Tần Ý bị Tiểu Manh Manh chọc cho phát cười, buồn phiền trên mặt tiêu tán chút ít: "Cậu không cần phải ngượng như vậy."

Tiểu Manh Manh nửa ngày cũng không biết đáp lại cái gì, cuối cùng chỉ có thể "hừ!" nhẹ một tiếng.

...

Trở về vấn đề chính, Tần Ý cảm thấy việc Tiểu Manh Manh dẫn anh về Hào môn thế gia tỷ lệ thành công rất nhỏ, cái loại chuyện như vượt biên này...

"Ngài không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị tất cả rồi!" Tiểu Manh Manh nói ẩu nói tả, "Ngài chỉ cần theo tôi, cảm thụ tôi mang ngày vèo vèo vèo xuyên qua thời không là được!"

Tần Ý quay đầu nhìn ngôi nhà nhỏ quen thuộc này lần cuối, tâm trạng anh thoải mái, nhưng cũng có chút không bỏ xuống được.

"Có thể cho tôi mấy phút được không?"

Anh nhìn về phía phòng ông nội, chỉ có thể thấy cửa sổ gỗ nhỏ, ánh nến yếu ớt trong phòng hất lên rèm cửa cũ kỹ mang đầy vết bẩn: "Tôi muốn... Nhìn thêm chút nữa."

Tiểu Manh Manh nói: "Được thôi, nhưng phải nhanh, trạng thái linh hồn này của ngài cũng không duy trì được bao lâu, tinh thần lực sẽ dần dần bị suy nhược."

"Cảm ơn."

Người cao tuổi, ngủ sớm, dậy cũng rất sớm.

Tần Ý biết đêm ông nội ngủ không được sâu, thường ho khan trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có khi còn tỉnh lại mấy lần, sau đó lại nhắm mắt chậm rãi thiếp đi.

"Là con bất hiếu," tinh thần lực của anh bây giờ không đủ để giữ bản thân đứng trên mặt đất. Thân thể thì đang dần trở nên trong suốt, đồng thời càng ngày càng bay lên cao, anh âm thầm nói, "Chúc ông khỏe mạnh, trường thọ, bình an vui vẻ."

Bộ dáng hiện tại của anh đúng là như cô hồn dã quỷ trên TV.

Tần Ý nói xong lại thở dài. Nguyện vọng của anh có vẻ như thật ích kỷ, phần nhiều chỉ vì muốn trấn an chính mình. Anh đột ngột rời xa nhân thế như vậy, không có lựa chọn nào khác mà phải rời đi, mà những đau xót trong lòng người thân phải xóa đi thế nào đây? Đột nhiên trên giường lại truyền tới một trận ho khan.

Sau đó Tần Ý kinh ngạc nhìn vị lão nhân kia chậm rãi mở mắt, nhìn chính xác về phía anh. Hầu kết của ông liền lên xuống hai lần, nói ra ba âm tiết khản đặc: "... Trở về rồi?"

...

Mãi đến tận khi Tiểu Manh Manh dẫn anh đi, Tần  Ý vẫn còn đang ngơ ngác, ngơ ngác mà bị hệ thống dẫn vào một cơn lốc xoáy màu đen.

Tiểu Manh Manh: "Ngài có thể hồi thần không? Hiện tại chúng ta phải đối diện với một bước đi quan trọng, nhất định phải hết sức chú ý."

Tần Ý: "Thật xin lỗi, cậu lại cho tôi thêm chút thời gian."

Tiểu Manh Manh: "..."

Anh tin chắc lúc nãy ông là nói với anh, hơn nữa còn nhìn thấy anh.

Không chỉ có vậy, ông còn mơ hồ không rõ mà nói: "Vẫn còn khỏe mạnh... Thật tốt quá."

Chỉ là một câu nói ngắn, từ ngữ chẳng có là bao, thế nhưng Tần Ý nhìn thấy trong con mắt của ông___ cặp mắt mà xung quanh đã dày đặc vết tích thời gian, từ trong đó có thể nhìn thấy rõ những chúc phúc và kỳ vọng. 

____ cứ đi đi, đi làm việc con thích làm.

Tâm trạng như bị thứ gì đó đè lên của Tần Ý bất tri bất giác tiêu tan từng chút một.

Ban đêm an tĩnh, trong căn nhà nhỏ truyền đến tiếng hít thở nông sâu đan xen.

Anh nghĩ, anh có thể thản nhiên nói lời hẹn gặp lại với nơi này rồi.

"3..."

"2..."

Vài tiếng máy móc đếm ngược đột ngột vang lên, lẫn vào đó là âm thanh lo lắng của Tiểu Manh Manh: "Nhanh lên một chút! Cửa sắp đóng rồi!"

Ừ... Cửa?

Là cửa gì vậy.

Lúc anh xuyên tới xuyên lui khi trước đều là đi qua ánh sáng trắng. Hiện tại quay về lại thấy một cái cửa động đen thùi lùi... Hơn nữa còn là một cái động sâu không thấy đáy, bên trong còn nghe được vài tiếng như quái vật gầm gừ lúc ẩn lúc hiện, Tần Ý thấy mà có chút bỡ ngỡ.

Chẳng lẽ... Đây là đường chuyên dụng cho những người không hộ khẩu?

"Nhanh! Nhảy nào!"

Âm "hai" này kéo rất dài, ngay lúc âm cuối sắp biến mất, Tần Ý nhắm mắt nhảy vào.

Gió mạnh điên cuồng gào thét bao lấy thân thể của anh trong nháy mắt, rõ ràng là đang rơi xuống không ngừng, lại cảm thấy trên người rất nặng, hơn nữa còn có thứ gì đó như đang đè ép đầu óc anh, đại não thếu dưỡng khí, đau đến sắp nứt.

"Chịu đựng," Tiểu Manh Manh nói, "Chuẩn bị đến trạm trung chuyển rồi."

Tần Ý cho rằng đến trạm trung chuyển là coi như có thể kết thúc hành vi như buôn lậu này, nhưng mà anh vẫn có chút ngây thơ.

___ ngài không cần lo lắng, tôi chuẩn bị hết rồi!

___ ngài chỉ cần theo tôi, cảm nhận tôi vèo vèo vèo mang ngài xuyên thời không là được!

Tiểu Manh Manh lúc trước nói hai câu này, lập tức bị tình thế hiện tại lật độ, mặt cứ phải gọi là bị vả bôm bốp.

Bọn họ vừa mới tới trạm trung chuyển, hệ thống trông cửa đã ngăn không cho đi, không ngừng lập lại bốn chữ: "Không thể nhận biết."

Tiểu Manh Manh: "Anh nhìn kỹ một chút, đây là tân kí chủ tôi tìm tới, đã ghi vào hồ sơ tổng bộ rồi."

Hệ thống trông cửa: "Không thể nhận biết."

Tiểu Manh Manh lén lút sửa lại chương trình: "Anh nhìn lại một chút?"

Hệ thống trông cửa: "Không thể nhận biết."

Tần Ý ngăn nó lại: "... Như vậy có vẻ không được tốt, nếu như bị phát hiện, có liên lụy đến cậu không?"

Tiểu Manh Manh thề sống chết, cứu vãn tôn nghiêm của mình: "Ngài cứ tin tưởng tôi!"

Sau đó Tần Ý cũng không hiểu hai cái hệ thống rủ rỉ thầm thì cái gì.

Tiểu Manh Manh nói: "... Tôi có một skin không sản xuất nữa, Vua Hải Tặc ấy."

Hệ thống trông cửa trầm mặc hai giây, hỏi lại: "Có Ace không?"

Tiểu Manh Manh: "Có Ace, có luôn bộ wallpaper cao cấp."

Hệ thống trông cửa lại trầm mặc một lúc lâu.

Tiểu Manh Manh thừa thắng xông lên, chỉ chỉ Tần Ý: "Anh lại nhìn ngài ấy một chút xem?"

Nửa ngày sau, Tần Ý mới nghe thấy cái hệ thống này lãnh cảm đáp một câu: "Nhận biết thành công, chuẩn bị truyền tống."

"..."

Đúng là quy tắc ngầm ở đâu cũng có.

Tần Ý lại được bao bọc trong ánh sáng trắng quen thuộc mà thần bí khó lường nọ.

"Cảm ơn cậu." Tần đồng chí mới nâng cấp lên tình trạng không hộ khẩu thành thành thực thực nói, "Hại cậu mất cái skin gì đó, thật xin lỗi... Nếu như có thể bồi thường, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Tần Ý nói xong cũng không nghe thấy Tiểu Manh Manh đáp lại.

Anh không khỏi có chút lo lắng: "Đồng chí, cậu vẫn còn đó chứ? Đồng chí?"

Tiểu Manh Manh có chút e thẹn: "Tôi đang thay skin khác! Người ta bây giờ còn đang trần truồng... Rất không tiện."

Tần Ý nghẹn lời: "... Xin lỗi đã quấy rầy."

"Không sao, ngài chờ lát nữa tự mình giải quyết... chút tình cảnh khó khăn của bản thân," Tiểu Manh Manh quả thực không tiện nói với anh Hào môn thế gia đang thành cái dạng gì, trực tiếp nói lời tạm biệt, "( ^_^)/~~ bye bye."

Chỉ để lại một mình Tần Ý hoang mang trong ánh sáng trắng tự phỏng đoán... Tỉnh cảnh khó khăn gì cơ?

Rất nhanh anh đã hiểu là loại khốn cảnh gì.

Lúc anh tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trong quan tài.

Gỗ tử đàn cao cấp, kích thước vừa vặn, không có mùi sơn, rất cao cấp.

Tần Ý chậm rãi mở mắt, trước mắt là một màu đen kịt.

Anh giơ tay muốn đẩy nắp quan tài ra lại phát hiện tay cũng bị người dùng dây thừng trói chặt.

Muốn lên tiếng, miệng lại bị nhét khăn vải.

...

Đường Ngự Thiên muốn làm gì vậy!

Anh ấy định đem chôn kí chủ đời tiếp luôn sao?!

Tần Ý đen cả mặt, hai tay bị cột một chỗ, khó khăn gõ gõ tấm gỗ trước mặt.

Nhưng đáp lại anh là một tiếng quen thuộc: "Thiếu gia! Có động tĩnh rồi! Thiếu gia!"

Tần Ý vừa mới đẩy ra một khe nhỏ đã lập tức bị Đức thúc đè mông lên đẩy trở lại: "Thiếu gia, cậu mau tới đây ~"

"Ưm, ưm..." Đức thúc.

Trong miệng anh đút khăn nên không thể nói được, Đức thúc hoàn toàn không biết người ông đang ngồi lên chính là người mà thiếu gia nhà ông nâng trên đầu quả tim, ngược lại ông vỗ vỗ quan tài cảnh cáo: "Hừ, còn dám ồn ào?"

Tần Ý: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện