Nghiêm Hựu Chi chật vật theo sát sau lưng vài bộ đội đặc chủng. Phía sau tiếng con trùng bò sát tuôn rơi dày đặc như mưa phùn, liên miên không ngừng, trước mắt gần như có thể hiện ra xúc cảm chân lạnh ngắt sắc bén của bọ cánh cứng cùng loài bò sát mềm mại dinh dính.
Bên tai truyền đến tiếng thở hổn hển, đoàn người chạy trốn không rảnh ngoái đầu nhìn, thức ăn nước uống ra vác theo đều đã vứt bỏ, súng trong tay cũng gần như đã bắn sạch đạn.
Mệt mỏi mấy tiếng làm cho thể lực của con người đến gần tuyệt cảnh, thần kinh như là giắt trên mũi đao, bất luận một động tĩnh nhỏ bé gì cũng có thể khiến cho con người ta tan vỡ.
Trên giày của anh dính đầy bùn đất ao đầm, cước bộ nặng nề, ngực bởi vì hô hấp quá độ mà truyền đến đau nhức khe khẽ.
Loại thời điểm này cũng không kịp tiết kiệm rồi, Nghiêm Hựu Chi từ trong túi áo lấy ra một tấm Thần Hành phù màu vàng, dán mạnh lên bắp đùi của mình, cảm giác được cước bộ lập tức nhẹ nhàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó chính là luyến tiếc đã lâu không có. Hà Lạc phái không ai biết vẽ bùa, những dạng phù này đều là ra giá cao mua lại từ Mao Sơn phái, một tấm hai trăm ngàn, làm thịt đạo hữu mà so với bọn trục lợi ở cửa điểm du lịch vào tết âm lịch còn ác hơn.
Hắn vừa không nỡ vừa móc ra hai tấm phù đưa cho bộ đội đặc chủng bên cạnh, nhưng bị cự tuyệt. Thể lực của quân nhân trải qua huấn luyện đến cùng vẫn có độ chênh lệch so với người bình thường, nhóm bộ đội đặc chủng lúc này còn đang chạy, ý bảo anh cất phù đi, khi có nhu cầu lại lấy ra.
Nghiêm Hựu Chi thở phì phò giơ ngón cái với các anh lính.
Chuyện là như vầy.
Đại khái ba, bốn tiếng trước, Nghiêm Hựu Chi phát hiện cổ trùng của thầy pháp trên tàng cây. Nọc độc trên người cổ trùng có thể ô nhiễm pháp bảo la bàn mà anh mang theo, điều này nói rõ thầy pháp điều khiển cổ trùng có tu vi cao hơn anh nhiều.
Nghiêm Hựu Chi lập tức cho mọi người rời khỏi đó, ôm tâm lý may mắn hi vọng bọn họ chỉ vô ý đi ngang lãnh địa của một vị thầy pháp.
Anh vừa đi vừa móc từ trong túi một ít Phược Thi thảo ra bắt đầu tính quẻ cực nhanh trong tay, khi Thi thảo xuyên qua giữa ngón tay thì phát ra bạch quang nhàn nhạt.
"Càn Hạ Khảm Thượng, tai tại ngoại dã*." Nhìn thấy quẻ tượng cuối cùng trong lòng bàn tay, Nghiêm Hựu Chi biến sắc, hướng về phía sau kêu lên: "Đại hung! Chạy mau!"
*Quẻ thứ năm (Quẻ Nhu – Thủy Thiên Nhu) trong Chu Dịch, nghĩa của quẻ này là "Nội quái là Càn, cương kiện, muốn tiến lên nhưng gặp ngoại quái là Khảm (hiểm) chặn ở trên, gặp tai nạn ở dã ngoại"
Anh không thể không thừa nhận, mình lại bị người mai phục trước.
Tiếng côn trùng kêu sau lưng đột nhiên trở nên vang hơn, độc trùng đen thùi lùi như thủy triều từ bụi cỏ và cây cối phía sau bọn họ tuôn ra. Nghiêm Hựu Chi nhín thời gian nhìn lại, những con côn trùng này cũng không biết là hình dạng ra sao, con này so với con kia còn đày đọa con mắt hơn. Trên lưng bọ cánh cứng to lớn đội cái mặt người xấu xí, nó vung cái càng dài màu đen, dưới bụng mọc quá năm đôi chân to dài sắc bén, đang nhanh chóng bò, nơi nó đi ngang qua có một con mãng xà không kịp né tránh, trực tiếp bị bọ cánh cứng dùng râu cứng rắn hai bên mép cắt bụng, mấy con nhuyễn trùng chui vào, chẳng được bao lâu liền khiến thân rắn to bằng cánh tay hóa thành một bãi nước đen.
Nghiêm Hựu Chi chưa từng có giây phút nào cảm thấy cám ơn sư phụ đã ép buộc tự học thuộc Hào từ*, lại báo danh cho mình một lớp tính toán cấp tốc giống như bây giờ.
*Hào từ: nét hào (những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái, mỗi quẻ trong Bát Quái có sáu hào
Anh nhìn Thi thảo trong tay, moi hết tâm tư mặc niệm: "Quẻ Nhu... quẻ Nhu, cần hướng về bùn, dù gặp hiểm nguy cũng sẽ thành công."
Trong tiếng côn trùng kêu lung tung nhào vào một con sông róc rách, Nghiêm Hựu Chi nhìn bốn phía, một nhánh sông Mekong xuyên qua ao đầm, tinh tế chảy về phía sâu trong rừng nhiệt đới.
Ánh mắt Nghiêm Hựu Chi sáng lên: "Chạy sang bên này!"
Anh cầm đầu vắt chân lên cổ chạy về thượng du nước chảy phía trước, đạp nước chạy vào trong ao đầm toàn bùn sình.
Quả nhiên, ao đầm ẩm ướt cản trở cước bộ của đại quân cổ trùng, chân bọ cánh cứng vùi trong bùn đi đường trắc trở, đất mềm lầy lội trơn trượt càng làm cho loài bò sát không còn cách nào đi tới. Nghiêm Hựu Chi cùng nhóm bộ đội đặc chủng sâu một bước nông một bước mà đi qua ao đầm chưa cao đến đầu gối, cuối cùng cũng kéo dài khoảng cách với đại đội cổ trùng.
Nhưng loại ưu thế này cũng không duy trì lâu bao nhiêu. Những con trùng này dù sao cũng là do thầy pháp đặc biệt nuôi dưỡng, sau khi phát hiện không còn cách nào đuổi theo mục tiêu, cổ trùng đang dừng ở tại chỗ lại bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, bọ cánh cứng cắn nuốt đồng loại trở nên càng thêm vĩ đại, đầu sắc bén, thân dẹp, mà nhuyễn trùng cắn nuốt số lượng đồng loại nhất định thì phun ra sợi tơ xanh đậm, kết thành vỏ kén cứng rắn.
Không đến mười lăm phút sau, trên lưng bọ cánh cứng to lớn cao khoảng nửa người bám đầy đồng loại dày đặc, dùng cái chân to dài bước đến nơi sâu trong ao đầm, mà nhuyễn trùng trong kén mọc cánh ra, vươn cái râu sắc bén cắt vỏ kén, trên vảy cánh khô cứng đầy bột phấn kịch độc màu xanh đậm, chúng nó vỗ đôi cánh mới mọc, thật nhanh men theo hướng đoàn người Nghiêm Hựu Chi rời đi mà đuổi theo.
Trong khu rừng rậm rạp liên lạc bất tiện, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không có tín hiệu, Nghiêm Hựu Chi dẫn người một đường chạy tới nơi sâu hơn, anh không thể không nghĩ tới chuyện quay về, nhưng dẫn theo một đám cổ trùng ăn thịt người như thế trở về, hậu quả tạo thành quả thực mang tính tai nạn, toàn bộ Hà Lạc phái đều không gánh nổi chuyện lớn như vậy.
La bàn đã hỏng, ngón tay anh linh hoạt vò Thi thảo, trong lòng lệ chảy thành sông, đã bảo gặp dữ hóa lành, nhìn thấy quý nhân rồi cơ mà? Đều là gạt người!
"Đông, Đông Nam..."
"Xoay người, Tây Nam đại cát!"
Cứ như vậy vừa bói toán vừa chạy, thỉnh thoảng dùng linh lực đẩy lui phi trùng đến gần, dưới sự trợ giúp của lính đặc chủng, đoàn người này cư nhiên như kỳ tích mà không thiếu một người.
Ai cũng không có chú ý, phía sau côn trùng còn có một đám chim đuổi theo, vừa mới mẻ nhìn đám người phàm chạy trốn dưới sự truy đuổi của côn trùng, vừa nhịn không được ăn vụng vài miếng, thay cả bọn Nghiêm Hựu Chi giải quyết không ít truy binh.
"Cũng được rồi nhỉ tộc trưởng." Cuối cùng không nhịn được nữa, mấy con hoạ mi chiêm chiếp hướng xuống phía dưới mà kêu, cho nhìn không cho ăn, quá thèm người.
Khổng tước cùng cẩm kê hình thể so với mấy con chim khác to hơn một vòng đều không biết bay, theo sau đám chim nhỏ đang truy đuổi này chạy một đoạn, xòe cánh bay lượn một đoạn, lúc này hai chim đang cúi đầu mổ trùng vui quá trời.
Bọ cánh cứng còn lớn hơn thỏ, đây xem như là một loại mỹ thực mới, cắn vào cực kỳ ngon.
Được, ngay cả tộc trưởng đều đang ăn trộm.
Kẻ duy nhất làm việc đàng hoàng chỉ có mình sừng điêu, hắn dựa theo mệnh lệnh của Viên Tú vẫn xa xa bay bên trên trực thăng, vẫn giám thị trực thăng do hết nhiên liệu rơi trên mặt đất lúc này mới bay trên không xoay quanh ba vòng, mới bay về tìm Viên Tú.
Bên kia ——
"Nguyên Hanh Lợi Trinh, phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân*!" Nghiêm Hựu Chi chạy sắp mất thở, cuối cùng bói ra một que đại cát, kích động đến mức âm thanh cũng run.
*Quẻ số một trong Chu Dịch, Nguyên Hanh Lợi Trinh nghĩa là Quẻ Càn, mở nghiệp lớn, có bốn đức: Có sức sáng tạo lớn lao (nguyên), thông suốt và thuận tiện (hanh), lợi ích thích đáng (lợi), ngay thẳng và bền vững (trinh); còn phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân thì nằm trong Cửu Ngũ của quẻ số một này nghĩa là rồng bay trên trời, trở thành đại nhân (vận may sắp tới)
"Nhanh, nhanh lên! Chạy qua bên này!"
Đại nhân vật giống như Chu Công, chắc không đến nỗi ngay cả ngàn vạn con trùng cũng không xử được... nhỉ? Nhóm bộ đội đặc chủng vẫn làm việc theo sự chỉ huy của anh, thấy thế sau khi bắn hụt băng đạn và viên đạn cuối cùng, bước nhanh hơn xông tới trước sát sau lưng Nghiêm Hựu Chi.
"Xem ra đạo thuật của thế giới này vẫn có chút hữu dụng." Viên Tú từ xa xa nhận được tin tức sừng điêu truyền đến, bất đắc dĩ từ trạng ngồi xếp bằng đứng dậy: "Chạy lên trước nữa, đụng phải Bắc Thần chắc sẽ không tiện kết thúc rồi."
Thần niệm hùng hậu tản ra, chia thành vô số tơ mảnh truyền mệnh lệnh vào đầu đám điểu yêu.
Viên Tú nói: "Ăn cơm!"
Ngay sau đó, là âm thanh của đám chim vẫy cánh so với hạt mưa còn dày đặc hơn, cùng với âm thanh mổ trùng chóc chóc chóc cực nhanh, vang lên ngay bên tai hắn.
"A, ăn ngon thật." Đám điểu yêu nghĩ thầm: "Quả nhiên đói rồi thì ngay cả ăn côn trùng tầm thường cũng càng thơm."
Thực sự là một buổi dã ngoại tự túc tuyệt vời.
Buổi tiệc đứng cổ trùng dã ngoại này khiến đám điểu yêu ăn no đến mức bụng mỗi đứa đều tròn vo, thỏa mãn không gì sánh được, suýt chút nữa ngay cả bay cũng không nổi.
Cuối cùng vẫn là sừng điêu chịu khó vác trên lưng lấy mấy con chim nho nhỏ mới lột xác không bao lâu, trong móng vuốt lại quắp lấy sư muội dẫn đầu bay trở về.
Trước khi sừng điêu bay đi trước còn lao xuống mổ Nghiêm Hựu Chi một cái, ý bảo anh đi cùng mình.
Thần kinh Nghiêm Hựu Chi vừa chịu khiêu chiến của đại quân côn trùng, đang ngay lúc yếu ớt nhất, nhìn thấy mặt to của sừng điêu thì sợ đến mức hét lớn.
"Á, quái vật gì?!"
Sừng điêu vẫn không lên tiếng, cẩm kêm trong móng vuốt hắn thì rảnh rỗi ——
Một tiểu tu sĩ linh lực yếu đến mức không có cũng dám mắng sư huynh nàng?! Sư huynh chỉ có nàng mới được mắng!
Tuy bụng nàng quá căng không nhúc nhích được, nhưng miệng cũng không chịu thua, mở miệng nói: "Ngươi mới là quái vật! Cả nhà ngươi đều là người quái dị!"
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Độ chấp nhận của bộ đội đặc chủng phía sau anh đối với một màn trước mắt này thật ra lại cao hơn một người tu chân như anh, dù sao thế giới quan đã vỡ vụn rồi xây lại cũng nhiều lần rồi. Nếu côn trùng đều có thể mọc mặt người, như vậy vì sao không thể có gà biết nói tiếng người?
Điều duy nhất mà nhóm binh ca có chút không hiểu là, con cẩm kê đang xù cánh cải nhau với Nghiêm tiên sinh trước mặt hình như là con mồi của ưng mặt to. Con mồi ra mặt thay thợ săn, quả thực hiếm thấy.
Quả nhiên, thế giới động (yêu) vật (quái) chúng ta không hiểu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Real・Chim sẻ phía sau
Tiểu kịch trường ——
Nghiêm Hựu Chi: Đại nhân vật giống Chu công, chắc không đến nỗi ngay cả ngàn vạn con trùng cũng không xử được... nhỉ?
Cố Lâm Uyên: Ngươi TM có cân nhắc qua ta có khả năng mắc chứng sợ đám đông chưa?!
Nghiêm Hựu Chi:...
Bên tai truyền đến tiếng thở hổn hển, đoàn người chạy trốn không rảnh ngoái đầu nhìn, thức ăn nước uống ra vác theo đều đã vứt bỏ, súng trong tay cũng gần như đã bắn sạch đạn.
Mệt mỏi mấy tiếng làm cho thể lực của con người đến gần tuyệt cảnh, thần kinh như là giắt trên mũi đao, bất luận một động tĩnh nhỏ bé gì cũng có thể khiến cho con người ta tan vỡ.
Trên giày của anh dính đầy bùn đất ao đầm, cước bộ nặng nề, ngực bởi vì hô hấp quá độ mà truyền đến đau nhức khe khẽ.
Loại thời điểm này cũng không kịp tiết kiệm rồi, Nghiêm Hựu Chi từ trong túi áo lấy ra một tấm Thần Hành phù màu vàng, dán mạnh lên bắp đùi của mình, cảm giác được cước bộ lập tức nhẹ nhàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó chính là luyến tiếc đã lâu không có. Hà Lạc phái không ai biết vẽ bùa, những dạng phù này đều là ra giá cao mua lại từ Mao Sơn phái, một tấm hai trăm ngàn, làm thịt đạo hữu mà so với bọn trục lợi ở cửa điểm du lịch vào tết âm lịch còn ác hơn.
Hắn vừa không nỡ vừa móc ra hai tấm phù đưa cho bộ đội đặc chủng bên cạnh, nhưng bị cự tuyệt. Thể lực của quân nhân trải qua huấn luyện đến cùng vẫn có độ chênh lệch so với người bình thường, nhóm bộ đội đặc chủng lúc này còn đang chạy, ý bảo anh cất phù đi, khi có nhu cầu lại lấy ra.
Nghiêm Hựu Chi thở phì phò giơ ngón cái với các anh lính.
Chuyện là như vầy.
Đại khái ba, bốn tiếng trước, Nghiêm Hựu Chi phát hiện cổ trùng của thầy pháp trên tàng cây. Nọc độc trên người cổ trùng có thể ô nhiễm pháp bảo la bàn mà anh mang theo, điều này nói rõ thầy pháp điều khiển cổ trùng có tu vi cao hơn anh nhiều.
Nghiêm Hựu Chi lập tức cho mọi người rời khỏi đó, ôm tâm lý may mắn hi vọng bọn họ chỉ vô ý đi ngang lãnh địa của một vị thầy pháp.
Anh vừa đi vừa móc từ trong túi một ít Phược Thi thảo ra bắt đầu tính quẻ cực nhanh trong tay, khi Thi thảo xuyên qua giữa ngón tay thì phát ra bạch quang nhàn nhạt.
"Càn Hạ Khảm Thượng, tai tại ngoại dã*." Nhìn thấy quẻ tượng cuối cùng trong lòng bàn tay, Nghiêm Hựu Chi biến sắc, hướng về phía sau kêu lên: "Đại hung! Chạy mau!"
*Quẻ thứ năm (Quẻ Nhu – Thủy Thiên Nhu) trong Chu Dịch, nghĩa của quẻ này là "Nội quái là Càn, cương kiện, muốn tiến lên nhưng gặp ngoại quái là Khảm (hiểm) chặn ở trên, gặp tai nạn ở dã ngoại"
Anh không thể không thừa nhận, mình lại bị người mai phục trước.
Tiếng côn trùng kêu sau lưng đột nhiên trở nên vang hơn, độc trùng đen thùi lùi như thủy triều từ bụi cỏ và cây cối phía sau bọn họ tuôn ra. Nghiêm Hựu Chi nhín thời gian nhìn lại, những con côn trùng này cũng không biết là hình dạng ra sao, con này so với con kia còn đày đọa con mắt hơn. Trên lưng bọ cánh cứng to lớn đội cái mặt người xấu xí, nó vung cái càng dài màu đen, dưới bụng mọc quá năm đôi chân to dài sắc bén, đang nhanh chóng bò, nơi nó đi ngang qua có một con mãng xà không kịp né tránh, trực tiếp bị bọ cánh cứng dùng râu cứng rắn hai bên mép cắt bụng, mấy con nhuyễn trùng chui vào, chẳng được bao lâu liền khiến thân rắn to bằng cánh tay hóa thành một bãi nước đen.
Nghiêm Hựu Chi chưa từng có giây phút nào cảm thấy cám ơn sư phụ đã ép buộc tự học thuộc Hào từ*, lại báo danh cho mình một lớp tính toán cấp tốc giống như bây giờ.
*Hào từ: nét hào (những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái, mỗi quẻ trong Bát Quái có sáu hào
Anh nhìn Thi thảo trong tay, moi hết tâm tư mặc niệm: "Quẻ Nhu... quẻ Nhu, cần hướng về bùn, dù gặp hiểm nguy cũng sẽ thành công."
Trong tiếng côn trùng kêu lung tung nhào vào một con sông róc rách, Nghiêm Hựu Chi nhìn bốn phía, một nhánh sông Mekong xuyên qua ao đầm, tinh tế chảy về phía sâu trong rừng nhiệt đới.
Ánh mắt Nghiêm Hựu Chi sáng lên: "Chạy sang bên này!"
Anh cầm đầu vắt chân lên cổ chạy về thượng du nước chảy phía trước, đạp nước chạy vào trong ao đầm toàn bùn sình.
Quả nhiên, ao đầm ẩm ướt cản trở cước bộ của đại quân cổ trùng, chân bọ cánh cứng vùi trong bùn đi đường trắc trở, đất mềm lầy lội trơn trượt càng làm cho loài bò sát không còn cách nào đi tới. Nghiêm Hựu Chi cùng nhóm bộ đội đặc chủng sâu một bước nông một bước mà đi qua ao đầm chưa cao đến đầu gối, cuối cùng cũng kéo dài khoảng cách với đại đội cổ trùng.
Nhưng loại ưu thế này cũng không duy trì lâu bao nhiêu. Những con trùng này dù sao cũng là do thầy pháp đặc biệt nuôi dưỡng, sau khi phát hiện không còn cách nào đuổi theo mục tiêu, cổ trùng đang dừng ở tại chỗ lại bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, bọ cánh cứng cắn nuốt đồng loại trở nên càng thêm vĩ đại, đầu sắc bén, thân dẹp, mà nhuyễn trùng cắn nuốt số lượng đồng loại nhất định thì phun ra sợi tơ xanh đậm, kết thành vỏ kén cứng rắn.
Không đến mười lăm phút sau, trên lưng bọ cánh cứng to lớn cao khoảng nửa người bám đầy đồng loại dày đặc, dùng cái chân to dài bước đến nơi sâu trong ao đầm, mà nhuyễn trùng trong kén mọc cánh ra, vươn cái râu sắc bén cắt vỏ kén, trên vảy cánh khô cứng đầy bột phấn kịch độc màu xanh đậm, chúng nó vỗ đôi cánh mới mọc, thật nhanh men theo hướng đoàn người Nghiêm Hựu Chi rời đi mà đuổi theo.
Trong khu rừng rậm rạp liên lạc bất tiện, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không có tín hiệu, Nghiêm Hựu Chi dẫn người một đường chạy tới nơi sâu hơn, anh không thể không nghĩ tới chuyện quay về, nhưng dẫn theo một đám cổ trùng ăn thịt người như thế trở về, hậu quả tạo thành quả thực mang tính tai nạn, toàn bộ Hà Lạc phái đều không gánh nổi chuyện lớn như vậy.
La bàn đã hỏng, ngón tay anh linh hoạt vò Thi thảo, trong lòng lệ chảy thành sông, đã bảo gặp dữ hóa lành, nhìn thấy quý nhân rồi cơ mà? Đều là gạt người!
"Đông, Đông Nam..."
"Xoay người, Tây Nam đại cát!"
Cứ như vậy vừa bói toán vừa chạy, thỉnh thoảng dùng linh lực đẩy lui phi trùng đến gần, dưới sự trợ giúp của lính đặc chủng, đoàn người này cư nhiên như kỳ tích mà không thiếu một người.
Ai cũng không có chú ý, phía sau côn trùng còn có một đám chim đuổi theo, vừa mới mẻ nhìn đám người phàm chạy trốn dưới sự truy đuổi của côn trùng, vừa nhịn không được ăn vụng vài miếng, thay cả bọn Nghiêm Hựu Chi giải quyết không ít truy binh.
"Cũng được rồi nhỉ tộc trưởng." Cuối cùng không nhịn được nữa, mấy con hoạ mi chiêm chiếp hướng xuống phía dưới mà kêu, cho nhìn không cho ăn, quá thèm người.
Khổng tước cùng cẩm kê hình thể so với mấy con chim khác to hơn một vòng đều không biết bay, theo sau đám chim nhỏ đang truy đuổi này chạy một đoạn, xòe cánh bay lượn một đoạn, lúc này hai chim đang cúi đầu mổ trùng vui quá trời.
Bọ cánh cứng còn lớn hơn thỏ, đây xem như là một loại mỹ thực mới, cắn vào cực kỳ ngon.
Được, ngay cả tộc trưởng đều đang ăn trộm.
Kẻ duy nhất làm việc đàng hoàng chỉ có mình sừng điêu, hắn dựa theo mệnh lệnh của Viên Tú vẫn xa xa bay bên trên trực thăng, vẫn giám thị trực thăng do hết nhiên liệu rơi trên mặt đất lúc này mới bay trên không xoay quanh ba vòng, mới bay về tìm Viên Tú.
Bên kia ——
"Nguyên Hanh Lợi Trinh, phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân*!" Nghiêm Hựu Chi chạy sắp mất thở, cuối cùng bói ra một que đại cát, kích động đến mức âm thanh cũng run.
*Quẻ số một trong Chu Dịch, Nguyên Hanh Lợi Trinh nghĩa là Quẻ Càn, mở nghiệp lớn, có bốn đức: Có sức sáng tạo lớn lao (nguyên), thông suốt và thuận tiện (hanh), lợi ích thích đáng (lợi), ngay thẳng và bền vững (trinh); còn phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân thì nằm trong Cửu Ngũ của quẻ số một này nghĩa là rồng bay trên trời, trở thành đại nhân (vận may sắp tới)
"Nhanh, nhanh lên! Chạy qua bên này!"
Đại nhân vật giống như Chu Công, chắc không đến nỗi ngay cả ngàn vạn con trùng cũng không xử được... nhỉ? Nhóm bộ đội đặc chủng vẫn làm việc theo sự chỉ huy của anh, thấy thế sau khi bắn hụt băng đạn và viên đạn cuối cùng, bước nhanh hơn xông tới trước sát sau lưng Nghiêm Hựu Chi.
"Xem ra đạo thuật của thế giới này vẫn có chút hữu dụng." Viên Tú từ xa xa nhận được tin tức sừng điêu truyền đến, bất đắc dĩ từ trạng ngồi xếp bằng đứng dậy: "Chạy lên trước nữa, đụng phải Bắc Thần chắc sẽ không tiện kết thúc rồi."
Thần niệm hùng hậu tản ra, chia thành vô số tơ mảnh truyền mệnh lệnh vào đầu đám điểu yêu.
Viên Tú nói: "Ăn cơm!"
Ngay sau đó, là âm thanh của đám chim vẫy cánh so với hạt mưa còn dày đặc hơn, cùng với âm thanh mổ trùng chóc chóc chóc cực nhanh, vang lên ngay bên tai hắn.
"A, ăn ngon thật." Đám điểu yêu nghĩ thầm: "Quả nhiên đói rồi thì ngay cả ăn côn trùng tầm thường cũng càng thơm."
Thực sự là một buổi dã ngoại tự túc tuyệt vời.
Buổi tiệc đứng cổ trùng dã ngoại này khiến đám điểu yêu ăn no đến mức bụng mỗi đứa đều tròn vo, thỏa mãn không gì sánh được, suýt chút nữa ngay cả bay cũng không nổi.
Cuối cùng vẫn là sừng điêu chịu khó vác trên lưng lấy mấy con chim nho nhỏ mới lột xác không bao lâu, trong móng vuốt lại quắp lấy sư muội dẫn đầu bay trở về.
Trước khi sừng điêu bay đi trước còn lao xuống mổ Nghiêm Hựu Chi một cái, ý bảo anh đi cùng mình.
Thần kinh Nghiêm Hựu Chi vừa chịu khiêu chiến của đại quân côn trùng, đang ngay lúc yếu ớt nhất, nhìn thấy mặt to của sừng điêu thì sợ đến mức hét lớn.
"Á, quái vật gì?!"
Sừng điêu vẫn không lên tiếng, cẩm kêm trong móng vuốt hắn thì rảnh rỗi ——
Một tiểu tu sĩ linh lực yếu đến mức không có cũng dám mắng sư huynh nàng?! Sư huynh chỉ có nàng mới được mắng!
Tuy bụng nàng quá căng không nhúc nhích được, nhưng miệng cũng không chịu thua, mở miệng nói: "Ngươi mới là quái vật! Cả nhà ngươi đều là người quái dị!"
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Độ chấp nhận của bộ đội đặc chủng phía sau anh đối với một màn trước mắt này thật ra lại cao hơn một người tu chân như anh, dù sao thế giới quan đã vỡ vụn rồi xây lại cũng nhiều lần rồi. Nếu côn trùng đều có thể mọc mặt người, như vậy vì sao không thể có gà biết nói tiếng người?
Điều duy nhất mà nhóm binh ca có chút không hiểu là, con cẩm kê đang xù cánh cải nhau với Nghiêm tiên sinh trước mặt hình như là con mồi của ưng mặt to. Con mồi ra mặt thay thợ săn, quả thực hiếm thấy.
Quả nhiên, thế giới động (yêu) vật (quái) chúng ta không hiểu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Real・Chim sẻ phía sau
Tiểu kịch trường ——
Nghiêm Hựu Chi: Đại nhân vật giống Chu công, chắc không đến nỗi ngay cả ngàn vạn con trùng cũng không xử được... nhỉ?
Cố Lâm Uyên: Ngươi TM có cân nhắc qua ta có khả năng mắc chứng sợ đám đông chưa?!
Nghiêm Hựu Chi:...
Danh sách chương