Áo khoát mười mấy tên đồ đệ không ít, chất liệu cũng không tệ. Nhàn công tử cầm trên tay, thầm nghĩ Thủy Lung thật chu đáo, hắn không thể nào nghĩ tới chuyện lột áo khoác của đám người này --- bọn họ đang ở rừng sâu, miếu hoang, cũng sắp chuyển sang mùa đông, thời tiết buổi tối càng lạnh, nằm trên đất ngủ, vừa bẩn lại vừa lạnh.

Lần này, không cần Thủy Lung nhắc nhở, Nhàn công tử tìm một tấm ván gỗ hoàn chỉnh, lót ở nơi sạch sẽ và tránh gió, sau đó đem từng cái áo khoác vừa lột xuống trải lên, tấm này chồng lên tấm khác, ngược lại có phần mềm mại.

Lúc này, bên ngoài đã hoàn toàn vào đêm, ánh trăng bị mây che lấp, thỉnh thoảng mới lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa và lạnh lẽo.

Nhàn công tử làm xong, ung dung liếc nhìn thánh tôn, lại nhìn Thủy Lung, nói: “Nàng và Mộc Tuyết cứ ngủ ở đây đi, ta canh chừng cho.”

Thủy Lung gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Mộc Tuyết, xoay người đi tới ‘chiếc giường’ đơn sơ.

Mới vừa xoay lưng, tay đã bị người ta nắm lại.

Cổ tay Thủy Lung linh hoạt xoay ngược lại, thoát khỏi ràng buộc của người kia, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía thánh tôn.

Thánh tôn buông tay, nhẹ nhàng nói: “Nàng ngủ trong kiệu của ta.”

Giọng nói ôn nhã, lộ ra tia ấm như mùa xuân, hâm nóng lòng người, bầu không khí cũng ấm áp, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Do đó, xem nhẹ sự bá đạo không cho phép người khác cự tuyệt bên dưới sự dịu dàng đó --- Hắn làm người đứng trên cao đã lâu, thói quen nói một là một.

Nhưng, cho dù nhạy bén nhận ra phần bá đạo đó thì sao? Lớp ôn nhã bên ngoài đã đủ để người ta phải trầm luân vào đó, không có cách so bì chuyện khác.

Thủy Lung nhìn theo ánh mắt hắn, vân kiệu vừa khiêm tốn lại xa hoa, rõ ràng cách một tầng lụa mỏng, cố tình lại không nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

“Không…” Một chữ vừa ra khỏi miệng, câu nói tiếp theo liền không nói được.

Bởi vì người đàn ông trước mặt, khẽ mím môi, biến hóa rất nhỏ lại khiến đáy lòng người ta dâng lên cảm giác tội lỗi, giống như cự tuyệt hắn là một chuyện tội ác tày trời.

Thủy Lung híp mắt, nhìn chằm chằm thánh tôn.

Đối mặt với ánh mắt bức người của THủy Lung, thánh tôn không hề nhượng bộ, cặp mắt kia vĩnh viễn thuần khiết, trong veo. Lúc hiện lên nỗi buồn, trước khiến người ta kinh diễm, sau đó, làm người ta xem nhẹ tình hình thực tế dưới vẻ đẹp cực hạn đó.

Bầu không khí giữa hai người bọn họ khiến người ta mơ hồ, lúc thì thoải mái, lúc thì căng thẳng, hai người lại không hề tự giác, nhưng mọi người chung quanh lại sợ đến mức trái tim nhấc lên cao, suýt chút nữa không bị hù cũng phát bệnh.

Nhàn công tử nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, muốn đánh vỡ không khí quái dị của hai người, tẻ ngắt nói một câu: “Tối nay, thời tiết thật lạnh.”

Mộc Tuyết liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên chút ý cười. Dạo này, thời gian hắn nói xàm đặc biệt nhiều, bộ dạng lung túng, bất đắc dĩ đáng yêu hơn lúc bình thường nhiều.

Cố gắng của Nhàn công tử cũng không phải hoàn toàn uổng phí, ít nhất thánh tôn không có tiếp tục im lặng cùng Thủy Lung. Hắn lui một bước, đi về phía vân kiệu, một tay vém rèm lụa của vân kiệu, lộ ra cảnh tượng bên trong. Đệm nhung trắng tinh, hai cái gối ôm tròn mềm mại, chỗ dựa lưng cũng trải thảm lông, nhiều vào có vẻ mềm mại, thoải mái.

Gọi là cỗ kiệu để ngồi, chẳng thà kêu là cái giường di động đi. Da lông lót bên trong, không cần tự mình sờ cũng biết nhận ra được nó mềm nhẵn, ấm áp biết bao. Cái gối tròn tròn kia vừa có thể gối đầu, cũng có thể làm chỗ dựa lưng, mặt trên được thêu hoa bằng chỉ bạc, giống như bề ngoài của cổ kiệu, khiêm tốn mà tôn quý.

Thánh tôn khom lưng đem cái gối ôm đặt một bên, từ một góc mờ tối trong kiệu lấy ra xấp chăn mỏng, đặt trên cái đệm.

Bàn tay hắn trắng noãn, đặt trên đệm, đệm hơi lõm xuống, nghiêng đầu nhìn Thủy Lung, nói: “Rất mềm.”

“Thấy được.” Mấy năm nay, kiến thức của Thủy Lung càng sâu rộng, cũng hiểu biết nhiều với bảo vật ở thế giới này. Vài lần liền nhận ra. Cái đệm có vẻ không dày dưới tay hắn chính là da lông của Tuyết Vân Hổ, nhìn như mỏng thật ra mềm mại như tuyết, ấm áp như nhiệt độ tự nhiên của con người, cực kì trơn mượt.

Quan trọng nhất là, da lông này lửa nước không thể xâm phạm, không nhiễm bụi bặm, vừa đẹp lại thoải mái, lại có thể phòng thủ, biết bao nhiêu người muốn có được bảo bối bảo mệnh này, ai ngờ cái người này lại đem bảo bối làm… thảm lót! Vậy có nên nói hắn phá của trời không tiếc tay hay không? Còn là tên xem tiền tài như cỏ rác, lại dùng vật báu thật là biết hưởng thụ.

Vừa nghĩ tới việc biết hưởng thụ, Thủy Lung không nhịn được nhớ tới Trưởng Tôn Vinh Cực.

Không phải Đại Miêu kia cũng rất biết hưởng thụ hay sao? Lại còn thích sạch sẽ.

Lúc này, không những thánh tôn phát hiện Thủy Lung thất thần, ngay cả Nhàn công tử cũng phát hiện.

Nhàn công tử không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ: Yêu nghiệt à! Bình thường không thấy ngươi mơ hồ, ngươi qua loa với người nào không tốt, cố tình lại đối đãi tùy tiện với thánh tôn, một chút không tốt sẽ lấy mạng bồi thường đó!

Đám hắc y nhân khiêng kiệu, xử lí nhóm đồ đệ xong, cũng đã sớm kinh hồn, chết lặng.

Không ít hắc y nhân, chuẩn bị xử lí Thủy Lung.

Đáng tiếc, bọn họ đều chuẩn bị uổng phí, thánh tôn không hề tức giận, ngược lại bình tĩnh chờ Thủy Lung hồi hồn, mới khẽ hỏi một câu: “Nàng rất nhớ hắn sao?”

Đáy mắt Thủy Lung hé lên ánh sáng lạnh.

Thánh tôn khẽ nhếch môi: “Đại Miêu trốn nhà.”

“Không cần ngươi xen vào.” Thủy Lung lạnh nhạt nói.

Thánh tôn nói: “Trong mắt nàng, con mèo kia có cái gì tốt?”

Thủy Lung nhíu mày: “Làm nũng, hay nổi cáu, ăn vụng, ấm giường, mài vuốt, ngươi biết à.”

Thánh tôn nở nụ cười: “Đúng là…đồ con mèo.” Phía sau mặt nạ vàng, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng, nhìn Thủy Lung, thản nhiên nói: “Những lời nàng nói…, ta chỉ biết ấm giường.”

Hắn nghiêng đầu, nụ cười vô hại, xin hỏi: “Cần ta làm ấm giường cho nàng ngủ không?” Tay hắn đè xuống cái chăn vuông.

Trọng tâm câu chuyện bị hắn dời về chỗ cũ, Thủy Lung hỏi ngược lại: “Nhất định muốn ta ngủ ở đây?”

Thánh tôn lộ vẻ mặt chăm chú: “Phụ nữ có thai cần phải giữ ấm.”

“Nếu như ta cự tuyệt.” Thủy Lung nói.

Thánh tôn vô tội nói: "Ta sẽ muốn thấy máu.”

Khí chất thần bí như mặc ngọc, giọng nói còn tinh khiết hơn suối ngọt, nửa khuôn mặt bị che, lại không che mất vẻ mặt ấm áp dạt dào như mùa xuân.

Cố tình, nội dung lời nói của hắn, khiến người ta run sợ.

Vẻ mặt Nhàn công tử thay đổi, hắn cũng không nhận ra thánh tôn tốt tính như vậy, nói thấy máu cũng không phải máu động vật. Máu thánh tôn muốn gặp là máu người, của những người trong miếu hoang này, cũng có thể là nàng…

“Bạch Nha.” Không nhịn được nhắc nhở Thủy Lung, sợ rằng nàng nghĩ rằng thánh tôn nói đùa.

Vì người lần đầu gặp thánh tôn, e là sẽ bị khí chất của hắn làm mù mờ, không tin rằng người có khí chất hồn nhiên, sạch sẽ, thần bí sẽ làm chuyện máu tanh như vậy.

Tiếng nhắc nhở này của hắn, không có thu hút được Thủy Lung, ngược lại bị thánh tôn liếc một cái.

Một cái lườm, thành công để Nhàn công tử ngậm miệng.

“Như ngươi mong muốn.” Thủy Lung nói, ung dung đi tới vân kiệu.

Khi Thủy Lung đi tới trước mặt, thánh tôn lấy một đôi dép đơn bạc, để lên trên chăn.

Thủy Lung nhướng mày, ánh mắt không nhìn ra biến hóa, lúc nàng chuẩn bị đổi giày, lại thấy thánh tôn nói: “Đợi một lát.”

Không đợi Thủy Lung hỏi, ngoài miếu có hai người đi vào, trong tay bưng dụng cụ rửa mặt.

Khi hai người nhìn thấy Thủy Lung trước cỗ kiệu của thánh tôn, rõ ràng có chút không hiểu chuyện gì, bưng chậu nước và đồ dùng chờ thánh tôn ra lệnh, nhất thời không nhúc nhích.

Ngón tay thánh tôn đụng vào chậu nước còn bốc hơi nóng, thử độ ấm. Sau đó, vừa lòng gật đầu, ra lệnh: “Buông xuống.”

Năng lực quan sát sắc mặt và lời nói không tệ, thoáng chần chờ liền đặt đồ xuống giữa Thủy Lung và thánh tôn.

Thánh tôn phất tay để bọn họ lui xuống, nhìn Thủy Lung nói: “Ngâm nước nóng.”

Thủy Lung im lặng không nói gì.

Nếu người này không để cho nàng hoài nghi, cho nàng cảm giác quen thuộc, nàng nhất định có thể thong dong đối phó hết thảy. Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như, chính là vì phần cảm xúc đặc biệt này, cộng thêm thân phận thần bí của hắn, càng khiến thái độ của nàng với hắn càng kì diệu.

Vẻ mặt Nhàn công tử bắt đầu vặn vẹo.

Bốn người đứng xung quanh kiệu làm kiệu, thân thể và khuôn mặt đều được che dấu dưới mũ áo màu đen. Không nhìn rõ nét mặt của bọn họ, nhưng cơ thể cứng đờ của bọn họ đã bộc lộ cảm xúc của bọn họ cho người khác nhìn thấy.

Như vậy thấy rõ, hành vi của thánh tôn chấn động lòng người biết bao.

Thánh tôn nghiêng người đi ra ngoài, liếc nhìn bốn người khiêng kiệu.

Bốn người khiêng kiệu vẫn hành động như người đầu gỗ giống như được bật điện. Bọn họ lôi chuông bạc từ bốn phía quanh kiệu ra, rút bốn dây thừng tựa như vải trắng, cởi bỏ ràng buộc để lụa trắng mỏng manh rũ xuống, được bốn người khiêng kiệu nâng cao, tạo thành hình vuông, ngăn chặn tầm mắt người ở bên ngoài. (#Ngữ: không biết mình edit cái quỷ gì nữa -_- đừng hỏi tui, nhức đầu @@)

“Hừ… Thật sự là phách lối!” Nhàn công tử thấy vậy, cúi đầu nói nhỏ. Hắn mới không thừa nhận chính mình vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ. Cái này đúng là chuẩn bị đầy đủ cho hành trình.

Đáng tiếc, hôm nay hắn gặp phải thánh tôn ở chỗ này.

Đây không chỉ cần có quyền thế tiền tài, mà còn phải có lòng hưởng thụ nữa nha!

Trong thiên hạ, người có tiền nhiều biết bao, nhưng có thể làm như thánh tôn, ít lại càng ít, làm cho người ta hâm mộ, nhưng không dám có bất kì hành động lên án công khai.

Thủy Lung nhìn lụa trắng bao vây ở bốn phía, nàng phát hiện lụa trắng này rất kì quái, bên ngoài không nhìn rõ bên trong, vậy mà bên trong có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài.

Nàng nhìn tên đàn ông đeo mặt nạ vàng đang nhìn về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nụ cười này, trong sạch tựa như cánh hoa rơi vào khe suối, tươi mát mê người. Nhưng, Thủy Lung lại bắt được sự bá đạo che dấu bên dưới tia mê người đó.

Nàng luôn luôn tin vào trực giác của mình, lần này cũng không ngoại lệ.

Người này... Một khi đã nhận định, tuyệt đối sẽ không buông tha.

Nàng không thể nhường bước, đành nghênh đón chính diện thôi.

Thủy Lung chậm rãi nheo mắt, không hề nhìn thánh tôn, cởi vớ, ngồi trên thảm mềm, để hai chân vào nước ngâm.

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn chân truyền vào cơ thể.

“… Thật đúng là biết hưởng thụ.” Thủy Lung khẽ than một tiếng.

Cho tới này, nàng đã quen với thói quen màn trời chiếu đất, đã cảm thấy không có gì. Nhưng khi được hưởng đãi ngộ tốt hơn, con người sẽ trở nên ham hưởng thụ theo bản năng.

Bỗng nhiên Thủy Lung nghĩ, nàng buôn bán lời nhiều tiền như vậy, giữ lại cũng không dùng.

Nàng biết tính toán lòng người, làm ra chuyện vui chơi hưởng thụ, cố tình trên người nàng, làm sao cũng không đủ, cuối cùng vẫn không chú ý.

“Con mèo kia không phải cũng biết hưởng thụ sao? Vậy số tiền kia về sau giao cho hắn tiêu xài đi.” Thủy Lung nở nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, vừa nghĩ tới Trưởng Tôn Vinh Cực, nụ cười của nàng trở nên sáng lạn hơn nhiều. Nói theo cách của Nhàn công tử chính là dụ dỗ người phạm tội, rung động lòng người: “Có hắn ở đây, luôn rất tốt.”

Hết chương 170
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện