Phía trên trấn nhỏ có cửa hàng quần áo trẻ con, Cecil mua mấy bộ trở về, lại một lần nữa đụng phải Leah bên ngoài quán trọ.
Dù biết rằng hắn đã “kết hôn”, nữ sĩ trẻ tuổi này vẫn dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, điều này làm Cecil có chút quẫn bách, hắn khom mình hành lễ với vị tiểu thư xinh đẹp này, sau đó vội vã quay về gian phòng của Samuels.
Samuels bé nhỏ bò không nổi lên ghế tựa, giường cũng quá cao, vì vậy cậu phụng phịu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, ngóng ngóng cái đầu tìm xem Cecil sắp về chưa. Hai tay ôm đầu gối cuộn thành một cục, áo ngủ siêu bự trải trên sàn nhà, càng khiến cậu trông nhỏ gầy.
Cecil mở cửa phòng ra, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Samuels, con ngươi màu hổ phách như mật như đường phảng phất lấp loé ánh sao. Cecil quay đầu nhẫn nhịn ham muốn muốn bấu víu khuôn mặt xinh xắn nộn nộn kia, đem quần áo đặt trước mặt Samuels.
“Ngươi tự mặc quần áo vào đi.” Cecil nói, “Sau đó chúng ta cùng đi xuống ăn sáng.”
Samuels không ý kiến.
Cecil chọn một bộ quần áo chất liệu vô cùng tốt, áo sơ mi nhỏ có điểm chi tiết khăn quàng trước cổ, Samuels tự mặc có chút chật vật, cảm thấy cơ thể trẻ con thật quá bất tiện, tay chân cũng không linh hoạt nhạy bén như khi trước nữa.
Cecil đứng ngoài cửa chờ cậu.
Cậu vất vả kéo cửa phòng ra, ló đầu nhìn quanh quất, đầu tóc nâu nhạt rối rối xù xù, trông đến là đáng yêu, Cecil cúi đầu nhìn cậu một chút, sau đó nói, “Đi ăn sáng thôi.”
Samuels dùng sức gật đầu, bám mông Cecil đi tới phòng ăn – lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng đôi chân kiên cường thon dài của vị hắc pháp sư này, dù sao lúc cậu ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được chân Cecil mà thôi.
Cecil đột nhiên dừng lại.
Trước mắt hắn là cầu thang dẫn tới phòng ăn, chỉ có mười mấy bậc, nhưng với Samuels mà nói thì lại như một vùng núi non hiểm trở, cậu không biết làm thế nào, đành cẩn thân từng li từng tí ôm tay vịn hình trụ, duỗi một cái chân ngắn ra, cong cái mông xem xét thăm dò làm sao để đi xuống cầu thang.
Cecil tốt bụng hỏi, “Ngươi có muốn bế không?”
Samuels: “… Muốn!”
Dù biết rằng hắn đã “kết hôn”, nữ sĩ trẻ tuổi này vẫn dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, điều này làm Cecil có chút quẫn bách, hắn khom mình hành lễ với vị tiểu thư xinh đẹp này, sau đó vội vã quay về gian phòng của Samuels.
Samuels bé nhỏ bò không nổi lên ghế tựa, giường cũng quá cao, vì vậy cậu phụng phịu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, ngóng ngóng cái đầu tìm xem Cecil sắp về chưa. Hai tay ôm đầu gối cuộn thành một cục, áo ngủ siêu bự trải trên sàn nhà, càng khiến cậu trông nhỏ gầy.
Cecil mở cửa phòng ra, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Samuels, con ngươi màu hổ phách như mật như đường phảng phất lấp loé ánh sao. Cecil quay đầu nhẫn nhịn ham muốn muốn bấu víu khuôn mặt xinh xắn nộn nộn kia, đem quần áo đặt trước mặt Samuels.
“Ngươi tự mặc quần áo vào đi.” Cecil nói, “Sau đó chúng ta cùng đi xuống ăn sáng.”
Samuels không ý kiến.
Cecil chọn một bộ quần áo chất liệu vô cùng tốt, áo sơ mi nhỏ có điểm chi tiết khăn quàng trước cổ, Samuels tự mặc có chút chật vật, cảm thấy cơ thể trẻ con thật quá bất tiện, tay chân cũng không linh hoạt nhạy bén như khi trước nữa.
Cecil đứng ngoài cửa chờ cậu.
Cậu vất vả kéo cửa phòng ra, ló đầu nhìn quanh quất, đầu tóc nâu nhạt rối rối xù xù, trông đến là đáng yêu, Cecil cúi đầu nhìn cậu một chút, sau đó nói, “Đi ăn sáng thôi.”
Samuels dùng sức gật đầu, bám mông Cecil đi tới phòng ăn – lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng đôi chân kiên cường thon dài của vị hắc pháp sư này, dù sao lúc cậu ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được chân Cecil mà thôi.
Cecil đột nhiên dừng lại.
Trước mắt hắn là cầu thang dẫn tới phòng ăn, chỉ có mười mấy bậc, nhưng với Samuels mà nói thì lại như một vùng núi non hiểm trở, cậu không biết làm thế nào, đành cẩn thân từng li từng tí ôm tay vịn hình trụ, duỗi một cái chân ngắn ra, cong cái mông xem xét thăm dò làm sao để đi xuống cầu thang.
Cecil tốt bụng hỏi, “Ngươi có muốn bế không?”
Samuels: “… Muốn!”
Danh sách chương