Samuels gõ gõ mấy cái vào đầu mình, muốn để bản thân tỉnh táo lại.

Trong vương thành cũng có kỵ sĩ rồng, nhưng mà bọn họ chỉ chăn nuôi rồng, so với con hắc long này mà nói chỉ là ruồi muỗi, tính khí cũng vô cùng dịu ngoan ôn hoà, cũng có thể coi như là thú nuôi trong nhà rồi.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy loại hắc long tính tình siêu hung dữ mà cũng rất phá hoại này, nghe nói hắc long rất hiếm, khó có thể thuần dưỡng, vậy mà Cecil có thể kiếm ra một con, chứng tỏ bản lĩnh cũng không tồi.

Cecil cười tủm tỉm hỏi Samuels, “Ngươi thích không?”

Samuels: “…”

Không, tuyệt đối không, cậu vừa nhìn thấy con quỷ này đã muốn nhũn cả chân ra rồi, hắn còn muốn cậu ngồi lên nó?! Cecil thấy cậu không trả lời, hỏi dò, “Ngươi không thích hả?”

Samuels run lẩy bẩy hỏi lại, “Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ yêu thích mấy thể loại này cơ chứ…”

Cecil nhíu mày, “Không phải đám con trai khi bé đều có cái ước mơ được nắm sừng rồng cưỡi đi vòng vòng sao?”

Samuels: “Ta lại thích độc giác thú hơn á…”

Cecil: “…”

Hắc long trừng Samuels bằng con ngươi màu vàng dữ tợn của nó, khiến cậu nổi hết cả da gà.

Cecil oan ức mở miệng, “Nhưng mà ta triệu không ra độc giác thú….”

Hắn thân là hắc pháp sư, loại độc giác thú trắng trắng manh manh này nhìn thấy hắn đã chạy té khói, đừng nói là triệu hoán, đối với hắn mà nói, sờ mấy con độc giác thú này một chút thôi cũng đã quá xa vời rồi.

Thần sắc Cecil trở nên ảm đạm, Samuels bắt đầu tự trách có phải mình đã quá nặng lời không, cậu nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhíu mày không biết làm sao mới được.

Cecil nói thêm, “Vậy ta đi vẽ trận pháp, lát nữa chúng ta truyền tống trở về.”

Samuels thở dài, “Thôi, ta cũng thích hắc long lắm…”

Cecil chớp mắt một cái, vui vẻ lên không ít.

Con hắc long kia hơi cúi đầu xuống, để Cecil bế Samuels leo lên, hắc long bề ngoài hung hãn mà cũng có mặt dịu ngoan như vậy, khiến Samuels có chút giật mình.

Cậu ngồi trong lòng Cecil, duỗi tay nhỏ sờ sờ vảy rồng thô ráp như đá nhọn, trong lòng lạnh lẽo một phen, không nhịn được hỏi, “Làm sao mà ngươi…”

Cậu thấy hai chữ “thuần phục” không thích hợp dùng cho loại sinh vật kiệt xuất kiêu ngạo này, nhưng mãi lại chẳng tìm ra từ mình muốn, miệng nhỏ cứ mấp máy nỗ lực nghĩ nghĩ, nhưng Cecil đã hiểu ý tứ của cậu.

“Chuyện này dài lắm,” Cecil thấp giọng nói, “Ngươi muốn nghe ta kể sao?”

Trẻ con rất tò mò đối với tất cả mọi thứ.

Samuels dùng sức gật đầu, “Có!”

Cecil đang định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện ra Samuels đang níu chặt tay mình.

Cecil hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ta chợt nhớ tới một chuyện,” Samuels cau mày, cảm thấy mình bị lừa dối, “Vẽ trận pháp truyền tống rất phiền phức, chả phải vẽ trận pháp triệu hoá cũng phiền phức không kém hả?”

Cecil: “…”



gắt quá Sam ơi Ce chỉ muốn khoe mẽ trước mặt em thôi mà =)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện