Trần Tĩnh và các sinh viên ngồi trên xe điện màu xanh biếc ngắm cảnh.

Ngưu tổng mặc dù là tổng giám đốc, nhưng không hề có dáng vẻ người làm lớn, ngồi trên ghế tài xế tự lái xe chở họ.

Phát ngôn viên cẩm kê ở kế bây lời hay ý đẹp liên tục giảng giải cho các du khách về chủng loại thực vật, lịch sử, nguồn gốc, cùng với tập tính riêng biệt của thực vật.

Nàng môi đỏ mọng mắt phượng, da là màu vàng nhạt khỏe mạnh, khi cười lên trong diễm lệ lộ ra vài nét dã tính năng nổ, vô cùng hấp dẫn ánh mắt

Chỉ là ban đầu giải thích khá là tốt, phần sau lại luôn cảm thấy có gì sai sai ——

"Hoa Sơn Tùng, nguồn gốc thuộc vùng Hoa Sơn Trung Hoa Trung Quốc, là một loại cây thường xanh cao to, cũng gọi Bạch Tùng, Thanh Tùng, Ngũ Tu Tùng, Chương Tử Tùng, vỏ cây của nó chuyển sang màu xám, không có lông... Ừm, giòn giòn ăn rất ngon, lá kim thường thì năm kim một bó, hình nón, màu vàng sẫm... ừm, rất là thơm."

"Cây Sơn, cây lá rụng cao to, là một loại cây kinh tế, vung trồng rộng khắp cảnh nội Trung Quốc. Quả có thể ép lấy dầu, thân cây có thể làm nước sơn thiên nhiên, lá cây vì số lẻ, xếp thành hình cánh, hình dạng là nguyên hình hoặc hình trái tim... ừm, ăn vào hơi có mùi bùn."

"Tích Thủy Quan Âm, họ Dương Xỉ, khoa thực vật Thiên Nam Tinh, sinh trưởng ở vùng nhiệt đới bán nhiệt đới phía nam nước ta cùng với các nước Đông Nam Á, có độc, mọi người đừng chạm vào, hoa của nó thường có màu trắng hình ống, hơi giống hoa Vân Môn, rể cây giàu tinh bột, nhưng không thể ăn... kỳ thực lúc cực đói cũng có thể ăn, vị tê tê cũng rất đặc biệt, sau khi ăn xong thì uống nhiều giấm gạo giải độc là được rồi!"

...

Anh Đào hoang dã, ngon.

Thanh Hao, ngoại trừ có thể chế tạo Artemisinin, lá non ăn cũng rất ngon.

Lá Dương Xỉ, ngon.

Ngấy Lá Đay, vừa làm thuốc đông y, ăn cũng ngon.

Tường Vi, ngửi không thơm nhưng ăn ngon, màu đỏ ngon hơn màu vàng.

Me đất, chua, cực kỳ ngon.

"..."

Khu thực vật Đông Bắc, khu thực vật Tây Bắc, khu thực vật Hoa Trung, khu thực vật Hoa Nam, khu thực vật nhiệt đới, khu hoa cỏ... Cùng nàng đi tới từng khu triển lãm, biểu tình của Trần Tĩnh và các sinh viên từ ban đầu là kinh ngạc, ngưỡng mộ, sùng bái, biến thành giống nhau y hệt →-→.

Thực đơn của vị tỷ tỷ này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Người Quảng Đông đều phải cam bái hạ phong rồi!

"Khụ khụ." Ngưu Phát Tài không nhịn được, đứng bên cạnh liếc nhìn cẩm kê.

"... Ừm... Cái này cũng... rất ngon." Cẩm kê có hơi lúng túng nói xong một câu cuối cùng.

Ngưu Phát Tài: "..."

Gã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Biết ngươi đều ăn cả rồi, nhưng không biết tên, chẳng phải đã mời chuyên gia viết lời giới thiệu cho ngươi rồi sao? Đường đường là một yêu tu kỳ Trúc Cơ, ngay cả mấy vạn chữ cũng không học thuộc, tiền đồ ở đâu? Quả nhiên yêu tu loài chim đều là não bé!

"... Nói chung, trên đây chính là khu triển lãm chủ yếu của vườn thực vật chúng tôi, sau này có cơ hội, vẫn có thể nhập vào các loại thực vật quý hiếm khác, hoan nghênh moi người đến đây tham quan." Ngưu Phát Tài không thể làm gì khác hơn là tự mình tiếp nhận nhiệm vụ giải thích.

"Kế tiếp, lần này chúng ta sẽ đến khu triển lãm sau cùng, mọi người hãy lên xe theo thứ tự, cài chặt dây an toàn."

Xe tham quan bình ổn chạy thẳng đến trung tâm vườn thực vật.

"Đây là chúng ta trung tâm của vườn thực vật chúng tôi, thực vật quý hiếm do chuyên gia thực vật học bác sĩ Vân Tu bác sĩ và bác sĩ Nguyên Đan bồi dưỡng ra. Những thực vật này giống loài đặc biệt, thuộc hàng hiếm thấy trên thế giới, nếu mọi người có hứng thú, có thể đem hai cây về nhà."

Mọi người rất bình tĩnh. Chẳng phải mỗi khu triển lãm đều có phân đoạn mua sắm à?

Nhìn cách phục vụ chu đáo dọc theo con đường này, cùng với nhìn thấy báo, cáo lông đỏ, chim sẻ, thậm chí khi tham quan khu triển lãm thực vật nhiệt đới, còn mơ hồ từ đằng sau cây Dương Xỉ nhìn thấy lục khổng tước ngẩng đầu bước đi cùng với gấu trúc Nguyên Bảo đuổi sau lưng nó bị mổ mạnh lên mặt, họ chỉ đành thẳng thắn mở ví, giúp bạn bè bên cạnh đem hai vật kỷ niệm trở về vậy.

Xe còn chưa tới khu triển lãm mà Ngưu Phát Tài nói, đã xuất hiện một tí ngoài ý muốn.

"Móa, đây là?"

"... Đây là nhà bếp của chúng tôi." Ngưu Phát Tài sắc mặt trấn định.

Cẩm kê nhìn có chút hả hê, vừa nhìn trộm biểu tình của gã

Cho ngươi nói năng hùng hồn, giờ nghiệp quật rồi nhỉ?

"... Hóa ra là nhà bếp, tôi còn tưởng rằng là căn cứ dùng để lấy cảnh phim, không dùng dây thép á."

Bên ngoài cửa nhà bếp, tiểu đạo sĩ đã đưa đám Trần Tĩnh đến đây đang cùng với một tiểu hào thượng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày nghiêm túc, đối mặt giằng co.

Tiểu đạo sĩ chân đạp Thất Tinh Trận, tiểu hòa thượng người ngồi Long Hổ Bộ, tư thế của song phương rất đẹp, vừa nhìn đã biết thật sự có công phu.

Ở giữa hai người, để hai sọt cải trắng tươi ngon. Cuống lá cải trắng trắng muốt, phiến lá màu xanh lục bích, cứ như ngọc thạch điêu khắc thành, trông rất đẹp.

"Lỗ mũi trâu, là tôi tới trước!" Tiểu hòa thượng nói.

"Con lừa ngốc, cậu trước tới thì thế nào, Vân tiền bối là bạn tốt của quán tôi, muốn bán cũng bán cho Thanh Thành Phái chúng tôi."

"Đạo quán lớn thì ngon à, ai không biết trong quán mấy người rất nghèo, ngay cả gấu trúc tự tay nuôi lớn đều chạy."

"Ai nói?" Tiểu đạo sĩ nóng nảy: "Có nghèo cũng có tiền hơn cậu, vé trước núi Thanh Thành là 60, vé sau núi chỉ có 20, gấp ba của mấy người, trong quán chúng tôi còn phát iPhone X, cậu có không?"

Tiểu hòa thượng còn... không có thật.

Vì vậy, nhiều lời vô ích, đánh đi.

Tiện tay nhặt một khúc củi bên cạnh mà nhà bếp không dùng hết, tiểu đạo sĩ dùng kiếm pháp, bổ, đâm, quét, vẫy, chiêu thức nghiễm nhiên, một phen phiêu dật linh động, nhàn vân dã hạc, tiểu hòa thượng thì dùng côn pháp, bổ một phát, cương liệt dũng mãnh, uy vũ lướt gió.

Hai người biến hóa chiêu thức rất nhanh, công phòng tùy tâm, làm các sinh viên xem mà bội phục.

"Đây là võ thuật thật sự á! Lợi hại! Còn đặc sắc hơn trong phim!"

Có điều, nhìn hai tiểu sư phụ võ thuật cực tốt một lời không hợp liền đánh nhau, mà mục đích đánh nhau là vì hai sọt cải trắng, cảm giác này... kiểu gì cũng cảm thấy có chút vi diệu?

"Hừ, chíp hôi mổ nhau."

Bên trên nhà bếp là một nhà hàng tư nhân nhỏ, tứ phía lắp kính một mặt. Cố Lâm Uyên ngậm chân Thái Nhật Điểu đứng ở bên cửa sổ, nhìn tranh đấu bên dưới, khinh thường bình luận.

Ừm, cái từ chíp hôi mổ nhau này vẫn là do hắn vừa học được từ trên mạng.

"Đương nhiên kém xa ngươi rồi, ngươi đã là Ma tôn, hung hăng nhất Quỷ Quái Giới, một con rồng lợi hại như vậy..." Nhiều năm rồi Vân Tu sao không biết rõ tính tình con rồng này, gặp cảnh này sẽ vuốt lân, không hề tiếc rẻ mà ca ngợi hắn, ngôn ngữ càng buồn nôn càng tốt.

"Hừ." Quả nhiên, Cố Lâm Uyên giả vờ vô tình ngồi trở lại bên bàn ăn, nhưng mà vành tai hồng hồng, hơn nữa không để ý, ngay cả xương đầu chim cũng chưa nhỏ, nhai nhai rồi nuốt xuống luôn.

"Ta cũng... tạm được thôi, không giỏi như ngươi nói đâu."

"Không không không không, ngươi giỏi nhất."

Vân Tu không để tâm an ủi trái tim thiếu long mẫn cảm nhiều thay đổi của hắn, đứng dậy, rầu rĩ nhìn phía dưới.

"Nói một tiếng với Phát Tài, cho bọn họ mỗi người một giỏi không phải tốt à."

"... Ngày nào đều đánh nhau như thế cũng không hay, hôm nào trưởng bối trong quán trong miếu người ta chạy tới nói với ta vườn thực vật chúng ta hành hạ thanh thiếu niên sẽ không tốt, vẫn nên làm biện pháp mua sắm giới hạn thôi."

"Ừm ừm ưm, tất cả nghe theo ngươi."

Ma tôn được vuốt lông là một con rồng vừa nhuyễn manh vừa biết nghe lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện