Áo ngủ của Samuels lùng thùng quấn lấy cậu, vô cùng cản trở vướng víu.

Cậu khó khăn kéo lên hai ống quần rộng, muốn từ thành giường cao vút nhảy xuống đất, cơ mà độ cao kia khiến cậu vô cùng e ngại, Samuels nhìn mặt đất một lúc, lại xoay người nằm nhoài trên mép giường, cẩn thận từng li thò ra một cái chân thăm dò độ cao, hai tay gắt gao bám chặt ga giường, sợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Giường của quán trọ này sao lại cao như vậy chứ! Cậu làm cách nào cũng không xuống dưới được, trong lòng từng trận lo sợ ập tới. Điều này làm cậu nhớ lại những đêm còn bé ở học viện pháp sư, khi cậu vẫn còn phải ngủ giường tầng cùng với các bạn. Hồi bảy tuổi cậu từng từ trên giường lăn xuống, ngã gãy một bên tay, từ đó cậu trở nên rất sợ mỗi khi phải đối mặt với độ cao. Hiện tại, cho dù chỉ là ngồi trên một chiếc giường có chút khó với, nhưng việc chân cậu lơ lửng trên không trung đã biến bên dưới thành vực sâu vạn trượng, khiến cậu sợ hãi không thôi.

Ngoài cửa vang lên tiếng người gõ cộc cộc, thanh âm có chút tuỳ tiện của Cecil vang lên, hắn gọi cậu một tiếng, sau đó nói, “Ngươi còn chưa xong sao? Pháp sư của Hiệp hội yếu như vậy, thảo nào Hiệp hội các ngươi mãi chả làm nên trò trống gì.”

“Cecil…” Samuels nức nở gọi, người cậu run bần bật, bi bô nói, “Cứu… cứu ta với…”

Ngoài cửa bỗng dưng yên tĩnh trở lại, Cecil đẩy cửa phòng ra, trong đáy mắt chất đầy sự kinh ngạc.

Nhìn thấy người quen, Samuels càng cảm thấy yếu đuối, cậu bẹt miệng, nhẹ nhàng kéo kéo áo ngủ siêu bự trên người, uỷ khuất nói, “Ta không xuống được…”

Cecil: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện