Ân Dã Thần vừa trở về phủ, hạ nhân lại báo cho hắn biết là Hướng Linh Lung đã ra ngoài rồi. Nỗi bất an trong lòng lại càng trở nên lớn hơn, trực giác mách bảo hắn rằng, chuyện mất tích của Hạ Thiên là có liên quan tới Linh Lung.

Nhưng trước khi có bằng chứng thì hắn không thể nói năng xằng bậy được, thực ra cho dù tâm lý có chút không tin, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ Linh Lung luôn luôn thiện lương như vậy, sẽ không làm ra mấy cái loại chuyện đó đâu.

Lúc chạng vạng tối, Hướng Linh Lung trở về phủ, vừa trở về đã nhìn thấy Ân Dã Thần đang ở đại sảnh chờ mình, ánh mắt của ả chợt lóe lên, trong lòng lại có chút hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì rồi sao? Hướng Linh Lung nở một nụ cười dịu dàng pha lẫn một chút ngây thơ, thân thiết chào hỏi: “Thần, sao hôm nay chàng lại về sớm vậy? Chàng không đi tìm nàng ta sao? Chẳng lẽ đã tìm được rồi à?”

Ân Dã Thần im lặng nhìn ả một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vẫn chưa tìm thấy!”

“A!” Hướng Linh Lung kinh ngạc che miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần, ta thật sự không muốn gả sang Hoằng Việt quốc, chàng mau giúp người ta nghĩ cách được không? Chàng nhất định phải tìm được nàng ta nha.”

“Nàng thật sự muốn để cho Hạ Thiên thay nàng gả đi sao?” Ân Dã Thần nói: “Nếu để cho phụ hoàng biết được thì sẽ phạm tội khi quân đấy!”

Ánh mắt của Hướng Linh Lung chợt lóe lên một cái, lại vô cùng tự nhiên cười rộ lên: “Thần, chuyện này, chỉ cần chàng không nói, ta không nói thì còn ai có thể biết? Thần, chẳng lẽ chàng hối hận rồi sao?”

Ân Dã Thần im lặng, quả thực, sâu trong lòng hắn đã vô cùng hối hận, nhưng mà, bây giờ hối hận thì làm được gì đây?

“Thần, không phải là nàng ta và Ly vương điện hạ có quen biết sao? Hai người họ thân thiết như vậy, có khi nào là Ly vương điện hạ giấu nàng ta hay không?” Hướng Linh Lung bỗng nhiên nói một cách đầy ẩn ý.

Ả không thể để cho Ân Dã Thần biết được Hạ Thiên đang ở trong tay mình, nếu không, toàn bộ kế hoạch của ả đều trở nên uổng phí, không những không còn được Ân Dã Thần che chở, chỉ sợ còn có thể vì nhỏ mà mất lớn, đến lúc đó, nếu để cho hoàng thượng biết, chỉ sợ cho dù ả có muốn gả sang Hoằng Việt cũng không được nữa.

Ân Dã Thần nhìn chằm chằm vào ả một lúc lâu, nếu hắn nhớ không lầm, hắn căn bản là chưa từng nói qua với nàng về chuyện của Hạ Thiên và hoàng thúc, chỉ có một lần vô tình nhắc tới chuyện Hạ Thiên tạm thời đang ở Ly vương phủ, vậy thì làm sao nàng có thể biết được?

“Linh Lung!” Hắn nặng nề mở miệng, giọng điệu đạm mạc mà lạnh lẽo: “Nàng hãy nói thật với ta, nàng có biết Hạ Thiên đang ở nơi nào hay không?”

Hướng Linh Lung ngẩn ra, tim đập thình thịch, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, mang theo một chút ý cười, nói: “Thần, chàng đang nói gì vậy? Ngay cả chàng cũng còn không biết nàng ta đang ở đâu thì làm sao người ta biết được? Chàng nói xem, có phải là nàng ta đã bỏ trốn rồi hay không?”

“Nàng thật sự không biết sao?” Trong ánh mắt của Ân Dã Thần mang theo một chút hoài nghi.

Nhưng mà, kỹ thuật diễn xuất của Hướng Linh Lung thật sự rất tốt, trong nháy mắt, khuôn mặt của ả trở nên khổ sở, mi mắt hạ xuống, dáng vẻ ủy khuất lại có chút không thể tin nhìn vào Ân Dã Thần, nước mắt từng giọt từng giọt như trân châu, cứ thế mà rơi xuống: “Chàng đang nghi ngờ ta?”

Giọng nói của ả nghẹn ngào: “Chàng nghi ngờ ta giấu nàng ta phải không? Hay chàng nghi ngờ ta làm gì với nàng ta? Chàng. . . . . Chàng như vậy mà lại. . . . . thật sự nghi ngờ ta. . . . . .”

Thấy ả rơi lệ, Ân Dã Thần theo bản năng nhíu mày nói: “Ta không có ý này.”

“Chàng không có ý này vậy thì có ý gì? Chàng tìm không thấy người thì chàng lại hoài nghi là do ta làm sao? Thần, ta yêu chàng như vậy, thậm chí vì chàng mà ngay cả danh hiệu quận chúa hoàng thượng ban tặng ta cũng không cần, chẳng lẽ ở trong lòng chàng, ta chỉ là một người như vậy thôi sao?”

Ả càng khóc càng thương tâm, khuôn mặt giống Hạ Thiên như đúc, giờ phút này lại trở nên trắng bệch, tuy rằng, cách nói chuyện và thần thái đều là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này để lộ ra biểu cảm như vậy, trong lòng Ân Dã Thần mơ hồ cũng nhói đau.

“Linh Lung . . . . . .” Trong lòng hắn cảm thấy có chút áy náy. Đúng vậy, vẫn chưa có bằng chứng, sao hắn lại có thể nghi ngờ nàng cơ chứ?

Chỉ vì mấy ngày gần đây hắn liên tục phiền muộn cho nên mới có thể như vậy. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn mở miệng an ủi: “Linh Lung, ta thật sự không có ý đó.”

Hướng Linh Lung khóc đến hoa lê đẫm mưa, chậm rãi lui về phía sau, đứng cách hắn một thước, lẳng lặng nhìn hắn: “Thần, trước kia, mọi chuyện chàng làm đều vì ta, ta buồn bã, chàng sẽ lo lắng, ta vui vẻ, chàng sẽ cười với ta, nhưng mà bây giờ, chàng lại hoài nghi ta, chỉ vì một nữ nhân khác. . . . . .”

“. . . . . .” Mi tâm của Ân Dã Thần nhíu lại càng sâu, từ trước tới nay hắn vẫn luôn ít nói, cho nên bây giờ cũng không biết phải nói với nàng như thế nào.

Cho tới bây giờ, nữ nhân bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một người, đó là Hướng Linh Lung, hắn thừa nhận, lúc trước mình có ấn tượng rất tốt đối với nàng, thật hiếm khi hắn gặp được một cô gái không mang đến cho hắn cảm giác chán ghét, vì vậy mà hắn che chở nàng, chăm sóc và quan tâm đến nàng, cũng không nghĩ rằng, chỉ bởi vì như vậy mà lại khiến cho nàng yêu hắn, hắn cũng suy nghĩ, một khi nàng đã yêu hắn như vậy, mà hắn cũng không chán ghét nàng, vậy thì cưới nàng về làm vợ cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, một chút hành động đó của bản thân mình đã làm cho nàng chui vào ngõ cụt, ngoài hắn ra thì nàng sẽ không chịu gả cho ai khác nữa. . . . .

Hướng Linh Lung cúi đầu, dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát vẻ mặt vừa phức tạp lại vừa khó nói của Ân Dã Thần, ả lo lắng Ân Dã Thần vẫn còn nghi ngờ mình, cho nên đành phải hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ta biết chàng vẫn không tin ta, được, nếu như chàng đã không tin ta như vậy thì ta ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?”

Ả bi phẫn, thống khổ xoay người rời đi: “Ta trở về nói với cha, chuyện hòa thân lần này, ta chấp nhận gả!”

“Linh Lung!” Ân Dã Thần nhìn ả, như thể muốn nói điều gì, mi tâm gắt gao nhíu lại.

Đột nhiên, cả người Hướng Linh Lung ngã về phía sau, thân hình giống như một chiếc lá yếu ớt trong cơn gió mùa thu, cứ như vậy mà ngã xuống.

“Linh Lung?!” Ân Dã Thần kinh hãi, vội vàng đỡ lấy thân thể của ả, nhờ vậy mà hắn mới phát hiện, toàn thân của ả lạnh như băng: “Nàng làm sao vậy? Sao cơ thể lại lạnh như thế?”

“Ta không sao, chàng để cho ta đi đi, ta sẽ trở về nhà ngay lập tức.” Hướng Linh Lung vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng mà dường như đôi chân chẳng còn một chút sức lực nào, vừa mới rời đi một bước, lại lảo đảo ngã trở lại vào trong lòng Ân Dã Thần.

Lúc Ân Dã Thần ôm lấy eo của ả lại đột nhiên cảm thấy một chút ươn ướt và dinh dính, mùi máu tươi cứ thế xộc thẳng vào mũi, hắn giật mình nói: “Linh Lung? Nàng bị thương? Sao lại thế này?”

Hướng Linh Lung yếu ớt đáp: “Ở trong này lâu ngày cũng cảm thấy buồn chán . . . . . Chàng. . . . . lại không rảnh để ở bên cạnh ta. . . . . ta đành phải ra ngoài đi dạo . . . . . . Trên đường. . . .trên đường ta gặp mấy gã thổ phỉ. . . . muốn khi dễ ta. . . . . thật. . . . thật vất vả ta mới trốn về đây được. . . . .”

“Đáng chết!” Ân Dã Thần khẽ quát một tiếng, tự trách bản thân vừa rồi chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lại không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Linh Lung, nàng cố gắng chịu đựng một chút, sẽ không có việc gì đâu!”

“Người đâu! Lập tức truyền thái y!”

Ngay lập tức, toàn bộ phủ của Tam hoàng tử trở nên xôn xao.

Trong khi Ân Dã Thần đang tự trách bản thân, lại không phát hiện được, lúc hai người đang đứng bên cạnh hồ nước, Hướng Linh Lung lặng lẽ lấy một thanh chủy thủ dính máu từ trong tay áo ném xuống hồ.

Khóe môi của ả hiện lên một nụ cười như có như không, ả nằm trong lòng Ân Dã Thần, lặng lẽ híp mắt lại, vì muốn có được sự tin tưởng của hắn, cho dù là tự hại mình, một dao này thì có là gì?

*

Hướng Linh Lung bị thương, đối với Ân Dã Thần mà nói đều là tự trách bản thân, nhưng mà đối với Hạ Thiên thì lại là một sự may mắn.

Từ trước đến nay, Hướng Linh Lung đều được nuông chiều, chỉ cần thân thể có chút không khỏe thì hạ nhân trong phủ, từ trên xuống dưới đều trở nên tất bật chạy tới chạy lui, mà lúc này, bởi vì một vết thương ở trên eo do chủy thủ gây ra, khiến cho ả phải nằm trên giường hơn nửa tháng, Ân Dã Thần cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn tìm người, dốc lòng ở bên cạnh chăm sóc cho ả, để giảm bớt sự áy náy ở trong lòng mình.

Bởi vậy cho nên Hạ Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không biết tại sao Hướng Linh Lung lại không đến tìm nàng gây phiền toái nữa, nhưng nàng ta không đến, Hạ Thiên sẽ không phải chịu đựng những loại tra tấn hành hạ kia, mà cái gã ở lại canh giữ nàng cũng hiểu rõ được tầm quan trọng của Hạ Thiên, cho nên, chỉ khi nào Hướng Linh Lung tự mình ra lệnh, thì hắn mới được phép dùng cực hình đối với nàng. Lần này, đã hơn nửa tháng rồi, Hướng Linh Lung vẫn không xuất hiện, hắn cũng không dám làm gì xằng bậy đối với Hạ Thiên, vì thế, trong nửa tháng này, Hạ Thiên tốt lên không ít.

Chỉ là, thời gian càng lâu, trong lòng Hạ Thiên càng trở nên bất an, điều này chứng tỏ là ngày hòa thân sang Hoằng Việt quốc càng đến gần, chỉ còn có nửa tháng nữa mà thôi.

Không được, nàng phải mau chóng nghĩ cách để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nàng cũng không hy vọng đến lúc đó, mình thật sự sẽ phải thay thế Hướng Linh Lung mà gả sang cái Hoằng Việt quốc gì gì kia.

Nhìn một lượt xung quanh, gã nam tử áo đen phụ trách việc trông coi nàng cũng không biết đã đi đâu rồi, cho dù đã ở trong căn phòng u ám mốc meo ẩm ướt này hơn nửa tháng, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, nàng thử giãy giụa, cử động tay chân đang bị trói bằng dây thừng, dây thừng được buộc thật sự rất chặt, cho dù nàng có muốn cử động một chút cũng vô cùng khó khăn.

Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì Hướng Linh Lung sợ nàng bỏ trốn, cho nên, không chỉ trói tay trói chân của nàng, mà còn trói vài vòng quanh người nàng nữa. Hạ Thiên không khỏi có chút bực mình, vì sao nàng không phải là người cổ đại cơ chứ? Một chút nội công cũng không có, chẳng phải trong tiểu thuyết và phim truyền hình ở trên TV đều có mấy cái vụ xuyên qua thì đã có nội công sẵn rồi hay sao?

“Mẹ nó, thật đúng là đi đến chỗ nào cũng bị khi dễ mà. . . . . .” Nàng lẩm bẩm mắng một câu, đúng là người càng già càng yếu.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài yếu ớt rọi vào, Hạ Thiên cũng không biết là mình đang bị nhốt ở nơi nào, nhìn lên trên tường có một song sắt nhỏ, đón lấy từng tia nắng mặt trời mỏng manh, nàng có cảm giác như thể rất lâu rồi mình vẫn chưa được nhìn thấy chúng, Hạ Thiên lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu.

Bỗng nhiên, dư quang nơi khóe mắt chợt lóe lên, không biết ánh nắng mặt trời yếu ớt kia chiếu đến chỗ nào, lại phát ra một chút phản quang, Hạ Thiên vội vàng nhìn xuống, thì ra là chiếc vòng tay bằng ngọc mã não nàng vẫn luôn đeo trên người từ nhỏ, chiếc vòng tay này là lúc nàng vừa mới đến cô nhi viện, có một người chị lớn hơn nàng ba tuổi đã được người khác nhận nuôi, chị ấy tặng lại cho nàng chiếc vòng này làm quà gặp mặt, tuy rằng nó không đắt, nhưng vì nàng nhớ đến tình bạn cũ, cho nên vẫn luôn luyến tiếc, không nỡ vứt đi.

Ánh mắt của Hạ Thiên trở nên sáng ngời, nàng như đang nghĩ đến điều gì, lại nhìn xuống chiếc vòng ở trên cổ tay, đôi mắt lóe lên một tia do dự, nửa buổi, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, hai tay đang bị buộc chặt khẽ dùng chút sức lực, vặn vẹo đứng lên, ở một khắc này, nàng dùng sức đập chiếc vòng trên cổ tay vào cái ghế gỗ đang nằm bên cạnh, vòng tay vỡ, phát ra một tiếng giòn tan, âm thanh ‘răng rắc’, chiếc vòng vỡ vụn thành mấy mảnh thủy tinh nho nhỏ.

Nàng vội vã rụt tay lại, cẩn thận chụp được một miếng ngọc vỡ, mảnh nhỏ sắc bén cắt vào ngón tay nàng, ứa ra một giọt máu nhỏ.

Hạ Thiên bị đau, mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, nàng cẩn thận cầm lấy mảnh vỡ nhỏ này, từng chút từng chút cắt vào dây thừng trên tay.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nghe thấy có tiếng động, gã áo đen bỗng nhiên đi vào, trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

Bàn tay của Hạ Thiên lặng lẽ đặt dưới hai chân, ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, chỉ thản nhiên nói: “Sao vậy? Ta bị các ngươi trói nên cảm thấy khó chịu, cử động một chút mà cũng không được sao?”

Gã áo đen nhìn chằm chằm Hạ Thiên một lát, Hạ Thiên cũng im lặng nhìn hắn, nàng nghiêng đầu sang một bên, khẽ nhắm mắt lại, bộ dáng như chuẩn bị ngủ.

Bởi vì bên trong mật thất vô cùng tối tăm và u ám, gã áo đen không thể nhìn thấy những mảnh ngọc mã não nhỏ li ti rơi xuống ở phía sau Hạ Thiên, hắn chỉ quan sát Hạ Thiên một lát, phát hiện nàng không có bất kỳ hành động nào, cũng không có khả năng chạy thoát khỏi nơi này, hắn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó đi ra khỏi mật thất.

Sau khi nhìn hắn rời đi, Hạ Thiên mới chậm rãi mở to mắt, nở ra một nụ cười lạnh, tiếp tục dùng mảnh vỡ nhỏ cắt dây thừng, từng chút từng chút một.

Rất nhanh thôi, chỉ một chút nữa là có thể thoát khỏi nơi này rồi.

Đến lúc đó. . . . . . Nàng nhất định sẽ khiến cho Hướng Linh Lung phải nhận sự trừng phạt mà nàng ta xứng đáng nhận được!

Tốt xấu gì, nàng cũng là người hiện đại, tốt xấu gì, nói không chừng nàng còn là tổ tiên của Hướng Linh Lung, vậy mà nàng ta lại dám đối xử với nàng như vậy.

Dám đối xử với nàng như vậy, không trả giá một chút thì coi sao được?

Hướng Linh Lung, ngươi cứ chờ mà xem, ta – Hạ Thiên. . . . . có thù không báo, sẽ không phải là người hiện đại!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện