi ra xịt chút xíu dưới nách.
Tại lúc cậu ta đang đứng giữ cửa ở văn phòng tổng tài xịt nước hoa, chuông điện thoại kêu như gọi hồn vang lên.
Hồng Bảo lập tức cất nước hoa, qua cửa sổ sát đất nhìn ông chủ, rồi ho nhẹ một tiếng thông cổ họng mới nhận điện thoại: “Xin chào, đây là tập đoàn Đường thị.”
Bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: “Xin chào, tôi tìm Đường Ngự Thiên.”
Giọng nói kia cũng không thể nói là lạnh lùng, so với ông chủ của cậu ta thì ôn hoà hơn, nhưng vẫn khiến người ta có chút không rét mà run.
Hổng Bảo mở sổ công tác, đối chiếu: “Là như vậy, Đường tổng gần đây đều bận, xin hỏi, ngài có hẹn trước không?”
Cậu ta nói rất nghiêm túc, không biết Bạch Dư ở đầu dân bên kia mặt có chút tan vỡ.
Anh không phải là chưa từng gặp Đường Ngự Thiên, dù sao hai bên đều là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Họ không gặp nhiều, nhưng anh thật không nhớ Đường Ngự Thiên đổi thư ký lúc nào.
Đặc biệt là kiểu thư ký nam giọng ồm ồm vịt đực, còn cố tình muốn học con gái nhà gia giáo, kéo dọng đến dính dính ngọt ngọt.
…
Tâm lý Hồng Bảo hồi hộp, ấy, sao bên kia không có tiếng nào vậy.
“Tiên sinh, vị tiên sinh này, ngài có nghe thấy tôi nói không? Alo?”
Hồng Bảo hô xong, đối phương rốt cục lên tiếng.
Truyền đến bốn chữ: “Không có hẹn trước.”
“A, rất xin lỗi, ngài không có hẹn trước…”
“Tôi là Bạch Dư.”
Không có hẹn trước thì không thể gặp tổng tài của chúng tôi…
Hồng Bảo định nói nửa câu sau, lúc này bị hai tiếng ‘Bạch Dư’ doạ sợ.
Ai lại không biết cái tên Bạch Dư này vang dội cỡ nào chứ!
Do dự quá, cậu ta có nên chuyển máy cho ông chủ không đây. Hồng Bảo lật qua lật lại notebook, Đức thúc có viết cho cậu biện pháp ứng đối không nhỉ, aa không có QAQ.
Nghĩ đến lúc thường ông chủ khốc huyễn cuồng bá duệ như vậy, Hồng Bảo cảm thấy thực lực của đối phương với ông chủ là không phân cao thấp, cũng phải thể hiện khí thế của phe ta mới đúng.
Phải giúp ông chủ đứng vững chân chứ!
Cậu ta đột nhiên ho khan hai tiếng, dùng giọng tự cho là siêu uy vũ: “Vị Bạch tiên sinh này, ngài không có hẹn trước, còn muốn gặp Đường tổng của chúng tối, thực đúng là mơ hão!”
Bạch Dư mặt không cảm xúc: “…”
“Chờ khi nào ngài có hẹn trước hẵng gọi lại! Vậy thôi, tôi rất rất rất bận rộn.” Ba chữ rất ở cuối kia cũng không phải để nổi bật sự bận rộn của cậu ta, chỉ là cậu ta thực sự có chút căng thẳng, vì căng thẳng nên mới nói lắp.
Bạch Dư cúp điện thoại.
Hồng Bảo sợ hãi không thôi mà nghe tiếng tút tút trong điện thoại đến nửa ngày, sau đó mới gác máy, thở ra một hôi, lau chút mồ hôi lạnh.
Cậu ta cầm lọ nước hoa, đang muốn xịt lại một lần thì khoé mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình đứng dậy.
Đường Ngự Thiên sửa sang xong cổ áo bị hắn mở rộng, vừa thắt lại cà vạt vừa ra ngoài, đi qua cửa tiện tay lấy áo khoác đang treo trên móc xuống.
Mở cửa, ánh mắt của hắn nặng nề, nhìn chằm chằm tay sai đang ngồi ở bàn làm việc thư ký, nói: “Hồng Bảo.”
Một tiếng Hồng Bảo này quá hù người. Hồng Bảo nhẹ buông tay, lọ Tình yêu của gió kia lộc cộc lăn ra xa. Cậu ta sốt sắng đứng lên, hai chân vô thức khẽ run: “Đường, Đường tổng.”
Đường Ngự Thiên ngoắc ngoắc tay với cậu ta, sau đó đi ra ngoài.
Hồng Bảo thấp thỏm không hiểu gì, đi theo phía sau: “Đường tổng, ngài muốn đi đâu?”
Đường Ngự Thiên đi tới trước thang máy chuyên dụng cho tổng tài rồi dừng lại, công ty được trang trí theo phong cách châu Âu, từ đèn treo trên hành lang đến thảm đều cầu kỳ cẩn thận. Ánh sáng vàng nhợt nhạt hắt lên, Đường Ngự Thiên một mặt lạnh lùng đầy tà khí, sinh ra mang một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, lời nói lại không êm tai một chút nào.
“Mang cậu theo để học một số việc, đừng để cho tôi hối hận, thay đống rác kia bằng một đống rác khác là cậu.”
Đống rác kia là cái cô thư ký lần trước, từ lần cô ta có ý quyến rũ hắn đã trực tiếp bị sa thải.
Hồng Bảo gật đầu không ngừng: “Vâng, ngài dạy phải.”
… Cơ mà cậu ta cũng không làm sai điều gì mà, a, chẳng lẽ là cái vị Bạch đại thiếu kia? Càng nghĩ càng thấy có thể, quả nhiên cậu ta không nên đánh bạo một mình làm mình làm mẩy với Bạch Dư!
Hồng Bảo sốt sắng tiến lên giúp ông chủ cài lại khuy áo, thang máy ‘ting’ một tiếng liền mở.
Đường Ngự Thiên nhấc chân đi vào, thang máy đi xuống từng tầng, tâm tình Hồng Bảo cũng theo đó mà thình thịch rơi rớt. Bởi vì cậu ta nghe ông chủ nói: ____ “Phế vật, lần sau không được để cho người ta có cơ hội cúp điện thoại trước, hiểu không?”
Hồng bảo thiên tính vạn tính cũng không có nghĩ tới cái nguyên nhân này: “…”
“Đã, đã hiểu, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng thưa ngài…”
Danh sách chương