“Thất ca, huynh bị thương sao?” Đang chạy, Tiểu Phàm đột nhiên cảm giác mặt mình dinh dính, lấy tay sờ thử thì thấy tất cả đều là máu, bé sợ hãi kêu lên: “Thất ca, huynh bị thương ở đâu, huynh có sao không, thất ca . . . .”

“Ta không sao, Tiểu Phàm, đệ đi trước đi. . . .” Ân Tử Dương nói, trên người hắn bị trọng thương, không thể đi nhanh được, rất dễ bị người ta đuổi theo, hắn không muốn liên lụy tới Tiểu Phàm.

“Không được, thất ca, tên kia sẽ mau đuổi tới đấy!” Tiểu Phàm dứt khoát kéo Ân Tử Dương bỏ chạy.

“Tiểu Phàm . . . khụ khụ . . .” Ân Tử Dương bị bé kéo như vậy, vết thương trên tay bị động, máu càng chảy dữ dội, sắc mặt Ân Tử Dương trở nên trắng bệch, cố nén ngụm máu sắp phun ra khỏi cổ họng, trên tay, trên người Tiểu Phàm đều dính máu của hắn.

“Thất ca, thất ca . . . .!” Rốt cuộc Tiểu Phàm cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng Nhậm Diệc chỉ dạy cho bé cách giết người thế nào chứ không dạy bé cách cứu người thế nào, bé chỉ có thể dùng hai tay che đi vết chém dài trên cánh tay của hắn, gắt gao ấn chặt: “Thất ca, làm sao bây giờ, huynh đừng có chảy máu nữa được không, thất ca. . . .”

Ân Tử Dương cười khổ, hắn cũng muốn máu ngừng chảy lắm chứ, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được, cũng không nhịn được nữa mà khụy một chân xuống đất.

Chết tiệt, sao hắn lại vô dụng như vậy . . . Nếu có tam ca ở đây thì huynh ấy sẽ không giống như hắn lúc này, đến ngay cả Tiểu Phàm mà cũng không bảo vệ được . . . . . Ân Tử Dương tự trách trong lòng.

Thấy gã áo đen kia đã vác đao lớn chạy tới, hắn tranh thủ đẩy Tiểu Phàm về phía trước: “Tiểu Phàm, đệ mau chạy đi! Mau lên! Nếu không sẽ không kịp nữa!”

“Thất ca!”

Trong lòng Tiểu Phàm vô cùng hối hận, tại sao muộn như vậy mà bé còn lôi thất ca ra ngoài? Nếu như bé không đến tìm thất ca thì bọn họ sẽ không bị đuổi giết như bây giờ!

“Đi mau đi!” Thấy Tiểu Phàm vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, ủy khuất nhìn mình, Ân Tử Dương không nhịn được mà quát to.

Gã áo đen kia đã đuổi tới, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Tiểu Phàm: “Dám đùa với ông nội mi! Quả thực là muốn chết mà!”

“Không được đả thương đệ ấy!” Cũng chẳng biết Ân Tử Dương lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên đứng bật dậy, chặn gã áo đen kia lại: “Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao phải giết ta và Tiểu Phàm?”

“Hừ, ta là ai sao? Xuống hỏi Diêm Vương đi!” Tên áo đen nhổ một ngụm nước bọt, quyết định giải quyết Ân Tử Dương phiền toái này trước, sau đó đuổi theo Tiểu Phàm, hắn đoán một đứa trẻ cũng chẳng chạy được bao xa.

Trên thực tế, Tiểu Phàm cũng không chạy nhanh, bé vừa chạy chưa được vài bước, lại bởi vì quá lo lắng cho Ân Tử Dương mà vấp phải cục đá, ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Phàm——!”

Lập tức, một giọng nói dồn dập vang lên, một giây sau đã thấy khuôn mặt của Hạ Thiên và Nhậm Diệc hiện ra trước mặt Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm bị Nhậm Diệc bế lên, thấy trên người bé đầy vết máu, Hạ Thiên và Nhậm Diệc sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì thì Tiểu Phàm lại ôm cổ Nhậm Diệc khóc nấc: “Sư phụ . . . ô . . . cứu thất ca . . . . mau cứu thất ca . . . . máu, huynh ấy chảy máu nhiều lắm . . . .”

Toàn thân Nhậm Diệc khẽ chấn động, cả người run rẩy: “Con nói là . . . . Tử Dương ?”

“Đằng kia kìa, chúng ta mau đi cứu thất ca, huhu . . . .”

Hạ Thiên vội vàng nhìn theo hướng tay của bé, quả nhiên đã trông thấy hai bóng người cách đó không xa, ánh đao chớp lóe, đôi bên đang giao đấu khốc liệt.

Nàng muốn bảo Nhậm Diệc mau tới giúp đỡ, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã thấy Nhậm Diệc đẩy Tiểu Phàm vào trong ngực nàng, sau đó xông về phía trước, tốc độ cực nhanh khiến nàng trợn mắt líu lưỡi.

“Tử Dương——!” Nhậm Diệc đuổi tới, trông thấy Ân Tử Dương yếu ớt loạng choạng như sắp té xuống đất, quần áo trên người đã nhuốm một màu đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, trông thấy Nhậm Diệc, hắn cũng chỉ yếu ớt nở nụ cười yên tâm, vô lực khẽ kêu một tiếng: “Nhậm đại ca . . . .”

Trong phút chốc, cuồng phong cuồn cuộn, sát khí nổi lên bốn phía, 19 năm qua, đây là lần đầu tiên sát ý cuồng bạo trong người Nhậm Diệc bùng nổ.

Sát khí phủ kín cả bầu trời, hắn giống như Tu La từ chín tầng địa ngục lên để lấy mạng người, ánh mắt hằn lên sự khát máu, toàn thân tràn ngập cuồng bạo, đôi mắt đỏ ngầu khiến cho người ta không khỏi rùng mình.

Ngay cả Ân Tử Dương cũng không nhịn được mà sợ hãi rụt cổ lại, nghĩ đến thường ngày, Nhậm đại ca hòa ái thân thiện, sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy . . . . .

“Tử Dương, Tử Dương!” Rốt cuộc Hạ Thiên và Tiểu Phàm đã chạy tới, trông thấy cả người Ân Tử Dương đều là máu khiến bọn họ lại càng hoảng sợ: “Trời ạ, sao ngươi lại bị thương nặng thế này!”

Ân Tử Dương vội vàng lắc đầu: “Các người đừng lo lắng . . . . Cái này, thoạt nhìn thì có vẻ rất nặng, nhưng thật ra, khụ khụ, chỉ là ngoại thương mà thôi . . . .”

“Ngoại thương cái đầu ngươi!” Hạ Thiên không nhịn được mà nói tục: “Ngươi cho rằng ngoại thương thì không quan trọng sao? Mất máu nhiều quá thì cũng sẽ chết đấy!”

“Thất ca. . .” Tiểu Phàm lau nước mắt: “Mẫu thân, cứu thất ca trước đã, mẫu thân . . .”

“Biết rồi, con đừng có khóc, vịn thất ca đứng dậy trước đã!” Hạ Thiên vừa đau lòng nhìn con trai bảo bối khóc, vừa lo lắng cho thương tích của Ân Tử Dương, dù tuổi của Ân Tử Dương vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã là một đại trượng phu, hôm nay hắn bị thương nặng như vậy, một cô gái như nàng và một đứa trẻ yếu ớt thì làm sao có thể kéo nổi Ân Tử Dương? Hạ Thiên đành phải nhìn về phía Nhậm Diệc để xin sự giúp đỡ, mà lúc này, Nhậm Diệc cũng đang đi về phía bọn họ, bờ môi mím chặt, phía sau lưng hắn đã không còn một bóng người.

“Tên kia đâu? Chạy rồi à?” Hạ Thiên căm hận nghiến răng, tên khốn kiếp, bọn họ vừa tới đây, thấy đánh không lại thì đã bỏ chạy rồi? Làm cho Tử Dương bị thương nặng như vậy mà còn bỏ chạy?

Nhậm Diệc không nhìn nàng, ánh mắt không hề chớp, khóa chặt trên người Ân Tử Dương, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Chết!”

“Chết? Chết rồi?” Nhanh như vậy sao? Tốc độ gì vậy? Hạ Thiên lại nhìn khắp nơi tìm kiếm, cũng không phát hiện ra thi thể của tên kia, không khỏi kỳ quái hỏi: “Sao không thấy xác của hắn ta?”

Nhậm Diệc hờ hững chỉ vào vết máu ở cách đó không xa, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, chỉ ôm lấy Ân Tử Dương, xoay người rời đi, Tiểu Phàm cũng theo sát bên cạnh hắn, không rời một bước.

Hạ Thiên nhìn vũng máu trên mặt đất, trên đó còn nổi lên vô số bọt khí, vô cùng đáng sợ, nàng đột nhiên rùng mình một cái, run rẩy nói: “Hóa, hóa thi phấn. . .”

Chết không toàn thây, Nhậm Diệc quả nhiên là ngoan độc!

Nhìn vũng máu kia, nàng cảm thấy toàn thân run rẩy sợ hãi, vội vã đuổi theo bọn họ: “Đợi ta với!”

***

“Thái y, Tử Dương thế nào rồi?”

Ân Tịch Ly nhíu chặt mày kiếm, đứng bên cạnh giường của Ân Tử Dương. Sau lưng hắn là một đám người, ai nấy đều lo lắng nhìn thái y.

Thái y băng bó vết thương cho Ân Tử Dương xong rồi mới chậm rãi vuốt râu nói: “Ly vương điện hạ, tam hoàng tử, mọi người hãy yên tâm, tuy thất hoàng tử bị thương nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới căn cốt, chỉ cần điều trị tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi.”

Nghe vậy, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Ân Tử Dương cười yếu ớt: “Ta đã nói là không có chuyện gì mà, mọi người đừng lo lắng quá.”

Nhìn bọn họ như vậy, tuy trong lòng hắn rất vui nhưng lại cảm thấy mình được nuông chiều quá mức, chỉ bị thương thôi mà đã khiến cho nhiều người lo lắng như vậy, hắn cảm thấy thật hổ thẹn.

“Thất ca, huhu, thật xin lỗi, đều tại đệ không tốt . . . .” Tiểu Phàm nhoài người lên giường, trong đôi mắt to tròn, nước mắt cứ thế chảy xuống: “Là đệ đã hại huynh. . . .”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại gặp chuyện?” Ân Dã Thần mở miệng, giọng nói lạnh lùng lại pha lẫn sự quan tâm.

“Đúng đó Tiểu Phàm, nói cho mẫu thân biết, đã trễ như thế mà sao con và Tử Dương lại ở nơi đó?” Hạ Thiên vừa an ủi Tiểu Phàm, vừa dịu dàng nói: “Bây giờ đã không sao rồi, mọi người đều ở đây cả, Tử Dương đã không có việc gì, con đừng khóc nữa.”

“Con. . . .” Tiểu Phàm hít hít mũi, ủy khuất nói: “Con đi tìm sư phụ. . . . nhưng lại không tìm được, vậy nên con đến tìm thất ca để gọi huynh ấy cùng đi tìm sư phụ, sau đó, sau đó lại gặp. . . .”

“Hồ đồ!” Ân Tịch Ly quát: “Đêm hôm khuya khoắt, một đứa bé như con mà chạy tới chỗ của Tử Dương thì còn ra thể thống gì! Nếu hôm nay không có Tử Dương ở bên cạnh con thì, con ——!”

Vừa nghĩ tới nếu đêm nay không có Tử Dương ở bên cạnh Tiểu Phàm. . . . nếu bé gặp phải tên thích khách kia, Tiểu Phàm sẽ —— hắn không thể nào tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào, càng không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Phàm thật sự bị thương, hắn sẽ như thế nào . . . .

Ân Tịch Ly quát khiến Tiểu Phàm càng thêm ủy khuất và áy náy, đầu nhỏ cúi gằm, nghẹn ngào khóc: “Thật xin lỗi, lần sau con nhất định sẽ không làm vậy nữa . . .”

Thấy Tiểu Phàm như vậy, Hạ Thiên cực kỳ đau lòng, nàng định nói gì đó nhưng nghĩ lại thì Tiểu Phàm quả thực là đã sai rồi, suýt chút nữa đã gây nên họa lớn, vậy nên nàng cũng không tiện mở miệng nói giúp bé.

Mà Ân Tịch Ly làm sao có thể không đau lòng? Đây chính là con của hắn! Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm đêm nay, hắn lại không nhịn được mà quát to hơn, nếu không phải tên đó đã bị Nhậm Diệc giết chết thì hắn tuyệt đối sẽ lùng sục ra tên đó rồi chém hắn ta thành 18 đoạn!

Dám động đến con của hắn, hắn tuyệt đối sẽ khiến tên đó phải trả một cái giá thật lớn!

“Khụ khụ, hoàng thúc, các người . . . . đừng nên trách Tiểu Phàm.” Ân Tử Dương cười cười: “Ta cũng không bị sao, Tiểu Phàm cũng chỉ vì lo lắng cho Nhậm đại ca thôi . . . .”

“Được rồi được rồi, bây giờ mọi người cũng đừng nói nữa, trước tiên hãy để cho Tử Dương nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Thiên đành phải đứng ra làm người hòa giải.

Mọi người thoáng nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, Ân Dã Thần thấp giọng nói: “Đệ cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tam ca nhất định sẽ tra ra là ai giở trò quỷ.”

“Vâng.” Ân Tử Dương cười: “Làm phiền tam ca rồi.”

Sau khi mọi người rời khỏi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Ân Tử Dương khẽ chuyển động cơ thể, lại thấy toàn thân vô cùng đau đớn, hắn không khỏi cắn răng trợn mắt, buồn bực nói thầm: “Đau chết mất . . . .”

“Đau ở đâu?” Một bàn tay thon dài đỡ dưới cánh tay của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn trở mình, trong giọng nói mang theo sự quan tâm nồng đậm.

“Hả? Nhậm đại ca, huynh còn chưa đi nghỉ sao?” Ân Tử Dương sững sờ, sau khi phát hiện là Nhậm Diệc thì lại nhẹ nhàng thở ra, mắt đẹp giương lên, khóe môi khẽ cong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện