Editor: Dungpro.

Hai người Thủy Lung và Thánh Tôn ở gác nhỏ hậu viện dùng bữa trưa, sau khi bọn họ dùng cơm xong lại đọc sách giải trí nhàn hạ vô cùng, nửa ngày chậm rã đi qua như vậy, không cảm thấy nhanh chóng cũng không cảm thấy chậm chạp, ung dung nhàn nhã không gì sánh được, khiến lòng người ấm áp sung sướng.

Chỉ có người chân chính trải qua thế sự, mới có thể nhận ra bình thản ấm áp tốt đẹp.

Khi ánh sáng trên bầu trời dần dần tắt đi, tiểu nhị của nhà trọ cầm cây đèn đi tới trước cây cột đá ven đường đốt nến lên, thì ra đã đến chiều tối từ lúc nào không biết.

Không biết lúc nào mưa dần dần nhỏ đi, mãi đến đến khi tạnh hẳn, tiếng những viên đá rơi xuống vũng nước trên mặt đất hoặc là trên mái hiên ngói xanh cũng đã không còn, sau đó tuyết trắng bay bay rơi xuống, dịu dàng khiến người khác người giật mình.

Phùng Khởi Phi ngẩn ngơ nhìn bầu trời, không nhịn được đi lên phía trước mấy bước, vươn tay ra ngoài gác nhỏ, thấy tuyết trắng mềm nhẹ bay xuống rơi vào lòng bàn tay mình, có chút cảm giác mát lạnh sau hóa thành nước tan đi.

"Tuyết rơi rồi?" Phùng Khởi Phi thì thào một tiếng, sau đó thốt nhiên giật mình như tỉnh giấc, quay đầu lại nhìn Thánh Tôn đang ngọt nhạt dụ dỗ thê tử, phu quân người người như con sói.

Hắn vẫn cứ nhớ rõ sáng sớm hôm nay người đàn ông này đứng trong mưa phùn lất phất, cười nói với nữ nhân mang thai rằng sau đó sẽ có tuyết đầu mùa, lời nói này mềm nhẹ tùy ý, lại giống như tự nói với mính, cũng giống như lúc nói là cho mình lên làm minh chủ võ lâm.

Bây giờ tuyết đầu mùa thực sự rơi, như vậy việc hắn hứa hẹn cho mình lên làm minh chủ võ lâm có phải cũng sẽ như trận tuyết đầu mùa này hay không, giống như hắn nói đều trở thành sự thật? Phùng Khởi Phi tâm thần không nhịn được động **, ánh mắt nhìn Thánh Tôn cũng càng trở nên thâm trầm chăm chú.

Hôm nay mình đã rơi vào trong tay hắn rồi, ngoại trừ tin tưởng hắn còn có thể như thế nào đây, nếu đã làm lựa chọn quyết định, vậy thì buông tay đánh một trận nhỉ. Nếu thắng, như vậy mình chính được tiền lời lớn nhất. Nếu thua, là do chính mình làm chính sự ngu dại không may, đã nhìn lầm người nhỉ!

Nghĩ như vậy, lúc này Phùng Khởi Phi mới chính thức tháo gỡ khúc mắc, ánh mắt nhìn Thánh Tôn cũng không còn rầu rĩ nữa.

Hắn quay đầu dặn dò tùy tùng sau lưng một câu.

Tùy tùng nghe tiếng gật đầu, lập tức phi thân rời đi.

Lúc này cuộc rượt đuổi ở trong sân đã đuổi mấy canh giờ, Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa rất ăn ý đột nhiên nhất tề ngừng tay, ba người cùng nhau nhìn bầu trời đầy tuyết trắng bay xuống, vẻ mặt đều có chút cổ quái phức tạp không nói rõ được.

Trước đây không phải bọn họ chưa từng xem qua tuyết, chỉ là bất kỳ vật gì nhìn ở một góc độ khác lại không giống nhau, nhất là phối hợp tâm tình với hoàn cảnh lúc này—— đây là trận đầu tuyết đầu mùa năm này, trong quá khứ bọn họ chưa từng có lúc nhàn hạ thoải mái đi nhớ những thứ này, nhớ lại năm ngoái với năm kia thậm chí lâu hơn trước, lúc này bọn họ đang làm gì? Hình như đều không có hồi ức gì đáng nhớ, chỉ là trận tuyết đầu mùa năm nay nhất định sẽ cho bọn họ những ký ức mới mẻ.

Nguyên nhân của những ký ức mới mẻ là gì?

Hai huynh đệ Hoa Hoa suy nghĩ —— mùa đông năm nay chắc chắn sẽ là mùa đông bọn họ xui xẻo nhất khắc sâu nhất nhỉ, đá liên tục hai lần vào cửa sắt, đụng vào trong hai bàn tay! Đây là vẫn chưa phải hết mùa đông, đã khiến cho thể xác và tinh thần bọn họ vô cùng mệt mỏi!

Trong lòng Lương Điệp Nhi lại suy nghĩ —— a a a a a, trước đây nghe nói trong thoại bản* từng nói, ngày tuyết đầu mùa rơi có thể thực hiện nguyện vọng con người. Bây giờ hắn thực sự rất muốn bắt hai Tiện Hầu tử này, hôm nay cũng thật sự bắt được. Chẳng qua, chẳng qua, chẳng qua, chẳng qua, a a, hắn tuyệt đối không nghĩ đến việc thực hiện được nguyện vọng trước hết là rơi vào tay Thánh Tôn đại nhân! Ông trời ơi, xin cho thời gian quay ngược lại không được sao?

*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này

Ba người đang vẻ mặt phức tạp cùng nhau nhìn trời.

Nếu như ông trời thật sự linh thiêng, nhất định sẽ đặc biệt chính khí nghiêm nghị nói với bọn họ: Thân ái, đừng suy nghĩ, chấp nhận hiện thực đi!

"Không chơi nữa?" Thánh Tôn như trưởng bối, giọng nói ấm áp nói với ba hài tử bướng bỉnh, tiếng nói réo rắt khiến người ta sinh một loại cảm giác được hắn phóng thích.

Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa đồng thời hoàn hồn, thu hồi tầm mắt lại thấy ngay đối phương.

"Ngươi nháo đủ chưa!" Hoa Nhất nhe răng nhếch miệng nói với Lương Điệp Nhi nói.

Lương Điệp Nhi nhẹ nhàng hừ một tiếng, kéo phẳng lưng áo, bĩu môi nũng nịu nói: "Có gan thì các ngươi cũng đừng chạy đi, cái gì mà Tiện Hầu tử, căn bản chỉ là hai con cá chạch hèn hạ!"

Chính bởi vì kẻ hèn hạ đến không ai địch, nếu hai huynh đệ Hoa Hoa bị người gọi là Tiện Hầu, dĩ nhiên là bọn họ có chỗ đặc biệt. Cứ nhìn bọn họ bị Lương Điệp Nhi mắng như thế, cũng không thấy chút vẻ xấu hổ, trái lại còn cảm thấy chẳng qua đó là chuyện nên như thế.

Trên mặt Hai huynh đệ Hoa Hoa đều là biểu tình thở dài một hơi, ruốt cuộc bọn họ đã hiểu, lời mắng người này của Lương Điệp Nhi rõ ràng không có ý định tiếp tục đánh.

"shhhh ~ lạnh chết người ta rồi." Lương Điệp Nhi đột nhiên rùng mình một cái, hai tay ôm thân thể của mình, đôi môi đỏ chót phun về phía hai huynh đệ Hoa Hoa một tiếng, "Nam nhân cái gì, nhìn thấy người ta ăn mặc mỏng manh như vậy cũng không biết nhường người ta một chút, lại còn đánh người ta, đáng ghét chết đi~ "

Hai huynh đệ Hoa Hoa mặt gỗ nhìn nhau.

Nhìn Lương Điệp Nhi còn đang tiếp tục lời nói việc làm giống như đương nhiên, nếu là một cô gái dung mạo xinh đẹp thanh tú làm như vậy, cùng với vẻ ngây thơ cũng đều có chút ngượng ngùng, huống chi là người đàn ông như vậy, cho dù tướng mạo người đàn ông này xinh đẹp tuyệt trần, trắng như gốm Xuân Hồng* cũng không thể so với nữ tử.

*春红瓷: Cụm này ta seach GG thì hiện ra một loạt gốm đẹp lung linh, nhưng không có cái tên nào như này. Thế nên chỗ này ta chém chém chém, cao nhân đi qua xin chỉ giáo.

Lương Điệp Nhi thấy hai người đầu gỗ giống nhau thì càng thêm mất hứng, nũng nịu nói: "Không biết ngày trước là hai người nào, nhìn thấy người ta hóng gió một chút đều luyến tiếc, cởi y phục của mình xuống cho người ta mặc, cố ý để người ta nhìn thấy thân thể trần, ai nha ~ xấu hổ chết rồi! Đến lúc người ta quya lại hồi đáp, đã trở mặt rồi, thực sự là bạc tình bạc nghĩa, người ta đặc biệt nhìn không đượcloại này người này..."

"Ngươi đủ rồi a a a a a!" Cuối cùng khuôn mặt của Hoa Nhị đầu gỗ cũng nứt da* rồi.

*Chỗ này là nghĩa nứt nẻ thật nhé, không phải ta sai chính tả đâu hen.

Hắn cảm thấy Phùng Khởi Phi và những tùy tùng còn lại quăng tới những ánh mắt quỷ dị, cảm giác da dẻ từng cơn từng cơn tê dại. (D: Tưởng tượng hai anh Hầu Tử ôn nhu săn sóc anh Phi mà các loại ốc vặn, ốc vít, ốc nhồi của ta nổi hết lên).

"Nhìn cái gì vậy, ai cố ý cho để trần cho hắn nhìn rồi, ai cùng hắn làm..kia...kia..kia... chuyện gì hồi thần chứ, ánh mắt đó của các ngươi là ý gì!"

Hắn không giải thích còn đỡ, càng giải thích càng loạn, Phùng Khởi Phi nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa và Lương Điệp Nhi chằm chằm ánh mắt càng quỷ dị hơn. Trên thực tế hắn cũng không phải thật sự tin Lương Điệp Nhi nói, chỉ là mọi người thích xem kịch, trước đó tâm tình hắn buồn bực, hiện tại đúng là có sẵn kịch để xem, không lấy bản thân mình ra phụ trách cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Hoa Nhất nói với Lương Điệp Nhi đang đau khổ mong đợi: "Hoa Hồ Điệp, chúng ta sai rồi không được sao, ngươi thì nhớ cái gì. Ngươi nhìn đi, hai huynh đệ chúng ta không có phúc đức xứng đôi với dung mạo xinh đẹp của ngươi. Ngươi nhìn vị này..." Hắn chỉ vào Phùng Khởi Phi, không chút lưu tình đẩy Phùng Khởi Phi xuống nước, "Vị này anh tuấn tiêu sái, dịu dàng nhiều tiền, bối cảnh hùng hậu là thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc, đây mới thật sự là phu quân nên chọn, ngươi phải đi nhớ hắn chứ, ta thấy hắn còn rất thích ngươi, từ lúc mở mắt đã nhìn ngươi chằm chằm!" (D: Hự, khổ thân anh Phi).

Sắc mặt Phùng Khởi Phi lập tức thay đổi.

Lương Điệp Nhi chuyển chú ý sang Phùng Khởi Phi, thấy dáng vẻ Phùng Khởi Phi không muốn đối diện với hắn, lập tức cười lên, cười đến dung trang xinh đẹp, "Ai nha ai nha, đừng nói nữa, nhìn mỗi một tiểu lang quân người ta đều không có ý tứ, người ta đã sớm biết Phi Kính thiếu chủ âm thầm ái mộ người ta, còn cần ngươi nói sao?" Hờn dỗi liếc về phía Hoa Nhất. (D: Ta lại nổi ốc).

Trong nháy mắt Hoa Nhất bị vẻ hờn dỗi trong đôi mắt nhỏ này giết trong nháy mắt, hai tay run run đỡ vai Hoa Nhị, khẽnói với Hoa Nhị: "Đến chỗ thiếu gia đi."

Hắn đã nhìn ra, tên này sát nhân không cần dao nhỏ Hoa Hồ Điệp này sợ thiếu gia của bọn họ. Trước đây chỉ muốn rời xa thiếu gia, hiện tại phát hiện ở bên cạnh thiếu gia mới là chỗ an toàn nhất!

Chí ít, thiếu gia cũng không phải mỗi ngày không có việc gì cũng lăn qua lăn lại bọn họ, tên Hoa Hồ Điệp cũng thật sự nhớ đến bọn họ.

Hoa Nhị sáng tỏ đỡ hắn đi đến chỗ Thánh Tôn và Thủy Lung trong gác nhỏ.

Hai người chạy nhanh chóng, lúc Lương Điệp Nhi muốn bắt đã chậm, thấy hai Tiện Hầu tử một bộ dáng cứng nhắc vẻ mặt cứng đờ đứng đằng sau Thánh Tôn, Lương Điệp Nhi có lòng muốn tiếp tục dằn vặt bọn họ cũng không dám thả lỏng trước mặt Thánh Tôn, chỉ có thể dùng đôi mắt hạnh ngậm nước nhìn bọn họ chằm chằm, tựa hồ muốn đâm bọn họ thành ra một cái lổ thủng.

Thánh Tôn không để ý đến hai huynh đệ Hoa Hoa đến tránh nạn phía sau mình, nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung bên cạnh, hỏi: "Chơi rất vui sao?"

Câu hỏi như vậy đặt lên hai huynh đệ Hoa Hoa và Lương Điệp Nhi, có thể là một loại uy hiếp cũng có thể là một loại trêu đùa, những đặt trên người Thủy Lung, hồn lại chính là một câu hỏi thăm bình thường.

Ở đây đều không phải là đứa ngốc, vừa nghe Thánh Tôn hỏi hắn cũng biết đây là câu hỏi không đầu không đuôi, rốt cuộc hỏi chuyện gì —— trước mắt đám người kia (món đồ chơi? Chê cười?) chơi thật vui sao?

Tuy rằng bị người ta biến thành một màn chê cười trước mặt người khác, hoặc là món đồ chơi, Lương Điệp Nhi và Hoa Nhất, Hoa Nhị chưa từng có bất kỳ ý kiến gì, còn vô cùng ăn ý ánh mắt chờ đợi tha thiết nhìn về phía Thủy Lung, mong muốn nàng cho một cái đáp án khẳng định.

Cho dù Thánh Tôn biết rõ ràng thân phận thật của Lương Điệp Nhi, hay là nửa đường xuất hiện hai huynh đệ Hoa Hoa, cũng không hiểu rõ một chút —— nếu Thánh Tôn (thiếu gia) cho rằng bọn họ là món đồ chơi, bọn họ nhất định phải làm một công cụ vui đùa, một món đồ chơi có thể khiến chủ nhân hài lòng cao hứng. Nếu như không phải như vậy mà nói, món đồ chơi còn tác dụng gì? Vô dụng thì có thể vứt bỏ hoặc là hủy diệt một cách nhân đạo nhỉ!?

Anh anh anh... Vì sao cảm thấy nhân sinh lạnh như tuyết chứ, không phải đọc ‘phỉ phong hãn khí toàn văn’ sao!*D: ukm, câu này hơi lủng củng, đại khái là ta cũng hem hiểu thoát đc, tạm thời để vầy.

Thủy Lung bị bọn họ nhìn đến dở khóc dở cười, mím môi lộ ra dáng vẻ tươi cười rõ ràng, nói với Thánh Tôn đáp: "Ừm."

Tuyệt vời đúng là tuyệt vời, cực phẩm đúng là cực phẩm, trong mắt một số người họ đã là một đám tai họa, chẳng qua một ngày trấn áp, hỗn hợp cùng một chỗ không thể phủ nhận, đều là một đám kẻ dở hơi rồi.

Tiếng Thủy Lung trả lời truyền vào tai hai huynh đệ Hoa Hoa và Lương Điệp Nhi có thể nói là âm thanh của tự nhiên, nhất là thấy sắc mặt Thánh Tôn rõ ràng thư giản xuống, lại sâu đậm thở dài một hơi.

Lương Điệp Nhi im hơi lặng tiếng đánh giá Thủy Lung, nghĩ thầm: Đây là Bạch Thủy Lung mà bọn người Ẩn Phượng nhắc tới? Đã sớm nghe nói Thánh Tôn đối với nàng rất tốt, tốt tới trình độ nào? Theo như Ẩn Phượng mà nói, nhất định phải là núi Thái Sơn sập xuống mặt cũng không đổi sắc, phải có tố chất trời sập xuống tim cũng không đập nhanh mới có thể bàng quan, bằng không nhất định đã sớm chết vài lần, vén tóc cao lên mấy tấc, thậm chí khả năng bởi vậy thất thần phạm sai lầm mà đưa tới họa sát thân.

"Nói khoa trương như vậy, cũng không biết có phải là thực sự hay không." Lương Điệp Nhi lẩm bẩm.

Hắn sẽ không tin tưởng Thánh Tôn đại nhân sẽ thực sự dịu dàng đối với ai.

Nếu có người hỏi hắn, trong đám người hắn đã gặp, ai là người hắn thấy ôn nhu nhất? Lương Điệp Nhi nhất định sẽ trả lời, là Thánh Tôn đại nhân!

Nếu có người tiếp tục hỏi hắn, trong đám người hắn đã gặp, ai là hắn thấy vô tình nhất? Lương Điệp Nhi nhất định lại trả lời như trước, là Thánh Tôn đại nhân!

Không sai, trong đám người Lương Điệp Nhi đã gặp, người ôn nhu nhất là Thánh Tôn, người vô tình nhất cũng là Thánh Tôn.

Bởi vì Thánh Tôn gặp may mắn được ông trời ưu ái, hắn không cần lộ ra khuôn mặt chỉ bằng giọng nói với động tác tứ chi, là có thể khiến người ta cảm thấy dịu dàng không gì, mê hoặc ngươi vạn kiếp bất phục —— Lương Điệp Nhi nhất định là một người trong đó.

Nhưng mà sau này Lương Điệp Nhi mới phát hiện,nói dịu dàng đều là giả... Hay là cũng không thể nói là hoàn toàn giả, chỉ là không thực sự nỗ lực mà thôi. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể trở thành người ôn nhu nhất trên thế giới, khiến nam nữ thiên hạ đều vì hắn khuynh đảo, nhưng cho dù có bao nhiêu người bị hắn mê hoặc, bị sức quyến rũ của hắn khuynh đảo, hắn đều thờ ơ, trước nhất khắc nói nhở nhẹ với ngươi, một giây sau có thể ôn nhu bảo ngươi đi chết, giết người không cần tự mình cầm đao, là có thể khiến cho ngươi tự nguyện đi chết, còn không sinh được oán hận đối với hắn.

Nhưng mà đã là một người như vậy, đa số thời điểm ngay cả lừa gạt người hắn cũng không có hứng thú, do nhớ kỹ đã từng có một nữ tử lấy nguyên nhân này lọt vào mắt xanh của hắn, chủ động xin đi giết giặc, đi làm gian tế nguy hiểm nhất, rõ ràng là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh* cũng không thể thoái thác.

*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý chỉ nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.

Lúc trước khi rời đi, nữ tử hỏi Thánh Tôn: "Ngươi có thích ta nào hay không, nếu như ta chết, ngươi có thể nhớ kỹ ta hay không?"

Ánh mắt của nàng tràn ngập kỳ vọng và si mê.

Lương Điệp Nhi nghĩ thầm, lúc đó chỉ cần Thánh Tôn gật đầu một cái, dù cho không nói câu nào, dù cho chỉ là lừa dối, nữ tử này đều có thể không oán không hối hận, dù cho thật chết rồi, cũng sẽ sản sinh một tia oán hận với Thánh Tôn.

Hết lần này tới lần khác Thánh Tôn trả lời cái gì?

Hắn dùng giọng nói nhẹ đến dường như không có phập phồng, không hứng thú nói: "Không có, sẽ không."

Nữ tử mở to hai mắt nhìn, không thể tin nói: "Vì sao, ta làm cho ngươi nhiều như, vì ngươi ngay cả mạng ta cũng không cần!" (D: cái này gọi là ngu muội điển hình này)

Thánh Tôn tựa hồ nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, sau đó nhẹ nhàng cười, "Ngươi có thể không đi, bản tôn không ép ngươi, là chính ngươi xin bản tôn cho ngươi đi không phải sao?"

Như vậy, vì sao còn muốn cầu bản tôn phải nỗ lực gì chứ? Lương Điệp Nhi đoán ý tứ của Thánh Tôn sau nhữnglời này.

Đúng vậy, Thánh Tôn không bức bách cô gái kia, thậm chí không có bất kỳ một tialừa hay dẫn dụ, tất cả đều là cô gái kia tự mình xin, xin Thánh Tôn để cho nàng đi chuyện nguy hiểm này, hy vọng xa vời dùng việc này để được Thánh Tôn đối đãi khác đi.

Kết quả cuối cùng cô gái kia cũng đi, rõ ràng biết được đáp án khẳng định, vẫn còn hy vọng xa vời phát sinh kì tích. (D:OMG)

Cũng một lần kia, hắn mới chính thức cảm nhận được bản tính cô tình của Thánh Tôn, sinh ra sợ hãi đối với Thánh Tôn, từ đáy lòng cảnh báo chính mình, tuyệt đối không được để vẻ bên ngoài của Thánh Tôn mê hoặc, nhất định phải nhớ kỹ người này là chủ tử, chỉ có thể thuần phục chủ tử, không được mang một tia tâm tư phong tuyết khuynh thành*.

*Ý là không nên có tâm tư thay đổi bất cứ điều gì đó.

Hắn trời sinh là thiên chi kiêu tử*, từ nhỏ cao cao tại thượng được vô số người ngưỡng vọng, thực sự hiểu được dịu dàng, lại biết thật sự nỗ lực đối đãi với một người khác được không?

*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.

Lương Điệp Nhi hiể rõ, hắn thực sự khó mà tin tưởng.

"Hay là còn nhàm chán, lại mới tìm được món đồ tốt vui đùa một chút nhỉ."

"Ừm?" Một tiếng giọng mũi quen thuộc đánh thức thần trí Lương Điệp Nhi tỉnh lại, ngẩng đầu một cái nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Thánh Tôn.

Trong lòng Lương Điệp Nhi giật mình, dáng vẻ ngơ ngác thơ ngây có thể nhặt lấy được, khiến người ta cảm thấy mấy phần đáng yêu.

Hoa Nhất và Hoa Nhị nghiêm mặt cứng đờ, ánh mắt lại lộ ra chút ánh sáng hả hê. Nói lầm bầm, dám ở trước mặt thiếu gia thất thần, còn nói lời ý vị thâm trường*, thực sự là ngại chính mạng của quá dài nhỉ!

*Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm súc, kiểu tỏ ra nguy hiểm đó.

Thần linh phản ứng của Lương Điệp Nhi bảo không thể nói không, hắn không hỏi Thánh Tôn là có ý gì, trái lại tiếp tục dùng vẻ mặt vô tội mê hoặc ngẩn ngơ nhìn Thánh Tôn, vừa nhìn người chung quanh, giống như là một đứa trẻ lạc đường, khiến người ta thương tiếc.

Chẳng qua mọi người ở đây không một ai là người tốt, vốn dĩ có một người tự nhận mình là người tốt - Phùng Khởi Phi, lúc này hắn chợt phát hiện chính nội tâm mình có tâm tư cười trên nỗi đau của người khác mạnh hơn lòng muốn đi giúp đỡ nhiều.

Hắn lúng túng nháy mắt một cái, suy nghĩ một chút vẫn không có ý muốn mở miệng giúp Lương Điệp Nhi giải trừ nguy hiểm.

Hoa Nhất chẳng những không hỗ trợ, còn thêm mắm thêm muối, nghiêm trang giải thích cho Lương Điệp Nhi, "Hoa Hồ Điệp, vừa nãy ngươi nói "Hay là nhàm chán, vừa hay tìm được tốt món đồ chơi vui đùa một chút nhỉ" những lời này, chúng ta đều không hiểu rõ, không biết Hoa Hồ Điệp công tử giải thích một chút có được hay không?"

Khuôn mặt Lương Điệp Nhi cứng lại rồi. Cái miệng chết tiệt! Hắn tự nhiên nói ra lời trong lòng! A a a a! Cho nên mới nói hắn sợ đứng bên người Thánh Tôn đó, mỗi lần hắn đều cảnh cáo mình không được để khí chất ôn hòa của Thánh Tôn mê hoặc, thế nhưng mỗi lần đều không tự chủ được thả lỏng cảnh giác, tạo ra sai lầm không thể vãn hồi!

"Ừm? Chuyện gì? Người ta đã nói lời này sao?" Việc cấp bách trước tiên là giải trừ một kiếp nạn trước mắt này.

"Nói, nói nha~" Trong lòng Hoa Nhị vui mừng, ngay cả giọng nói cũng quên che giấu, giọng nói hèn hạ, khiến mọi người nghe được cảm thấy quấy nhiễu tâm can.

Con Tiện Hầu tử chết tiệt này, sớm muộn gì cũng lột da bọn họ! Nội tâm Lương Điệp Nhi phẫn hận không gì sánh được, ngoài mặt vẫn là biểu tình thuần lương, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ cười thật to với Thánh Tôn đại nhân, ý tứ quyến rũ mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, "Ai u ~ người ta thật sự là quá thích chủ tử, thích đến hận không thể trở thành món đồ chơi chủ tử yêu thích nhất. Chủ tử, ngươi muốn đùa bỡn Điệp Nhi thế nào cũng được!" Lần thứ hai nháy mắt mấy cái, ánh mắt kiều mị đến mức có thể nhỏ ra nước, cũng có thể khiến người khác bị điện giật đến ngoài khét trong mềm.

Thánh Tôn cười khẽ, "À."

À? À?! Lương Điệp Nhi hung hăng nháy mắt, nội tâm gào thét: Thánh Tôn đại nhân, ngài chớ coi là thật nha, ngươi nghìn vạn lần không thể coi là thật nha, cầu ngài rủ lòng từ bi, đừng thực sự đùa ta vào chỗ chết nha!

Đôi mắt đẹp của hắn bi phẫn ép ra hai giọt nước mắt lóe sáng.

Lúc này hay tùy tùng bị Phùng Khởi Phi dặn dò đi đã trở về, trong tay ôm mấy cái ô bằng giấy dầu và đèn lồng.

Phùng Khởi Phi nhìn thấy, đi tới lấy ô bằng giấy dầu, sau đó đi tới trước mặt Thánh Tôn và Thủy Lung, một mực cung kính khẽ nói: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có muốn đi ra ngoài thưởng tuyết?"

Hắn nhớ kỹ sáng sớm hôm nay Thánh Tôn nói với Thủy Lung là muốn cùng nhau thưởng thức tuyết đầu mùa. Bởi vậy khi nhìn thấy bầu trời bay đầy tuyết l, hắn đã dặn dò tùy tùng đi lấy ô và đèn lồng, đúng lúc hai người ra ngoài thưởng tuyết cần dùng.

Thủy Lung nhìn thoáng qua hắn, lần này hắn tỉ mỉ suy đoán hành động, cho thấy nội tâm hắn đã thỏa hiệp.

D: Chap này ta hơi vội,nếu có gì sai xót các nàng thông cảm. Bấy bì đang quấy ta lắm. hic hic.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện