Nước biển lạnh lẽo đến tận xương, mà khi bơi cũng khiến thân thể ấm áp lên, xua tan chút hàn khí.

Mặt trời đã lên cao, treo móc trên bầu trời.

Sắc trời hoàn toàn sáng.

Anh vuốt vuốt bắp cánh tay, cảm thấy bản thân như một vận động viên chạy cự li dài đang ở điểm cuối cùng trên đường đua, lúc nào cũng có thể lên cơn hen suyễn mà qua đời.

Thực sự không chịu nổi, anh thoáng dừng lại, nhờ áo phao mà nhẹ nhàng nổi trên mặt biển. Anh khó khăn mở miệng lấy hơi, sau đó thở hắt ra.

Ngửa đầu là bầu trời mênh mông vô bờ, ánh dương chói lọi chiếu khắp trời xanh.

Cứ như ảnh ngược của mặt biển vậy.

Tần Ý ngửa cổ thở dốc, nhìn bầu trời xem may trắng, trong nháy mắt đã mơ màng.

Sóng biển lục nặng lúc nhẹ đánh lên người anh, chim hải âu phát ra tiếng ‘Âu, âu’ sắc bén mà thanh thuý, sải cánh bay…

“Bơi bất động?”

Tần Ý kinh ngạc nghiêng đầu: “Đường tiên sinh?”

Đường Ngự Thiên vẫn luôn không nhanh không chậm bơi bên cạnh anh, chỉ là Tần Ý bơi quá tập trung, không chú ý tới hắn.

Hắn vốn nghĩ cái thân thể nhỏ bé yếu đuối này của Tần Ý sẽ chẳng bơi được bao xa, vậy mà cứ bơi một chút lại nghỉ một bận, mất công tốn sức ở trong biển lâu như vậy, lại bơi được hơn phân nửa quãng đường.

Tần Ý kinh ngạc xong, không thể không dừng lại chỉ trích đôi câu: “… Tại sao anh không mặc áo phao?”

“Xấu chết.”

Hai chữ hời hợt này khiến Tần Ý cau chặt lông mày: “Như vậy rất nguy hiểm, dù cho biết bơi cũng không thể xem thường.”

Nhưng mà anh còn chưa nói xong, Đường Ngự Thiên đã vươn tay, kéo anh bơi về phía trước.

Đáng thương cho Hồng Bảo tròn vo như khí cầu phải lẻ loi một mình mà phiêu bạt phía sau bọn họ.

Đảo hoang đã gần ngay trước mắt, chỉ vài phút nữa là có thể bơi đến.

Tần Ý tiếp tục nói: “Mặc dù hiện tại thời tiết không tệ lắm, nhưng trên biển luôn thay đổi trong nháy mắt, không thể đoán trước, e rằng ngay giây sau đã hãm sâu vào hiểm cảnh…”

Đường Ngự Thiên một bên mang theo anh bơi, một bên tranh thủ lúc rảnh rỗi mà ‘Ờ’ một tiếng.

“…”

Cài ờ này là có ý gì.

Ờ cái gì mà ờ.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ cách đảo ngày càng gần. Bãi biển có hình chữ S, Đường Ngự Thiên điều chỉnh phương hướng một chút, bơi nhanh tới chỗ gần nhất.

Người đàn ông này cả người ướt đẫm, mỗi lần quay đầu, nước biển lại chảy dọc từ trán xuống cằm.

Mặc dù có người mang theo thoải mái hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, Tần Ý vẫn liều mạng bơi, không muốn kéo chân sau, mặt anh kề sát trên bãi biển, như cá nhảy lên bờ, nhẹ nhàng thở dốc.

Anh nghiêng đầu, đối mặt với Đường Ngự Thiên đang vuốt mớ tóc ẩm ướt về phía sau, nghiêm túc nói: “Đường tiên xinh, chuyện kia, anh mặc áo phao vẫn rất đẹp mà…” Cho nên lần sau phiền anh ngoan ngoãn tuân thủ biện pháp an toàn, miễn cho xảy ra điều gì bất ngờ.

Đường Ngự Thiên nghe vậy, tay dừng một chút. (* ngỡ ngàng vì sốc thính?)

Tần Ý bị hắn nhìn đến ngứa ngáy cả lưng.

Sau đó Đường Ngự Thiên bật cười, vài tiếng cười trầm thấp phát ra trong cổ họng.

“Biết rồi.”

Ngay sau đó lại nói. “Ngu xuẩn, mau đứng lên, đi thôi.”

Trên bờ, Âu Dương Thần và những người khác cũng lên bờ an toàn. Hơn nữa tên này còn là người đầu tiên thoát nạn, kỹ năng thoát thân hạng nhất.

Vương Gia Diệp là người thứ hai.

Tất cả mọi người đều ướt nhẹp, nước không ngừng từ quần áo chảy xuống, run lẩy bẩy.

Hồng Bảo kiểm tra nhân số một chút, Đường Ngự Thiên dựa vào bên cây, lấy máy phát tín hiệu từ túi quần không thấm nươc, thử phát tín hiệu cho bộ phận hàng không.

“Tích tích tích.”

“Tích tích.”

“Tích ____ tích____”

Tiếng tích cuối cùng chậm rãi biến thành tạp âm, sau đó ngày càng yếu ớt, cuối cùng chỉ dư lại những tiếng ù ù.

Đã bị đứt đoạn.

Đường Ngự Thiên nhíu mày.

Rốt cục là do đâu? Lúc trước trên du thuyền, có Đường Nhiên Chi, tín hiệu bị nhiễu cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng hôm nay, bọn họ đã rời khỏi khu hải vực kia, đi cả đêm, thế mà máy phát vẫn bị nhiễu.

“Đường tổng!” Hồng Bảo vội vàng chạy tới, “Thiếu mất một người!”

Tần Ý vốn đang co quắp ngồi dưới đất, nghe vậy mất công tốn sức mà bò lên, suy đoán: “Hoàng Nguyệt Nguyệt?”

Ngoại trừ Hoàng Nguyệt Nguyệt… Còn có thể là ai.

Người phụ nữ này đại khái là tốn quá nhiều sức tìm dây chuyền, bơi tới một nửa liền không chịu nổi.

“Không thì để tôi bơi đi kiểm tra?” Hồng Bảo lau mặt một cái, thấy Đường Ngự Thiên không phản đối, nói xong tính quay về phía biển.

Đường Ngự Thiên từ xa nhìn mất lượt, thấy bóng dáng cái áo phao màu vàng đang trôi nổi dập dềnh ngoài khơi.

“Không cần đi.”

Tần Ý cũng nhìn thấy bà ta, đang muốn dặn Hồng Bảo lúc bơi về cẩn thận chút, thình lình nghe Đường Ngự Thiên nói như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Đường Ngự Thiên cất máy tín hiệu, trầm giọng nói: “Nhìn kỹ, bà ta chết rồi.”

Đường Ngự Thiên nói vậy, Tần Ý mới chăm chú nhìn qua ___ quả nhiên, thân ảnh kia chẳng hề giãy dụa, bà ta chỉ lẳng lặng trôi nổi trên mặt biển, đầu hướng xuống dưới, không nhúc nhích.

Một cơn sóng đánh tới, đẩy bà ta ra xa hơn.



Hoàng Nguyệt Nguyệt đã chết.

Do người làm.

Hướng mấy người bên Mao Cát Tường lên đảo không giống với Tần Ý lắm, là một bên khác của tiểu đảo.

Nguyên nhân rất đơn giản, Đại Cơ Nhục nhìn la bàn ngược, lúc Mao Cát Tường phát hiện thì xuồng đã đi được một đoạn dài rồi.

“Đầu óc anh không phải có vấn đề đi,” Mao Cát Tường vỗ vỗ trán Đại Cơ Nhục, chỉ vào la bàn nói, “Kim chỉ nam dài như vậy mà anh cũng nhìn nhầm, tôi hỏi anh, lúc thường có phân biệt được kim giờ kim phút không đấy?”

Đại Cơ Nhục xoa xoa con mắt: “Không mà, tôi dựa theo cái chữ N này, đấy không phải chỉ phía nam à.”

Mao Cát Tường trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chữ ‘N’ kia hồi lâu, cơ hồ á khẩu không trả lời được: “Anh nói cái gì, đây là nam?”

Hắn cho là thành tích học của bản thân đã đủ lệch lạc rồi, không nghĩ tới nơi này còn có người kém hơn.

“Nam mà.”

“Thế chữ S kia, người anh em, anh định nghĩa chữ S đấy thế nào?”

“Thượng xuôi nam bắc, thì cái đấy là bắc rồi.”

“…”

À, thế cơ à?

Mao Cát Tường gật đầu: “Rất giỏi, tôi phục rồi.”

Tình huống khẩn cấp, hắn không có thời gian dạy thêm cho anh ta một lớp Anh ngữ, trả lại la bàn cho Đại Cơ Nhục: “Bây giờ chúng ta thay đổi hướng đi một chút, anh phải đi về phía bắc, nhắc lại lời tôi, bắc.”

Đại Cơ Nhục nhận la bàn, nghe lời mà lặp lại: “… Bắc.”

Bởi vì đoạn nội dung này, cho nên đến khi bình ắc- quy hết điện, bốn phía chung quanh bọn họ chỉ toàn biển là biển.

Mao Cát Tường chưa từ bỏ ý định, mở cửa ló đầu ra xem xét, sau đó cũng chịu khuất phục.

Này thật tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chết chắc rồi.( *ghi bừa again…)

Trong lúc đó, Đường Nhiên Chi bẫn luôn yên lặng cúi đầu bên cạnh, cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì.

Đại Cơ Nhục sợ hãi, rụt rè xin lỗi Bạch Dư: “Bạch thiếu, xin lỗi, đều tại tôi…”

Anh ta vừa dứt lời, chỉ thấy Bạch Dư mặt không đổi sắc mà đứng lên.

“Anh à, tuy rằng anh ta có chút ngố tàu nhưng không đáng tội chết đâu ___” Mao Cát Tường chạy thật nhanh xuống, kết quả lại nhìn thấy Bạch Dư đưa tay ra, mặt không cảm xúc xoa xoa đầu Đại Cơ Nhục, an ủi: “Không có chuyện gì.”



Có phải rất ấm lòng không!

Cái quần ấy, thực sự quá kinh tủng rồi.

Bạch Dư chỉ đụng nhẹ rồi thu tay về, Đại Cơ Nhục theo bản năng mà sờ sờ đầu mình, hạnh phúc đến mê muội.

Bạch thiếu nhà anh ta hai mươi mấy năm chịu chứng khuyết thiếu tình cảm, vậy mà lại an ủi người, thế mà cũng biết an ủi người!

Nếu như không phải không gian bên trong xuồng cứu hộ quá nhỏ, giữa đó còn có một cái xe lăn lớn cản đường, anh ta khẳng định đã nhảy dựng lên xoay vòng rồi.

“Cậu có thấy không, Bạch thiếu xoa đầu tôi đấy,” Đại Cơ Nhục chạy đến trước mặt Mao Cát Tường, nâng đầu, “Cậu có nhìn thấy không, không phải tôi gặp ảo giác đấy chứ?”

Lông mày Mao Cát Tường xoắn cả lại: “Thấy, nhưng hẳn không phải ảo giác của anh, có lẽ vì tôi nằm mơ.”

Trong lúc bọn hắn đang thảo luận vấn đề ảo giác hay mộng cảnh, Bạch Dư đứng ở phòng lái nhìn ra bên ngoài.

Trước mắt, chiều gió vừa vặn đẩy bọn họ về phía nam… Hiện tại gặp phải tình huống như thế này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Tuy rằng Mao Cát Tường không biết hướng gió nhưng vẫn vô cùng lạc quan như trước, hắn lôi ra một gói bánh quy hút chân không, vẫy vẫy người kia: “Anh ơi, bữa trưa.”

Bạch Dư trầm thấp ừ một tiếng, đi tới ngồi cạnh hắn.

“Anh muốn ăn vị dâu tây hay,” Mao Cát Tường ngừng nói, cầm gói bánh xem nửa ngày, “Này là cái gì, không phải đồ ăn?”

Bạch Dư đặt tay lên tay hắn, xoay gói bánh một vòng, lộ ra phần ghi thông tin.

Ngón tay người đàn ông nọ thon dài, khớp xương rõ ràng. Mao Cát Tường bị anh nắm đến tâm can run lên, cả người như có luồng điện chạy qua.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng nụ hôn tối qua. (*Mới hôn mà cháu Mao đã hay nhung nhớ như vậy rồi __ (: 3 J)Z)

Rõ ràng là một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng nhiệt độ trên bờ môi lại nóng rực.

Lưu luyến, bá đạo, tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Khi thì nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới, lúc lại tinh tế gặm cắn.

Cắn cho đã, rồi lại như một con thú dịu ngoan, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm hắn.

Mao Cát Tường bị hôn đến đầu óc choáng váng, hận không thể giận sôi lên, chờ đến khi hắn phản ứng lại, bàn tay nóng rực kia đã luồn vào bên trong vạt áo hắn, thuận theo eo hắn vuốt lên trên… Rồi buông tha môi hắn, hướng về phía vành tai, sau khi hạ một cái hôn khẽ thì vùi đầu vào hõm cổ hắn.

Hắn chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập, và…

Dừng!

Đệt, không thể nghĩ lại!

Muốn ảnh nóng!( *không chắc lắm. Từ gốc là 石更 , sợt ra ảnh gravure, ảnh mấy chị gái xinh đẹp giúp các đồng chí tuổi mới lớn có thể ‘cứng cỏi’ này kia nên mới có từ ‘đá’ ở trong. Thấy giải thích thế mà cũng không biết hiểu đúng không.)

Từ sau khi nảy sinh quan hệ (?) với Bạch Đại Thối, mỗi lần đụng phải anh hắn đều kìm lòng không đặng nhớ lại dư vị của nụ hôn kia.

Dư vị sau khi xong…

“A, hoá ra là rau hẹ.” Mao Cát Tường cứng đờ rút tay về, quay đầu hỏi, “Đại Cơ Nhục, anh có muốn thử chút không?”

Defoe( *Daniel Defoe, nhà văn, nhà báo, học giả kinh tế người Anh.) đã từng nói, chỉ cần có khả năng, ai cũng sẽ trở thành bạo chúa, đây là bản tính trời sinh của con người.

Buổi chiều, khi một đám người cùng nhau vây quanh đống lửa để sưởi ấm, Tần Ý lại cảm thấy cả người đều lạnh.

Âu Dương Thần cách đống lửa gần nhần, đưa tay sưởi ấm, thỉnh thoảng lại xoa xoa hai lần.

Vương Gia Diệp vẫn bình tĩnh như trước, ngồi cùng tán gẫu với Tiểu Mai, mặt lộ vẻ xem thường: “Cô làm bảo mẫu ở Đường gia?”

Tiểu Mai gật gật đầu: “Vâng, phải cảm ơn Đường tổng đã thu lưu tôi.”

“Cô mới hai mươi tuổi đầu đi, không có kế hoạch gì cho cuộc sống sau này sao? Cam tâm tình nguyện làm người hầu kẻ hạ cả đời, tìm một người cùng tầng lớp kết hôn, sinh con thì cũng để bọn nó sống dưới tầng áp chót xã hội ngay từ nhỏ?”

Tiểu Mai: “Tôi… Tôi không có nghĩ nhiều như vậy.”

Dù Vương Gia Diệp trông có chút chật vật, nhưng vẫn rất cao ngạo vươn cổ: “Vậy giờ rảnh rỗi, cô suy nghĩ thật kỹ đi.”

Tiểu Mai: “…”

“Vương tiểu thư, cô nói vậy có chút quá phận.” Tần Ý nghe không vô, “Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, cũng như mỗi người lại có một định nghĩa riêng về hạnh phúc…”

Đường Ngự Thiên vỗ vỗ đầu anh, ra hiệu anh đừng nói nữa.

Sau đó quay về phía Vương Gia Diệp, nhếch miệng cho cô ta một đòn tấn công: “Vâng, Tiểu Mai của chúng tôi đúng là không giống bà, hơn bốn mươi tuổi, ngoại trừ tiền ra thì chẳng có cái gì.”

Vương Gia Diệp biến sắc, không tiếp tục nói nữa.

Đường Ngự Thiên ôn hoà nhã nhặn nói: “Không tiếp tục tán gẫu về đề tài này?”

“Được, vậy chúng ta đổi chủ đề,” Đường Ngự Thiên nhìn những người ở đây một lượt, “Hoàng Nguyệt Nguyệt đã chết, các người cảm thấy, ai là hung thủ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện