Ngày hai mươi mốt, sau khi giết người là học phản sát, nghiêm khắc mà nói, chính là phản tập kích. Các thủ đoạn tập kích bình thường gồm có cắt họng, bể cổ… Cho dù là động tác nào thì cũng vô cùng hữu hiệu, chỉ là có chỗ thiếu hụt, bởi đối phương phải ra tay trước. Động tác hoặc là đưa tay che miệng mình, hoặc một tay lập tức phản kích. Chỉ là đám chuyên nghiệp đánh lén thì vô cùng tinh chuẩn, cho nên khi Vu Minh bắt đầu luyện tập, thì ít nhất là phải thoát được, hoặc là biến cái chết trở thành bị thương mà thôi.

Vu Minh buồn bực, bản thân mình mới có luyện vài ngày thì làm sao có thể đối kháng được đám người chuyên nghiệp? Mà chết với bị thương thì có gì khác nhau đâu? Ngày hai mươi lăm, tay không chiến đấu. Lúc đầu tập luyện là dùng phương thức chiến đấu của Isarel, tuy rằng lực sát thương lơn,s nhưng mà vẫn thuộc vào kỹ xảo vật lộng. Mà đánh nhau tay không có chiêu thức, bước đầu huấn luyện, là đặt bản thân ở thế hạ phong, hoặc là bị đánh lén, căn cứ theo vị trí cùng động tác của đối phương để phản kích, giết chết đối phương. Sau đó là huấn luyện tập kích, môn học này bao hàm cả ẩn nấp cùng tập sát. Khi ẩn nấp thì phải chú ý về tiếng động cùng nơi ẩn nấp. Muốn giết đối phương thì có yêu cầu rất cao đối với động tác, nhanh, độc, chuẩn thì mới khiến cho đối thủ không còn sức phản kháng.

Vu Minh cảm giác hai chương trình học này chỉ là để cho đủ số chứ không tính thực dụng.

Ba ngày cuối cùng, Vu Minh học lái máy bay trực thăng, rồi bị huấn luyện viên đá ra ngoài ,để hoàn thành lần đầu tiên nhảy dù, kiểm tra tâm lý. Ngày cuối cùng số liệu đưa ra, Vu Minh đạt B. Đánh giá chung, thân thể với kỹ năng bắn súng đã đạt tới tiêu chuẩn của binh lính một năm tuổi.

Lại giống với lần đi chuẩn bị hành hình, lần này đám binh lính trong doanh trướng bắt tay, rồi chụp ảnh lưu niệm với Vu Minh. Vu Minh cảm thấy cái đám này ôm mình với cái mục đích rất không hay ho. Thứ nhất ôm mình là để thể hiện bọn họ cường tráng hơn, thứ hai, muốn dùng mùi mồ hôi để mà hấp chết mình đây mà.

Vu Minh còn lấy được một phần lễ vật, một tấm dog tag. Thứ này là do đám lính làm cho hắn, chứ không có liên quan gì tới biên chế. Vu Minh liền móc nó ở chùm chìa khóa làm đồ trang trí. Mọi người vẫy tay khi Vu Minh lên trực thăng, trực thăng bay thẳng về thành thị gần nơi đó nhất. Vu Minh dùng hộ chiếu mua vé máy bay, visa cũng đã làm xong, cho nên hắn lập tức bay tới thủ đô Đan Mạch, Copenhagen.

Lần này xuất ngoại, đi từ Thái Lan, Pháp, Châu Phi, ấn tượng để lại cho hắn nhất là Copenhagen. Bởi nơi này có một đại bộ phận là kiến trúc thời kỳ Trung cổ, hơn nữa còn có xí nghiệp hiện đại, khiến cho Vu Minh có cảm giác như thị giác bị đánh sâu vào. Sau khi đi taxi qua pho tượng mỹ nhân ngư, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở của cổ tích.

Những ngã tư ở Copenhagen rất sạch, tiết tấu cuộc sống càng thêm thong thả. Xe taxi dừng ở bờ sông, hắn xuống xe, ở trên một chiếc thuyền con ở bờ sông, một người đàn ông tóc vàng đứng trên boong, đưa tay vẫy. Ý bảo Vu Minh lên thuyền, Vu Minh lên thuyền, người đó không nói năng gì mà lái đi luôn. Đi ra vùng biển, chừng khoảng mười phút sau, con thuyền nhỏ đi sát tới một chiếc du thuyền cỡ trung, từ trên du thuyền thả thang dây xuống, Vu Minh trèo lên.

Trên thuyền trừ người lái, chỉ còn có Tommy với Montero, Tommy đưa tay nói:

- Hoan nghênh cậu quay về.

- Cám ơn.

Vu Minh bắt tay Tommy.

Montero ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt có một chiếc máy tính. Cũng không có ý muốn bắt tay với Vu Minh, khi Vu Minh nhìn hắn, hắn nói:

- Ngồi.

Vu Minh ngồi trước mặt Montero, hắn tay cầm hai cái valy từ dưới chân đặt lên trên bàn rồi mở ra, lấy một quyền sách nhỏ ra rồi nói:

- Vu Minh, tín ngưỡng của cậu là gì?

Vu Minh trả lời:

- Không xác định.

- Thế thì khỏi cần tuyên thệ.

Montero hỏi:

- Cậu là tự nguyện gia nhập tổ chức Hiệp hội thám tử chúng tôi?

Vu Minh gật đầu:

- Đúng.

Montero hỏi:

- Cậu có chấp nhận tuân thủ theo quy định của tổ chức?

Vu Minh gật đầu:

- Có.

Montero khép máy tính lại, từ bên cái valy thứ hai lấy ra một cái nhẫn đặt trươc mặt Vu Minh:

- Đây là tín vật của tổ chức. Cậu ở trong tổ chức được đánh số 11, chúng ta là một tổ chức hợp pháp, từ nay cậu bắt đầu sử dụng thân phận này, chỉ có thể nhận ủy thác hợp pháp, hoặc là do người bị hại cầu cứu. Không thể dùng thân phận này để giúp đám tội phạm, phần tử khủng bố kiếm lợi. Cậu làm được không?

- Có.

Vu Minh nhận nhẫn, chỉ là một chiếc nhẫn vàng bình thường, bên trên có khắc một con hùng ưng tinh xảo, còn ở mặt trong có khắc một tổ hợp chữ Latin, Vu Minh hiểu, đó là tên của hắn.

Montero lấy ra một chiếc di động rồi để lên bàn:

- Đây là điện thoại vệ tinh, là thiết bị truyền tin của tổ chức chúng ta, hiện tại bên trong mới chỉ có 50 đô, mà chỉ có bản thân cậu được phép dùng nó, vì nó là thứ liên lạc chủ yếu giữa các điều tra viên với nhau. Có thể dùng nó để phát sự trợ giúp, cầu cứu. Hy vọng khi cậu thu được tín hiệu cầu cứu thì cũng sẽ ra tay viện thủ. Nếu như cần có cố ván chuyên nghiệp thì cứ phát thông tin, sẽ có người giải đáp cho cậu. Đồng thời tôi cũng hy vọng cậu có thể trả lời được những thứ mà mình giải quyết được. Di động cũng có thể kết nối tới kho tình báo của tổ chức, chúng ta cũng có cơ cấu tư liệu của mười mấy quốc gia như là đám cảnh sát quốc tế hay là FBI của Mỹ…

Montero ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Hiệp hội thám tử là một tổ chức bán lợi nhuận, chúng ta căn cứ vào độ khó của ủy thác mà đề cử với thành viên. Hoàn thành ủy thác thì nhận được một số điểm danh dự nhất định, đồng thời phải nộp lên 10% tiền thù lao cho tổ chức. Trong tổ chức có một quỹ tư nhân, câu jcos thể đặt tỉ lệ thù lao để đưa vào quỹ tư nhân. Nếu cậu chết, thì quỹ này chúng tôi sẽ chuyển cho thân nhân của cậu, nếu cậu bị hại, thì nó sẽ trở thành quỹ báo thù.

- Trong điện thoại cũng có một trung tâm giao dịch, cậu có thể tìm kiếm trên đó những thứ mà mình cần. Đa số là những mặt hàng phi pháp mà các quốc gia cấm ,cho nên cần hay không cậu phải suy nghĩ cho kỹ càng. Ý kiến cá nhân của tôi là trong điều kiện cho phép, hãy tạo cho mình một “hang ổ”an toàn cho bản thân đi.

- Vốn tổ chức cũng không hề cấm đoán việc cậu gia nhập vào một tổ chức hay bất kỳ đoàn thể nào kahsc, nhưng là không được dùng tài nguyên của chúng ta để phục vụ cho bọn họ. Nếu di động bị mất, thì phải lập tức gọi về cho tổng bộ, còn đây là số điện thoại, hãy ghi nhớ kỹ, sau khi mở máy còn có một đoạn mã mà cậu cũng phải nhớ. Cứ ba tháng một lần chúng tôi sẽ liên hệ toàn bộ các hội viên, nếu như cậu không đưa mã chính xác vào thì tổ chức sẽ khởi động quỹ báo thù của cậu.

Vu Minh hỏi:

- Nghiệp vụ của tổ chức nhiều lắm không?

- Không ít, công việc chủ yếu của chúng ta là tìm bảo, còn có một ít tư nhân tuyên bố nhiệm vụ truy kích tội phạm truy nã. Cái thứ nhất là hợp pháp, nhưng cái sau là không, giả sự một người phụ nữ bị giết hại, nhưng chinh phủ không thể định tội nghi phạm. Người thân của cô ta ủy thác chúng, thì chúng ta đánh giá, xác nhận nghi phạm là tội phạm, thì gửi đi ủy thác chính thức. Nhưng nó không hề hợp pháp, cho nên gọi nó là ủy thác đen. Hiện giờ xí nghiệp Trung Quốc rất ít nơi biết được sự tồn tại của chúng ta, bởi thị trường nơi này thường hay bị các đại tập đoàn lũng đoạn, cho nên không gian hữu hạn .Nghiệp vụ chủ yếu là tập trung ở Châu Âu, Bắc Mĩ, Đông Nam Á cũng khá nhiều, còn như thành phố A, một nơi đã được quốc tế đô thị hóa thì tôi tin là về sau ủy thác dành cho Diệp Chiến và cậu sẽ rất nhiều.

Vu Minh hỏi:

- Có thể dùng tài nguyên của tổ chức khi tiếp nhận ủy thác tư nhân không?

- Chỉ cần là ủy thác hợp pháp, có thể dùng tình báo của tổ chức. Nhưng nếu cần nhân viên điều tra của tổ chức giúp đỡ, thì cần phải thông báo tình huống. Trong vòng sáu giờ, chúng tôi sẽ cho một câu trả lời thuyeetsp hục, khi tổ chứ đồng ý thì cậu phải nộp lên 10% thù lao cho tổ chức trước. Nếu như cậu phải đặt máy bay, xin visa, di dân, hay là muốn có được các loại huấn luyện đặc thù…, danh dự mà không đủ thì không thể nào yêu cầu được. Ví dụ, cậu cần phải thuê máy bay trực thăng, mà trong quỹ tư nhân có 10 ngàn đô, sẽ có trực thăng. Nhưng mà không có tiền, hoặc là cấp bậc danh dự chỉ là Bạch Ngân, thì không thể nào thỏa mãn yêu cầu của cậu.

Vu Minh hiểu được, quỹ này chính là kinh phí hoạt động của nhân viên điều tra, Vu Minh hỏi:

- Thế phí huấn luyện của tôi?

- Cũng không phải là miễn phí, nhưng mà Mãnh hổ đã đóng thay cậu rồi. Hơn nữa lấy visa nhanh, thế nên tổng cộng là 84 ngàn đô la. Cậu có thể gửi trả Mãnh hổ sau, cũng có thể chờ quỹ tư nhân có tiền rồi chuyển cho Mãnh hổ.

Montero tổng kết;

- Nói chung là, đại đa số yêu cầu của cậu thì tổ chức có thể làm được, nhưng giá thì cao thấp, khó nói.

- Hiện tại tôi giới thiệu qua về kết cấu của tổ chức. Hiệp hội thám tử chúng ta có tất cả ba mươi sáu thành viên chính thức, trừ những người này, còn có bộ hậu cần, tựa như là sản xuất các loại sản phẩm. Bọn họ sẽ giúp cậu tìm những người bán hàng, còn dùng mọi cách đưa hàng an toàn, nhanh nhất có thể tới tay cảu cậu. Bộ hậu cần còn phụ trách visa, di dân, các loại nghiệp vụ khác… Vì nhiều thứ là đồ phi pháp cho nên bộ hậu cần không lệ thuộc vào tổ chức. Chủ tịch ủy ban là tuyển từ ba mươi sáu thành viên, mỗi năm năm tuyển cử một lần. Tổng cộng có một chủ tịch, năm phó chủ tịch, người được đề cử phải có cấp bậc thấp nhất là Bảo Thạch. Cấp bậc danh dự của chúng ta có Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bảo Thạch, Kim Cương, Tinh Toản. Trừ bộ hậu cần, thì chúng ta còn có một ban đối ngoại, chủ yếu là giao dịch với các quốc gia, để cung cấp cho nhân viên chúng ta những phục vụ về pháp luật. Tổ chức ủy thác thì phí pháp luật không hề bị thu, vì nó tính trong 10% phí dụng mà cậu nộp lên rồi, Còn tư nhân thì cũng có thể nhận được sự phục vụ, chỉ là thu phí hơi đắt mà thôi.

Montero nói tiếp:

- Còn những thứ chi tiết thì cậu có thể tra bên trong điện thoại, còn vấn đề gì không?

- Vấn đề cuối cùng, cái mặt anh lúc nào cũng nghiêm nghị thế sao?

Vu Minh hỏi.

- Đúng.

Montero trả lời trực tiếp:

- Đeo nhẫn lên đi.

- Đeo nhẫn ngón nào?

- Tùy tiện.

Tommy nói:

- Tay trái đại biểu cho vận khí, mà Vu Minh cậu còn chưa có bạn gái nhỉ? Ngón áp út là chỉ độc thân, đeo ngón đó là thích hợp nhất.

Vu Minh đeo nhẫn lên, khá là thích hợp, cười hỏi:

- Không phải là nhẫn nhỏ đi đấy chứ?

Montero bắt tay Vu Minh:

- Vu Minh, hoan nghênh cậu trở thành một thành viên của tổ chức, đây là đồ riêng tư của cậu, tạm biệt.

Đây là lệnh đuổi khách rồi. “Em gái ngươi a!!!”

Vu Minh chào hỏi với Tommy rồi rời khỏi du thuyền, Tommy nhìn chiếc thuyền nhỏ rời đi rồi nhìn Montero hỏi:

- Có vẻ như hơi không lễ phép nhỉ?

Montero nói:

- Hắn cố ý dùng ngôn từ để thử tâm tình của tôi thôi. Đúng rồi, các vị thành viên hội đồng không đồng ý tăng thêm người Trung Quóc, bởi nghiệp vụ nơi này quá gà, mà lại chiếm tới tận hai cái danh ngạch rồi.

Tommy hỏi:

- Nước Mỹ có hai người có đủ dùng không?

- Ừm, dựa theo tính toán thì ở Mỹ cần ít nhất có 4 gã điều tra. Chỉ là do biểu hiện của Vu Minh thực sự không tệ, mà đám Tri Chu, Băng Tuyết lại coi trọng Trung Quốc thì tôi cũng không đồng ý chọn hắn đâu.

Tommy kinh ngạc hỏi:

- Tri Chu thì tôi hiểu, bởi phương diện phản gián điệp của Trung Quốc quá kém, nhưng mà Băng Tuyết thì sao
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện