Vị lão nhân vẻ mặt tràn ngập đắc ý này, phải người nào xa lạ, lão chính là thần trộm vào quốc khố Tây Lăng, từng được giang hồ gọi là Quy Lão Nhi, còn tên của lão là gì, rất ít người biết.
Lúc đầu có người hỏi thăm, Quy Lão Nhi lại mang bộ dạng thờ ơ, rằng mình quên, liền gọi Quy Lão Nhi, chẳng hề để ý cái tên này rất vặn vẹo.
Tất cả đúng như Khoát Vân , Quy Lão Nhi quả từng đắc tội người thể đắc tội, vùng vẫy tròn hai năm, vất vả mới tìm được mảnh đất Nam Vân hạnh phúc này, để lão có thể sống thoải mái, cần lo lắng, sợ hãi nữa.
Kỳ , thành Nam Vân phát triển trong thời gian này, có ít nhân vật ngầm nương nhờ vào thành Nam Vân. Trong số đó có tội phạm bị các nước truy nã, có hiệp khách độc hành giang hồ, cũng có người giống như Quy Lão Nhi, vì chọc phải phiền toái, đầu nhập vào thành Nam Vân.
Những người này đều có nguyên nhân riêng của mình, đồng thời cũng mang theo quá khứ và bản lĩnh .
Thành Nam Vân hấp dẫn bọn họ đến, chỉ vì thành Nam Vân cho bọn họ nơi an cư hiếm có, quan trọng nhất chính là thành Nam Vân là khối đất tốt, ăn nhậu chơi bời đều thiếu, liên tục có những thứ mới, vô số kinh hỉ, có thể gọi là phố xá sầm uất trong thiên đường.
Ở đây bốn phương thông đạt, muốn tình báo và báu vật càng dễ dàng. nơi tốt như vậy, có ai muốn ở chứ.
tại, thành Nam Vân sớm đạt giá trị ngàn vàn, hoặc có thể là vô giá. Có ai đoán được, khối u ác tính năm đó của Tây Lăng, ngắn ngủi mấy năm, ngược lại trở thành cái bánh ngọt khiến mọi người thèm dãi, ai cũng hận thể nhào tới cắn miếng.
Quy Lão Nhi nghĩ tới việc sắp được cấp giấy chứng minh và thẻ căn cước, trong tim giống như nở đóa hoa lớn, nụ cười mặt ngừng được.
Tốt! Tốt! Chưa bao giờ được nhõm như vậy! Quy Lão Nhi hưởng thụ hít hơi dài, đưa tay vịn cái nón tròn suýt bị gió biển thổi bay. Thầm nghĩ: Dựa vào tài lực của thành Nam Vân, nhất là thực lực của đám người kia, trong tương lai dù có là vua của nước, e rằng cũng phải nhượng bộ thành Nam Vân vài phần.
hổ danh cái tên đem lão tử hành hạ suốt hai năm, hổ danh là người nào đó trong lời đồn, lại có thể nghĩ ra nhiều thứ cổ quái như vậy, phần này trí tuệ, lão đây khâm phục rồi!
Trong lòng Quy Lão Nhi nghĩ rằng, toàn bộ mọi thành tựu ngày nay thành Nam Vân có được, đều do người trong lòng lão suy nghĩ làm nên, Thủy Lung bất quá chỉ là khuynh thế hồng nhan, câu được người đàn ông nguyện ý đem mọi thứ dâng tặng nàng mà thôi. (Tịch Ngữ: ầy, ông già này có mắt nhìn người, đến thành Nam Vân chết cái chắc, muốn vào ở mà biết ai mới là chủ tiêu roài :v)
Nghĩ như vậy, Quy Lão Nhi liền thèm có thái độ tôn kính với Thủy Lung.
trái cây hung hăng nện vào ót Quy Lão Nhi.
Nước trái cây bắn tung tóe, dính lên mặt Quy Lão Nhi, đem Quy Lão Nhi thả hồn theo gió kéo về thực tế.
"Hắc! Thằng quỷ nào hả?" Quy Lão Nhi vừa lau mặt, vừa tức giận kêu.
Thiếu niên lúc trước mở miệng phản bác lão đứng lên, phục nhìn chăm chú vào lão: "Ta ném."
"Thằng nhóc này, ngươi can đảm." Quy Lão Nhi cười như cười, vẻ mặt lộ ra mấy phần khủng bố.
Thiếu niên kia hề sợ hãi, trái lại khí thế càng tăng, nhìn chòng chọc vào lão: "Ta liền to gan đấy! Ai bảo ngươi bất kính với thành chủ đại nhân của chúng ta!"
Quy Lão Nhi hiểu: "Lão tử làm sao bất kính với nàng?"
Thiếu niên : "Ngươi gọi thành chủ bằng xưng hô bất kính!"
Quy Lão Nhi vừa nghe, nhớ lại xưng hô lúc nãy của mình, phải tiếng 'thành chủ ' thôi sao, có cần nghiêm túc như vậy , huống chi...
"Tuổi của lão tử lớn hơn thành chủ, gọi nàng tiếng có sao? Cho dù gọi nàng tiếng cháu , tiểu oa nhi, vậy cũng được nữa là."
Lúc này, chỉ trái mà liên tục mười mấy trái cây đập đến.
Các thiếu niên vừa nãy còn cười ba hoa với lão, tại toàn bộ đều trở mặt, hằm hằm nhìn chằm chú vào lão.
Tuy rằng da mặt Quy Lão Nhi dày, nhưng đối mặt với những ánh mắt nhìn chăm chú của mấy thiếu niên này, lão cũng thấy hơi xấu hổ. Nhanh nhẹn tránh né mấy trái cây tập kích, lầm bầm: "Nghiêm túc làm cái gì chứ!!!"
"Ngươi bất kính với thành chủ, thành Nam Vân chúng ta chào đón người dân như ngươi!" Thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, lạnh giọng .
"Cái này cũng phải cái ngươi là được." Quy Lão Nhi cười lạnh hai tiếng, các thiếu niên cùng nhau trừng mắt với lão già giống như lão ngoan đồng.
thời gian lâu trôi qua, thiếu niên cầm đầu : "Chúng ta !"
đám thiếu niên cứ như vậy liền cách xa Quy Lão Nhi, tới chỗ khác boong thuyền, tạo thành thế đối lập với Quy Lão Nhi.
Quy Lão Nhi buồn bực, vốn dĩ tính cách của lão như lão ngoan đồng, thích nhất là cùng đám thiếu niên trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ, khoác lác. Thuyền vẫn chậm rãi trôi, nếu có người để ý tới lão, lão nhất định buồn chết.
vất vả lão mới thoát khỏi cuộc sống bi thúc giục, nhất thời chịu nổi yên tĩnh.
"Ta , các ngươi đều bị tẩy não hết rồi sao!" Quy Lão Nhi buồn bực càu nhàu: " đứa con thôi mà, cũng chẳng lớn hơn các ngươi bao nhiêu, có gì phải sợ."
Thiếu niên cầm đầu hừ lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Quy Lão Nhi: "Ngươi phải người của thành Nam Vân, làm sao biết được nỗi khổ cực của thành Nam Vân ngày xưa? Bọn ta từng chết, căn bản cũng tính là sống!"
khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi đứng sau lưng thiếu niên, chính là Đậu Khấu kích động gầm : "Thành chủ đại nhân là đại ân nhân của bọn ta, là thần hộ mệnh của thành Nam Vân, bọn ta là người của thành Nam Vân, là dân của thành chủ đại nhân!"
"Đúng! Con dân của thành Nam Vân thể bất kính với thành chủ đại nhân. Mọi thứ của bây giờ đều do thành chủ đại nhân cho chúng ta! An toàn, thoải mái, hi vọng, đó là những thứ khi xưa chúng ta muốn nghĩ cũng dám nghĩ!"
"Kẻ nào dám bất kính với thành chủ đại nhân chính là muốn đối nghịch với bọn ta!"
Các thiếu niên ngươi câu ta câu ầm ĩ lên, thanh trong trẻo bị gió biển thổi bay , người lớn tàu có lên tiếng ngăn cản.
"Ê, ê, ê, đủ rồi nha, đủ rồi nha, lão tử sai lầm rồi có được chưa?" Quy Lão Nhi tùy tiện nhận sai, thái độ thể là thành khẩn. Nhìn dáng vẻ các thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ, lão lắc đầu, ánh mắt lên u thâm: "Lúc này, lão tử có chút bội phục kia... Khụ, là thành chủ đại nhân được chưa, được chưa."
Nếu chỉ dựa vào người đàn ông của mình ban tặng, dân chúng thành Nam Vân thể kính nàng như thế. Có thể đem dân chúng thành Nam Vân tẩy não đến trình độ này, thực đáng bội phục.
"Tí tách." thanh giống như linh, giống như tiếng sóng biển lại giống như tiếng rồng ngâm.
Các thiếu niên thuyền dần dần an tĩnh lại, từ trong lấy ra cái mặt nạ màu đen, mặt nạ vẽ hoa văn hình con chim màu đen đơn giản, che tất cả diện mạo của bọn họ.
Trong nháy mắt, các thiếu niên khắc trước còn dễ kích động, bởi vì câu mà trở mặt, lạnh lùng... Lúc này, khí chất của bọn họ đều biến đổi.
Lạnh băng, im lặng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, tặng cho kẻ địch kích trí mạng.
Quy Lão Nhi cảm nhận được cảm giác bí hiểm, oai phong người bọn họ.
"Nhóm cướp biển, Hắc Điểu." Quy Lão Nhi thấp giọng thào, nhìn đám người thuyền đeo mặt nạ, vô hình hóa thân thành binh khí.
Mặc dù lão từng nghe lời đồn về bọn họ, tại cũng là lần đầu tiên thấy bọn họ hành động, đồng thời cũng là lần đầu tiên lão ngồi con thuyền này.
Lúc mới lên thuyền, lão cảm thấy kì quái, cái này có thể là thé lực Bạch Thủy Lung thầm bồi dưỡng, làm sao có thể lơ đãng, lỏng lẽo như vậy.
Giờ khắc này, lão mới hiểu được, là do lão nhìn lầm.
Xa xa vẫn là biển rộng mênh mông, nhưng loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mấy đội chiến thuyền.
Mấy chiến thuyền này chính là đối tác bọn họ liên hệ từ sớm, kế tiếp bọn họ cần phải trao đổi hàng hóa là xong.
Quy Lão Nhi nhìn bên trái chút, nhìn bên phải chút, sau đó rầu rĩ : "Ta các ngươi đám đều mang mặt nạ, chỉ có mình ta là lộ mặt, như thế hơi kì, cho ta cái mặt nạ ."
ai thèm ngó ngàng đến lão.
Mặt nạ này há có thể muốn là có, chưa đến vật liệu làm mặt nạ khó tìm, mỗi cái mặt nạ đều khắc tên bọn họ, là chứng minh thân phận của bọn họ, cũng là vinh quang của bọn họ.
im lặng quái dị khiến lão được tự nhiên, lão kéo cái mũ tròn đầu, lại kêu câu: "Mau giao dịch xong rồi về, ta còn muốn vào trong thành 'sống mơ mơ màng màng' chời đùa chút."
"Trừ phi chính ngươi nhảy xuống biển." Thiếu niên cầm đầu chuyện, thanh khàn khàn đoán được tuổi tác.
Đầu hơi nghiêng qua, bởi vì có mặt nạ che, khiến Quy Lão Nhi biết có nhìn thấy lão hay , lại dùng ánh mắt gì đó nhìn mình: "Thành chủ đại nhân giao nhiệm vụ cho bọn ta, cũng chỉ có những thứ này..."
"Cái gì?" Xưa nay, Quy Lão Nhi chính là con cáo già, vừa nghe lời của thiếu niên liền hiểu. Cảm thấy chính mình hình như bị Thủy Lung bán đứng! Cái gì mà chỉ cần trộm sạch quốc khố Tây Lăng cấp giấy chứng minh và thẻ căn cước, thế nhưng người tiếp viện lão lại là con thuyền 'Hắc Điểu' này.
Hắc Điểu mang lão ra biển lớn, nhất thời lại có dự định quay về, còn phải làm việc.
Bây giờ lão cùng bọn họ, nếu như muốn bỏ dở nửa chừng, đem thẻ căn cước và giấy chứng minh ngâm nước nóng, nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với bọn họ, thể cố ý lười biếng.
~ Còn tiếp ~
Chương 165.2: Thua còn manh giáp
Edit: Tịch Ngữ @macngulau
Lúc này, Thủy Lung bị Quy Lão Nhi rủa thầm, hắt xì cái.
Mộc Tuyết luôn luôn canh giữ bên người Thủy Lung tựa như chim sợ cành cong, sau đó nhanh chóng tới bắt mạch cho Thủy Lung.
"Ta sao." Thủy Lung thở dài hơi.
Mộc Tuyết vẫn nghiêm túc như trước kiểm tra mạch tượng của nàng, sau khi phát có chuyện gì, nàng ấy vẫn lo lắng: "Lung tỷ tỷ, tỷ vẫn nên tìm nơi yên tĩnh dưỡng thai , chờ sinh đứa rồi hãy..."
Thủy Lung nhìn cảnh vật non xanh bước biếc ở chung quanh, : " phải ta làm như thế hay sao?"
Mộc Tuyết : "Lung tỷ tỷ nào có ý tứ dưỡng thai tốt, mỗi ngày làm lụng vất vả, khiến bản thân mệt chết được."
Thủy Lung : "Yên tâm, chờ hết bận rộn tốt rồi!" Nàng cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt có chút khác thường.
Cư nhiên mang thai . Trong bụng này, chính là đứa của nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực sao? sinh mệnh mới, mang dòng máu của nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực? Có lẽ bản thân nàng cũng có biện pháp thay đổi đặc tính của phụ nữ, trong bụng có sinh mệnh mới, còn chưa chào đời, khiến Thủy Lung khỏi mềm lòng.
Nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Tuyết, thấy nàng ấy dường như muốn phản bác, liền cười cắt lời nàng ấy: "Thân thể của ta, ta biết , ta lấy đứa ra để giỡn chơi đâu."
Mộc Tuyết nghe vậy, biết khuyên như thế nào mới tốt.
Thân ảnh của Lục Quyển giống như bích điểu bay tới, rơi xuống trước mặt Thủy Lung, trước hành lễ sau mới : "Chủ tử, người tự xưng là hộ vệ của Quý Tư Duyên vào trong thành, là có chuyện muốn với chủ tử. Ta với gã, chủ tử thuận tiện, gã kêu thuộc hạ giao cái này cho chủ tử."
Thủy Lung nhận lấy bức thư từ tay Lục Quyển, rút tờ giấy bên trong ra đọc.
bao lâu liền xem xong nội dung bức thư, Thủy Lung bỏ thư lên bàn, cười khẽ: "Chỉ dựa vào tin tức này muốn xúc động đến ta, xem ta là kẻ ngốc à?"
Mộc Tuyết nhặt thư lên đọc, trong lòng hơi kinh hãi.
Trong thư viết đều là chuyện liên quan đến việc Trưởng Tôn Vinh Cực mất tích, đồng thời tóm tắt những ngày Quý Tư Duyên gặp chuyện xúi quẩy, cùng với tình cảnh bi thảm của thành Kỳ Dương, dùng lời lẽ thành khẩn cầu xin Thủy Lung có thể buông tha cho Quý Tư Duyên. Để báo đáp, Khoát Vân dốc hết sức tìm kiếm tung tích Trưởng Tôn Vinh Cực, trong phạm vi khả năng của gã.
Mặc dù Thủy Lung ra khỏi miệng, nụ cười mặt ràng nhõm rất nhiều. Mấy ngày nay, Lung tỷ tỷ cực kì lo lắng cho Võ vương gia. Mộc Tuyết thầm nghĩ, hỏi Thủy Lung: "Cái sát thủ này... Có phải là người hãm hại Lung tỷ tỷ ?"
Mộc Tuyết nhớ, Thủy Lung có phái sát thủ ám sát Quý Tư Duyên.
"Tính lên đầu ta cũng thể đúng." Thủy Lung cười : "Nếu như ta có thủ hạ như vậy, cũng vui vẻ mà chơi ."
Mộc Tuyết đột nhiên có ý nghĩ, lúc muốn thốt ra lại ngừng. Bây giờ còn chưa tìm được hành tung của Võ vương gia, tùy tiện suy đoán chuyện này do Võ vương gia gây nên, chỉ khiến Lung tỷ tỷ càng thêm nhớ nhung thôi. Huống hồ, nếu chuyện này do Võ vương gia làm, như vậy vì sao Võ vương gia tới tìm Lung tỷ tỷ?
"Lục Quyển." Thủy Lung kêu lên.
Lục Quyển lập tức đáp: "Có! Chủ tử ra lệnh!"
Thủy Lung : " với Khoát Vân này, kêu gã tự tìm giải dược ở trong thành . Về phần, ôn dịch ở thành Kỳ Dương, có thương nhân sản xuất thuốc bán, kêu gã chú ý chút, đến khi đó trả đủ tiền mua được thôi."
"Dạ!" Đối với mệnh lệnh của Thủy Lung, Lục Quyển hề có ý kiến. Lại đứng chờ hồi, thấy Thủy Lung có mệnh lệnh gì nữa liền rời .
Trong viện chỉ còn lại Thủy Lung và Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết đem thư để cất , giọng với Thủy Lung: "Lung tỷ tỷ, vương gia có võ công cao cường như vậy, chắc chắn có chuyện gì đâu."
"Có câu rất hay, người tốt sống lâu, tai họa sống ngàn năm." Thủy Lung nhíu mày cười, yếu ớt thở dài: " là tai họa, ông trời có khả năng thu nhận ."
Mộc Tuyết cẩn thận quan sát vẻ mặt Thủy Lung, phát nàng hề miễn cưỡng vui đùa, vầng trán lộ nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tự nhiên, để lộ tín nhiệm của nàng với Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Theo lời Lung tỷ tỷ , đời này phải mọi người đều muốn làm tai họa rồi sao." Mộc Tuyết trêu ghẹo.
Sóng mắt Thủy Lung lấp lánh, lưu quang chuyển đông trong đáy mắt, dã trong nháy mắt khiến tim người ta lỗi nhịp. Nụ cười của nàng càng thêm càn rỡ, khẽ : " phải ai muốn làm tai họa cũng được đâu nhá!"
Giờ phút này, trong mắt mọi người, nàng chính là tai họa hại nước hại dân, kẻ gây tai họa, hận thể loại bỏ cái đinh mắt, cái gai trong thịt này.
Đáp án Thủy Lung đưa tới khiến Khoát Vân thể làm gì được. May là thành Nam Vân hổ với danh tiếng nay của nó, chưa được bao lâu Khoát Vân tìm được giải dược cứu Quý Tư Duyên.
đường từ thành Nam Vân về thành Kỳ Dương, lúc Khoát Vân trở lại hoàng cung gặp mặt Quý Tư Duyên, xém chút nhận ra ta.
Người có diện mạo tiều tụy trước mặt, mình gầy trơ xương, hai mắt đầy tơ máu, hình tượng mục nát bèo nhèo này là ai vậy?
Đây là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng năm xưa - Khánh vương à?
Khoát Vân hết sức kinh hãi, đồng thời trong lòng tràn đầy chua xót, cùng với cam chịu.
Thiên hạ to lớn, núi này cao hơn núi nọ, đường đường là người thừa kế quốc gia, lại bị người ta hành hạ tươi sống như vậy, bản thân có khả năng chống cự!
So với khiếp sợ của Khoát Vân, Quý Tư Duyên bình tĩnh hơn nhiều.
ta ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị bữa trưa, gọi Khoát Vân cùng ta dùng bữa, sau khi ăn xong có đến ngự thư phòng, ngược lại cùng Khoát Vân đến đại viện chính : "Lần này Nam Vân có kết quả gì ?"
Khoát Vân lấy giải dược ra, đem câu trả lời của Thủy Lung lại cho Quý Tư Duyên, tiếp đó liền cùng Quý Tư Duyên bảo trì im lặng. lúc sau, gã lại chủ động : "Chủ tử, nếu chúng ta về Lâu Dương trước , chuyện nơi này giao cho người khác xử lý."
Lâu Dương là quê hương của bọn họ, đảm bảo an toàn hơn nơi này nhiều.
Nhưng trong mắt Quý Tư Duyên, ta cảm thấy nơi này quen thuộc hơn so với Lâu Dương quốc. ta bỏ nhiều tâm tư làm ra hết thảy, làm sao có thể là được! Đây phải kết quả muốn có!
Vẻ mặt cam lòng của Quý Tư Duyên quá ràng, ta đưa tay hung hăng vỗ xuống bàn, nhưng khi tay rơi xuống bàn mới phát , bây giờ tay của ta vô lực biết bao nhiêu.
Khoát Vân kinh sợ, vừa định hỏi chuyện lập tức ngậm miệng, ánh mắt chút che giấu đồng tình nhìn Quý Tư Duyên.
Ánh mắt thương hại này bị Quý Tư Duyên bắt được, cái này giống như lưỡi dao cứa vào tim ta.
ta giận! ta oán hận! tại, ta rất muốn đem nỗi đau người đòi lại người kẻ khác, ví dụ như Bạch Thủy Lung. Nhưng lí trí lại cho ta biết, ta nên trêu chọc Bạch Thủy Lung nữa.
Lần này Tây Lăng bị loạn, là Bạch Thủy Lung bộc lộ sức mạnh của nàng, cho ta nhìn xem thực lực của nàng.
Nếu nàng có thể khống chế tiền tệ của Tây Lăng đến trình độ này, vậy những năm này nàng bố trí bao nhiêu nội ứng ở Lâu Dương? Năm đó thi đấu luận võ, nàng đòi quyền thông thương với hai nước Lâu Dương và Đông Vân, có phải sớm chuẩn bị mọi thứ rồi hay ?
ta thể vì ân oán cá nhân mà mặc kệ Lâu Dương. Dù ta muốn làm như vậy, hoàng đế tại của Lâu Dương, cậu ruột của cũng đồng ý.
"Điện hạ -!" Thân ảnh Minh Lễ Tầm từ xa tới, tám lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt, vẻ mặt khổ sở: "Xong rồi!"
Mấy ngày nay, tin tức truyền tới toàn là tin xấu, Quý Tư Duyên sớm thấy quen rồi. ta mệt mỏi xoa trán, buồn phiền hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Minh Lễ Tầm gian khổ : "Hàng loạt binh sĩ Tây Lăng đều trộm bỏ trốn."
Quý Tư Duyên trợn to hai mắt, thở phì phò, muốn mắng chửi người lại chửi cái gì, sau đó 'phốc' tiếng, hộc máu.
"Chủ tử!"
"Điện hạ!"
Mấy ngày sau khi Quý Tư Duyên hôn mê tỉnh lại, liền nhận được bức mật hàm từ Khoát Vân.
Mật hàm từ Lâu Dương truyền đến, mệnh lệnh trở về Lâu Dương, chuyện ở Tây Lăng tự nhiên có người coi chừng.
Quý Tư Duyên nhìn mật hàm, trong lòng lạnh lẽo.
Trận này ta tự nhận mình thắng hết sức đẹp, cuối cùng lại thua vô cùng thê thảm.
Hết chương 165
Lúc đầu có người hỏi thăm, Quy Lão Nhi lại mang bộ dạng thờ ơ, rằng mình quên, liền gọi Quy Lão Nhi, chẳng hề để ý cái tên này rất vặn vẹo.
Tất cả đúng như Khoát Vân , Quy Lão Nhi quả từng đắc tội người thể đắc tội, vùng vẫy tròn hai năm, vất vả mới tìm được mảnh đất Nam Vân hạnh phúc này, để lão có thể sống thoải mái, cần lo lắng, sợ hãi nữa.
Kỳ , thành Nam Vân phát triển trong thời gian này, có ít nhân vật ngầm nương nhờ vào thành Nam Vân. Trong số đó có tội phạm bị các nước truy nã, có hiệp khách độc hành giang hồ, cũng có người giống như Quy Lão Nhi, vì chọc phải phiền toái, đầu nhập vào thành Nam Vân.
Những người này đều có nguyên nhân riêng của mình, đồng thời cũng mang theo quá khứ và bản lĩnh .
Thành Nam Vân hấp dẫn bọn họ đến, chỉ vì thành Nam Vân cho bọn họ nơi an cư hiếm có, quan trọng nhất chính là thành Nam Vân là khối đất tốt, ăn nhậu chơi bời đều thiếu, liên tục có những thứ mới, vô số kinh hỉ, có thể gọi là phố xá sầm uất trong thiên đường.
Ở đây bốn phương thông đạt, muốn tình báo và báu vật càng dễ dàng. nơi tốt như vậy, có ai muốn ở chứ.
tại, thành Nam Vân sớm đạt giá trị ngàn vàn, hoặc có thể là vô giá. Có ai đoán được, khối u ác tính năm đó của Tây Lăng, ngắn ngủi mấy năm, ngược lại trở thành cái bánh ngọt khiến mọi người thèm dãi, ai cũng hận thể nhào tới cắn miếng.
Quy Lão Nhi nghĩ tới việc sắp được cấp giấy chứng minh và thẻ căn cước, trong tim giống như nở đóa hoa lớn, nụ cười mặt ngừng được.
Tốt! Tốt! Chưa bao giờ được nhõm như vậy! Quy Lão Nhi hưởng thụ hít hơi dài, đưa tay vịn cái nón tròn suýt bị gió biển thổi bay. Thầm nghĩ: Dựa vào tài lực của thành Nam Vân, nhất là thực lực của đám người kia, trong tương lai dù có là vua của nước, e rằng cũng phải nhượng bộ thành Nam Vân vài phần.
hổ danh cái tên đem lão tử hành hạ suốt hai năm, hổ danh là người nào đó trong lời đồn, lại có thể nghĩ ra nhiều thứ cổ quái như vậy, phần này trí tuệ, lão đây khâm phục rồi!
Trong lòng Quy Lão Nhi nghĩ rằng, toàn bộ mọi thành tựu ngày nay thành Nam Vân có được, đều do người trong lòng lão suy nghĩ làm nên, Thủy Lung bất quá chỉ là khuynh thế hồng nhan, câu được người đàn ông nguyện ý đem mọi thứ dâng tặng nàng mà thôi. (Tịch Ngữ: ầy, ông già này có mắt nhìn người, đến thành Nam Vân chết cái chắc, muốn vào ở mà biết ai mới là chủ tiêu roài :v)
Nghĩ như vậy, Quy Lão Nhi liền thèm có thái độ tôn kính với Thủy Lung.
trái cây hung hăng nện vào ót Quy Lão Nhi.
Nước trái cây bắn tung tóe, dính lên mặt Quy Lão Nhi, đem Quy Lão Nhi thả hồn theo gió kéo về thực tế.
"Hắc! Thằng quỷ nào hả?" Quy Lão Nhi vừa lau mặt, vừa tức giận kêu.
Thiếu niên lúc trước mở miệng phản bác lão đứng lên, phục nhìn chăm chú vào lão: "Ta ném."
"Thằng nhóc này, ngươi can đảm." Quy Lão Nhi cười như cười, vẻ mặt lộ ra mấy phần khủng bố.
Thiếu niên kia hề sợ hãi, trái lại khí thế càng tăng, nhìn chòng chọc vào lão: "Ta liền to gan đấy! Ai bảo ngươi bất kính với thành chủ đại nhân của chúng ta!"
Quy Lão Nhi hiểu: "Lão tử làm sao bất kính với nàng?"
Thiếu niên : "Ngươi gọi thành chủ bằng xưng hô bất kính!"
Quy Lão Nhi vừa nghe, nhớ lại xưng hô lúc nãy của mình, phải tiếng 'thành chủ ' thôi sao, có cần nghiêm túc như vậy , huống chi...
"Tuổi của lão tử lớn hơn thành chủ, gọi nàng tiếng có sao? Cho dù gọi nàng tiếng cháu , tiểu oa nhi, vậy cũng được nữa là."
Lúc này, chỉ trái mà liên tục mười mấy trái cây đập đến.
Các thiếu niên vừa nãy còn cười ba hoa với lão, tại toàn bộ đều trở mặt, hằm hằm nhìn chằm chú vào lão.
Tuy rằng da mặt Quy Lão Nhi dày, nhưng đối mặt với những ánh mắt nhìn chăm chú của mấy thiếu niên này, lão cũng thấy hơi xấu hổ. Nhanh nhẹn tránh né mấy trái cây tập kích, lầm bầm: "Nghiêm túc làm cái gì chứ!!!"
"Ngươi bất kính với thành chủ, thành Nam Vân chúng ta chào đón người dân như ngươi!" Thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, lạnh giọng .
"Cái này cũng phải cái ngươi là được." Quy Lão Nhi cười lạnh hai tiếng, các thiếu niên cùng nhau trừng mắt với lão già giống như lão ngoan đồng.
thời gian lâu trôi qua, thiếu niên cầm đầu : "Chúng ta !"
đám thiếu niên cứ như vậy liền cách xa Quy Lão Nhi, tới chỗ khác boong thuyền, tạo thành thế đối lập với Quy Lão Nhi.
Quy Lão Nhi buồn bực, vốn dĩ tính cách của lão như lão ngoan đồng, thích nhất là cùng đám thiếu niên trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ, khoác lác. Thuyền vẫn chậm rãi trôi, nếu có người để ý tới lão, lão nhất định buồn chết.
vất vả lão mới thoát khỏi cuộc sống bi thúc giục, nhất thời chịu nổi yên tĩnh.
"Ta , các ngươi đều bị tẩy não hết rồi sao!" Quy Lão Nhi buồn bực càu nhàu: " đứa con thôi mà, cũng chẳng lớn hơn các ngươi bao nhiêu, có gì phải sợ."
Thiếu niên cầm đầu hừ lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Quy Lão Nhi: "Ngươi phải người của thành Nam Vân, làm sao biết được nỗi khổ cực của thành Nam Vân ngày xưa? Bọn ta từng chết, căn bản cũng tính là sống!"
khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi đứng sau lưng thiếu niên, chính là Đậu Khấu kích động gầm : "Thành chủ đại nhân là đại ân nhân của bọn ta, là thần hộ mệnh của thành Nam Vân, bọn ta là người của thành Nam Vân, là dân của thành chủ đại nhân!"
"Đúng! Con dân của thành Nam Vân thể bất kính với thành chủ đại nhân. Mọi thứ của bây giờ đều do thành chủ đại nhân cho chúng ta! An toàn, thoải mái, hi vọng, đó là những thứ khi xưa chúng ta muốn nghĩ cũng dám nghĩ!"
"Kẻ nào dám bất kính với thành chủ đại nhân chính là muốn đối nghịch với bọn ta!"
Các thiếu niên ngươi câu ta câu ầm ĩ lên, thanh trong trẻo bị gió biển thổi bay , người lớn tàu có lên tiếng ngăn cản.
"Ê, ê, ê, đủ rồi nha, đủ rồi nha, lão tử sai lầm rồi có được chưa?" Quy Lão Nhi tùy tiện nhận sai, thái độ thể là thành khẩn. Nhìn dáng vẻ các thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ, lão lắc đầu, ánh mắt lên u thâm: "Lúc này, lão tử có chút bội phục kia... Khụ, là thành chủ đại nhân được chưa, được chưa."
Nếu chỉ dựa vào người đàn ông của mình ban tặng, dân chúng thành Nam Vân thể kính nàng như thế. Có thể đem dân chúng thành Nam Vân tẩy não đến trình độ này, thực đáng bội phục.
"Tí tách." thanh giống như linh, giống như tiếng sóng biển lại giống như tiếng rồng ngâm.
Các thiếu niên thuyền dần dần an tĩnh lại, từ trong lấy ra cái mặt nạ màu đen, mặt nạ vẽ hoa văn hình con chim màu đen đơn giản, che tất cả diện mạo của bọn họ.
Trong nháy mắt, các thiếu niên khắc trước còn dễ kích động, bởi vì câu mà trở mặt, lạnh lùng... Lúc này, khí chất của bọn họ đều biến đổi.
Lạnh băng, im lặng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, tặng cho kẻ địch kích trí mạng.
Quy Lão Nhi cảm nhận được cảm giác bí hiểm, oai phong người bọn họ.
"Nhóm cướp biển, Hắc Điểu." Quy Lão Nhi thấp giọng thào, nhìn đám người thuyền đeo mặt nạ, vô hình hóa thân thành binh khí.
Mặc dù lão từng nghe lời đồn về bọn họ, tại cũng là lần đầu tiên thấy bọn họ hành động, đồng thời cũng là lần đầu tiên lão ngồi con thuyền này.
Lúc mới lên thuyền, lão cảm thấy kì quái, cái này có thể là thé lực Bạch Thủy Lung thầm bồi dưỡng, làm sao có thể lơ đãng, lỏng lẽo như vậy.
Giờ khắc này, lão mới hiểu được, là do lão nhìn lầm.
Xa xa vẫn là biển rộng mênh mông, nhưng loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mấy đội chiến thuyền.
Mấy chiến thuyền này chính là đối tác bọn họ liên hệ từ sớm, kế tiếp bọn họ cần phải trao đổi hàng hóa là xong.
Quy Lão Nhi nhìn bên trái chút, nhìn bên phải chút, sau đó rầu rĩ : "Ta các ngươi đám đều mang mặt nạ, chỉ có mình ta là lộ mặt, như thế hơi kì, cho ta cái mặt nạ ."
ai thèm ngó ngàng đến lão.
Mặt nạ này há có thể muốn là có, chưa đến vật liệu làm mặt nạ khó tìm, mỗi cái mặt nạ đều khắc tên bọn họ, là chứng minh thân phận của bọn họ, cũng là vinh quang của bọn họ.
im lặng quái dị khiến lão được tự nhiên, lão kéo cái mũ tròn đầu, lại kêu câu: "Mau giao dịch xong rồi về, ta còn muốn vào trong thành 'sống mơ mơ màng màng' chời đùa chút."
"Trừ phi chính ngươi nhảy xuống biển." Thiếu niên cầm đầu chuyện, thanh khàn khàn đoán được tuổi tác.
Đầu hơi nghiêng qua, bởi vì có mặt nạ che, khiến Quy Lão Nhi biết có nhìn thấy lão hay , lại dùng ánh mắt gì đó nhìn mình: "Thành chủ đại nhân giao nhiệm vụ cho bọn ta, cũng chỉ có những thứ này..."
"Cái gì?" Xưa nay, Quy Lão Nhi chính là con cáo già, vừa nghe lời của thiếu niên liền hiểu. Cảm thấy chính mình hình như bị Thủy Lung bán đứng! Cái gì mà chỉ cần trộm sạch quốc khố Tây Lăng cấp giấy chứng minh và thẻ căn cước, thế nhưng người tiếp viện lão lại là con thuyền 'Hắc Điểu' này.
Hắc Điểu mang lão ra biển lớn, nhất thời lại có dự định quay về, còn phải làm việc.
Bây giờ lão cùng bọn họ, nếu như muốn bỏ dở nửa chừng, đem thẻ căn cước và giấy chứng minh ngâm nước nóng, nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với bọn họ, thể cố ý lười biếng.
~ Còn tiếp ~
Chương 165.2: Thua còn manh giáp
Edit: Tịch Ngữ @macngulau
Lúc này, Thủy Lung bị Quy Lão Nhi rủa thầm, hắt xì cái.
Mộc Tuyết luôn luôn canh giữ bên người Thủy Lung tựa như chim sợ cành cong, sau đó nhanh chóng tới bắt mạch cho Thủy Lung.
"Ta sao." Thủy Lung thở dài hơi.
Mộc Tuyết vẫn nghiêm túc như trước kiểm tra mạch tượng của nàng, sau khi phát có chuyện gì, nàng ấy vẫn lo lắng: "Lung tỷ tỷ, tỷ vẫn nên tìm nơi yên tĩnh dưỡng thai , chờ sinh đứa rồi hãy..."
Thủy Lung nhìn cảnh vật non xanh bước biếc ở chung quanh, : " phải ta làm như thế hay sao?"
Mộc Tuyết : "Lung tỷ tỷ nào có ý tứ dưỡng thai tốt, mỗi ngày làm lụng vất vả, khiến bản thân mệt chết được."
Thủy Lung : "Yên tâm, chờ hết bận rộn tốt rồi!" Nàng cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt có chút khác thường.
Cư nhiên mang thai . Trong bụng này, chính là đứa của nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực sao? sinh mệnh mới, mang dòng máu của nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực? Có lẽ bản thân nàng cũng có biện pháp thay đổi đặc tính của phụ nữ, trong bụng có sinh mệnh mới, còn chưa chào đời, khiến Thủy Lung khỏi mềm lòng.
Nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Tuyết, thấy nàng ấy dường như muốn phản bác, liền cười cắt lời nàng ấy: "Thân thể của ta, ta biết , ta lấy đứa ra để giỡn chơi đâu."
Mộc Tuyết nghe vậy, biết khuyên như thế nào mới tốt.
Thân ảnh của Lục Quyển giống như bích điểu bay tới, rơi xuống trước mặt Thủy Lung, trước hành lễ sau mới : "Chủ tử, người tự xưng là hộ vệ của Quý Tư Duyên vào trong thành, là có chuyện muốn với chủ tử. Ta với gã, chủ tử thuận tiện, gã kêu thuộc hạ giao cái này cho chủ tử."
Thủy Lung nhận lấy bức thư từ tay Lục Quyển, rút tờ giấy bên trong ra đọc.
bao lâu liền xem xong nội dung bức thư, Thủy Lung bỏ thư lên bàn, cười khẽ: "Chỉ dựa vào tin tức này muốn xúc động đến ta, xem ta là kẻ ngốc à?"
Mộc Tuyết nhặt thư lên đọc, trong lòng hơi kinh hãi.
Trong thư viết đều là chuyện liên quan đến việc Trưởng Tôn Vinh Cực mất tích, đồng thời tóm tắt những ngày Quý Tư Duyên gặp chuyện xúi quẩy, cùng với tình cảnh bi thảm của thành Kỳ Dương, dùng lời lẽ thành khẩn cầu xin Thủy Lung có thể buông tha cho Quý Tư Duyên. Để báo đáp, Khoát Vân dốc hết sức tìm kiếm tung tích Trưởng Tôn Vinh Cực, trong phạm vi khả năng của gã.
Mặc dù Thủy Lung ra khỏi miệng, nụ cười mặt ràng nhõm rất nhiều. Mấy ngày nay, Lung tỷ tỷ cực kì lo lắng cho Võ vương gia. Mộc Tuyết thầm nghĩ, hỏi Thủy Lung: "Cái sát thủ này... Có phải là người hãm hại Lung tỷ tỷ ?"
Mộc Tuyết nhớ, Thủy Lung có phái sát thủ ám sát Quý Tư Duyên.
"Tính lên đầu ta cũng thể đúng." Thủy Lung cười : "Nếu như ta có thủ hạ như vậy, cũng vui vẻ mà chơi ."
Mộc Tuyết đột nhiên có ý nghĩ, lúc muốn thốt ra lại ngừng. Bây giờ còn chưa tìm được hành tung của Võ vương gia, tùy tiện suy đoán chuyện này do Võ vương gia gây nên, chỉ khiến Lung tỷ tỷ càng thêm nhớ nhung thôi. Huống hồ, nếu chuyện này do Võ vương gia làm, như vậy vì sao Võ vương gia tới tìm Lung tỷ tỷ?
"Lục Quyển." Thủy Lung kêu lên.
Lục Quyển lập tức đáp: "Có! Chủ tử ra lệnh!"
Thủy Lung : " với Khoát Vân này, kêu gã tự tìm giải dược ở trong thành . Về phần, ôn dịch ở thành Kỳ Dương, có thương nhân sản xuất thuốc bán, kêu gã chú ý chút, đến khi đó trả đủ tiền mua được thôi."
"Dạ!" Đối với mệnh lệnh của Thủy Lung, Lục Quyển hề có ý kiến. Lại đứng chờ hồi, thấy Thủy Lung có mệnh lệnh gì nữa liền rời .
Trong viện chỉ còn lại Thủy Lung và Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết đem thư để cất , giọng với Thủy Lung: "Lung tỷ tỷ, vương gia có võ công cao cường như vậy, chắc chắn có chuyện gì đâu."
"Có câu rất hay, người tốt sống lâu, tai họa sống ngàn năm." Thủy Lung nhíu mày cười, yếu ớt thở dài: " là tai họa, ông trời có khả năng thu nhận ."
Mộc Tuyết cẩn thận quan sát vẻ mặt Thủy Lung, phát nàng hề miễn cưỡng vui đùa, vầng trán lộ nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tự nhiên, để lộ tín nhiệm của nàng với Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Theo lời Lung tỷ tỷ , đời này phải mọi người đều muốn làm tai họa rồi sao." Mộc Tuyết trêu ghẹo.
Sóng mắt Thủy Lung lấp lánh, lưu quang chuyển đông trong đáy mắt, dã trong nháy mắt khiến tim người ta lỗi nhịp. Nụ cười của nàng càng thêm càn rỡ, khẽ : " phải ai muốn làm tai họa cũng được đâu nhá!"
Giờ phút này, trong mắt mọi người, nàng chính là tai họa hại nước hại dân, kẻ gây tai họa, hận thể loại bỏ cái đinh mắt, cái gai trong thịt này.
Đáp án Thủy Lung đưa tới khiến Khoát Vân thể làm gì được. May là thành Nam Vân hổ với danh tiếng nay của nó, chưa được bao lâu Khoát Vân tìm được giải dược cứu Quý Tư Duyên.
đường từ thành Nam Vân về thành Kỳ Dương, lúc Khoát Vân trở lại hoàng cung gặp mặt Quý Tư Duyên, xém chút nhận ra ta.
Người có diện mạo tiều tụy trước mặt, mình gầy trơ xương, hai mắt đầy tơ máu, hình tượng mục nát bèo nhèo này là ai vậy?
Đây là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng năm xưa - Khánh vương à?
Khoát Vân hết sức kinh hãi, đồng thời trong lòng tràn đầy chua xót, cùng với cam chịu.
Thiên hạ to lớn, núi này cao hơn núi nọ, đường đường là người thừa kế quốc gia, lại bị người ta hành hạ tươi sống như vậy, bản thân có khả năng chống cự!
So với khiếp sợ của Khoát Vân, Quý Tư Duyên bình tĩnh hơn nhiều.
ta ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị bữa trưa, gọi Khoát Vân cùng ta dùng bữa, sau khi ăn xong có đến ngự thư phòng, ngược lại cùng Khoát Vân đến đại viện chính : "Lần này Nam Vân có kết quả gì ?"
Khoát Vân lấy giải dược ra, đem câu trả lời của Thủy Lung lại cho Quý Tư Duyên, tiếp đó liền cùng Quý Tư Duyên bảo trì im lặng. lúc sau, gã lại chủ động : "Chủ tử, nếu chúng ta về Lâu Dương trước , chuyện nơi này giao cho người khác xử lý."
Lâu Dương là quê hương của bọn họ, đảm bảo an toàn hơn nơi này nhiều.
Nhưng trong mắt Quý Tư Duyên, ta cảm thấy nơi này quen thuộc hơn so với Lâu Dương quốc. ta bỏ nhiều tâm tư làm ra hết thảy, làm sao có thể là được! Đây phải kết quả muốn có!
Vẻ mặt cam lòng của Quý Tư Duyên quá ràng, ta đưa tay hung hăng vỗ xuống bàn, nhưng khi tay rơi xuống bàn mới phát , bây giờ tay của ta vô lực biết bao nhiêu.
Khoát Vân kinh sợ, vừa định hỏi chuyện lập tức ngậm miệng, ánh mắt chút che giấu đồng tình nhìn Quý Tư Duyên.
Ánh mắt thương hại này bị Quý Tư Duyên bắt được, cái này giống như lưỡi dao cứa vào tim ta.
ta giận! ta oán hận! tại, ta rất muốn đem nỗi đau người đòi lại người kẻ khác, ví dụ như Bạch Thủy Lung. Nhưng lí trí lại cho ta biết, ta nên trêu chọc Bạch Thủy Lung nữa.
Lần này Tây Lăng bị loạn, là Bạch Thủy Lung bộc lộ sức mạnh của nàng, cho ta nhìn xem thực lực của nàng.
Nếu nàng có thể khống chế tiền tệ của Tây Lăng đến trình độ này, vậy những năm này nàng bố trí bao nhiêu nội ứng ở Lâu Dương? Năm đó thi đấu luận võ, nàng đòi quyền thông thương với hai nước Lâu Dương và Đông Vân, có phải sớm chuẩn bị mọi thứ rồi hay ?
ta thể vì ân oán cá nhân mà mặc kệ Lâu Dương. Dù ta muốn làm như vậy, hoàng đế tại của Lâu Dương, cậu ruột của cũng đồng ý.
"Điện hạ -!" Thân ảnh Minh Lễ Tầm từ xa tới, tám lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt, vẻ mặt khổ sở: "Xong rồi!"
Mấy ngày nay, tin tức truyền tới toàn là tin xấu, Quý Tư Duyên sớm thấy quen rồi. ta mệt mỏi xoa trán, buồn phiền hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Minh Lễ Tầm gian khổ : "Hàng loạt binh sĩ Tây Lăng đều trộm bỏ trốn."
Quý Tư Duyên trợn to hai mắt, thở phì phò, muốn mắng chửi người lại chửi cái gì, sau đó 'phốc' tiếng, hộc máu.
"Chủ tử!"
"Điện hạ!"
Mấy ngày sau khi Quý Tư Duyên hôn mê tỉnh lại, liền nhận được bức mật hàm từ Khoát Vân.
Mật hàm từ Lâu Dương truyền đến, mệnh lệnh trở về Lâu Dương, chuyện ở Tây Lăng tự nhiên có người coi chừng.
Quý Tư Duyên nhìn mật hàm, trong lòng lạnh lẽo.
Trận này ta tự nhận mình thắng hết sức đẹp, cuối cùng lại thua vô cùng thê thảm.
Hết chương 165
Danh sách chương