“Ngươi rất thông minh.”

Thủy Lung nhìn Yến Phi Anh, dưới ánh mắt khẩn trương của nàng ta, nói tiếp: “Hơn nữa, cũng rất biết chừng mực.”

Từ những lời Thủy Lung nói, Yến Phi Anh hiểu rõ. Cảm giác từ ánh mắt của đối phương hoàn toàn không phải là ảo giác của nàng ta, vị tỷ tỷ trước mắt thật sự nhìn thấu nàng ta. Cái loại cảm giác bị nhìn thấu chả hề tốt đẹp, mặc kệ là ai đều không thích.

“Bị ta nói trúng tâm trạng nên khó chịu à?” Thủy Lung hỏi.

Yến Phi Anh chép miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Sau cùng vẫn phải ngầm chấp nhận.

Nàng ta biết mình không lừa gạt được vị tỷ tỷ trước mắt này. Đồng thời, khôn ngoan biết rằng nói dối nàng là chuyện không tốt đẹp gì.

“Muốn có được thứ gì đó phải trả giá, Trò chơi tình cảm không dễ đùa như vậy đâu.” Thủy Lung bỏ lại những lời này, bước chân không có dấu hiệu ngừng lại.

Yến Phi Anh không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn bóng lưng của Thủy Lung và thánh tôn. Nhìn mãi cho đến khi không thấy bóng dáng bọn họ cũng không thu hồi tầm mắt.

“A Anh!” Tiếng gọi của Vu Cường Thịnh, làm Yến Phi Anh đang mất hồn hoàn hồn.

Nàng ta lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, quay đầu nhìn Vu Cường Thịnh lầm bầm: “Vu sư huynh, huynh kêu lớn như vậy làm gì, sợ người khác không nhìn thấy ta à?”

Vu Cường Thịnh đi tới trước mặt nàng, vỗ lên đầu nàng ta một cái, bất đắc dĩ nhiều hơn răn dạy: “Còn dám chê bai, vừa đảo mắt một cái muội liền chạy mất bóng. Ta nghe nói Thu Khôi của Thu Sơn Phái chết rồi, còn có chút dính líu tới muội. Đây là làm sao?”

“Ở đây không phải nơi nói chuyện.” Yến Phi Anh xoa xoa gương mặt của mình, cố gắng đè ép xúc động xuống, nói với Vu Cường Thịnh: “Vu sư huynh, chúng ta quay về rồi nói, quay về rồi nói.”

Vu Cường Thịnh cũng biết lời nàng ta có lý, lập tức đưa nàng ta rời khỏi nơi xảy ra chuyện này.

Lại nói đến Thủy Lung và thánh tôn. Sau khi hai người về thôn trang, Thủy Lung đi vào trong bếp, dựa theo phân lượng mà cho thuốc vào trong siêu.

Sau khi thánh tôn nhìn Thủy Lung tự làm xong mọi thứ, liền kéo ống tay áo nàng rời khỏi bếp. Nhìn đầu bếp nói: “Nhìn.”

“Dạ.” Đương nhiên đầu bếp ngoan ngoãn nghe lời.

Thủy Lung cũng không có ý định tự chuốc phiền phức vào người. Đi vào sân, lười biếng nằm trên ghế quý phi phơi nắng.

Thánh tôn nhìn bộ dạng này của nàng, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, càng nhiều hơn là thích nàng. Hắn cho người đem cái ghế đằng ra, ngồi bên cạnh Thủy Lung, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn dung nhan nhắm mắt dưỡng thần của Thủy Lung, thấp giọng nói: “Nàng luôn kêu người ta là mèo, là sói, là chó. Bộ dạng của nàng lúc này không phải cũng giống hệt động vật lông nhung hay sao?”

Thủy Lung hơi mở một mắt, để lộ sóng mắt sâu thẳm. Rất mông lung mơ hồ lại hết sức phong tình.

“Là loại động vật lông nhung nào?”

Tiếng nói khe khẽ cũng lộ ra chút phong tình, lười nhác và nhàn rỗi thoải mái.

Thánh tôn giả vờ nghiêm túc quan sát nàng, ánh mắt như lông vũ vừa giống đao khắc, vừa mềm mại vừa sâu sắc lại lưu luyến trên người của nàng. Từ gương mặt cho đến thân thể nàng, nhìn chăm chú như ngay cả sợi tóc cũng không bỏ qua --- Nói như vậy, quả thật có chút khoa trương, nhưng khi tự mình cảm nhận ánh mắt của thánh tôn, mới hiểu rõ suy nghĩ này không hề sai.

“Hồ ly.” Rốt cục cũng nhìn đủ. Ánh mắt của thánh tôn lại nhìn chuyên chú vào gương mặt Thủy Lung: “Cười lên giống như hồ ly, ngay cả suy nghĩ, bụng dạ cũng giả dối như hồ ly.”

Đôi mắt của Thủy Lung nửa mở nửa hí, liếc nhìn hắn.

Con ngươi thánh tôn đã sâu lại thêm sâu, cười khẽ nói: “Không phải trong bản thoại đều nói hồ ly tinh biến thành người rất nghiêng nước nghiêng thành, mê hoặc chúng sinh sao? Bản lĩnh quyến rũ người của nàng, đặc biệt giống với hồ ly.”

Hắn giống như tự nổi lên thích thú, thần thần bí bí nghiêng người đến gần Thủy Lung, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ, nàng thật sự là hồ ly tinh biến thành?”

Thủy Lung vươn tay, không nhẹ không nặng vỗ lên đầu hắn, đẩy ra. Rất tự nhiên nói: “Ngươi che mất ánh sáng của ta rồi.”

Đám người Ẩn Phượng núp trong chỗ tối, trái tim cứ bị treo ngược lên. Làm thế nào cũng không rơi xuống được, kinh sợ đến mức toàn thân hóa đá, trong đầu đều là… A a a a! Người phụ nữ này không muốn sống nữa à? Dám đánh đầu thánh tôn đại nhân! Dám đánh đầu thánh tôn đại nhân! Tuy rằng cái vỗ của Thủy Lung khiến người ta cảm thấy không giống đánh người, lại để lộ cảm xúc thân mật tự nhiên. Nhưng đám người Ẩn Phượng không dám xem nhẹ, bàn tay kia quả thực đụng vào mặt nạ của thánh tôn, đẩy mặt nạ của thánh tôn ra một đoạn ngắn.

Thánh tôn hình như cũng sửng sốt một lúc. Một giây, hai giây, ba giây sau mới nhúc nhích.

Hắn đưa tay chỉnh chỉnh mặt nạ vàng kim lại, đối với Thủy Lung nói: “Nàng không thể đối xử dịu dàng với bệnh nhân à?”

Trong chỗ tối, trái tim đám người Ẩn Phượng còn đang treo cao, chờ đợi nhiệm vụ nhưng lại nhận được một câu nói hết sức giản dị này. Thậm chí, có chút uất ức và oán giận. Hiện giờ, mấy người hóa đá đang vỡ vụn, cõi lòng tan nát có được hay không.

Thủy Lung lười biếng nói: “Một đám thuộc hạ dịu dàng chờ ngươi sai khiến kìa.”

Thánh tôn nói: “Ta muốn nàng.”

“Ngươi mong đợi một phụ nữ có thai tốn sức chăm sóc ngươi ư?” Dịu dàng hỏi.

Thánh tôn có chút suy nghĩ, tiếp đó nở nụ cười: “Hôm nay, chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ.”

Ai là người có cùng cảnh ngộ với hắn? Ghép câu cũng không không biết dùng, thành tích ngữ văn chắc kém lắm nhỉ? Trong lòng Thủy Lung tẻ nhạt phun một câu. Mắt nàng híp lại, không biết nàng nghĩ tới điều gì mà nghiêng đầu nhìn về phía thánh tôn, cười khẽ: “Ngươi thật sự nghĩ ta giống hồ ly?”

“Giống.” Thánh tôn nhìn nụ cười của nàng, rõ ràng mềm mại thanh nhã, nhưng khi hắn ngắm nhìn lại bị mê hoặc thần trí.

Chẳng lẽ là do cấm dục quá lâu? Nhưng nàng đang mang thai, không thể chạm vào. Sau khi gặp thì càng quyến luyến, dù đứng ở xa nhìn cũng không thỏa mãn được!

Đây là sự giày vò ngọt ngào.

Sóng mắt Thủy Lung long lanh: “Hắn cũng nói như vậy.”

“Hắn?” Đầu tiên, Thánh tôn nghi ngờ, lúc sau mới phản ứng kịp biết người Thủy Lung nói là ai. Sắc mặt hắn bị che giấu dưới lớp mặt nạ nên không nhìn được vẻ biến hóa của hắn. Giọng nói truyền tới cũng không có biến đổi gì nhiều: “Nàng biết, ta không thích nàng nhắc người khác trước mặt ta.”

“Ngươi không thích có thể rời đi, hoặc là không nghe.” Thủy Lung không tim không phổi đáp.

Thánh tôn muốn kéo khóe miệng cười thờ ơ lại dí dỏm của nàng ra. Hắn cũng không có bỏ đi hoặc che tai không nghe.

Không biết là Thủy Lung muốn tán dóc hay là cố tình làm thánh tôn không dễ chịu. Giọng điệu lười biếng đều nói về Trưởng Tôn Vinh Cực: “Hắn cũng thường nói ta giống hồ ly, khi cáu kỉnh cũng thích gọi như vậy. Còn nói, cho dù chết cũng phải kéo ta theo… Hai người các ngươi, quả thật rất giống nhau.”

Thánh tôn không chút cảm xúc nói: “Cho nên người cũng giống nhau.”

Thủy Lung không nói thêm, cứ nhìn hắn như vậy.

Thánh tôn bị ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn chăm chú, chẳng bao lâu liền mất hồn.

Hắn nghĩ, may mà mình đeo mặt nạ, bằng không hắn không biết sắc mặt của mình như thế nào. Ngay cả hắn cũng khó dự liệu.”

“Ngươi không sánh bằng hắn.” Chợt, Thủy Lung nói.

Trong chớp mắt, ánh mắt thánh tôn sâu thẳm. Mặc kệ người đàn ông nào nghe người phụ nữ mình yêu thích nói, mình không bằng người đàn ông khác, tâm trạng đều không tốt.

Thủy Lung lại coi như không thấy thánh tôn tức giận, vẫn dùng giọng nói hời hợt: “Chính là vì ngươi giống hắn, cho nên ta mới có thể gần gũi với ngươi. Nếu không, cái gì cũng không phải.”

Thánh tôn không nói gì, không khí như bị đông lại.

“Nàng xem ta là người thay thế?” Lúc sau, thánh tôn nói như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng mơ hồ có chút tức giận, nhưng vẫn rõ ràng.

Thủy Lung cười nhạt cho hắn thêm một đòn: “Là ngươi vội vàng muốn làm người thay thế.”

Bỗng nhiên, thánh tôn tới gần Thủy Lung. Mặt nạ dần bị kéo lên, để lộ nửa khuôn mặt bên dưới không tỳ vết. Bởi vì dựa sát vào nhau, đôi môi tiến đến gần môi Thủy Lung, rất gần.

Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Bệnh cảm sẽ truyền nhiễm.”

Thánh tôn dừng lại xúc động lấp kín đôi môi của ai đó.

Bờ môi hắn mím thành đường thẳng, rầu rĩ nói: “Nàng nên cảm thấy may mắn vì bây giờ nàng đang mang thai.” Bằng không, hắn nhất định và xác định ngăn chặn đôi môi luôn nói mấy lời đổ dầu vào lửa. Sau đó, làm chuyện càng sâu sắc, để nàng không có khí lực và tâm trạng nói chuyện nữa.

Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Cố kị nhiều như vậy làm gì, cũng không phải giống của ngươi.”

Thánh tôn nhìn lướt qua bụng nàng: “Làm đứa nhỏ bị thương chính là khiến nàng bị thương.” Người hắn quan tâm là nàng! Vật nhỏ còn chưa thành hình kia, hắn không có nhiều tâm trạng mà lo cho nó.

Tầm mắt Thủy Lung chuyển đến chốn khác, nàng không hề cảm thấy áy náy vì quấy rối tâm trí người khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thánh tôn nhìn chăm chú vào nàng, ước chừng ba phút sau, mới mở miệng: “Thật sự yêu thích hắn như vậy, tại sao còn xem người khác là người thay thế? Gần gũi với người thay thế như vậy, chẳng phải phản bội hắn hay sao?”

Đáy mắt Thủy Lung chợt lóe ý cười tinh ranh như đạt được ý nguyện, nhưng không ai bắt được. Nàng chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nói: “Ta không phải hiền thê lương mẫu trong sách Nữ giới. Ta muốn làm gì thì làm cái nấy.” Lúc này, nàng liếc mắt nhìn sang thánh tôn, ánh mắt hững hờ mỉm cười: “Huống hồ, ta và ngươi làm sao nào? Ta và ngươi có gì à? Ta có ái mộ ngươi ư?”

Thánh tôn khẽ than: “Hắn nhất định không thích hành động và cách nói lần này của nàng.”

Thủy Lung thơ ơ nói: “Nếu hắn không xuất hiện trước mặt ta, liền không có thể xen vào chuyện của ta.” Đôi mắt đảo qua người thánh tôn một cái, lập tức dời đi nơi khác. Làm thánh tôn không nhìn thấy mắt nàng, không thể thăm dò suy nghĩ trong lòng nàng.

“Nên nói nàng cởi mở hay là nhẫn tâm đây?” Thanh âm của thánh tôn đã khôi phục như thường.

“Tùy ý ngươi.” Thủy Lung nhắm mắt, khóe môi cong lên khiến người ta nghĩ tâm trạng nàng đang rất tốt.

Trái với nàng, thánh tôn mím chặt môi, trong lòng rầu rĩ gì đó.

Lại lần nữa, bầu không khí giữa hai người im lặng đến quái dị. Cho đến khi có người đến bẩm báo, thuốc đã nấu xong mới phá tan không gian tĩnh lặng này.

Tinh thần Thủy Lung rất tốt mở mắt ra, ngồi dậy rời khỏi ghế quý phi. Thấy người bưng thuốc tới, liền cười nhẹ với thánh tôn: “Đừng quên uống hết thuốc.”

Dáng vẻ nàng quan tâm đến hắn giống như lúc nãy hai người chưa từng tranh cãi.

Bây giờ, Mộc Tuyết và Nhàn công tử đều đi tới.

Bởi vì, sắp đến giờ dùng cơm trưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện