Lại là một mùa thu.

Kỳ thi tàn khốc qua đi, Mao Cát Tường ủ rũ bước ra từ trong trường học.

Trước lúc đi thi, vì không muốn cho bạn học bốn phía nhìn ra tuổi mình, hắn đã cố ý lục tung tủ, tìm đồng phục học sinh trước đây.

"Cái này... có hơi non quá đi?" Tần Ý ngồi uống trà trong phòng khách nhà hắn, vô tình ngẩng đầu lên thị bị kinh hãi, "Mao tiên sinh, anh mặc đồ như vậy người ta sẽ càng chú ý."

Hai nhà bọn họ bây giờ ở rất gần, cách có một con đường. Bạch Dư và Đường Ngự Thiên đại khái cũng biết hai người này xuyên đến từ một nơi, không muốn để người nhà mình quá cô đơn, thế nên bây giờ thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến thăm nhà nhau.

Lúc này, Mao Cát Tường đang đứng trước gương chỉnh tóc, mái che mắt, tự cho bản thân mình là đầy sức trẻ, hỏi Tần Ý: "Nhìn tôi thế này không giống loại người thành tích học tập luôn rất tốt, hơn nữa còn nhảy lớp, là một thiên tài đẹp trai sao?"

Tần Ý thẳng thắn lắc đầu.

Mao Cát Tường trầm mặc một chút liền lắc đầu, lạc quan hẳn lên: "Quên đi, cậu không hiểu thời trang gì cả."

Ngẫm lại về gu thời trang của đồng minh, Mao Cát Tường cũng lấy lại một chút thăng bằng.

Trước khi đi còn lượn đi lượn lại trước Tần Ý: "Cho tôi đổi vận đi, xin đấy xin đấy xin đấy, vị thuộc giới trí thức này, cậu nhất định phải phù hộ cho tôi..."

Tần Ý còn đang cầm tách trà trong tay, bị hắn nhất thời ôm chặt lấy, cánh tay đành cứng ngắc trên không.

Chờ Mao Cát Tường phát điên xong, anh mới chậm rãi đưa tách lên bên miệng, thưởng thức một ngụm, sau đó ý vị sâu xa nói: "Cẩn thận đọc đề, giáo viên soạn đề thi rất thích đặt bãy, vậy nên hãy dùng lý trí để phân tích, không được chắc chắn quá ngay lần đầu... Cẩn thận một chút, không nên hoảng, gặp phải câu không làm được thì bỏ qua, sử dụng thời gian một cách hợp lý..."

Đồng minh tốt của ngài, thầy Tần đã login.

Mao Cát Tường nghe đến nghiêm túc cẩn thận, một chữ cũng không để lọt.

Thời điểm nhận đề thi, hắn bèn kết hợp phương pháp Tần Ý nói cùng với một quyển sách có tác giả người nước ngoài, đọc các câu hỏi trên đề một lần, sau đó chắp tay trước ngực... Ngón tay cái đỡ cằm, ngón trỏ điểm ở mi tâm..

Nhắm mắt suy nghĩ.

...

......

Sau đó ngủ thiếp đi.

Trong nháy mắt ra khỏi phòng thi, hắn đã cảm giác được cái gọi là tuyệt vọng nộp giấy trắng.

Bên ngoài phòng thi loại người nào cũng có, đại khái là vì trên người hắn tản ra khí tức của kẻ thất bại, nên vừa ra khỏi phòng đã bị người quấn lấy. Người kia mặc toàn thân đồ đen, cổ áo dựng lên che phân nửa khuôn mặt, lúc nói chuyện dùng tiếng địa phương: "Ha, cậu bên kia, muốn một phần ôn tập 300 đề không."

"Không cần," Mao Cát Tường trầm mặt, vuốt vuốt tóc mái đày sức trẻ của mình, nghiêng mặt nhìn người kia, "Ông đây rất có dáng vẻ năm sau cần thi lại sao?"

"... Có."

"..." Mao Cát Tường cảm thấy không khỏe, mẹ kiếp, kỳ thực ông cũng thấy vậy.

"Em thi trượt rồi." Hắn vừa về đến nhà, tâm tình đã nổ tung, giày cũng quên đổi, chạy đến thư phòng ngồi xổm trước mặt Bạch Dư, "Cực kỳ trượt, xưa nay chưa từng kém như vậy."

Nếu như là trước đây, Bạch Dư nhất định sẽ nói với hắn "Đừng thi, em thi không đậu đâu, rơt nữa thì chúng ta mau kết hôn đi".

Vậy mà hôm nay Bạch Đùi Lớn lại không như vậy, anh vẽ nên một nụ cười cứng ngắc đến đáng sợ: "Sẽ không, em làm rất tốt, phải tin tưởng chính mình."

...? Ủa?

Bạch Dư kéo dài nụ cười cứng đờ: "Không cần lo đến kết quả học tập, em biết bản thân đã nỗ lực bao nhiêu mà."

Em... có nỗ lực sao?

Mao Cát Tường được người ta khen đến đầu óc mơ hồ.

Hơn nữa, quan trọng hơn, Bạch Dư hôm nay trông khiếp quá.

"Anh... Không phải anh đang dùng nụ cười ma huyễn đó để cười nhạo em đấy chứ?"

Mao Cát Tường, người không biết Bạch Dư đã sớm dùng tiền để mua cuộc ban giám khảo, cả ngày đều chìm đắm trong cái tư tường Bạch Dư đang dùng "nụ cười ma huyễn chế nhạo" đến không thể kiềm chế.

Ngày hôm sau, Mao Cát Tường kinh hoảng mơ mắt ra, hi vọng người đàn ông mỉm cười nói với hắn "Em đã cố gắng nhiều, nhất định sẽ thi đậu" kia sẽ biến mất.

Thế nhưng...

Chủ nghĩa ma quỷ vẫn tiếp tục lưu truyền.

"Làm bữa sáng cho em," hắn vừa mở mắt, gương mặt Bạch Dư liền phóng to trước mắt hắn, "Trứng chiên em thích nhất."

Mao Cát Tường: "... Anh cố ý xuống bếp?"

"Để ăn mừng việc em kết thúc kỳ thi."

...

Nói cho tôi biết! Cái thế giới này bị làm sao vậy!

Mao Cát Tường suýt chút nữa đã gầm lên vào sáng sớm: Em nộp giấy trắng! Giấy trắng đó! Không cần chúc mừng em! Em không cố gắng gì cả! Em ngủ trong giờ thi!

Mà có lẽ người thất bại sẽ không dễ dàng thừa nhận mình thất bại.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ làm một vẻ mặt khuất nhục... Vén chăn lên, để cho Bạch Dư hôn chào buổi sáng như thường lệ, sau đó vào buồng tắm đánh răng rửa mặt cạo râu.

Ăn xong bữa sáng, Bạch Dư lại kêu hắn vô phòng thay quần áo.

Mao Cát Tường bị ép ra cửa: "... Anh muốn làm gì? Đến cùng thì anh muốn làm gì?"

Bạch Dư ôn nhu quàng khăn cho hắn: "Thi xong rồi, đưa em ra ngoài thả lỏng một chút."

Hay thế, lại còn có thưởng.

Mao Cát Tường đứng ngồi không yên, coi như là đứa xếp cuối từ dưới lên, lại được cha mẹ coi như được danh trạng nguyên thế này...

Xe chậm rãi dừng lại ở một nơi quen mắt.

Bạc Dư thay hắn mở cửa: "Đến rồi."

Công, viên, giải, trí.

Cái thưởng thức kém cỏi này, khẳng định Bạch Dư lại tìm hướng dẫn hẹn hò linh tinh trên mạng rồi.

Có điều, tâm lý hắn cũng cân bằng lại khi thấy đồng minh cùng Đường tổng đã chờ sẵn.

Lúc Đường Ngự Thiên xuống xe, vẻ mặt quả thực là đầy đủ ngũ sắc, chờ Tần Ý xuống xe, hắn mới đóng sầm cửa: "Anh chọn đến chọn đi, cuối cùng là cái chỗ chết tiệt này?"

Bạch Dư không cam lòng yếu thế: "Không phải ở đây thì đến sòng bạc theo ý anh à?"

Mao Cát Tường nhảy nhót như chim sẻ: "Sòng bạc được đó! Las Vegas à... Hay là đi Macao?!"

GIáo viên nhân dân chính trực nào đó nhíu chặt lông mày: "..."

Nhìn biến hóa vi diệu của bà xã, Đường đại tổng tài lập tức đổi giọng: "Công viên giải trí cũng không tồi, cực tốt, cùng nhau leo núi cũng không sao... Nhỉ, cục cưng?"

"..."

Như vậy, bốn con người chẳng hợp với công viên giải trí, mặc áo gió bước vào bên trong, đặc biệt là Đường Ngự Thiên còn đeo kính râm, theo đuôi là tám bảo tiêu.

Sau mười phút, Tần Ý và Mao Cát Tường rốt cục không nhịn được, mở miệng hỏi đàn ông nhà mình: "... Anh ta là ai?"

"Anh" bọn họ chỉ đang đi phía trước, một người đàn ông mặt tròn, tay trái vẫy cờ đỏ nhỏ, tay phải cầm còi, bên hông còn đeo loa.

Đối mặt với câu hỏi của bà xã, Bạch Dư trầm mặc một hồi.

Đây là người anh thuê tới, anh cũng không biết nên nói thế nào... lính đánh thuê?

Đường Ngự Thiên mặt lạnh, phát huy ưu thế IQ250, gằn từng chữ: "Là hướng dẫn viên du lịch."

Tần Ý: "..."

Đường Ngự Thiên lại bồi thêm một câu: "Hướng dẫn viên của công viên giải trí."

Cũng không thể trách bọn họ, hai người ở loại địa vị ấy, bất kể đi đến đâu cũng đều nhận được đãi ngộ tốt nhất, mấy chữ hướng dẫn viên du lịch này chưa bao giờ nằm trong từ điển của bọn họ.

Mao Cát Tường ôm cổ Tần Ý, quả thực không biết đánh giá hai người này thế nào, thiên ngôn vãn ngữ hội tụ thành một câu: "... Đệt."

Thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, lá khô đỏ phủ kín mặt đường.

Bốn người bọn họ cứ ngốc ngốc đi theo cờ đỏ nhỏ, nghe anh giai mặt tròn giảng giải nguồn gốc của vòng quay ngựa gỗ.

"Vòng quay ngựa gỗ là một loại trò chơi giải trí di dộng, ngồi trên ngựa gỗ, xoay tròn xung quanh. Ghi chép sớm nhất xuất hiện từ thời kỳ đế quốc Byzantine... Khoảng chừng vào năm 1860 thì châu Âu xuất hiện vòng quay ngựa gỗ hoạt động bằng hơi nước đầu tiên..."

Đường Ngự Thiên nghe chăm chú, sau đó xoay người lại, bỏ mặt kính, lộ ra ánh mắt mạnh mẽ, hỏi Tần Ý: "Muốn ngồi một chút không?"

Tần Ý: "Không cần, cảm ơn anh."

Bạch Dư thì lại nắm lấy tay Mao Cát Tường tiến gần đến vòng quay ngựa gỗ phía trước: "Trò này cũng không tồi... Chíp bông, chúng ta thử xem?"

"..."

Mao Cát Tường xin phép chào tạm biệt cái nơi quỷ quái này, mấy cái người này thật ngu ngốc, tôi đây không chờ nữa đâu.

Ngày thảm họa trôi qua cũng rất nhanh, Mao Cát Tường liếm kem, phất tay với đồng minh: "Bye bye, vậy chào nhau ở đây, trên đường cẩn thận."

Tần Ý muốn nói, không phải chúng ta cùng đường sao...

Sau đó anh trợn mắt há mồm nhìn Mao Cát Tường lấy tốc độ bứt phá mà chạy về phía đường đối diện, hô to: "Tạm biệt thế giưới này, để tôi yên tĩnh một chút."

Bạch Dư cả cửa xe cũng không đóng, vội vàng chạy theo, lúc chạy còn không quên liếm nốt cây kem Mao Cát Tường đưa cho.

Lúc Tần Ý lên xe, thấy Đường Ngự Thiên chậm chạp không mở máy liền thấy kỳ quái: "Anh sao vậy?"

Tay Đường Ngự Thiên đặt trên vô lăng, nửa ngày mới trầm giọng: "Buổi hẹn hò ngày hôm nay có phải rất tệ không."

Nghe hắn nói như vậy, Tần Ý mới hiểu ra.

Sau khi hai người bọn họ cùng nhau vẫn chưa từng chính thức ra ngoài hẹn hò, cùng nhau chạy bộ vào chạng vạng mỗi ngày thì không tính. Bản thân Tần Ý cũng không phải kiểu người thích ra ngoài chơi, nếu để anh chọn thì thích ngồi nhà thưởng trà đọc sách hơn.

Tuy bên ngoài náo nhiệt, nhưng thích náo nhiệt đều là người khác.

Nhìn Đường Ngự Thiên, lại hồi tưởng lại hành trình ngày hôm nay, Tần Ý đột nhiên nở nụ cười.

Anh cười lên, cặp mắt của người trí thức thuộc hệ cấm dục kia sẽ cong thành hai vầng trăng sáng.

"Không đâu," anh đặt tay mình lên tay Đường Ngự Thiên, hai đôi tay đẹp nhưng khí chất bất đồng, "Chỉ cần đi cùng anh, em đã thấy rất vui rồi."

Mà bên Bạch Dư lại không có loại không khí ấm áp này.

Mao Cát Tường ăn hai miếng hết luôn cây kem, bạnh quai hàm nói: "Anh hai, mời dừng việc dùng chủ nghĩa ma quỷ này công kích tâm hồn em đi đi."

Bạch Dư không hiểu người ấy nhà anh đang nói cái gì.

"Em nhất định sẽ cố gắng học tập, lần sau nhất định sẽ qua," Mao Cát Tường nhớ lại anh giai đồ đen "300 bộ đề" kia, sau đó thề son thề sắt, "Thật đó, cho em một cơ hội cuối cùng."

Bạch Dư đi lên phía trước, ôm người vào lồng ngực: "Đừng nghịch nữa, về nhà thôi."

Cứ sóng êm biển lặng như vậy chục ngày.

Ngày phát điểm.

Bạch Dư chủ động thay hắn tra điểm, quay màn hình ghi kết quả học tập đẹp đẽ kia ra: "Giỏi quá..."

Mao Cát Tường: "Cái mẹ gì... Nộp giấy trắng cũng qua được?"

Cuối cùng, Mao Cát Tường lựa chọn hai chữ "thi cử" trở thành bí ẩn đứng nhất trong thập đại bí ẩn chưa có lời giải xảy ra trong đời hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện