Editor: Dungpro.
Thánh tôn không phát hiện hình tượng của mình có bao nhiêu khiến người ta không biết nói gì, hắn vẩy cái khăn nhỏ sạch sẽ, gấp thành một mảnh nhỏ thu vào trong ngực, ngón chân khẽ nhích một chút, người như ảo ảnh từng trận từng trận đi về phía trái mấy thước.
Chỗ ban đầu Thánh Tôn ngồi bị phá thành cái động lớn.
Biến cố này khiến bốn người Phong Giản bừng tỉnh, không biết từ lúc nào bóng quần áo xanh của Trưởng Tôn Vinh Cực đứng ở nóc nhà ngói xanh lọt vào tầm mắt bọn họ.
Gió nhẹ thổi trong không trung, hai bóng dáng một xanh một trắng đứng đối diện nhau.
Giờ phút này, bốn người phát hiện, hai người này đều không kém đối phương.
Lần đầu tiên nhìn Thánh Tôn, người bình thường sẽ cảm thấy trang phục của hắn rất đơn điệu mộc mạc, dung mạo giấu sau nửa cái mặt nạ vàng, làm cho không người nào có thể thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy khí chất của người này đạm mạc ôn hòa, nhìn như dễ tiếp cận, nhưng đối phương đứng đối diện không chú ý tới mình, vốn dĩ tìm không thấy cơ hội tiếp cận.
Trưởng Tôn Vinh Cực đâu? Hắn là người trời sinh ánh sáng tụ quanh người, dung mạo của hắn tuấn mỹ vô song, dáng người hắn như trúc, khí chất hắn cao ngạo tuyệt thế.
Theo trí nhớ trong đầu có vẻ lời nói của hai người này, nhất định sẽ cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực xuất sắc hơn rất nhiều, hình dáng mà Thánh Tôn giả dạng căn bản là không thể giống hắn.
Nhưng mà, thời điểm hai người đồng thời đứng trước mắt, lại ngoài ý muốn làm cho người ta phát hiện, Thánh Tôn không hề kém hơn, thậm chí bởi vì hắn không để lộ dung mạo của mình, một thân trang phục trắng đơn thuần, lại không thua kém Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trước mặt, ngược lại không khỏi làm người ta cảm thấy, có lẽ Thánh Tôn càng tốt hơn.
"Ngươi......" Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thánh Tôn, thản nhiên đánh giá, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ, mở miệng nói: "Bạch diện bánh bao."
Phong Giản, Ngõa Lặc Oa: "......"
Biết được thân phận của Thánh Tôn, vẻ mặt của công tử Nhàn và Mộc biến hóa trong chớp mắt.
Mộc Tuyết khẽ nhíu mày nhìn hai người trên nóc nhà, trong mắt thoáng qua tia hoài nghi và sầu lo.
Nàng theo Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào Phi Kính Thiên Sơn, nàng đã có thể kết luận Thánh Tôn không phải Vương gia. Nay hai người đứng chung một chỗ, càng có thể kết luận hai người này không phải cùng một người, nếu Lung tỷ tỷ thấy được, sẽ nghĩ như thế nào......
"Ha ha." Thánh Tôn nghe được lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực, không giận ngược lại cười, nhẹ nhàng nói: "Nạp mẫu nhi thích ăn bánh bao trắng."
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt sau cái mặt nạ màu vàng, nói: "Nên làm bánh bao vàng?"
Thánh Tôn mỉm cười, "So tên sinh ra mốc xanh như bánh bao không nhân như ngươi còn tốt hơn.” *
*比你这个发青霉的瘦馍馍好: Bỉ nhĩ giá cá phát thanh môi đích sấu mô mô hảo, câu này mình không dịch được. Nhờ bạn đọc giúp đỡ.
Phong Giản, Ngõa Lặc Oa chưa hoàn hồn, lại lần nữa đứng ngây không biết nói gì.
Đầu của Công tử Nhàn và Mộc Tuyết cũng đầy hắc tuyến, hai vị này cãi nhau cũng không giống người thường chút nào, càng giống hai đứa bé tranh hơn thua, cố tình đều là bộ dáng không biến sắc.
Lúc bốn người còn đang ngu ngơ, hai người trên nóc nhà lại rất ăn ý đánh nhau.
Từng trận gió, hai luồng nội lực mạnh mẽ đánh vào nhau nổ tung, tiếng nổ không chỉ truyền khắp Tử Trúc Viện mà còn truyền xa hơn, hấp dẫn chú ý của người bên ngoài.
"Phong Giản." Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn lại Phong Giản một cái.
Phong Giản sáng tỏ mang người Tử Trúc Viện ra bên ngoài, ngăn cản người khác đến quấy rầy.
‘ Ba ’ một hòn tuyết đánh vào người Trưởng Tôn Vinh Cực, lưu lại một dấu to trên áo dài màu xanh của hắn, tuyết trắng chậm rãi chảy xuống. Trưởng Tôn Vinh Cực nâng mắt lên, nhìn Thánh Tôn chằm chằm ánh mắt tàn bạo lạnh như băng, "Muốn chết."
"Ngươi giết chết được ta sao?" Thánh Tôn thản nhiên nói, mũi giày trên tuyết động một chút, không để lại một dấu vết, liền vọt tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Trừ bỏ bộ dạng đẹp một chút, nào có điểm đáng giá để nàng thích như vậy." Thánh Tôn đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực như đánh giá hàng hóa, hắn khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng nói thầm: "Kiểu tính cách này, cũng không phải ta không làm được."
Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe, khóe miệng nhẹ co rút, khóe miệng lập tức cong lên một cái, lạnh nhạt cười rơi vào mắt Thánh Tôn, lại là mười phần đắc ý, nghe thấy hắn nói: "Người nàng yêu thích chỉ có thể là ta."
"Chậc." Thánh Tôn chớp mắt, ánh mắt trong suốt vô hại, tiếng nói lại nhẹ nhàng lạnh nhạt, "Đem ngươi giẫm bẹp thành bánh không nhân khô, chắc là sẽ làm cho người ta không có hứng thú liếc mắt nhìn thêm một cái."
Chân mày của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu, trong đôi mắt nhoáng cái hiện lên sóng gió, khí phách tỏa ra bên ngoài, tiếng nói cũng lạnh nhạt giống như không có gì thú vị, chậm rãi nói: "Ngươi...... đại khái có thể thử xem."
Này trong nháy mắt, lưu lại cho bọn người công tử Nhàn cảm giác khí thế của hai người, khiến bọn họ lúc nãy còn bàng quan không hiểu, bây giờ đều kinh hồn run sợ đứng lên.
Một hồi vật lộn rồi cứ như vậy khai hỏa.
Đúng vậy, chính là vật lộn. Hai người giống như ăn ý một cách khác lạ, không hề động đao cũng không so đấu nội lực, nhưng lại lấy thân thể đối chiến với thân thể, so kỹ xảo chiến đấu và chiêu thức, mỗi lần bị đánh trúng cũng không sử dụng nội kình đẩy lui đối phương, kết quả là ở trên mặt lưu lại dấu vết một đường máu ứ đọng.
Đánh nhau như vậy không hề động đao động thương và so đấu nội lực nguy hiểm, nhưng lại càng thêm nguyên thủy và hung ác, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào, tim đập không khống chế được, đồng thời......
Cũng thực...... Dở khóc dở cười.
Hai người phong tư trác tuyệt, võ công cái thế, thế nhưng lại dùng cách nguyên thủy nhất đánh nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều xinh đẹp có thừa, chỉ muốn mạnh mẽ đánh vào người đối phương.
Ba người Công tử Nhàn nhìn khóe mắt Trưởng Tôn Vinh Cực ứ đọng máu, lại nhìn Thánh Tôn lau khóe miệng rách da, trên trường bào sạch sẽ của bọn họ đầy dấu chân và nếp nhăn, thật không biết nên cười hay là không nên nói gì.
"Thật không hổ là sư phụ làm mặt nạ." Công tử Nhàn nhìn vết rách trên khóe miệng Thánh Tôn, trong lòng nghĩ đến điều đó.
Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt Thánh Tôn trước lúc rời đi, có thể kết luận dung mạo kia tuyệt đối không phải Thánh Tôn chân thật, cho dù hiện nay Thánh Tôn đeo mặt nạ che nửa mặt, cũng có thể đoán khuôn mặt sau nửa cái mặt nạ vàng kia không phải thật, nhất định đeo một tầng mặt nạ da người.
Trong thiên hạ người có thể làm mặt nạ da người giống như thật, có thể làm hiện ra máu ứ đọng và da xước mà không lộ ra mặt nạ da người, chỉ có thể sư phụ của hắn, Quỷ y Thượng Nhất Mặc mới làm được đi ra.
Nhưng lúc này xuất hiện điều kì lạ, một mũi tên với tốc độ như tia chớp, bay về phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thánh Tôn.Die nd da nl e q uu ydo n
Trưởng Tôn Vinh Cực và Thánh Tôn hầu như cùng phản ứng, sau đó đều tự lui về phía sau, mắt thấy hai mũi tên bay qua khoảng cách giữa hai người, mạnh mẽ cắm xuyên xuống mặt đất, thậm chí cả khối đá lớn lát sàn nhà cũng bị bắn thủng. Có thể tưởng tượng nếu mũi tên này bắn trúng người, kết quả sẽ thế nào.
Thánh Tôn và Trưởng Tôn Vinh Cực đều quay sang bên phải nhìn lại.
Ở nơi đó, một gã nam tử tướng mạo bình thường, nam tử cầm trong tay một cây cung, có lẽ biết trước mũi tên kia là người phương nào bắn.
Thánh Tôn nhìn về phía người kia, sau đó lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, khóe miệng câu lên một nụ cười yếu ớt, "Ám Đế?"
Người đứng ở đó chính là Ám Đế nổi danh giang hồ, cũng chính là Túc Ương. Túc Ương không kinh ngạc vì sao Thánh Tôn biết tên thật của hắn, nếu hắn đã đứng ở chỗ này, dĩ nhiên là sẽ không sợ Thánh Tôn nói toạc ra thân phận của hắn —— trong thiên hạ người biết được cái tên Túc Ương này lại càng ít, người rõ ràng đã ở đây, hắn cũng không sợ bọn họ.
"Vì sao?" Túc Ương không để ý đến Thánh Tôn, trái lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Trưởng Tôn Vinh Cực không kiên nhẫn nhìn hắn, "Đây là chuyện của ta và hắn." Không cần ngươi tới nhúng tay.
Túc Ương cười, "Ngươi đừng quên, hiện tại ta ngươi mới là người cùng một phe." Lời này giống như nói cho Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, nhưng thực chất là nói cho Thánh Tôn nghe.
Không để cho Túc Ương thất vọng, Thánh Tôn lên tiếng, "Hắn." Chỉ chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực, vừa nhìn về phía Túc Uơng, "Và ngươi cùng một phe?"
"Không sai." Túc Ương nói, trong mắt lóe lên một tia tính toán, không bị kẻ nào phát hiện. Hôm nay con rồng nhỏ và Thánh Tôn đứng ở một phía, hắn mặc dù không tìm không được tung tích con rồng nhỏ, chẳng qua nếu Thánh Tôn đã biết hắn và Trưởng Tôn Vinh Cực có quan hệ, như vậy tự nhiên sẽ truyền đến tai con rồng nhỏ, đến lúc đó... có thể Con rồng nhỏ sẽ tìm đến Trưởng Tôn Vinh Cực? Dù cho không đến, trong lòng cũng sẽ sinh ra hoài nghi đối với Trưởng Tôn Vinh Cực càng lớn.
Thánh Tôn nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt như cũ, nhưng không mở miệng phản bác.
"Các ngươi hợp tác cái gì?" Thánh Tôn hứng thú hỏi.
Túc Ương nói: "Võ vương gia có lời muốn nói, có thể tùy ý."
Trưởng Tôn Vinh Cực không có ý lên tiếng, trái lại hỏi Thánh Tôn: "Đánh xong rồi sao."
Khẩu khí nhàn nhạt, nhưng lại có loại dụ dỗ đặc thù, dẫn dụ Thánh Tôn động thủ, sau đó vui sướng cùng hắn đánh một trận.
"Cánh tay của ngươi có thương tích, ta cũng không có yêu thích việc khi dễ bệnh nhân." Thánh Tôn thành thực nói.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra một tia xem thường.
Công Tử Nhàn không nói gì, nghĩ thầm: Ngài không có thích khi dễ bệnh nhân mới lạ, hắn không tin Thánh Tôn đánh lâu như vậy mới phát hiện cánh tay Trưởng Tôn Vinh Cực có thương tích.
"Những điều ta nghe hôm nay, ta sẽ nói thật cho Nạp mỗ nhi." Thánh Tôn nhẹ nhàng nói, giống như một trẻ con chiếm được thắng lợi vậy.
Túc Ương không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn thấy, nếu Thánh Tôn thực sự là tình địch của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đả kích tình địch. Trưởng Tôn Vinh Cực đôi mắt tối lại, nhàn nhạt nhìn về phía Thánh Tôn, ánh mắt kia có trào phúng lại giống như xem thường lại thâm trầm kín đáo, không ai đọc được.
Lúc Thánh Tôn xoay người muốn rời đi, Túc Ương bỗng nhiên nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: "Chúng ta ở hợp tác một lần, ngăn cản hắn như thế nào?"
Một chọi một, hắn cũng không nắm chắc mười phần bắt được Thánh Tôn, nhưng hợp tác với Trưởng Tôn Vinh Cực thì khác.
Trưởng Tôn Vinh Cực mở miệng nói: "Cút."
Không để ý đến phản ứng của Thánh Tôn và Túc Ương, Trưởng Tôn Vinh Cực đi trước, lưu lại cho bọn hắn một bóng lưng.
Thánh Tôn hướng Túc Ương liếc mắt nhìn lại, cũng nhẹ nhõm rời đi.
Giống như lúc hắn tới, đi phiêu dật nhàn hạ, tốc độ cũng nhanh như gió.
"Ám chủ, cần phải..." Nhất bóng dáng đi tới bên người Túc Ương, thấp giọng hỏi.
Túc Ương không đợi hắn nói xong cũng xua tay, lạnh nhạt nhìn về phía người kia, "Đi cũng là chịu chết."
Thánh Tôn sao lại có thể là người thường, nếu hắn dám mang theo con rồng nhỏ đến Phi Kính Thiên Sơn này dĩ nhiên là có hắn chuẩn bị trước.
Nghĩ đến Phi Kính Thiên Sơn có thêm nhiều phụ nữ có thai, Túc Ương đã hiểu rõ nhất định là Thánh Tôn an bài, chính vì vậy khiến hắn không có biện pháp lợi dụng điểm đặc biệt là phụ nữ có thai để đi tìm con rồng nhỏ.
Với bản lĩnh võ công của Thánh Tôn, nếu phái người đi theo, kết quả sau cùng sẽ chỉ là đánh rắn động cỏ, tổn thất nhân thủ mà thôi.
Thính Lan Viện.
Lúc Thánh Tôn trở lại, liếc mắt một cái thấy Thủy Lung nằm trong sân.
Hắn khẽ nhíu đôi mày, lặng lẽ đến bên Thủy Lung, vươn tay muốn đánh thức nàng dậy, được nửa đường ngón tay dừng lại trong không trung.
Đôi mắt tham lam nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nữ tử, giống như nhìn vật báu quý giá nhất trên thế gian, nhìn thế nào cũng không đủ, chỉ nhìn như vậy nhìn lại không nhịn được cười, thỏa mãn nở một nụ cười ôn nhu, như một kẻ ngốc biết thỏa mãn.
"Càng ngày càng không biết chiếu cố mình." Tiếng nói trầm nhẹ như gió xuân thổi cánh hoa đào, bên trong chứa bao nhiêu cưng chiều và nhu hòa, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra có bao nhiêu mê hoặc lòng người. Hắn khẽ cười, ngón tay kéo cái chăn mềm mại đắp lên người cô gái, sau đó thân thể nửa ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn nữ tử, lẩm bẩm, "Là vì quen có ta chiếu cố sao?"
Hắn cứ nhìn như vậy, cũng không biết nhìn bao lâu, cũng không biết chỉ là một lúc, hoặc sẽ càng lâu hơn.
Thánh Tôn chú ý tới lông mi dày của nữ tử nhẹ nhàng run rẩy hai cái, nhẹ run lại như một giọt phá tan mặt nước tĩnh lặng, khiến trong lòng Thánh Tôn lan ra từng đợt rung động.
Hắn không nhịn được đứng lên đến gần Thủy Lung, nhìn nàng từ trên cao, nghiêng người xuống khiến bóng dáng hắn bao trùm Thủy Lung, hắn đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm lên lông mi của Thủy Lung, lại từ lông mi đến lông mày của nàng, rồi đến hai gò má và vành tai, động tác thật nhẹ giống như cánh hoa hôn lên mặt nước, khẽ như vậy, nhẹ như vậy, đến cả một gợn sóng cũng không tạo ra
"Này" Thánh Tôn gọi nhỏ, tiếng gọi kia rất nhẹ, có lẽ chỉ chính hắn nghe thấy, hơi thở ấm áp cùng với khẩu hình của hắn, tạo thành làn sương mờ lạnh băng phiêu tán trong không khí, mới khiến cho người biết hắn đang nói chuyện, hắn đang nói gì đó.
"Nàng có biết, ta nhẫn nhịn khổ cực lắm không?" Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng, nói những lời nguy hiểm, lại làm cho người khác nghĩ hắn mới là đã nghĩ muốn đụng vào nàng, cởi sạch y phục của nàng, hôn lên khắp da thịt nàng, ăn nàng sạch sẽ, khiến nàng phải khóc lên."
"Tại sao ta lại thích nàng như vậy." Chính hắn còn khổ hơn là giận, thực sự là yêu thích đến tận xương, vì nàng làm nhiều việc ngốc như vậy cũng cảm thấy cao hứng, chỉ hận không thể ngốc thêm một chút.
Thứ gì đó mỏng nhẹ như cánh ve vậy, theo cánh tay của Thánh Tôn, từ gò má Thủy Lung lột xuống một chút xíu, một chút da thịt lộ ra ngoài, trắng nõn non mịn đến nỗi tuyết trắng rơi đầy dưới đất cũng không bằng.
Thánh Tôn giống như chủ nhân nắm giữ chìa khóa bảo tàng, theo ý muốn của hắn, chậm rãi mở ra bảo tàng thời gian trân quý nhất.
Khi mặt nạ thật mỏng hoàn toàn bị bóc ra, lộ ra trước mắt Thánh Tôn khuôn mặt yêu nghiệt đủ để mê hoặc chúng sinh.
Nàng lẳng lặng ngủ, điềm tĩnh khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng quấy rầy, chu sa giữa mi tâm, khắc sâu vào lòng người.
"Thực sự là tiểu hồ ly phiền toái." Ngón tay Thánh Tôn điểm nhẹ lên dung nhan tuyệt thế vô song, làn da trắng tuyết non mịn như ngọc lập tức bị ấn xuống một dấu vết mờ mờ, cảm xúc mềm mại trơn bóng khiến cho nam tử trong thiên hạ đều yêu thích không buông tay, "Thiên hạ này ngoại trừ ta, còn ai có thể thu phục được nàng, yêu nghiệt gây tai hoạ này, ai có thể cho nàng một nơi bình yên."
Với dung mạo này, so với ngày xưa càng thêm yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại không nên tồn tại trong cuộc đời trần tục, cả hắn cũng ít thấy trong cuộc đời này.
Xinh đẹp không sai, quá mức xinh đẹp lại là họa. Khi một người xinh đẹp như vậy xuất hiện, ắt sẽ khiến một đống sài lang hổ báo tranh đoạt.
Nếu nàng không có một khuôn mặt đẹp, không có bản lãnh bình hoa, đảo kinh không làm nổi lên sóng gió kinh sợ quá lớn. Hết lần này tới lần khác... Nữ tử này, nàng không phải bông hoa mềm yếu, cũng không phải trăng cao ngạo, mà là một con chim ưng, một con thú, mãnh thú vương thú, có móng vuốt lại có trí khôn, có sự hung ác...
"Thiên hạ này trừ nàng ra, còn ai có thể tự đại tự phụ như thế?" Một tiếng cười lười biếng phát ra.
Thủy Lung nằm trên ghế quý phi mở mắt, miễn cưỡng nhìn lên đỉnh đầu Thánh Tôn.
Thánh Tôn đối diện với nàng, đôi mắt sâu thẳm, nói: "Nàng không phải chỉ có một mình?" Sau đó không đợi Thủy Lung lên tiếng, mím môi, lại lộ ra biểu tình bị ủy khuất, "Ta bị thương."
"Hì hì." Thủy Lung bật cười, sóng mắt lưu chuyển, thấy khóe miệng hắn rách da, thuyết: "Nhìn thấy."
Nếu như trong lúc ngủ mơ nữ tử này điềm tĩnh thoát tục như băng tuyết Thiên Sơn trong ngày linh nữ*, thì sau khi nữ tử này mở mắt ra, lại sinh ra phân chân thực, đôi mắt sáng quắc, một điểm chu sa, cho dù ba nghìn phồn hoa của thế gian cũng không bằng một tiếng cười của nàng.
*天山冰雪中祈天的灵女: Thiên Sơn băng tuyết trung kỳ đích linh nữ: chỗ này mình không hiểu, bạn đọc nào hiểu thì dịch giúp nhé.
Ánh mắt Thánh Tôn vẫn nhìn Thủy Lung, giọng nói vẫn lộ ra ủy khuất nhàn nhạt như trước, cáo trạng kẻ ác trước, "Trưởng Tôn Vinh Cực đánh."
Thủy Lung khẽ nhướn mày, "ngươi đi đánh người lại bị người ta đánh, ngươi không biết xấu hổ còn trở về tố khổ?"
"Hắn bị ta đánh thành đầu heo." Thánh Tôn đắc ý nói.
Thủy Lung nhướng mày.
"Ta ở đó thấy được..." Thánh Tôn nói tiếp.
Lời của hắn mới nói được một nửa, bỗng nhiên bị cắt ngang.
"Thiếu gia, ngài đã trở về." Hóa ra là Hoa Nhất và Hoa Nhị chạy về.
Trước đấy hai huynh đệ xử lý những thi thể kia xong, lại nghĩ đến Thủy Lung vẫn ở trong sân, vội vàng trở về muốn xem Thủy Lung có dặn dò gì không.
Dù cho không có gì dặn dò, bọn họ cũng nên hầu hạ ở bên cạnh, dù sao thiếu gia đi ra ngoài, bên cạnh thiếu phu nhân không có người nào, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối không sống được! Trong lòng đang nghĩ như vậy, bọn họ đã về tới nơi.
Vừa về đã nhìn thấy hình ảnh Thánh Tôn và Thủy Lung dựa sát vào nhau, tình huống như vậy đã gặp nhiều lần, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không nghe thấy Thánh Tôn nói gì, mở miệng đã cung kính gọi Thánh Tôn thiếu gia.
Thủy Lung đưa tay đẩy đầu vai Thánh Tôn một cái, từ trên giường quý phi ngồi dậy, thư giãn chân tay một chút.
Tay Thánh Tôn tự nhiên giúp nàng bóp chân.
Vừa động tay, Thánh Tôn thấy trong tay vẫn cầm cái mặt nạ da người mỏng.
Thánh Tôn thốt nhiên ngước mắt, ánh mắt âm trầm nguy hiểm nhìn về phía hai huynh đệ Hoa Hoa đứng ngẩn ngơ.
Ánh mắt của hắn quá kinh khủng, khiến hai huynh đệ Hoa Hoa đang đứng ngẩn ngơ không cảm giác được cũng khó, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại, thân thể đã theo bản năng mềm oặt quỳ xuống, bọn hắn cúi đầu quỳ dưới đất hai vai không ngừng run rẩy.
"Sao?" Thủy Lung phát hiện một màn này, nhìn về phía Thánh Tôn.
"Ta không thích ánh mắt của bọn họ." Thánh Tôn nói. Khẩu khí kia thật nhẹ giống như đang nói "Ta không thích thời tiết hôm nay’, trong lời nói lộ ra một tia phiền chán. Chỉ có điều nguy hiểm trong đó lời nói kia, dù là Thủy Lung hay là hai huynh đệ Hoa Hoa còn đang quỳ dưới đất đều hiểu.
Đôi mắt Thủy Lung chợt lóe lên, bỗng nhiên nhìn thấy mặt nạ da người thật mỏng trong tay hắn. Đưa tay sờ lên mặt mình, Thủy Lung liền hiểu ra, "Đưa cho ta."
Thánh Tôn không có đưa, nói: "Mang liên tục sẽ khó chịu."Die nd da nl e q uu ydo n
Để mắt kẻ khác mù còn hơn khiến Thủy Lung khó chịu.
Xem ra việc bá đạo bất chấp nhân tình như vậy, ở Thánh Tôn cũng đương nhiên.
Cho tới bây giờ hắn không phải là người tốt, hắn cũng chưa từng phủ nhận mình vô tình, tình cảm và lòng tốt còn sót lại, cũng chỉ đủ cho một người, một người duy nhất.
Thánh tôn không phát hiện hình tượng của mình có bao nhiêu khiến người ta không biết nói gì, hắn vẩy cái khăn nhỏ sạch sẽ, gấp thành một mảnh nhỏ thu vào trong ngực, ngón chân khẽ nhích một chút, người như ảo ảnh từng trận từng trận đi về phía trái mấy thước.
Chỗ ban đầu Thánh Tôn ngồi bị phá thành cái động lớn.
Biến cố này khiến bốn người Phong Giản bừng tỉnh, không biết từ lúc nào bóng quần áo xanh của Trưởng Tôn Vinh Cực đứng ở nóc nhà ngói xanh lọt vào tầm mắt bọn họ.
Gió nhẹ thổi trong không trung, hai bóng dáng một xanh một trắng đứng đối diện nhau.
Giờ phút này, bốn người phát hiện, hai người này đều không kém đối phương.
Lần đầu tiên nhìn Thánh Tôn, người bình thường sẽ cảm thấy trang phục của hắn rất đơn điệu mộc mạc, dung mạo giấu sau nửa cái mặt nạ vàng, làm cho không người nào có thể thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy khí chất của người này đạm mạc ôn hòa, nhìn như dễ tiếp cận, nhưng đối phương đứng đối diện không chú ý tới mình, vốn dĩ tìm không thấy cơ hội tiếp cận.
Trưởng Tôn Vinh Cực đâu? Hắn là người trời sinh ánh sáng tụ quanh người, dung mạo của hắn tuấn mỹ vô song, dáng người hắn như trúc, khí chất hắn cao ngạo tuyệt thế.
Theo trí nhớ trong đầu có vẻ lời nói của hai người này, nhất định sẽ cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực xuất sắc hơn rất nhiều, hình dáng mà Thánh Tôn giả dạng căn bản là không thể giống hắn.
Nhưng mà, thời điểm hai người đồng thời đứng trước mắt, lại ngoài ý muốn làm cho người ta phát hiện, Thánh Tôn không hề kém hơn, thậm chí bởi vì hắn không để lộ dung mạo của mình, một thân trang phục trắng đơn thuần, lại không thua kém Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trước mặt, ngược lại không khỏi làm người ta cảm thấy, có lẽ Thánh Tôn càng tốt hơn.
"Ngươi......" Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thánh Tôn, thản nhiên đánh giá, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ, mở miệng nói: "Bạch diện bánh bao."
Phong Giản, Ngõa Lặc Oa: "......"
Biết được thân phận của Thánh Tôn, vẻ mặt của công tử Nhàn và Mộc biến hóa trong chớp mắt.
Mộc Tuyết khẽ nhíu mày nhìn hai người trên nóc nhà, trong mắt thoáng qua tia hoài nghi và sầu lo.
Nàng theo Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào Phi Kính Thiên Sơn, nàng đã có thể kết luận Thánh Tôn không phải Vương gia. Nay hai người đứng chung một chỗ, càng có thể kết luận hai người này không phải cùng một người, nếu Lung tỷ tỷ thấy được, sẽ nghĩ như thế nào......
"Ha ha." Thánh Tôn nghe được lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực, không giận ngược lại cười, nhẹ nhàng nói: "Nạp mẫu nhi thích ăn bánh bao trắng."
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt sau cái mặt nạ màu vàng, nói: "Nên làm bánh bao vàng?"
Thánh Tôn mỉm cười, "So tên sinh ra mốc xanh như bánh bao không nhân như ngươi còn tốt hơn.” *
*比你这个发青霉的瘦馍馍好: Bỉ nhĩ giá cá phát thanh môi đích sấu mô mô hảo, câu này mình không dịch được. Nhờ bạn đọc giúp đỡ.
Phong Giản, Ngõa Lặc Oa chưa hoàn hồn, lại lần nữa đứng ngây không biết nói gì.
Đầu của Công tử Nhàn và Mộc Tuyết cũng đầy hắc tuyến, hai vị này cãi nhau cũng không giống người thường chút nào, càng giống hai đứa bé tranh hơn thua, cố tình đều là bộ dáng không biến sắc.
Lúc bốn người còn đang ngu ngơ, hai người trên nóc nhà lại rất ăn ý đánh nhau.
Từng trận gió, hai luồng nội lực mạnh mẽ đánh vào nhau nổ tung, tiếng nổ không chỉ truyền khắp Tử Trúc Viện mà còn truyền xa hơn, hấp dẫn chú ý của người bên ngoài.
"Phong Giản." Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn lại Phong Giản một cái.
Phong Giản sáng tỏ mang người Tử Trúc Viện ra bên ngoài, ngăn cản người khác đến quấy rầy.
‘ Ba ’ một hòn tuyết đánh vào người Trưởng Tôn Vinh Cực, lưu lại một dấu to trên áo dài màu xanh của hắn, tuyết trắng chậm rãi chảy xuống. Trưởng Tôn Vinh Cực nâng mắt lên, nhìn Thánh Tôn chằm chằm ánh mắt tàn bạo lạnh như băng, "Muốn chết."
"Ngươi giết chết được ta sao?" Thánh Tôn thản nhiên nói, mũi giày trên tuyết động một chút, không để lại một dấu vết, liền vọt tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Trừ bỏ bộ dạng đẹp một chút, nào có điểm đáng giá để nàng thích như vậy." Thánh Tôn đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực như đánh giá hàng hóa, hắn khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng nói thầm: "Kiểu tính cách này, cũng không phải ta không làm được."
Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe, khóe miệng nhẹ co rút, khóe miệng lập tức cong lên một cái, lạnh nhạt cười rơi vào mắt Thánh Tôn, lại là mười phần đắc ý, nghe thấy hắn nói: "Người nàng yêu thích chỉ có thể là ta."
"Chậc." Thánh Tôn chớp mắt, ánh mắt trong suốt vô hại, tiếng nói lại nhẹ nhàng lạnh nhạt, "Đem ngươi giẫm bẹp thành bánh không nhân khô, chắc là sẽ làm cho người ta không có hứng thú liếc mắt nhìn thêm một cái."
Chân mày của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu, trong đôi mắt nhoáng cái hiện lên sóng gió, khí phách tỏa ra bên ngoài, tiếng nói cũng lạnh nhạt giống như không có gì thú vị, chậm rãi nói: "Ngươi...... đại khái có thể thử xem."
Này trong nháy mắt, lưu lại cho bọn người công tử Nhàn cảm giác khí thế của hai người, khiến bọn họ lúc nãy còn bàng quan không hiểu, bây giờ đều kinh hồn run sợ đứng lên.
Một hồi vật lộn rồi cứ như vậy khai hỏa.
Đúng vậy, chính là vật lộn. Hai người giống như ăn ý một cách khác lạ, không hề động đao cũng không so đấu nội lực, nhưng lại lấy thân thể đối chiến với thân thể, so kỹ xảo chiến đấu và chiêu thức, mỗi lần bị đánh trúng cũng không sử dụng nội kình đẩy lui đối phương, kết quả là ở trên mặt lưu lại dấu vết một đường máu ứ đọng.
Đánh nhau như vậy không hề động đao động thương và so đấu nội lực nguy hiểm, nhưng lại càng thêm nguyên thủy và hung ác, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào, tim đập không khống chế được, đồng thời......
Cũng thực...... Dở khóc dở cười.
Hai người phong tư trác tuyệt, võ công cái thế, thế nhưng lại dùng cách nguyên thủy nhất đánh nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều xinh đẹp có thừa, chỉ muốn mạnh mẽ đánh vào người đối phương.
Ba người Công tử Nhàn nhìn khóe mắt Trưởng Tôn Vinh Cực ứ đọng máu, lại nhìn Thánh Tôn lau khóe miệng rách da, trên trường bào sạch sẽ của bọn họ đầy dấu chân và nếp nhăn, thật không biết nên cười hay là không nên nói gì.
"Thật không hổ là sư phụ làm mặt nạ." Công tử Nhàn nhìn vết rách trên khóe miệng Thánh Tôn, trong lòng nghĩ đến điều đó.
Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt Thánh Tôn trước lúc rời đi, có thể kết luận dung mạo kia tuyệt đối không phải Thánh Tôn chân thật, cho dù hiện nay Thánh Tôn đeo mặt nạ che nửa mặt, cũng có thể đoán khuôn mặt sau nửa cái mặt nạ vàng kia không phải thật, nhất định đeo một tầng mặt nạ da người.
Trong thiên hạ người có thể làm mặt nạ da người giống như thật, có thể làm hiện ra máu ứ đọng và da xước mà không lộ ra mặt nạ da người, chỉ có thể sư phụ của hắn, Quỷ y Thượng Nhất Mặc mới làm được đi ra.
Nhưng lúc này xuất hiện điều kì lạ, một mũi tên với tốc độ như tia chớp, bay về phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thánh Tôn.Die nd da nl e q uu ydo n
Trưởng Tôn Vinh Cực và Thánh Tôn hầu như cùng phản ứng, sau đó đều tự lui về phía sau, mắt thấy hai mũi tên bay qua khoảng cách giữa hai người, mạnh mẽ cắm xuyên xuống mặt đất, thậm chí cả khối đá lớn lát sàn nhà cũng bị bắn thủng. Có thể tưởng tượng nếu mũi tên này bắn trúng người, kết quả sẽ thế nào.
Thánh Tôn và Trưởng Tôn Vinh Cực đều quay sang bên phải nhìn lại.
Ở nơi đó, một gã nam tử tướng mạo bình thường, nam tử cầm trong tay một cây cung, có lẽ biết trước mũi tên kia là người phương nào bắn.
Thánh Tôn nhìn về phía người kia, sau đó lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, khóe miệng câu lên một nụ cười yếu ớt, "Ám Đế?"
Người đứng ở đó chính là Ám Đế nổi danh giang hồ, cũng chính là Túc Ương. Túc Ương không kinh ngạc vì sao Thánh Tôn biết tên thật của hắn, nếu hắn đã đứng ở chỗ này, dĩ nhiên là sẽ không sợ Thánh Tôn nói toạc ra thân phận của hắn —— trong thiên hạ người biết được cái tên Túc Ương này lại càng ít, người rõ ràng đã ở đây, hắn cũng không sợ bọn họ.
"Vì sao?" Túc Ương không để ý đến Thánh Tôn, trái lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Trưởng Tôn Vinh Cực không kiên nhẫn nhìn hắn, "Đây là chuyện của ta và hắn." Không cần ngươi tới nhúng tay.
Túc Ương cười, "Ngươi đừng quên, hiện tại ta ngươi mới là người cùng một phe." Lời này giống như nói cho Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, nhưng thực chất là nói cho Thánh Tôn nghe.
Không để cho Túc Ương thất vọng, Thánh Tôn lên tiếng, "Hắn." Chỉ chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực, vừa nhìn về phía Túc Uơng, "Và ngươi cùng một phe?"
"Không sai." Túc Ương nói, trong mắt lóe lên một tia tính toán, không bị kẻ nào phát hiện. Hôm nay con rồng nhỏ và Thánh Tôn đứng ở một phía, hắn mặc dù không tìm không được tung tích con rồng nhỏ, chẳng qua nếu Thánh Tôn đã biết hắn và Trưởng Tôn Vinh Cực có quan hệ, như vậy tự nhiên sẽ truyền đến tai con rồng nhỏ, đến lúc đó... có thể Con rồng nhỏ sẽ tìm đến Trưởng Tôn Vinh Cực? Dù cho không đến, trong lòng cũng sẽ sinh ra hoài nghi đối với Trưởng Tôn Vinh Cực càng lớn.
Thánh Tôn nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt như cũ, nhưng không mở miệng phản bác.
"Các ngươi hợp tác cái gì?" Thánh Tôn hứng thú hỏi.
Túc Ương nói: "Võ vương gia có lời muốn nói, có thể tùy ý."
Trưởng Tôn Vinh Cực không có ý lên tiếng, trái lại hỏi Thánh Tôn: "Đánh xong rồi sao."
Khẩu khí nhàn nhạt, nhưng lại có loại dụ dỗ đặc thù, dẫn dụ Thánh Tôn động thủ, sau đó vui sướng cùng hắn đánh một trận.
"Cánh tay của ngươi có thương tích, ta cũng không có yêu thích việc khi dễ bệnh nhân." Thánh Tôn thành thực nói.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra một tia xem thường.
Công Tử Nhàn không nói gì, nghĩ thầm: Ngài không có thích khi dễ bệnh nhân mới lạ, hắn không tin Thánh Tôn đánh lâu như vậy mới phát hiện cánh tay Trưởng Tôn Vinh Cực có thương tích.
"Những điều ta nghe hôm nay, ta sẽ nói thật cho Nạp mỗ nhi." Thánh Tôn nhẹ nhàng nói, giống như một trẻ con chiếm được thắng lợi vậy.
Túc Ương không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn thấy, nếu Thánh Tôn thực sự là tình địch của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đả kích tình địch. Trưởng Tôn Vinh Cực đôi mắt tối lại, nhàn nhạt nhìn về phía Thánh Tôn, ánh mắt kia có trào phúng lại giống như xem thường lại thâm trầm kín đáo, không ai đọc được.
Lúc Thánh Tôn xoay người muốn rời đi, Túc Ương bỗng nhiên nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: "Chúng ta ở hợp tác một lần, ngăn cản hắn như thế nào?"
Một chọi một, hắn cũng không nắm chắc mười phần bắt được Thánh Tôn, nhưng hợp tác với Trưởng Tôn Vinh Cực thì khác.
Trưởng Tôn Vinh Cực mở miệng nói: "Cút."
Không để ý đến phản ứng của Thánh Tôn và Túc Ương, Trưởng Tôn Vinh Cực đi trước, lưu lại cho bọn hắn một bóng lưng.
Thánh Tôn hướng Túc Ương liếc mắt nhìn lại, cũng nhẹ nhõm rời đi.
Giống như lúc hắn tới, đi phiêu dật nhàn hạ, tốc độ cũng nhanh như gió.
"Ám chủ, cần phải..." Nhất bóng dáng đi tới bên người Túc Ương, thấp giọng hỏi.
Túc Ương không đợi hắn nói xong cũng xua tay, lạnh nhạt nhìn về phía người kia, "Đi cũng là chịu chết."
Thánh Tôn sao lại có thể là người thường, nếu hắn dám mang theo con rồng nhỏ đến Phi Kính Thiên Sơn này dĩ nhiên là có hắn chuẩn bị trước.
Nghĩ đến Phi Kính Thiên Sơn có thêm nhiều phụ nữ có thai, Túc Ương đã hiểu rõ nhất định là Thánh Tôn an bài, chính vì vậy khiến hắn không có biện pháp lợi dụng điểm đặc biệt là phụ nữ có thai để đi tìm con rồng nhỏ.
Với bản lĩnh võ công của Thánh Tôn, nếu phái người đi theo, kết quả sau cùng sẽ chỉ là đánh rắn động cỏ, tổn thất nhân thủ mà thôi.
Thính Lan Viện.
Lúc Thánh Tôn trở lại, liếc mắt một cái thấy Thủy Lung nằm trong sân.
Hắn khẽ nhíu đôi mày, lặng lẽ đến bên Thủy Lung, vươn tay muốn đánh thức nàng dậy, được nửa đường ngón tay dừng lại trong không trung.
Đôi mắt tham lam nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nữ tử, giống như nhìn vật báu quý giá nhất trên thế gian, nhìn thế nào cũng không đủ, chỉ nhìn như vậy nhìn lại không nhịn được cười, thỏa mãn nở một nụ cười ôn nhu, như một kẻ ngốc biết thỏa mãn.
"Càng ngày càng không biết chiếu cố mình." Tiếng nói trầm nhẹ như gió xuân thổi cánh hoa đào, bên trong chứa bao nhiêu cưng chiều và nhu hòa, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra có bao nhiêu mê hoặc lòng người. Hắn khẽ cười, ngón tay kéo cái chăn mềm mại đắp lên người cô gái, sau đó thân thể nửa ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn nữ tử, lẩm bẩm, "Là vì quen có ta chiếu cố sao?"
Hắn cứ nhìn như vậy, cũng không biết nhìn bao lâu, cũng không biết chỉ là một lúc, hoặc sẽ càng lâu hơn.
Thánh Tôn chú ý tới lông mi dày của nữ tử nhẹ nhàng run rẩy hai cái, nhẹ run lại như một giọt phá tan mặt nước tĩnh lặng, khiến trong lòng Thánh Tôn lan ra từng đợt rung động.
Hắn không nhịn được đứng lên đến gần Thủy Lung, nhìn nàng từ trên cao, nghiêng người xuống khiến bóng dáng hắn bao trùm Thủy Lung, hắn đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm lên lông mi của Thủy Lung, lại từ lông mi đến lông mày của nàng, rồi đến hai gò má và vành tai, động tác thật nhẹ giống như cánh hoa hôn lên mặt nước, khẽ như vậy, nhẹ như vậy, đến cả một gợn sóng cũng không tạo ra
"Này" Thánh Tôn gọi nhỏ, tiếng gọi kia rất nhẹ, có lẽ chỉ chính hắn nghe thấy, hơi thở ấm áp cùng với khẩu hình của hắn, tạo thành làn sương mờ lạnh băng phiêu tán trong không khí, mới khiến cho người biết hắn đang nói chuyện, hắn đang nói gì đó.
"Nàng có biết, ta nhẫn nhịn khổ cực lắm không?" Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng, nói những lời nguy hiểm, lại làm cho người khác nghĩ hắn mới là đã nghĩ muốn đụng vào nàng, cởi sạch y phục của nàng, hôn lên khắp da thịt nàng, ăn nàng sạch sẽ, khiến nàng phải khóc lên."
"Tại sao ta lại thích nàng như vậy." Chính hắn còn khổ hơn là giận, thực sự là yêu thích đến tận xương, vì nàng làm nhiều việc ngốc như vậy cũng cảm thấy cao hứng, chỉ hận không thể ngốc thêm một chút.
Thứ gì đó mỏng nhẹ như cánh ve vậy, theo cánh tay của Thánh Tôn, từ gò má Thủy Lung lột xuống một chút xíu, một chút da thịt lộ ra ngoài, trắng nõn non mịn đến nỗi tuyết trắng rơi đầy dưới đất cũng không bằng.
Thánh Tôn giống như chủ nhân nắm giữ chìa khóa bảo tàng, theo ý muốn của hắn, chậm rãi mở ra bảo tàng thời gian trân quý nhất.
Khi mặt nạ thật mỏng hoàn toàn bị bóc ra, lộ ra trước mắt Thánh Tôn khuôn mặt yêu nghiệt đủ để mê hoặc chúng sinh.
Nàng lẳng lặng ngủ, điềm tĩnh khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng quấy rầy, chu sa giữa mi tâm, khắc sâu vào lòng người.
"Thực sự là tiểu hồ ly phiền toái." Ngón tay Thánh Tôn điểm nhẹ lên dung nhan tuyệt thế vô song, làn da trắng tuyết non mịn như ngọc lập tức bị ấn xuống một dấu vết mờ mờ, cảm xúc mềm mại trơn bóng khiến cho nam tử trong thiên hạ đều yêu thích không buông tay, "Thiên hạ này ngoại trừ ta, còn ai có thể thu phục được nàng, yêu nghiệt gây tai hoạ này, ai có thể cho nàng một nơi bình yên."
Với dung mạo này, so với ngày xưa càng thêm yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại không nên tồn tại trong cuộc đời trần tục, cả hắn cũng ít thấy trong cuộc đời này.
Xinh đẹp không sai, quá mức xinh đẹp lại là họa. Khi một người xinh đẹp như vậy xuất hiện, ắt sẽ khiến một đống sài lang hổ báo tranh đoạt.
Nếu nàng không có một khuôn mặt đẹp, không có bản lãnh bình hoa, đảo kinh không làm nổi lên sóng gió kinh sợ quá lớn. Hết lần này tới lần khác... Nữ tử này, nàng không phải bông hoa mềm yếu, cũng không phải trăng cao ngạo, mà là một con chim ưng, một con thú, mãnh thú vương thú, có móng vuốt lại có trí khôn, có sự hung ác...
"Thiên hạ này trừ nàng ra, còn ai có thể tự đại tự phụ như thế?" Một tiếng cười lười biếng phát ra.
Thủy Lung nằm trên ghế quý phi mở mắt, miễn cưỡng nhìn lên đỉnh đầu Thánh Tôn.
Thánh Tôn đối diện với nàng, đôi mắt sâu thẳm, nói: "Nàng không phải chỉ có một mình?" Sau đó không đợi Thủy Lung lên tiếng, mím môi, lại lộ ra biểu tình bị ủy khuất, "Ta bị thương."
"Hì hì." Thủy Lung bật cười, sóng mắt lưu chuyển, thấy khóe miệng hắn rách da, thuyết: "Nhìn thấy."
Nếu như trong lúc ngủ mơ nữ tử này điềm tĩnh thoát tục như băng tuyết Thiên Sơn trong ngày linh nữ*, thì sau khi nữ tử này mở mắt ra, lại sinh ra phân chân thực, đôi mắt sáng quắc, một điểm chu sa, cho dù ba nghìn phồn hoa của thế gian cũng không bằng một tiếng cười của nàng.
*天山冰雪中祈天的灵女: Thiên Sơn băng tuyết trung kỳ đích linh nữ: chỗ này mình không hiểu, bạn đọc nào hiểu thì dịch giúp nhé.
Ánh mắt Thánh Tôn vẫn nhìn Thủy Lung, giọng nói vẫn lộ ra ủy khuất nhàn nhạt như trước, cáo trạng kẻ ác trước, "Trưởng Tôn Vinh Cực đánh."
Thủy Lung khẽ nhướn mày, "ngươi đi đánh người lại bị người ta đánh, ngươi không biết xấu hổ còn trở về tố khổ?"
"Hắn bị ta đánh thành đầu heo." Thánh Tôn đắc ý nói.
Thủy Lung nhướng mày.
"Ta ở đó thấy được..." Thánh Tôn nói tiếp.
Lời của hắn mới nói được một nửa, bỗng nhiên bị cắt ngang.
"Thiếu gia, ngài đã trở về." Hóa ra là Hoa Nhất và Hoa Nhị chạy về.
Trước đấy hai huynh đệ xử lý những thi thể kia xong, lại nghĩ đến Thủy Lung vẫn ở trong sân, vội vàng trở về muốn xem Thủy Lung có dặn dò gì không.
Dù cho không có gì dặn dò, bọn họ cũng nên hầu hạ ở bên cạnh, dù sao thiếu gia đi ra ngoài, bên cạnh thiếu phu nhân không có người nào, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối không sống được! Trong lòng đang nghĩ như vậy, bọn họ đã về tới nơi.
Vừa về đã nhìn thấy hình ảnh Thánh Tôn và Thủy Lung dựa sát vào nhau, tình huống như vậy đã gặp nhiều lần, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không nghe thấy Thánh Tôn nói gì, mở miệng đã cung kính gọi Thánh Tôn thiếu gia.
Thủy Lung đưa tay đẩy đầu vai Thánh Tôn một cái, từ trên giường quý phi ngồi dậy, thư giãn chân tay một chút.
Tay Thánh Tôn tự nhiên giúp nàng bóp chân.
Vừa động tay, Thánh Tôn thấy trong tay vẫn cầm cái mặt nạ da người mỏng.
Thánh Tôn thốt nhiên ngước mắt, ánh mắt âm trầm nguy hiểm nhìn về phía hai huynh đệ Hoa Hoa đứng ngẩn ngơ.
Ánh mắt của hắn quá kinh khủng, khiến hai huynh đệ Hoa Hoa đang đứng ngẩn ngơ không cảm giác được cũng khó, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại, thân thể đã theo bản năng mềm oặt quỳ xuống, bọn hắn cúi đầu quỳ dưới đất hai vai không ngừng run rẩy.
"Sao?" Thủy Lung phát hiện một màn này, nhìn về phía Thánh Tôn.
"Ta không thích ánh mắt của bọn họ." Thánh Tôn nói. Khẩu khí kia thật nhẹ giống như đang nói "Ta không thích thời tiết hôm nay’, trong lời nói lộ ra một tia phiền chán. Chỉ có điều nguy hiểm trong đó lời nói kia, dù là Thủy Lung hay là hai huynh đệ Hoa Hoa còn đang quỳ dưới đất đều hiểu.
Đôi mắt Thủy Lung chợt lóe lên, bỗng nhiên nhìn thấy mặt nạ da người thật mỏng trong tay hắn. Đưa tay sờ lên mặt mình, Thủy Lung liền hiểu ra, "Đưa cho ta."
Thánh Tôn không có đưa, nói: "Mang liên tục sẽ khó chịu."Die nd da nl e q uu ydo n
Để mắt kẻ khác mù còn hơn khiến Thủy Lung khó chịu.
Xem ra việc bá đạo bất chấp nhân tình như vậy, ở Thánh Tôn cũng đương nhiên.
Cho tới bây giờ hắn không phải là người tốt, hắn cũng chưa từng phủ nhận mình vô tình, tình cảm và lòng tốt còn sót lại, cũng chỉ đủ cho một người, một người duy nhất.
Danh sách chương