—— Trường Tôn Tư Duyên bắt Trường Tôn Vinh Cực lựa chọn, chọn Tây Lăng hay là chọn ngươi ——

Nhưng lời này rơi vào tai Thủy Lung, cái khiến nàng để ý không phải là kết quả cuối cùng, mà là…

“Đây đều là kế hoạch ngươi âm thầm bày ra à.” Thủy Lung nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông có gương mặt xa lạ, có thể làm ra cái mặt nạ chân thật như vậy, nàng chỉ biết có Nhàn công tử. Nhưng mà, mặc kệ gương mặt Túc Ương xa lạ cỡ nào, nhưng mùi vị và khí chất của hắn, Thủy Lung không thể nào nhận sai được.

Túc Ương liếc nàng một cái, sau đó liền đưa mắt nhìn chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Mấy năm trước, ta đã nói với ngươi, ta sẽ phá hủy Tây Lăng.”

“Chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.” Thủy Lung thật tình chúc mừng.

Túc Ương khẽ lắc đầu: “Không. Ta còn chưa thành công. Một ngày Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chọn Tây Lăng, Tây Lăng vẫn là thiên hạ của họ Trưởng Tôn.”

“Đem ta đặt lên vị trí của một quốc gia, thật là không biết nên khen ngươi tuệ nhãn thức châu (*) hay là nên mỉa mai ngươi.” Nói đến mỉa mai, giọng nói của nàng vẫn mềm mại như trước.

(*) Biết nhìn người, kiến thức như ngọc trai (_.__ Tịch Ngữ edit bừa)

Túc Ương lại nói: “Một Tây Lăng đã sớm mục nát, giá trị của nó vĩnh viễn không thể bằng ngươi được.”

“Đây chỉ là cách nhìn của ngươi mà thôi.” Thủy Lung nhìn hai phe đánh nhau bên dưới sắp kết thúc trận chiến, lại nhìn sắc trời một chút, thái độ như nói chuyện phím: “Bỏ hết hào quang của thân phận, ta cũng chỉ là con người thôi.”

“Nhưng thân phận của ngươi không thể vứt bỏ được, dòng máu đang chảy trong người ngươi đã định trước ngươi không thể trốn bỏ trách nhiệm.” Giọng Túc Ương nghiêm khắc, mang theo sự âm trầm không thể cự tuyệt: “Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát.”

“Không thử, làm sao biết không được?” Thủy Lung nói, thình lình bóng dáng nhảy ra ngoài, mũi chân điểm lên ngọn cây, chớp mắt liền ra ngoài hơn mười bộ. (*)

(*) Một bộ bằng 5 thước.

Túc Ương ngẩng ra, theo sát bóng dáng của nàng, vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng: “Ngươi thật sự không hiếu kỳ về lựa chọn của Trưởng Tôn Vinh Cực ư?”

Thủy Lung không hề đáp lại.

“Hắn lựa chọn Tây Lăng.”

Thủy Lung vẫn không đáp lại, bóng dáng nhanh nhẹn như thoi đưa trong rừng.

Túc Ương khẽ nhíu mày.

Nội lực của hắn hùng hậu hơn Thủy Lung, nhưng bàn về thân pháp lại không cao siêu hơn nàng, càng khiến hắn ta kinh ngạc chính là bản lĩnh che giấu và mức linh hoạt của nàng trong núi rừng.

Năm đó, Thủy Lung từ bên người hắn ta trốn thoát, cũng là lợi dụng địa hình, nhất thời không tra xét liền để để nàng trốn mất. Lần này, hắn ta có chuẩn bị, nhưng nàng khôi phục lại nội lực, bóng dáng linh hoạt mà quỷ dị, muốn bắt nàng tại trong núi rừng quả thật không dễ.

“Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát, lối ra ở nơi này đều bị ta…”

Soàn soạt ——

Trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng khiến Túc Ương ngây người, lời nói im bặt.

Chỉ thấy Thủy Lung nhanh chóng xốc bụi cỏ lên, từ đó lấy ra một vật, thuần thục bày xong tư thế cầm ở trong tay, càng nhanh chóng phóng tới phía trước.

Cảnh tượng phía trước bỗng trống trải, đó là một đoạn nhai (*), không có lối ra. Bởi vậy, đoạn nhai này đối với người bình thường ắt hẳn chết là cái chắc, nhưng đối với cao thủ khinh công, chưa hẳn có thể sống sót vượt qua. Song, không có địa hình rừng núi hỗ trợ, Thủy Lung mạo hiểm nhảy núi vẫn bị Túc Ương bắt lại thôi.

(*) Sườn núi, dốc núi.

Vì vậy, Túc Ương đoán chắc địa hình chỗ này, nên không bố trí người ở đây coi chừng.

Hắn ta nắm chắc mười phần, chỉ cần Thủy Lung chạy trốn về hướng này, hắn ta đều tóm được… Trừ phi, Thủy Lung có thể mọc cánh bay đi.

Nhưng, việc gì cũng có ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này lại cố tình xảy ra.

Thủy Lung cầm máy bay thô sơ trong tay, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Túc Ương, nhướng mày tà mị cười với hắn ta: “Đáng tiếc, cuộc so tài truy đuổi này, ngươi lại thua nữa rồi.”

Ở đoạn nhai cuồng phong gào thét, mũi chân Thủy Lung khẽ điểm, người lại giống như lông hồng nhảy xuống khoảng không.

Một giây kế tiếp, Túc Ương đứng sát bên mép đoạn nhai, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hình ảnh người bay từ thấp lên cao, từ xa đến gần, chậm rãi biến thanh một đạo hư ảnh, càng ngày càng khó bắt được.

Gió lớn thổi tóc dài của hắn ta bay lượn, ánh mắt mê loạn.

Một loại cảm giác buồn phiền tràn ngập trong lòng hắn ta.

Không bắt được, càng ngày càng khó bắt được.

Túc Ương nhìn bóng dáng mờ nhạt trên không trung, ánh mắt tối đen mù mịt.

Tuy rằng không bắt được người, mầm mống hoài nghi đã được gieo xuống, chỉ chờ mọc rễ nảy mầm.

Lần đầu tiên, tình yêu chết yểu; lần thứ hai bị phản bội. Lấy tính tình của nàng, sẽ không động tình động tâm lần nữa.

"Ám chủ." Đột nhiên, một bóng dáng từ trong rừng bay ra, quỳ gối trước mặt Túc Ương: “Thuộc hạ vô dụng, không bắt được người.”

“Hửm?” Mắt Túc Ương lóe lên tia kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng thuộc hạ nghe lệnh phong tỏa thành Kỳ Dương, lúc vào phủ Võ vương bắt người, phát hiện không thấy bóng dáng đám người Mộc tiểu chủ đâu hết.”

Túc Ương im lặng một hồi, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Từ khi nào thì… người của Chu Điểu Điện trở nên vô dụng như thế.”

Đầu của chàng trai kia như muốn vùi vào mặt đất: “Thuộc hạ vô dụng!”

Gã không thể giải thích rõ được, vì bọn họ không biết đám người Mộc Tuyết chạy trốn như thế nào. Phải biết rằng, bọn họ liên hợp với Trưởng Tôn Tư Duyên, phong tỏa thành Kỳ Dương và phủ Võ vương, cũng mưu tính đến Nhàn công tử đã dịch dung, không có buông tha cho bất cứ người nào, rốt cuộc bọn họ chạy thoát như thế nào? Túc Ương không nói gì, ước chừng sau ba giây, mắt hắn ta lóe sáng: “…Công chúa xuất giá.”

Hôm nay, chỉ có một đội ngũ công khai rời khỏi thành Kỳ Dương, chính là đội ngũ đưa Khuynh Nhan công chúa xuất giá.

“Đi ngăn cản đội ngũ xuất giá đến Đông Vân…” Lời nói một nửa, hắn ta liền dừng lại. Giả sử bọn họ dựa vào đội ngũ xuất giá của Trưởng Tôn Thanh Thanh trốn thoát, như vậy đã qua một ngày một đêm, chờ lúc bọn hắn đuổi theo, người chắc chắn đã trốn thoát mất.

Một đôi mắt đào hoa đầy nghi hoặc, lạnh lẽo, lộ ra sát ý lạnh thấu xương: “Giết!”

“Dạ!” Chàng trai bảo vệ được mạng nhỏ, âm thầm thở dài một hơi.

Ám chủ vẫn trọng tình lại như vô tình. Đối với đám người có huyết thống còn sót lại như bọn hắn, chỉ cần không phạm vào tội lớn, sẽ không lấy mạng bọn họ. Nhưng, đối đãi với người khác lại rất tàn nhẫn, cả một đội ngũ đưa dâu, có bao nhiêu người vô tội, đều bị một câu nói nhẹ bỗng của hắn ta mà mất tính mạng.

Mặt trời lặn về tây, cách thành Kỳ Dương mấy trăm dặm, trên đường lớn cạnh núi. Đội ngũ xuất phát từ thanh Kỳ Dương đến Đông Vân đang nghỉ ngơi tại chỗ này.

“Tử Linh, công chúa vấn chưa khỏe sao?” Quan quân hộ tống đội ngũ xuất giá lần này chính là Lưu Vũ, hắn ta hưởng cung nữ bên người công chúa Trưởng Tôn Thanh Thanh hỏi thăm.

Tử Linh lắc đầu: “Đầu chúa vẫn còn khó chịu, hiện tại không thể đi tiếp.”

Lưu Vũ khó xử chau đôi mày rậm: “Nhưng hiện giờ sắc trời không còn sớm, nếu không lên đường sớm, e rằng trước khi trời tối sẽ không tìm được khách sạn để nghỉ tạm, đến lúc đó…”

“Xì xào ~” Một con hùng ưng bay qua bầu trời, kêu lên vài tiếng, Lưu Vũ thấy tốc độ kia, không nhịn được sợ hãi than: “Thật nhanh.”

Khi hắn ta ngẩng đầu, đã bỏ lỡ vẻ mặt biến đổi trong chớp mắt của Tử Linh. Chờ lúc hắn ta quay lại nhìn nàng ta, nàng ta đã khôi phục lại như thường, nói với hắn ta: “ Đã như vậy, nô tỳ sẽ nói với công chúa một chút.”

Lưu Vũ gật đầu, còn không quên dặn một câu: “Công chúa là kim chi ngọc diệp, không thích hợp qua đêm trong rừng núi.”

Tử Linh gật đầu, bước lên cỗ xe ngựa tinh xảo xa hoa. Không tới một chốc, nàng ta liền đi xuống, nói với Lưu Vũ: “Công chúa nói, có thể đi rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện