Trong lúc Tần Ý đang cùng Đường Ngự Thiên ngồi trên salon uống trà, Mao Cát Tường cùng xe bị cản bên ngoài.
Người ngồi canh cửa Đại trạch như kiểu trung uý thời xưa xuyên tới, đội mũ lính màu xanh nhạt, trước mũ còn khảm gia huy.
Đó là một con chữ tạo kiểu màu vàng chói lọi, đại khái tượng trưng cho phẩm chất cao quý của Đường gia.
Qua cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên đứng thẳng tắp của bảo vệ, trên bàn còn đặt súng trường bắn tỉa kiểu mới, có thể bắn vào điểm trọng yếu của mục tiêu trong vòng trên dưới ngàn mét, phối hợp với ống ngắm cố định phóng to vật thể từ bốn đến tám lần.
Không nên hỏi vì sao hắn biết, trong nguyên tác có miêu tả tỉ mỉ.
Không chỉ là loại súng, cả tầm bắn của súng cũng thế, trong bộ tiểu thuyết “Hào môn thế gia” này đều có đẳng cấp quy định.
Nói thí dụ như, vai nam chính dùng súng có tầm bắn 10 nghìn mét.
Mười nghìn mét.
Có phải là một khẩu súng rất tuyệt không, tuyệt đến độ đối thủ muốn chạy cũng không kịp.
Khó mà tin nổi.
Nói chung, ngày khác nhất định phải lĩnh giáo cái tầm bắn 10 nghìn mét trong truyền thuyết kia.
Nhớ đến đây, Mao Cát Tường đội mũ vào, lấy ra phong độ cao ngạo của bản thân đọ sức với bảo vệ.
‘cộc cộc.’
Tay bảo vệ đang cầm tạp chí, chìm đắm trong ‘Khoảnh khắc toả sáng trong nháy mắt của mười nữ minh tinh lớn trên thảm đỏ’, thình lình trên cửa sổ thuỷ tinh truyền đến âm thanh, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn lãng.
Màu da của người này tái nhợt, cười đến nhiệt tình, nhưng ánh mắt lại một bộ không mặn không nhạt.
Chỉ nghe cậu trai tướng mạo không tầm thường này phóng khoáng nói: “Chào anh.”
Công tử nhà ai đây? Bảo vệ đứng dậy, mở cửa sổ, theo bản năng cúi người chào hắn: “Xin hỏi cậu đây là?”
“Tôi họ Mao, tên Cát Tường.” Mao Cát Tường làm bộ dáng thân sĩ bắt tay đối phương, báo cáo tên tuổi vị cha tiện nghi của hắn, “Cha tôi là Mao Quý Minh.”
Trong giới, Mao Quý Minh coi như… cũng có chút tiếng tăm, mặc dù ban đầu là dựa vào bán đĩa lậu để làm giàu, nhưng sau đó cũng chậm rãi đi lên, chuyển hướng sang con đường nhập khẩu, buôn bán với nước ngoài.
Đặc biệt là trong mấy năm qua, sau khi móc nối được với Bạch Đùi Lớn, nhà bọn họ có thể nói là gà chó lên trời.
Bảo vệ gật gật đầu, làm bộ quen thuộc mà cũng không biết hắn ta có nhận ra thật hay không, chỉ cẩn thận nói: “À, hoá ra là Mao thiếu, đã lâu không gặp, quả là có chút không nhìn ra.”
“Đâu nào, mà anh cũng vẫn trước sau như một, nghiêm túc chuyên nghiệp.”
Hai người hàn huyên mấy lần, Mao Cát Tường tận dụng mọi thời cơ, nghiêng người sang một bên, lộ ra chiếc xe thể thao sang trọng mượn tạm từ ga ra nhà Bạch Dư: “Anh xem, có thể nhân nhượng, cho chúng tôi lái xe vào nhà không.”
Ánh mắt bảo vệ trở nên cổ quái.
Mao Cát Tường khẽ mỉm cười, giải thích: ‘Sáng nay, Đường tổng đã hẹn tôi đến nhà chính, khả năng quên nói cho các anh, không yên tâm, các anh có thể gọi cho ngài ấy kiểm tra.”
Cùng lúc đó, Đại Cơ Nhục ngồi trong xe mà lo lắng vạn phần. Mấy ngày nay Mao Cát Tường thường lén đi ra ngoài, Bạch thiếu cũng không có vấn đề gì, chỉ có thể khoan dung cho Mao Cát Tường, không gặp cũng không thấy, đồng thời vì thế mà nhiều lần phát giận ____ mặc dù cái gọi là phát giận nơi anh cũng chỉ là khoé miệng hơi hạ xuống.
Lần này hay rồi, anh ta hoàn toàn thành đồng bọn.
“Trách ai bây giờ, Bạch thiếu mà biết… Mình liền xong đời…”
Trời không tuyệt đường người, bảo vệ nhìn về nơi Đại Cơ Nhục đang tuyệt vọng khi bị Mao Cát Tường thu điện thoại, rất nhanh đã chuyển ý.
Người bảo vệ này tương đối có trách nhiệm, hắn đại khái học qua biển số xe của mấy ông lớn tiếng tăm lừng lẫy của thành phố A, bởi vậy chỉ liếc mắt một cái đã biết đấy là xe ai.
Hắn trên dưới đánh giá cậu trai này mấy lần, ngoài miệng đáp: “Được, tôi sẽ gọi cho thiếu gia.”
Chỉ có điều điện thoại là gọi đến chỗ Bạch Dư, thời điểm Mao Cát Tường nghe đến hai chữ Bạch thiếu, cả người như bị ngũ lôi oanh tạc.
Cái đệt? “… A vâng vâng vâng, ngài cũng quen vị Mao tiên sinh này ạ?” Bảo vệ ha ha cười, “Cũng không có gì, tôi đang tự hỏi chuyện gì xảy ra, ai có gan lớn như vậy mà dám trộm xe của ngài.”
À, trộm xe.
Hắn cho rằng xe này là do Mao Cát Tường trộm của Bạch Dư.
Mao Cát Tường giật nhẹ miệng, hắn có chút muốn đánh người.
Bảo vệ cúp điện thoại, ấn nút mở cửa mời Mao Cát Tường đi vào: “Nguyên lai là vợ của Bạch thiếu, cậu phải sớm nói chứ, vừa nãy thực sự là có chút mạo phạm, xin Bạch phu nhân đừng trách.”
Ông đây là ông cậu anh đấy.
Lúc Đại Cơ Nhục chạy từ trên xe xuống đến bên cạnh hắn, lén lút thở ra một hơi, hướng bảo vệ nói cảm ơn, “Làm phiền anh rồi.” Lập tức đổi đề tài, “Phu nhân, lần sau không quản ngài muốn làm gì, cũng nên báo với Bạch thiếu một tiếng, ngài ấy rất lo lắng cho cậu.”
Mao Cát Tường dừng bước chân.
Đương nhiên hắn biết.
Mà gần đây, điểm tích luỹ càng cao thì hắn lại càng buồn bực.
Hắn rất nhanh sẽ có thể trở về, có thể gặp người nhà, có thể ngày ngày làm ổ trong phòng chơi game, sáng sớm trốn tiết xin bạn cùng phòng điểm danh hộ, thuận tiện dành chút thời gian nghiên cứu cánh tán gái.
Nhưng còn Bạch Dư, hắn không thể nhét Bạch Dư vào túi mà mang về sao.
Hắn thật sự hâm mộ Tần Ý, lúc nào cũng có dũng khí để dứt khoát đưa ra quyết định.
Hắn không làm được, hắn chỉ có thể làm một con rùa đen rút đầu thích phô trương thanh thế.
Sau khi gặp Tần Ý trong đại sảnh, Mao Cát Tường kéo đồng minh sang một góc, giải thích ngắn gọn ý định của mình.
Tần Ý gật gật đầu: “Hoá ra là vậy, Mao tiên sinh, anh yên tâm, tôi nhất định cố hết sức giúp anh.”
Mao Cát Tường liền hiểu, mặc gió mặc mưa, đồng minh của hắn vĩnh viễn sẽ là loại người trong mưa không bung dù, cả người được thiêu đốt bởi chính khí tràn ngập.
Hắn cảm động nói: “Thật sự rất cảm ơn cậu.”
Sau đó, hắn ngơ ngác nhìn đồng minh khai báo toàn bộ nhiệm vụ của hắn cho Đường Ngự Thiên.
“…”
Sau đó, vai nam chính đẹp trai tàn khốc này đứng lên, lưu lại một mình Đường Thanh Long có nhiều lời chưa nói hết một mình trong phòng khách.
Chỉ thấy Đường Ngự Thiên dương dương tự đắc, hời hợt nói: “Đi, lên lầu.”
Loại cảm giác cùng nam chính làm nhiệm vụ này thật kỳ diệu.
“Lần trước hai người đã tới một lần, ai ở phòng nào chắc cũng không cần nhắc lại thêm nữa,” Đường Ngự Thiên đi đằng trước, “Muốn tìm ở phòng nào trước?”
Đãi ngộ thật cao.
Mao Cát Tường chỉ chỉ căn phòng phía trước: “Phòng Bát gia đi.” Một trong những vai phụ có vai trò quan trọng, thích gây chuyện, tính dẫn dắt cao.
“Nhưng mà thực sự có thể vào sao?” Hắn thử đẩy cửa, phát hiện Đường Ngự Thiên cũng không phải nói lời này với hắn, vì vậy Mao Cát Tường liền nghẹn, biết điều quay sang hỏi, “… Được rồi, Thất Thất, cậu thấy trước tiên nên tìm ở phòng nào?”
Tuy rằng lúc Tần Ý nghe nói cũng thấy Đường Bát Gia có điểm bất thường, thế nhưng anh lại càng lưu ý người đàn ông không có chút tin tức gì sau sự kiện du thuyền kia. Anh có một cảm giác, trong những chuỗi nhiệm vụ thế này, điểm không nổi bật nhất chính là manh mối quan trọng.
“Đường Nhiên Chi?”
Đúng là đã rất lâu không thấy Đường Nhiên Chi, dựa vào lời giải thích của Hồng Bảo, sau khi sự tình Nhiên Chi giả bị bại lộ, anh ta liền không có mặt mũi đối diện Đường Ngự Thiên, cả ngày ngồi trong phòng xưng tội.
Tần Ý nói xong, lo lắng ba chữ này sẽ khiến Đường Ngự Thiên khó chịu, dù sao năm đó Đường Nhiên Chi cũng đã liều mình cứu hắn.
“Nhìn anh làm gì?” Đường Ngự Thiên xoa xoa đỉnh đầu Tần Ý, hắn cũng không tránh vấn đề này, chỉ nói với anh, “Em mới là quan trọng nhất.”
Nhìn ra đứa ngốc này muốn đổi ý, Đường Ngự Thiên chủ động đi đến phòng ngủ của Đường Nhiên Chi: “Vừa lúc, anh cũng lâu rồi không gặp anh ta.”
Tần Ý nhìn bóng lưng Đường Ngự Thiên dưới ánh đèn hành lang yếu ớt, đường viên thon dài, bước chân vững vàng.
Anh nghĩ, Đường Ngự Thiên có thể đối mặt trực tiếp như vậy, hẳn phải là một người đàn ông có dũng khí ____ loại người mà, bất kỳ thời điểm nào, dù có đối mặt với chuyện gì cũng sẽ không trốn tránh, có chí khí vượt khó tiến lên.
Đường Ngự Thiên cong ngón tay gõ cửa, chỉ nhẹ gõ hai lần, tiếng tụng kinh trong phòng liền dừng lại.
Qua hồi lâu, Tiểu Mai mới ra ngoài mở cửa.
Trong phòng Đường Nhiên Chi vẫn sạch sẽ như trước kia.
Anh ta ngồi xe lăn, trên đầu gối để một quyển “Bát- nhã- đa- la- mật- đa tâm kinh”, hai tay chắp trước ngực, rũ mắt, nhẹ giọng niệm: “Khi tiến sâu vào nguồn mạch của Tuệ giác Siêu việt, Kẻ Tỉnh thức Quán khổ Trừ nguy nhận chân ra năm hợp thể và thấy suốt tự tánh Không của chúng, liền độ thoát mọi khổ ách”
Đường Ngự Thiên nhìn anh ta hồi lâu, sau đó đến phía bên tai Tần Ý nói: “Bảo bảo, thế này anh không tiếp được, em tới đi.”
Mao Cát Tường gật đầu phụ hoạ: “Cái này tôi cũng không bắt được sóng, cậu cố lên.”
Tần Ý: “…”
May mà trước đây Tần Ý cũng đã nghiền ngẫm qua bản kinh văn này, cũng có mấy phần ấn tượng.
Phật giáo thông qua các nhà truyền giáo mà du nhập vào Trung Quốc là một giai đoạn lịch sử rất quan trọng, nghiêm cứu về thời điểm dung hợp các loại tư tưởng này rất thú vị, đóng một vai trò rất trọng yếu trong quá trình trao đổi văn hoá.
“Này người con dòng Sari, hình thể là chân không, chân không là hình thể. Chân không chẳng khác hình thể, hình thể chẳng khác chân không.” Tần Ý nhẹ giọng nói, “Để làm những việc này, quan trọng nhất vẫn phải thành thật với chân không, không phải chân không như thế nhân nói, mà là chân không đoạn diệt. Tôi cảm thấy, Đường tiên sinh đây cũng có thể đến được đoạn diệt.”
(*… là vậy, mấy đồng chí cứ lên Gồ sợt tên tâm kinh là nó sẽ ra cái dịch thơ này nhé. Theo tôi hiểu thì Đường Nhiên Chi đang trong thời gian khổ sở, cố gắng nhìn thấu sự tình. Còn Tần Ý thì muốn an ủi và khuyên nhủ, rằng muốn bứt ra, vượt khổ thì phải xoá bỏ mọi thứ, sự kiện, con người, cảm xúc gì đó để tĩnh tâm… chắc thế…À, mấy câu trích kia là từ bản dịch Việt ngữ của Thi Vũ nhé.)
Mao Cát Tường nghe mà hôn mê, hắn lén lút nhìn Đường Ngự Thiên một cái, cảm thấy Đường Ngự Thiên có một bộ dáng như là nghe hiểu.
Lẽ nào năng lực phân tích của hắn có vấn đề? Loại nghiên cứu lãnh cảm mười phần lại lắm lý luận này… Là người đều không nghe hiểu cho được.
Không biết rằng, thực ra Đường Ngự Thiên nào nghe lọt chữ nào, chỉ là, cho dù Tần Ý có nói gì, hắn đều sẽ nghiêm túc lắng nghe cho xong.
“Hiện tại, anh đang bị mắc kẹt trong vùng chân không của bản thân, nếu như không thể làm mới tư tưởng, tiếp tục cũng không hề có tác dụng.”
Đường Nhiên Chi vẫn luôn cúi đầu, nước mắt lăn xuống từng giọt, anh ta khàn khàn nức nở: “Đúng, cậu nói đúng, kỳ thực tôi chỉ đang trốn tránh, tôi không thể bỏ xuống, tôi nên làm gì? Tôi phải làm sao bây giờ?”
Mao Cát Tường trợn mắt há mồm nhìn đồng minh nhà mình toàn thân toả sáng, ngồi xổm xuống, đối diện với anh giai liệt chân kia: “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói một câu thế này, phải có can đảm nhìn thẳng, lúc này mới có thể dám nói, dám làm, dám đảm đương. Nếu muốn mà lại không dám, ngược lại, chỉ có thể tức giận đau khổ mà thôi.”
Đường Nhiên Chi vừa nghe vừa bấu chặt ta, yên tĩnh một lúc, ngẩng đầu lên ___ đó là một gương mặt tái nhợt có chút xanh, viền mắt đen thui, nhìn có chút kinh khủng.
Anh ta mở miệng: “Có chuyện, tôi vẫn luôn gạt các cậu.”
Người ngồi canh cửa Đại trạch như kiểu trung uý thời xưa xuyên tới, đội mũ lính màu xanh nhạt, trước mũ còn khảm gia huy.
Đó là một con chữ tạo kiểu màu vàng chói lọi, đại khái tượng trưng cho phẩm chất cao quý của Đường gia.
Qua cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên đứng thẳng tắp của bảo vệ, trên bàn còn đặt súng trường bắn tỉa kiểu mới, có thể bắn vào điểm trọng yếu của mục tiêu trong vòng trên dưới ngàn mét, phối hợp với ống ngắm cố định phóng to vật thể từ bốn đến tám lần.
Không nên hỏi vì sao hắn biết, trong nguyên tác có miêu tả tỉ mỉ.
Không chỉ là loại súng, cả tầm bắn của súng cũng thế, trong bộ tiểu thuyết “Hào môn thế gia” này đều có đẳng cấp quy định.
Nói thí dụ như, vai nam chính dùng súng có tầm bắn 10 nghìn mét.
Mười nghìn mét.
Có phải là một khẩu súng rất tuyệt không, tuyệt đến độ đối thủ muốn chạy cũng không kịp.
Khó mà tin nổi.
Nói chung, ngày khác nhất định phải lĩnh giáo cái tầm bắn 10 nghìn mét trong truyền thuyết kia.
Nhớ đến đây, Mao Cát Tường đội mũ vào, lấy ra phong độ cao ngạo của bản thân đọ sức với bảo vệ.
‘cộc cộc.’
Tay bảo vệ đang cầm tạp chí, chìm đắm trong ‘Khoảnh khắc toả sáng trong nháy mắt của mười nữ minh tinh lớn trên thảm đỏ’, thình lình trên cửa sổ thuỷ tinh truyền đến âm thanh, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn lãng.
Màu da của người này tái nhợt, cười đến nhiệt tình, nhưng ánh mắt lại một bộ không mặn không nhạt.
Chỉ nghe cậu trai tướng mạo không tầm thường này phóng khoáng nói: “Chào anh.”
Công tử nhà ai đây? Bảo vệ đứng dậy, mở cửa sổ, theo bản năng cúi người chào hắn: “Xin hỏi cậu đây là?”
“Tôi họ Mao, tên Cát Tường.” Mao Cát Tường làm bộ dáng thân sĩ bắt tay đối phương, báo cáo tên tuổi vị cha tiện nghi của hắn, “Cha tôi là Mao Quý Minh.”
Trong giới, Mao Quý Minh coi như… cũng có chút tiếng tăm, mặc dù ban đầu là dựa vào bán đĩa lậu để làm giàu, nhưng sau đó cũng chậm rãi đi lên, chuyển hướng sang con đường nhập khẩu, buôn bán với nước ngoài.
Đặc biệt là trong mấy năm qua, sau khi móc nối được với Bạch Đùi Lớn, nhà bọn họ có thể nói là gà chó lên trời.
Bảo vệ gật gật đầu, làm bộ quen thuộc mà cũng không biết hắn ta có nhận ra thật hay không, chỉ cẩn thận nói: “À, hoá ra là Mao thiếu, đã lâu không gặp, quả là có chút không nhìn ra.”
“Đâu nào, mà anh cũng vẫn trước sau như một, nghiêm túc chuyên nghiệp.”
Hai người hàn huyên mấy lần, Mao Cát Tường tận dụng mọi thời cơ, nghiêng người sang một bên, lộ ra chiếc xe thể thao sang trọng mượn tạm từ ga ra nhà Bạch Dư: “Anh xem, có thể nhân nhượng, cho chúng tôi lái xe vào nhà không.”
Ánh mắt bảo vệ trở nên cổ quái.
Mao Cát Tường khẽ mỉm cười, giải thích: ‘Sáng nay, Đường tổng đã hẹn tôi đến nhà chính, khả năng quên nói cho các anh, không yên tâm, các anh có thể gọi cho ngài ấy kiểm tra.”
Cùng lúc đó, Đại Cơ Nhục ngồi trong xe mà lo lắng vạn phần. Mấy ngày nay Mao Cát Tường thường lén đi ra ngoài, Bạch thiếu cũng không có vấn đề gì, chỉ có thể khoan dung cho Mao Cát Tường, không gặp cũng không thấy, đồng thời vì thế mà nhiều lần phát giận ____ mặc dù cái gọi là phát giận nơi anh cũng chỉ là khoé miệng hơi hạ xuống.
Lần này hay rồi, anh ta hoàn toàn thành đồng bọn.
“Trách ai bây giờ, Bạch thiếu mà biết… Mình liền xong đời…”
Trời không tuyệt đường người, bảo vệ nhìn về nơi Đại Cơ Nhục đang tuyệt vọng khi bị Mao Cát Tường thu điện thoại, rất nhanh đã chuyển ý.
Người bảo vệ này tương đối có trách nhiệm, hắn đại khái học qua biển số xe của mấy ông lớn tiếng tăm lừng lẫy của thành phố A, bởi vậy chỉ liếc mắt một cái đã biết đấy là xe ai.
Hắn trên dưới đánh giá cậu trai này mấy lần, ngoài miệng đáp: “Được, tôi sẽ gọi cho thiếu gia.”
Chỉ có điều điện thoại là gọi đến chỗ Bạch Dư, thời điểm Mao Cát Tường nghe đến hai chữ Bạch thiếu, cả người như bị ngũ lôi oanh tạc.
Cái đệt? “… A vâng vâng vâng, ngài cũng quen vị Mao tiên sinh này ạ?” Bảo vệ ha ha cười, “Cũng không có gì, tôi đang tự hỏi chuyện gì xảy ra, ai có gan lớn như vậy mà dám trộm xe của ngài.”
À, trộm xe.
Hắn cho rằng xe này là do Mao Cát Tường trộm của Bạch Dư.
Mao Cát Tường giật nhẹ miệng, hắn có chút muốn đánh người.
Bảo vệ cúp điện thoại, ấn nút mở cửa mời Mao Cát Tường đi vào: “Nguyên lai là vợ của Bạch thiếu, cậu phải sớm nói chứ, vừa nãy thực sự là có chút mạo phạm, xin Bạch phu nhân đừng trách.”
Ông đây là ông cậu anh đấy.
Lúc Đại Cơ Nhục chạy từ trên xe xuống đến bên cạnh hắn, lén lút thở ra một hơi, hướng bảo vệ nói cảm ơn, “Làm phiền anh rồi.” Lập tức đổi đề tài, “Phu nhân, lần sau không quản ngài muốn làm gì, cũng nên báo với Bạch thiếu một tiếng, ngài ấy rất lo lắng cho cậu.”
Mao Cát Tường dừng bước chân.
Đương nhiên hắn biết.
Mà gần đây, điểm tích luỹ càng cao thì hắn lại càng buồn bực.
Hắn rất nhanh sẽ có thể trở về, có thể gặp người nhà, có thể ngày ngày làm ổ trong phòng chơi game, sáng sớm trốn tiết xin bạn cùng phòng điểm danh hộ, thuận tiện dành chút thời gian nghiên cứu cánh tán gái.
Nhưng còn Bạch Dư, hắn không thể nhét Bạch Dư vào túi mà mang về sao.
Hắn thật sự hâm mộ Tần Ý, lúc nào cũng có dũng khí để dứt khoát đưa ra quyết định.
Hắn không làm được, hắn chỉ có thể làm một con rùa đen rút đầu thích phô trương thanh thế.
Sau khi gặp Tần Ý trong đại sảnh, Mao Cát Tường kéo đồng minh sang một góc, giải thích ngắn gọn ý định của mình.
Tần Ý gật gật đầu: “Hoá ra là vậy, Mao tiên sinh, anh yên tâm, tôi nhất định cố hết sức giúp anh.”
Mao Cát Tường liền hiểu, mặc gió mặc mưa, đồng minh của hắn vĩnh viễn sẽ là loại người trong mưa không bung dù, cả người được thiêu đốt bởi chính khí tràn ngập.
Hắn cảm động nói: “Thật sự rất cảm ơn cậu.”
Sau đó, hắn ngơ ngác nhìn đồng minh khai báo toàn bộ nhiệm vụ của hắn cho Đường Ngự Thiên.
“…”
Sau đó, vai nam chính đẹp trai tàn khốc này đứng lên, lưu lại một mình Đường Thanh Long có nhiều lời chưa nói hết một mình trong phòng khách.
Chỉ thấy Đường Ngự Thiên dương dương tự đắc, hời hợt nói: “Đi, lên lầu.”
Loại cảm giác cùng nam chính làm nhiệm vụ này thật kỳ diệu.
“Lần trước hai người đã tới một lần, ai ở phòng nào chắc cũng không cần nhắc lại thêm nữa,” Đường Ngự Thiên đi đằng trước, “Muốn tìm ở phòng nào trước?”
Đãi ngộ thật cao.
Mao Cát Tường chỉ chỉ căn phòng phía trước: “Phòng Bát gia đi.” Một trong những vai phụ có vai trò quan trọng, thích gây chuyện, tính dẫn dắt cao.
“Nhưng mà thực sự có thể vào sao?” Hắn thử đẩy cửa, phát hiện Đường Ngự Thiên cũng không phải nói lời này với hắn, vì vậy Mao Cát Tường liền nghẹn, biết điều quay sang hỏi, “… Được rồi, Thất Thất, cậu thấy trước tiên nên tìm ở phòng nào?”
Tuy rằng lúc Tần Ý nghe nói cũng thấy Đường Bát Gia có điểm bất thường, thế nhưng anh lại càng lưu ý người đàn ông không có chút tin tức gì sau sự kiện du thuyền kia. Anh có một cảm giác, trong những chuỗi nhiệm vụ thế này, điểm không nổi bật nhất chính là manh mối quan trọng.
“Đường Nhiên Chi?”
Đúng là đã rất lâu không thấy Đường Nhiên Chi, dựa vào lời giải thích của Hồng Bảo, sau khi sự tình Nhiên Chi giả bị bại lộ, anh ta liền không có mặt mũi đối diện Đường Ngự Thiên, cả ngày ngồi trong phòng xưng tội.
Tần Ý nói xong, lo lắng ba chữ này sẽ khiến Đường Ngự Thiên khó chịu, dù sao năm đó Đường Nhiên Chi cũng đã liều mình cứu hắn.
“Nhìn anh làm gì?” Đường Ngự Thiên xoa xoa đỉnh đầu Tần Ý, hắn cũng không tránh vấn đề này, chỉ nói với anh, “Em mới là quan trọng nhất.”
Nhìn ra đứa ngốc này muốn đổi ý, Đường Ngự Thiên chủ động đi đến phòng ngủ của Đường Nhiên Chi: “Vừa lúc, anh cũng lâu rồi không gặp anh ta.”
Tần Ý nhìn bóng lưng Đường Ngự Thiên dưới ánh đèn hành lang yếu ớt, đường viên thon dài, bước chân vững vàng.
Anh nghĩ, Đường Ngự Thiên có thể đối mặt trực tiếp như vậy, hẳn phải là một người đàn ông có dũng khí ____ loại người mà, bất kỳ thời điểm nào, dù có đối mặt với chuyện gì cũng sẽ không trốn tránh, có chí khí vượt khó tiến lên.
Đường Ngự Thiên cong ngón tay gõ cửa, chỉ nhẹ gõ hai lần, tiếng tụng kinh trong phòng liền dừng lại.
Qua hồi lâu, Tiểu Mai mới ra ngoài mở cửa.
Trong phòng Đường Nhiên Chi vẫn sạch sẽ như trước kia.
Anh ta ngồi xe lăn, trên đầu gối để một quyển “Bát- nhã- đa- la- mật- đa tâm kinh”, hai tay chắp trước ngực, rũ mắt, nhẹ giọng niệm: “Khi tiến sâu vào nguồn mạch của Tuệ giác Siêu việt, Kẻ Tỉnh thức Quán khổ Trừ nguy nhận chân ra năm hợp thể và thấy suốt tự tánh Không của chúng, liền độ thoát mọi khổ ách”
Đường Ngự Thiên nhìn anh ta hồi lâu, sau đó đến phía bên tai Tần Ý nói: “Bảo bảo, thế này anh không tiếp được, em tới đi.”
Mao Cát Tường gật đầu phụ hoạ: “Cái này tôi cũng không bắt được sóng, cậu cố lên.”
Tần Ý: “…”
May mà trước đây Tần Ý cũng đã nghiền ngẫm qua bản kinh văn này, cũng có mấy phần ấn tượng.
Phật giáo thông qua các nhà truyền giáo mà du nhập vào Trung Quốc là một giai đoạn lịch sử rất quan trọng, nghiêm cứu về thời điểm dung hợp các loại tư tưởng này rất thú vị, đóng một vai trò rất trọng yếu trong quá trình trao đổi văn hoá.
“Này người con dòng Sari, hình thể là chân không, chân không là hình thể. Chân không chẳng khác hình thể, hình thể chẳng khác chân không.” Tần Ý nhẹ giọng nói, “Để làm những việc này, quan trọng nhất vẫn phải thành thật với chân không, không phải chân không như thế nhân nói, mà là chân không đoạn diệt. Tôi cảm thấy, Đường tiên sinh đây cũng có thể đến được đoạn diệt.”
(*… là vậy, mấy đồng chí cứ lên Gồ sợt tên tâm kinh là nó sẽ ra cái dịch thơ này nhé. Theo tôi hiểu thì Đường Nhiên Chi đang trong thời gian khổ sở, cố gắng nhìn thấu sự tình. Còn Tần Ý thì muốn an ủi và khuyên nhủ, rằng muốn bứt ra, vượt khổ thì phải xoá bỏ mọi thứ, sự kiện, con người, cảm xúc gì đó để tĩnh tâm… chắc thế…À, mấy câu trích kia là từ bản dịch Việt ngữ của Thi Vũ nhé.)
Mao Cát Tường nghe mà hôn mê, hắn lén lút nhìn Đường Ngự Thiên một cái, cảm thấy Đường Ngự Thiên có một bộ dáng như là nghe hiểu.
Lẽ nào năng lực phân tích của hắn có vấn đề? Loại nghiên cứu lãnh cảm mười phần lại lắm lý luận này… Là người đều không nghe hiểu cho được.
Không biết rằng, thực ra Đường Ngự Thiên nào nghe lọt chữ nào, chỉ là, cho dù Tần Ý có nói gì, hắn đều sẽ nghiêm túc lắng nghe cho xong.
“Hiện tại, anh đang bị mắc kẹt trong vùng chân không của bản thân, nếu như không thể làm mới tư tưởng, tiếp tục cũng không hề có tác dụng.”
Đường Nhiên Chi vẫn luôn cúi đầu, nước mắt lăn xuống từng giọt, anh ta khàn khàn nức nở: “Đúng, cậu nói đúng, kỳ thực tôi chỉ đang trốn tránh, tôi không thể bỏ xuống, tôi nên làm gì? Tôi phải làm sao bây giờ?”
Mao Cát Tường trợn mắt há mồm nhìn đồng minh nhà mình toàn thân toả sáng, ngồi xổm xuống, đối diện với anh giai liệt chân kia: “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói một câu thế này, phải có can đảm nhìn thẳng, lúc này mới có thể dám nói, dám làm, dám đảm đương. Nếu muốn mà lại không dám, ngược lại, chỉ có thể tức giận đau khổ mà thôi.”
Đường Nhiên Chi vừa nghe vừa bấu chặt ta, yên tĩnh một lúc, ngẩng đầu lên ___ đó là một gương mặt tái nhợt có chút xanh, viền mắt đen thui, nhìn có chút kinh khủng.
Anh ta mở miệng: “Có chuyện, tôi vẫn luôn gạt các cậu.”
Danh sách chương