“Đạo sĩ tên gì?”
Trong mắt Lưu Húc xuất hiện nét giãy giụa, tựa hồ có cái gì đang cực lực ngăn cản gã nói ra chân tướng.
Vân Tu nhận thấy tinh thần gã kịch liệt dao động.
Nhưng mà trình độ dao động chỉ là bọt nước, chớp mắt đã bị tinh thần lực cuồn cuộn như sông biển của Vân Tu đè ép.
“Hắn là ai?” Tinh thần lực của Vân Tu cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, y dùng đôi mắt màu bạc nhìn Lưu Húc, hỏi lại lần nữa.
“Hắn là, hắn là……”
Trong yết hầu mới vừa phun ra một âm tiết, trên mặt Lưu Húc đột nhiên hiện lên biểu tình cực độ thống khổ, gã cong eo, duỗi tay tóm lấy yết hầu của mình yết hầu, phát ra âm thanh “ặc ặc” do không cung cấp đủ oxy.
Mặt Lưu Húc lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ lên, tròng mắt lồi ra, gã đột nhiên ngã ra đất, co giật lăn lộn, miệng há rộng, phát ra tiếng hét vô thanh.
Cảnh tượng khiến Lương Thư Mỹ hoảng sợ.
Vân Tu theo bản năng giơ tay, một pháp thuật hệ sinh mệnh dừng trên người Lưu Húc, cũng đã không còn kịp nữa.
Ánh sáng màu xanh biếc còn chưa tiếp xúc đến cơ thể gã, trước mắt mọi người ở đây, bắt đầu từ chân, toàn thân Lưu Húc nhanh chóng hòa tan, hóa thành một đám tro tàn.
Thấy đám tro tàn này sắp biến mất trong không khí rồi, Vân Tu nhanh nhẹn gia tăng pháp thuật, nguyên tố hệ sinh mệnh ngưng tụ từ bốn phía, ngưng kết thành một viên tinh thể nhiều cạnh màu xanh phỉ thúy trong suốt, khoá dấu vết còn lại cuối cùng của Lưu Húc ở giữa.
“Bịch” một tiếng, tinh thể rơi xuống đất, phát ra âm thanh va chạm.
Ở nơi cực xa, có người đưa người giấy màu vàng tới trước nến, nhìn chăm chú ngọn lửa màu đỏ cam liếm láp cơ thể người giấy, đốt cháy nó.
Trên đạo bào run run rơi xuống tàn giấy, trên mặt hắn hiện một nụ cười mỉm, lúc sáng lúc tối dưới ánh nến chiếu rọi.
“Nói cho sư huynh, vị Vân tiên sinh kia hiện tại không có trong vườn thực vật, có thể làm chút việc rồi.”
“Chết không đối chứng.”
Vân Tu cúi người nhặt lên tinh thể màu xanh biếc, đặt nó trên mặt bàn.
Biểu tình của Cố Lâm Uyên vô cùng khó coi.
Vốn dĩ tưởng sự việc nước chảy thành sông, lại bị người bày trò trước khi bóc trần chân tướng, hiển nhiên là đã sớm dự mưu.
Đã rất lâu hắn chưa bị người chơi như vậy rồi.
Cố Lâm Uyên phản tỉnh nửa giây từ sau khi đi vào thế giới này đối mặt một đám bún thiu đã mất đi lòng cảnh giác, duỗi tay cầm tinh thể lên, cười lạnh vỗ bàn, làm bàn của quán ăn biến làm bốn.
“Hừ, tưởng nghiền xương thành tro thì bản tôn không tìm được các ngươi sao?”
Vân Tu: “…”
Thừa lúc hắn hồi tưởng, sửa lại cái bàn Cố Lâm Uyên phá hư.
Nói thật, hắn làm được.
Con rồng này năm đó đốt cả một núi xương cốt làm phân bón chăm hoa, doạ quỷ quái giới kinh hãi. Bàn về nghiền xương thành tro, hắn là tổ tông.
Cố Lâm Uyên vẫy tay điểu yêu trên cửa sổ, sơn tước ngoan ngoãn bay tới, ngậm một hộp từ hộp trữ vật dưới cánh.
Ờm, bên trong là phân bón hoa phiên bản cao cấp, Ma Tôn tự tay đốt chế, linh lực sung túc.
Điểu yêu xài tiết kiệm nhiều năm như vậy, mỗi cây linh thảo chỉ trộn một ít, hiện tại còn dư không ít.
Mở hộp, Cố Lâm Uyên vung cổ tay áo lên, bột phấn màu xám trắng trôi nổi, phủ trên mặt bàn một lớp hơi mỏng.
Bóp nát kết tinh, bột phấn màu đen bay khắp nơi, nửa đường dường như chịu lực kéo gì đó, lơ lửng chính giữa tro cốt.
Giữa tro cốt màu trắng, hiện ra hình người tro tàn màu đen phá lệ bắt mắt.
Tứ chi gã đầy đủ, thần thái quái dị, duy trì tư thế giãy giụa, như là linh hồn đang bị liệt hỏa đốt cháy. Cho dù Lương Thư Mỹ căm thù Lưu Húc đến tận xương tuỷ, lúc này cũng nhịn không được sinh hàn ý với người đã biến gã thành thế này.
Cố Lâm Uyên thần sắc bất biến, với tro tàn chỉ nhíu mày một chút, rút ra một sợi hắc tuyến nhàn nhạt, như có như không.
Vân Tu dù gì cũng ở tu chân giới trong thời gian không ngắn, mới nhìn đã hiểu.
“Một hồn một phách của người này bị khống chế, bị đạo sĩ trong lời nói của gã bỏ vào người giấy.” Y giải thích với Lương Thư Mỹ: “Đạo sĩ có thể thông qua người giấy cảm nhận được mỗi hành động của gã hắn, cũng có thể dùng pháp thuật một hồn dẫn tam hồn, ảnh hưởng bản thể.”
“Một hồn bị lấy đi của gã chỉ sợ là thai quang, cũng chính là mệnh hồn. Mệnh hồn bị đạo sĩ hủy diệt, người tất nhiên cũng chết.”
*Người có ba hồn theo thứ tự là thai quang, sảng linh và u tinh
“Đạo sĩ muốn hắn hồn phi phách tán, nhưng Lâm Uyên tạm thời ngưng tụ hồn phách của gã, hiện giờ lấy ra tuyến nhân quả của gã. Nhân quả lớn nhất, chỉ sợ phải đặt trên đầu gã vì hại chết người.”
Đang nói, Cố Lâm Uyên tiện tay cầm tách trà, chỉ vào sợi hắc tuyến kia.
Tuyến nhân quả theo chỉ dẫn của hắn hoàn toàn đi vào tách trà, mặt nước nổi lên một ít tgợn sóng, Lương Thư Mỹ ngạc nhiên phát hiện, bên trong dần dần hiện ra gương mặt của một đạo sĩ trung niên.
Hắn ngồi trong một phòng trà, bốn phía không cửa sổ, có vẻ hơi tối, trước mặt là ánh nến leo lắt.
Như là phát hiện cái gì, đạo sĩ bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.
……
Mặt nước trong tách trà lại lần nữa khôi phục trong suốt, xác trà lúc chìm lúc nổi trong nước trà màu xanh bích.
Mọi thứ vừa xảy ra, cứ như mộng cảnh.
Điểu yêu ân cần bay qua, lần nữa thu hồi hộp tro cốt đã dùng xong trên mặt bàn, cất kỹ.
Cần kiệm tiết kiệm, đây là phẩm đức tốt đẹp mà giám đốc Ngưu đã viết vào bảng nội quy nhân viên.
“Bị phát hiện hả?” Lương Thư Mỹ hỏi.
“Không có.” Cố Lâm Uyên không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Pháp thuật của bản tôn, phàm nhân này có tài đức gì!”
Lương Thư Mỹ: “……”
Hôm nay trước khi tới nơi này, cô còn tưởng rằng sẽ là một màn đấu trí đấu dũng xuất sắc, không ngờ lại đơn giản đến thế. Hai vị này dựa vào mình có thực lực cao hơn không chỉ một bậc, trực tiếp ầm ầm chèn ép.
Đúng là… quá phấn chấn nhân tâm!
“Lưu Húc sẽ như thế nào? Thật sự hồn phi phách tán sao?” Cuối cùng, Lương Thư Thiến hơi thổn thức hỏi.
Tuy rằng Lưu Húc hoàn toàn trừng phạt đúng tội, nhưng dù sao gã cũng từng bị kẻ đầu sỏ uy hiếp, bị người lợi dụng, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm như vậy, đến kiếp sau cũng không có, không khỏi làm Lương Thư Mỹ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Vân Tu thoáng nhìn Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên không hề vui vẻ duỗi tay thu tro tàn, để nó lửng trên bàn tay, hắn vận linh lực, một ánh kim quang ôn hòa xuất hiện, chiếu khắp chung quanh ba thước, làm tàn hồn của Lưu Húc giống như tuyết tan hòa tan trong ánh sáng.
“Đầu thai rồi.” Hắn nói với Vân Tu: “ Có điều hồn phách không được đầy đủ, cũng không đầu thai được chỗ tốt, kiếp sau cứ khởi đầu từ heo chó vậy.”
Vân Tu gật gật đầu.
Trước làm cho sau lại làm người, tự cảnh tỉnh mấy đời. Đối với Lưu Húc mà nói, đây được coi là cái kết không tồi.
Xử lý xong hậu sự của Lưu Húc, Cố Lâm Uyên vỗ bàn, lấy ra bộ dạng sơn đại vương.
“Tra, người này là ai, nơi này là nơi nào!”
Vân Tu mới cầm di động chụp ảnh lại, share cho Vô Vi chân nhân, nhờ ông thông qua quan hệ công ty Hoa Tu đối chiếu hệ thống lưới trời của Bộ công an.
Ai ngờ còn chưa tới năm phút, điện thoại của Vô Vi chân nhân đã gọi tới.
“Vân tiền bối,” Ông nói: “Đây là Hạc Tâm chân nhân sư đệ của Quán Tâm chân nhân chưởng môn Linh Minh Phái, nghe nói mấy năm trước Hạc Tâm tu hành gặp trở ngại, mấy năm nay vẫn luôn tu dưỡng trong Linh Minh Phái, xin hỏi hắn xúc phạm đến tiền bối sao?”
“Tôi ư? Không có.” Vân Tu nhìn sắc mặt Cố Lâm Uyên, sợ nói thẳng quá thì lại doạ Vô Vi chân nhân, vì thế tận lực nói uyển chuyển: “Là hắn mới thương tổn lòng tự trọng của long quân các ông, long quân hơi tức giận, chuẩn bị phóng cây đuốc thiêu trụi Linh Minh Phái thôi.”
—— Y cũng chưa dám nói chuyện nghiền xương thành tro đâu.
“Ồ, thiêu trụi à… Cái gì?!”
Vô vi chân nhân nhảy dựng từ ghế.
Linh Minh Phái tuy rằng không phải điểm du lịch giống như Thanh Thành Phái, nhưng cũng không ở trong núi sâu rừng già, bên cạnh còn có mấy thôn trang nhỏ, cách đó không xa còn có trạm giao thông công cộng đi đến tỉnh lân cận. Dù là tu chân giả thì cũng muốn ăn cơm đi dạo phố gọi điện thoại nha.
Một trận lửa vô duyên vô cớ giáng xuống như thế, vậy làm sao giản thích với chính phủ địa phương và Bộ lâm nghiệp đây!
Nếu Cục lâm nghiệp phái máy bay trực thăng dập lửa, giữa không trung đụng phải long quân đang phun lửa thì biết làm sao đây? Thế gọi đó là sự cố phi hành hay là tai hoạ sinh học?
“Tiền bối, ngài ngàn vạn phải khuyên long quân nha.” Vô Vi chân nhân sờ tóc bạc trên đầu, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thêm hai năm nữa mình sẽ trọc như Tịnh Niệm đại sư mất thôi.
“Ngài và long quân đang ở đâu, bây giờ bần đạo sẽ qua đó ngay!”
Tác giả có lời muốn nói: Đọc bình luận thấy có người hỏi ví tiền tôi còn nhiều không, nên tặng tiểu kịch trường:
Thiên đặc biệt - Song thập nhị ——
#Kinh hãi! Chương ngư yêu chặt bảy xúc tu, lại là vì……#
*Chương ngư: bạch tuộc
#99% người đều chưa từng thấy! Chương ngư yêu: Tôi chặt xúc tu mưu trí #
#Ngỡ ngàng! Sau lưng con chương ngư yêu một xúc tu này cất giấu bí mật cực lớn!#
Nhật báo Quỷ Quái: Chương ngư yêu Vô Kê Vô Đàm nữ sĩ, nghe nói đêm qua chị vung đao chặt bảy xúc tu, xin hỏi có đúng vậy không?
Tác giả (nâng xúc tu), anh nói đi?
Nhật báo Quỷ Quái: Tốt tôi thấy rồi, các bạn khán giả, hết sức thảm, đúng là quá thảm, bởi vì hiện trường quá mức thảm thiết, bất lợi với xây dựng giá trị quan trung tâm của xã hội chủ nghĩa, hiện tại mời thầy biên tập censored cho chúng ta, đúng, che hai lớp!
Tác giả: …
Nhật báo Quỷ Quái: Vâng, chương ngư yêu nữ sĩ, mời chị nâng bảy xúc tu đã chặt đứt, đừng cử động, hãy nhìn vào camera, nói với tất cả khán giả tại đây vì sao chị lại chặt bảy xúc tu?
Tác giả: Kỳ thật ngay từ đầu chỉ là vì thời tiết quá khô hanh, tôi muốn mua một cây son, sau đó......
Nhật báo Quỷ Quái: Thật xin lỗi, tôi mạo muội hỏi một câu, trước khi chặt đứt bảy xúc tu, trở thành một yêu quái tàn tật, chị mưu sinh thế nào?
Tác giả: … Gõ chữ.
Nhật báo Quỷ Quái: Vậy cho hỏi chặt xúc tu có ảnh hưởng đến cuộc sống của chị không?
Tác giả: Có. Trước khi chặt vận tốc một ngàn hai, sau khi chặt.... vận tốc hai trăm rưỡi.
Nhật báo Quỷ Quái: Cho hỏi hiện tại chị muốn làm việc gì nhất?
Tác giả: Tìm được Ma Tôn, trước cửa nhà hắn hát “Bắc Thần quân, mở cửa mau, ngươi có bản lĩnh đoạt nhân vật chính, thì ngươi có bản lĩnh mở cửa nha, đừng trốn bên trong không lên tiếng, ta biết ngươi ở nhà”, đòi trợ cấp tàn tật của tôi.
Nhật báo Quỷ Quái: Chuyện này tôi cảm thấy chỉ có thể thỉnh giáo thầy Nguyên Bảo chuyên gia đòi tăng lương thử.
Tác giả: Hỏi rồi, bài hát đòi tăng lương này là do thầy Nguyên Bảo dạy tôi hát.
Quỷ quái nhật báo: Vậy tốt, chúc chị sớm ngày tăng lương thành công.
Nhật báo Quỷ Quái: Cảm ơn chương ngư yêu Vô Kê Chi Đàm nữ sĩ đã chia sẻ lịch trình mưu trí của cô ấy với chúng ta. Tác giả chăm chỉ bị mua sắm online dụ dỗ, bạch tuộc vô tội đi lên con đường chặt xúc tu, đằng sau đến tột cùng là chôn vùi đạo đức, hay là yêu tính vặn vẹo gì? Hoan nghênh xem kỳ mới của nhật báo Quỷ Quái —— Chặt tay cuồng ma, các bạn khán giả, hẹn gặp lại vào kỳ sau.
==
Laptop hư sạc ời nên tốc độ sẽ chậm hơn nhe:<
Trong mắt Lưu Húc xuất hiện nét giãy giụa, tựa hồ có cái gì đang cực lực ngăn cản gã nói ra chân tướng.
Vân Tu nhận thấy tinh thần gã kịch liệt dao động.
Nhưng mà trình độ dao động chỉ là bọt nước, chớp mắt đã bị tinh thần lực cuồn cuộn như sông biển của Vân Tu đè ép.
“Hắn là ai?” Tinh thần lực của Vân Tu cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, y dùng đôi mắt màu bạc nhìn Lưu Húc, hỏi lại lần nữa.
“Hắn là, hắn là……”
Trong yết hầu mới vừa phun ra một âm tiết, trên mặt Lưu Húc đột nhiên hiện lên biểu tình cực độ thống khổ, gã cong eo, duỗi tay tóm lấy yết hầu của mình yết hầu, phát ra âm thanh “ặc ặc” do không cung cấp đủ oxy.
Mặt Lưu Húc lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ lên, tròng mắt lồi ra, gã đột nhiên ngã ra đất, co giật lăn lộn, miệng há rộng, phát ra tiếng hét vô thanh.
Cảnh tượng khiến Lương Thư Mỹ hoảng sợ.
Vân Tu theo bản năng giơ tay, một pháp thuật hệ sinh mệnh dừng trên người Lưu Húc, cũng đã không còn kịp nữa.
Ánh sáng màu xanh biếc còn chưa tiếp xúc đến cơ thể gã, trước mắt mọi người ở đây, bắt đầu từ chân, toàn thân Lưu Húc nhanh chóng hòa tan, hóa thành một đám tro tàn.
Thấy đám tro tàn này sắp biến mất trong không khí rồi, Vân Tu nhanh nhẹn gia tăng pháp thuật, nguyên tố hệ sinh mệnh ngưng tụ từ bốn phía, ngưng kết thành một viên tinh thể nhiều cạnh màu xanh phỉ thúy trong suốt, khoá dấu vết còn lại cuối cùng của Lưu Húc ở giữa.
“Bịch” một tiếng, tinh thể rơi xuống đất, phát ra âm thanh va chạm.
Ở nơi cực xa, có người đưa người giấy màu vàng tới trước nến, nhìn chăm chú ngọn lửa màu đỏ cam liếm láp cơ thể người giấy, đốt cháy nó.
Trên đạo bào run run rơi xuống tàn giấy, trên mặt hắn hiện một nụ cười mỉm, lúc sáng lúc tối dưới ánh nến chiếu rọi.
“Nói cho sư huynh, vị Vân tiên sinh kia hiện tại không có trong vườn thực vật, có thể làm chút việc rồi.”
“Chết không đối chứng.”
Vân Tu cúi người nhặt lên tinh thể màu xanh biếc, đặt nó trên mặt bàn.
Biểu tình của Cố Lâm Uyên vô cùng khó coi.
Vốn dĩ tưởng sự việc nước chảy thành sông, lại bị người bày trò trước khi bóc trần chân tướng, hiển nhiên là đã sớm dự mưu.
Đã rất lâu hắn chưa bị người chơi như vậy rồi.
Cố Lâm Uyên phản tỉnh nửa giây từ sau khi đi vào thế giới này đối mặt một đám bún thiu đã mất đi lòng cảnh giác, duỗi tay cầm tinh thể lên, cười lạnh vỗ bàn, làm bàn của quán ăn biến làm bốn.
“Hừ, tưởng nghiền xương thành tro thì bản tôn không tìm được các ngươi sao?”
Vân Tu: “…”
Thừa lúc hắn hồi tưởng, sửa lại cái bàn Cố Lâm Uyên phá hư.
Nói thật, hắn làm được.
Con rồng này năm đó đốt cả một núi xương cốt làm phân bón chăm hoa, doạ quỷ quái giới kinh hãi. Bàn về nghiền xương thành tro, hắn là tổ tông.
Cố Lâm Uyên vẫy tay điểu yêu trên cửa sổ, sơn tước ngoan ngoãn bay tới, ngậm một hộp từ hộp trữ vật dưới cánh.
Ờm, bên trong là phân bón hoa phiên bản cao cấp, Ma Tôn tự tay đốt chế, linh lực sung túc.
Điểu yêu xài tiết kiệm nhiều năm như vậy, mỗi cây linh thảo chỉ trộn một ít, hiện tại còn dư không ít.
Mở hộp, Cố Lâm Uyên vung cổ tay áo lên, bột phấn màu xám trắng trôi nổi, phủ trên mặt bàn một lớp hơi mỏng.
Bóp nát kết tinh, bột phấn màu đen bay khắp nơi, nửa đường dường như chịu lực kéo gì đó, lơ lửng chính giữa tro cốt.
Giữa tro cốt màu trắng, hiện ra hình người tro tàn màu đen phá lệ bắt mắt.
Tứ chi gã đầy đủ, thần thái quái dị, duy trì tư thế giãy giụa, như là linh hồn đang bị liệt hỏa đốt cháy. Cho dù Lương Thư Mỹ căm thù Lưu Húc đến tận xương tuỷ, lúc này cũng nhịn không được sinh hàn ý với người đã biến gã thành thế này.
Cố Lâm Uyên thần sắc bất biến, với tro tàn chỉ nhíu mày một chút, rút ra một sợi hắc tuyến nhàn nhạt, như có như không.
Vân Tu dù gì cũng ở tu chân giới trong thời gian không ngắn, mới nhìn đã hiểu.
“Một hồn một phách của người này bị khống chế, bị đạo sĩ trong lời nói của gã bỏ vào người giấy.” Y giải thích với Lương Thư Mỹ: “Đạo sĩ có thể thông qua người giấy cảm nhận được mỗi hành động của gã hắn, cũng có thể dùng pháp thuật một hồn dẫn tam hồn, ảnh hưởng bản thể.”
“Một hồn bị lấy đi của gã chỉ sợ là thai quang, cũng chính là mệnh hồn. Mệnh hồn bị đạo sĩ hủy diệt, người tất nhiên cũng chết.”
*Người có ba hồn theo thứ tự là thai quang, sảng linh và u tinh
“Đạo sĩ muốn hắn hồn phi phách tán, nhưng Lâm Uyên tạm thời ngưng tụ hồn phách của gã, hiện giờ lấy ra tuyến nhân quả của gã. Nhân quả lớn nhất, chỉ sợ phải đặt trên đầu gã vì hại chết người.”
Đang nói, Cố Lâm Uyên tiện tay cầm tách trà, chỉ vào sợi hắc tuyến kia.
Tuyến nhân quả theo chỉ dẫn của hắn hoàn toàn đi vào tách trà, mặt nước nổi lên một ít tgợn sóng, Lương Thư Mỹ ngạc nhiên phát hiện, bên trong dần dần hiện ra gương mặt của một đạo sĩ trung niên.
Hắn ngồi trong một phòng trà, bốn phía không cửa sổ, có vẻ hơi tối, trước mặt là ánh nến leo lắt.
Như là phát hiện cái gì, đạo sĩ bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.
……
Mặt nước trong tách trà lại lần nữa khôi phục trong suốt, xác trà lúc chìm lúc nổi trong nước trà màu xanh bích.
Mọi thứ vừa xảy ra, cứ như mộng cảnh.
Điểu yêu ân cần bay qua, lần nữa thu hồi hộp tro cốt đã dùng xong trên mặt bàn, cất kỹ.
Cần kiệm tiết kiệm, đây là phẩm đức tốt đẹp mà giám đốc Ngưu đã viết vào bảng nội quy nhân viên.
“Bị phát hiện hả?” Lương Thư Mỹ hỏi.
“Không có.” Cố Lâm Uyên không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Pháp thuật của bản tôn, phàm nhân này có tài đức gì!”
Lương Thư Mỹ: “……”
Hôm nay trước khi tới nơi này, cô còn tưởng rằng sẽ là một màn đấu trí đấu dũng xuất sắc, không ngờ lại đơn giản đến thế. Hai vị này dựa vào mình có thực lực cao hơn không chỉ một bậc, trực tiếp ầm ầm chèn ép.
Đúng là… quá phấn chấn nhân tâm!
“Lưu Húc sẽ như thế nào? Thật sự hồn phi phách tán sao?” Cuối cùng, Lương Thư Thiến hơi thổn thức hỏi.
Tuy rằng Lưu Húc hoàn toàn trừng phạt đúng tội, nhưng dù sao gã cũng từng bị kẻ đầu sỏ uy hiếp, bị người lợi dụng, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm như vậy, đến kiếp sau cũng không có, không khỏi làm Lương Thư Mỹ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Vân Tu thoáng nhìn Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên không hề vui vẻ duỗi tay thu tro tàn, để nó lửng trên bàn tay, hắn vận linh lực, một ánh kim quang ôn hòa xuất hiện, chiếu khắp chung quanh ba thước, làm tàn hồn của Lưu Húc giống như tuyết tan hòa tan trong ánh sáng.
“Đầu thai rồi.” Hắn nói với Vân Tu: “ Có điều hồn phách không được đầy đủ, cũng không đầu thai được chỗ tốt, kiếp sau cứ khởi đầu từ heo chó vậy.”
Vân Tu gật gật đầu.
Trước làm cho sau lại làm người, tự cảnh tỉnh mấy đời. Đối với Lưu Húc mà nói, đây được coi là cái kết không tồi.
Xử lý xong hậu sự của Lưu Húc, Cố Lâm Uyên vỗ bàn, lấy ra bộ dạng sơn đại vương.
“Tra, người này là ai, nơi này là nơi nào!”
Vân Tu mới cầm di động chụp ảnh lại, share cho Vô Vi chân nhân, nhờ ông thông qua quan hệ công ty Hoa Tu đối chiếu hệ thống lưới trời của Bộ công an.
Ai ngờ còn chưa tới năm phút, điện thoại của Vô Vi chân nhân đã gọi tới.
“Vân tiền bối,” Ông nói: “Đây là Hạc Tâm chân nhân sư đệ của Quán Tâm chân nhân chưởng môn Linh Minh Phái, nghe nói mấy năm trước Hạc Tâm tu hành gặp trở ngại, mấy năm nay vẫn luôn tu dưỡng trong Linh Minh Phái, xin hỏi hắn xúc phạm đến tiền bối sao?”
“Tôi ư? Không có.” Vân Tu nhìn sắc mặt Cố Lâm Uyên, sợ nói thẳng quá thì lại doạ Vô Vi chân nhân, vì thế tận lực nói uyển chuyển: “Là hắn mới thương tổn lòng tự trọng của long quân các ông, long quân hơi tức giận, chuẩn bị phóng cây đuốc thiêu trụi Linh Minh Phái thôi.”
—— Y cũng chưa dám nói chuyện nghiền xương thành tro đâu.
“Ồ, thiêu trụi à… Cái gì?!”
Vô vi chân nhân nhảy dựng từ ghế.
Linh Minh Phái tuy rằng không phải điểm du lịch giống như Thanh Thành Phái, nhưng cũng không ở trong núi sâu rừng già, bên cạnh còn có mấy thôn trang nhỏ, cách đó không xa còn có trạm giao thông công cộng đi đến tỉnh lân cận. Dù là tu chân giả thì cũng muốn ăn cơm đi dạo phố gọi điện thoại nha.
Một trận lửa vô duyên vô cớ giáng xuống như thế, vậy làm sao giản thích với chính phủ địa phương và Bộ lâm nghiệp đây!
Nếu Cục lâm nghiệp phái máy bay trực thăng dập lửa, giữa không trung đụng phải long quân đang phun lửa thì biết làm sao đây? Thế gọi đó là sự cố phi hành hay là tai hoạ sinh học?
“Tiền bối, ngài ngàn vạn phải khuyên long quân nha.” Vô Vi chân nhân sờ tóc bạc trên đầu, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thêm hai năm nữa mình sẽ trọc như Tịnh Niệm đại sư mất thôi.
“Ngài và long quân đang ở đâu, bây giờ bần đạo sẽ qua đó ngay!”
Tác giả có lời muốn nói: Đọc bình luận thấy có người hỏi ví tiền tôi còn nhiều không, nên tặng tiểu kịch trường:
Thiên đặc biệt - Song thập nhị ——
#Kinh hãi! Chương ngư yêu chặt bảy xúc tu, lại là vì……#
*Chương ngư: bạch tuộc
#99% người đều chưa từng thấy! Chương ngư yêu: Tôi chặt xúc tu mưu trí #
#Ngỡ ngàng! Sau lưng con chương ngư yêu một xúc tu này cất giấu bí mật cực lớn!#
Nhật báo Quỷ Quái: Chương ngư yêu Vô Kê Vô Đàm nữ sĩ, nghe nói đêm qua chị vung đao chặt bảy xúc tu, xin hỏi có đúng vậy không?
Tác giả (nâng xúc tu), anh nói đi?
Nhật báo Quỷ Quái: Tốt tôi thấy rồi, các bạn khán giả, hết sức thảm, đúng là quá thảm, bởi vì hiện trường quá mức thảm thiết, bất lợi với xây dựng giá trị quan trung tâm của xã hội chủ nghĩa, hiện tại mời thầy biên tập censored cho chúng ta, đúng, che hai lớp!
Tác giả: …
Nhật báo Quỷ Quái: Vâng, chương ngư yêu nữ sĩ, mời chị nâng bảy xúc tu đã chặt đứt, đừng cử động, hãy nhìn vào camera, nói với tất cả khán giả tại đây vì sao chị lại chặt bảy xúc tu?
Tác giả: Kỳ thật ngay từ đầu chỉ là vì thời tiết quá khô hanh, tôi muốn mua một cây son, sau đó......
Nhật báo Quỷ Quái: Thật xin lỗi, tôi mạo muội hỏi một câu, trước khi chặt đứt bảy xúc tu, trở thành một yêu quái tàn tật, chị mưu sinh thế nào?
Tác giả: … Gõ chữ.
Nhật báo Quỷ Quái: Vậy cho hỏi chặt xúc tu có ảnh hưởng đến cuộc sống của chị không?
Tác giả: Có. Trước khi chặt vận tốc một ngàn hai, sau khi chặt.... vận tốc hai trăm rưỡi.
Nhật báo Quỷ Quái: Cho hỏi hiện tại chị muốn làm việc gì nhất?
Tác giả: Tìm được Ma Tôn, trước cửa nhà hắn hát “Bắc Thần quân, mở cửa mau, ngươi có bản lĩnh đoạt nhân vật chính, thì ngươi có bản lĩnh mở cửa nha, đừng trốn bên trong không lên tiếng, ta biết ngươi ở nhà”, đòi trợ cấp tàn tật của tôi.
Nhật báo Quỷ Quái: Chuyện này tôi cảm thấy chỉ có thể thỉnh giáo thầy Nguyên Bảo chuyên gia đòi tăng lương thử.
Tác giả: Hỏi rồi, bài hát đòi tăng lương này là do thầy Nguyên Bảo dạy tôi hát.
Quỷ quái nhật báo: Vậy tốt, chúc chị sớm ngày tăng lương thành công.
Nhật báo Quỷ Quái: Cảm ơn chương ngư yêu Vô Kê Chi Đàm nữ sĩ đã chia sẻ lịch trình mưu trí của cô ấy với chúng ta. Tác giả chăm chỉ bị mua sắm online dụ dỗ, bạch tuộc vô tội đi lên con đường chặt xúc tu, đằng sau đến tột cùng là chôn vùi đạo đức, hay là yêu tính vặn vẹo gì? Hoan nghênh xem kỳ mới của nhật báo Quỷ Quái —— Chặt tay cuồng ma, các bạn khán giả, hẹn gặp lại vào kỳ sau.
==
Laptop hư sạc ời nên tốc độ sẽ chậm hơn nhe:<
Danh sách chương