Tình hình trong vương cung càng ngày càng mất khống chế, chẳng bao lâu sau, lại có thêm mấy người bị biến thành trẻ con. Cậu lo lắng nếu chuyện cứ tiếp tục phát triển như vậy, không biết sẽ gây nên hậu quả đáng sợ gì đây.
– chỉ mấy đứa nhỏ thôi đã khiến cậu không chịu nổi rồi.
Samuels quyết định thâm nhập vào di tích, cậu muốn tìm hiểu xem hắc ma pháp tột cùng là thứ quỷ quái gì.
Đối với hắc ma pháp, cậu cũng coi như là một chuyên gia nghiên cứu, nhưng bên trong cung điện ngoài kỵ sĩ ra pháp sư cũng không có, Samuels lo rằng để bọn họ đi theo sẽ gặp phải nguy hiểm, vì vậy cậu quyết định tự mình vào xem xét.
Samuels từ lâu đã sớm hình thành thói quen hành động một mình, vì vậy cũng không cảm thấy có gì kì cục. Cậu nương theo cầu thang đá hoa cương rách nát cũ kĩ đi vào hành lang đá bên trong, dùng pháp thuật chiếu sáng bốn phía.
Vách đá của hành lang có khắc rất nhiều bức hoạ quỷ dị dữ tợn, Samuels nhìn kĩ một vài bức, chỉ có thể đoán rằng nơi này trước đây là một địa điểm hiến tế thần linh gì đó, nội dung khá mờ nhạt, vượt ra khỏi hết thảy tri thức vốn có của cậu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ, thoáng chốc đã đến điểm cuối của hành lang, trước mặt cậu là một phiến cửa đá khổng lồ, bên trên có khắc hai con thú kì lạ to lớn miệng đầy răng nanh, xung quanh viết những kí tự rườm ra hoa mỹ gì đó mà cậu không nhận ra, tựa như đang canh giữ cửa đá này.
Một làn hắc ma pháp luồn ra từ khe phiến đá khiến Samuels khó chịu, cậu cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt, gần như muốn buồn nôn. Dùng kinh nghiệm ứng đối hắc ma pháp phong phú của cậu trước đó thì… Cánh cửa này được ếm một lượng ma pháp không nhiều, không đủ để tiêu diệt một mạng sống, tuy nhiên đã cường đại tới mức có hơi khủng bố.
Cậu không dám tuỳ tiện đụng vào ma pháp trên cửa, yên lặng trầm tư suy nghĩ các biện pháp khác để mở ra ma chú trên phiến đá, cậu quan sát dòng chú này hồi lâu, căn cứ vào nét chữ cùng hoa văn, Samuels đoán rằng đây là một ma pháp động thức, nó có thể cảm nhận được nếu có người lạ muốn xâm nhập, từ đó biến hai con cự thú bằng đá trên kia thành vật sống để công kích kẻ xâm lấn, nếu thật sự là như thế, trước tiên cậu cần phải chặt đứt liên hệ giữa trận pháp cùng hai con thú kì lạ được khắc trên kia.
Cậu luôn rất tự tin với suy luận của mình, vì vậy liền giơ tay lên, muốn thử xem thế nào, vừa định đọc ma chú thì bỗng dưng có một cánh tay trắng bệch từ đâu hiện ra, giữ chặt tay cậu.
Samuels mặc dù là một pháp sư ưu tú, nhưng cậu rất e ngại tất cả mọi thứ liên quan đến chết chóc. Mấy năm trước cậu rời vương cung đi du lịch một chuyến, đi qua vô tận chi hải, không cẩn thận vào phải lãnh địa của Hắc Ám Chi Sâm, trong sương mù dày đặc gặp phải mấy xác sống cùng xương khô, suýt nữa thì sợ đến bất tỉnh tại chỗ.
Mà lúc này, khi cậu chỉ có một mình bên trong di tích tối tăm đáng sợ, có một vật tựa như xương trắng lạnh như băng muốn nắm lấy tay cậu! Samuels sợ đến rít gào, dùng tốc độ nhanh nhất của mình xướng ra một cái pháp chú, cơ mà cái tay kia còn nhanh hơn, bịt chặt miệng Samuels lại, cậu trợn to mắt, bỗng nhiên nhớ tới… Người chết cũng sẽ không che miệng cậu như vậy.
Một giọng nói châm chọc âm độc bỗng dưng vang lên, “Xin cám ơn, nghi thức hoan nghênh của ngài thực sự làm người ta kích động đấy.”
Đôi tay kia từ từ thả cậu ra, Samuels hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhìn người phía sau được bao bọc bởi pháp bào màu đen âm u.
Cậu kinh ngạc, thốt lên, “Cecil… Sao ngươi lại ở đây?”
– chỉ mấy đứa nhỏ thôi đã khiến cậu không chịu nổi rồi.
Samuels quyết định thâm nhập vào di tích, cậu muốn tìm hiểu xem hắc ma pháp tột cùng là thứ quỷ quái gì.
Đối với hắc ma pháp, cậu cũng coi như là một chuyên gia nghiên cứu, nhưng bên trong cung điện ngoài kỵ sĩ ra pháp sư cũng không có, Samuels lo rằng để bọn họ đi theo sẽ gặp phải nguy hiểm, vì vậy cậu quyết định tự mình vào xem xét.
Samuels từ lâu đã sớm hình thành thói quen hành động một mình, vì vậy cũng không cảm thấy có gì kì cục. Cậu nương theo cầu thang đá hoa cương rách nát cũ kĩ đi vào hành lang đá bên trong, dùng pháp thuật chiếu sáng bốn phía.
Vách đá của hành lang có khắc rất nhiều bức hoạ quỷ dị dữ tợn, Samuels nhìn kĩ một vài bức, chỉ có thể đoán rằng nơi này trước đây là một địa điểm hiến tế thần linh gì đó, nội dung khá mờ nhạt, vượt ra khỏi hết thảy tri thức vốn có của cậu.
Cậu càng ngày càng cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ, thoáng chốc đã đến điểm cuối của hành lang, trước mặt cậu là một phiến cửa đá khổng lồ, bên trên có khắc hai con thú kì lạ to lớn miệng đầy răng nanh, xung quanh viết những kí tự rườm ra hoa mỹ gì đó mà cậu không nhận ra, tựa như đang canh giữ cửa đá này.
Một làn hắc ma pháp luồn ra từ khe phiến đá khiến Samuels khó chịu, cậu cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt, gần như muốn buồn nôn. Dùng kinh nghiệm ứng đối hắc ma pháp phong phú của cậu trước đó thì… Cánh cửa này được ếm một lượng ma pháp không nhiều, không đủ để tiêu diệt một mạng sống, tuy nhiên đã cường đại tới mức có hơi khủng bố.
Cậu không dám tuỳ tiện đụng vào ma pháp trên cửa, yên lặng trầm tư suy nghĩ các biện pháp khác để mở ra ma chú trên phiến đá, cậu quan sát dòng chú này hồi lâu, căn cứ vào nét chữ cùng hoa văn, Samuels đoán rằng đây là một ma pháp động thức, nó có thể cảm nhận được nếu có người lạ muốn xâm nhập, từ đó biến hai con cự thú bằng đá trên kia thành vật sống để công kích kẻ xâm lấn, nếu thật sự là như thế, trước tiên cậu cần phải chặt đứt liên hệ giữa trận pháp cùng hai con thú kì lạ được khắc trên kia.
Cậu luôn rất tự tin với suy luận của mình, vì vậy liền giơ tay lên, muốn thử xem thế nào, vừa định đọc ma chú thì bỗng dưng có một cánh tay trắng bệch từ đâu hiện ra, giữ chặt tay cậu.
Samuels mặc dù là một pháp sư ưu tú, nhưng cậu rất e ngại tất cả mọi thứ liên quan đến chết chóc. Mấy năm trước cậu rời vương cung đi du lịch một chuyến, đi qua vô tận chi hải, không cẩn thận vào phải lãnh địa của Hắc Ám Chi Sâm, trong sương mù dày đặc gặp phải mấy xác sống cùng xương khô, suýt nữa thì sợ đến bất tỉnh tại chỗ.
Mà lúc này, khi cậu chỉ có một mình bên trong di tích tối tăm đáng sợ, có một vật tựa như xương trắng lạnh như băng muốn nắm lấy tay cậu! Samuels sợ đến rít gào, dùng tốc độ nhanh nhất của mình xướng ra một cái pháp chú, cơ mà cái tay kia còn nhanh hơn, bịt chặt miệng Samuels lại, cậu trợn to mắt, bỗng nhiên nhớ tới… Người chết cũng sẽ không che miệng cậu như vậy.
Một giọng nói châm chọc âm độc bỗng dưng vang lên, “Xin cám ơn, nghi thức hoan nghênh của ngài thực sự làm người ta kích động đấy.”
Đôi tay kia từ từ thả cậu ra, Samuels hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhìn người phía sau được bao bọc bởi pháp bào màu đen âm u.
Cậu kinh ngạc, thốt lên, “Cecil… Sao ngươi lại ở đây?”
Danh sách chương