“Ách. . . .không muốn, không muốn, ta vẫn còn trẻ.” Hạ Thiên bụm miệng, nàng biết rõ, Tam ca của Ân Tử Dương không phải là một người dễ chọc, nàng rất thức thời, co được giãn được, chuyện này nàng vẫn luôn hiểu rõ.
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một cái, sát ý ngưng đọng trong đôi mắt đang từ từ khuyếch trương: “Tên?”
Tên? Hắn đang hỏi tên nàng sao? Mắt to xoay tròn, hàng lông mày như cánh bướm khẽ giương lên, đôi mắt lóe sáng: “Tam ca, ta là Tiểu Ngư Nhi, Tiểu trong lớn nhỏ, Ngư Nhi là cá đang đùa giỡn giữa dòng sông.”
Hạ Thiên biết rõ nam nhân này không dễ chọc, thông minh như nàng làm sao có thể để cho hắn biết được tên thật của mình? Nàng đang muốn đuổi Tam ca của Ân Tử Dương đi, cho nên dứt khoát bịa ra một cái tên đưa cho hắn.
Ân Dã Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, con ngươi đen sắc bén giống như sóng nước mênh mông nhưng lại chẳng hề có một chút nào xao động: “Tiểu Ngư Nhi?” Mi tâm nhíu lại, giống như là cái tên này nghe không được thanh nhã lịch sự cho lắm: “Sau này, gọi ngươi là Linh Lung.”
Linh Lung, Linh Lung. . . . .Trong lòng hắn yên lặng nhớ kỹ, khóe môi mỏng cương nghị như được điêu khắc nhẹ nhàng nhếch lên, hé ra một nụ cười, con ngươi đen láy dường như cũng đang phát sáng, vài phần dịu dàng chậm rãi lan tỏa.
“Linh Lung. . . . .” Hạ Thiên giật giật khóe mắt, trong đôi mắt to xẹt qua một tia sáng kỳ dị, bả vai run lên lẩy bẩy, kéo dài giọng nói, giọng điệu vô cùng quái dị: “Không ~ muốn. . . . .”
Cái tên nghe quê mùa chết đi được, trước khi xuyên qua, nàng xem trong tiểu thuyết, đa phần nữ chính đều tên là Linh Lung, nàng lại đặc biệt thích một nhân vật gọi là “Túy Linh Lung” , cả ngày mở mắt nhắm mắt đều là Linh Lung, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn nôn.
Tất cả những biểu tình này đều rơi vào con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần, trong phút chốc, cuồng phong như dòng nước xoáy bắt đầu nổi lên, từng chút lại từng chút, cảm giác băng lãnh từ lòng bàn chân bắt đầu tản ra.
“Ngươi dám ghét bỏ nó sao?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, cảm giác rét lạnh thẩm thấu vào sâu đến tận bên trong.
“Khụ, làm sao có thể, tên hay như vậy, ta cao hứng còn không kịp nữa là.” Hạ Thiên cười cười, đôi mắt to tròn ngập tràn ánh sáng, nhưng phía sau lưng, nàng cũng đang ngấm ngầm tính kế.
Dù sao sau ngày hôm nay, nàng cũng không phải gặp lại cái người này nữa, hắn thích lấy tên nào thì nghe theo hắn đi, cái gì mà Linh Lung, cho dù hắn muốn gọi mình là “Phượng tỷ” cũng không sao cả. . .
Hàng mi đang nhíu chặt của Ân Dã Thần từ từ giãn ra: “Ừm, chúng ta hồi phủ thôi.”
Dứt lời, hắn vươn bàn tay thon dài trắng nõn, cầm lấy đôi bàn tay “Linh Lung” xinh xắn của Hạ Thiên, tay to nắm lấy tay nhỏ, hắn kỳ lạ phát hiện ra rằng, tay của nàng thật giống như người nàng, cũng nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy.
“Hồi. . .hồi phủ?” Nàng không nghe lầm chứ? Hắn muốn dẫn nàng hồi phủ sao? Hạ Thiên run sợ hồi lâu, không phải Ân Tử Dương đã nói Tam ca của hắn cực kỳ chán ghét nữ nhân, chỉ cần nữ nhân đến gần, hắn đã muốn giết người rồi hay sao? Bây giờ làm sao hắn lại chủ động nắm lấy tay nàng như vậy? Không, chuyện này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, hắn muốn dẫn mình về phủ?
“Haha. . . . .haha. . . . Tam ca, ngươi có nhầm lẫn gì không? Nhà của ta không phải ở trong phủ của ngươi nha. . . .”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một cái, sát ý ngưng đọng trong đôi mắt đang từ từ khuyếch trương: “Tên?”
Tên? Hắn đang hỏi tên nàng sao? Mắt to xoay tròn, hàng lông mày như cánh bướm khẽ giương lên, đôi mắt lóe sáng: “Tam ca, ta là Tiểu Ngư Nhi, Tiểu trong lớn nhỏ, Ngư Nhi là cá đang đùa giỡn giữa dòng sông.”
Hạ Thiên biết rõ nam nhân này không dễ chọc, thông minh như nàng làm sao có thể để cho hắn biết được tên thật của mình? Nàng đang muốn đuổi Tam ca của Ân Tử Dương đi, cho nên dứt khoát bịa ra một cái tên đưa cho hắn.
Ân Dã Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, con ngươi đen sắc bén giống như sóng nước mênh mông nhưng lại chẳng hề có một chút nào xao động: “Tiểu Ngư Nhi?” Mi tâm nhíu lại, giống như là cái tên này nghe không được thanh nhã lịch sự cho lắm: “Sau này, gọi ngươi là Linh Lung.”
Linh Lung, Linh Lung. . . . .Trong lòng hắn yên lặng nhớ kỹ, khóe môi mỏng cương nghị như được điêu khắc nhẹ nhàng nhếch lên, hé ra một nụ cười, con ngươi đen láy dường như cũng đang phát sáng, vài phần dịu dàng chậm rãi lan tỏa.
“Linh Lung. . . . .” Hạ Thiên giật giật khóe mắt, trong đôi mắt to xẹt qua một tia sáng kỳ dị, bả vai run lên lẩy bẩy, kéo dài giọng nói, giọng điệu vô cùng quái dị: “Không ~ muốn. . . . .”
Cái tên nghe quê mùa chết đi được, trước khi xuyên qua, nàng xem trong tiểu thuyết, đa phần nữ chính đều tên là Linh Lung, nàng lại đặc biệt thích một nhân vật gọi là “Túy Linh Lung” , cả ngày mở mắt nhắm mắt đều là Linh Lung, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn nôn.
Tất cả những biểu tình này đều rơi vào con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần, trong phút chốc, cuồng phong như dòng nước xoáy bắt đầu nổi lên, từng chút lại từng chút, cảm giác băng lãnh từ lòng bàn chân bắt đầu tản ra.
“Ngươi dám ghét bỏ nó sao?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, cảm giác rét lạnh thẩm thấu vào sâu đến tận bên trong.
“Khụ, làm sao có thể, tên hay như vậy, ta cao hứng còn không kịp nữa là.” Hạ Thiên cười cười, đôi mắt to tròn ngập tràn ánh sáng, nhưng phía sau lưng, nàng cũng đang ngấm ngầm tính kế.
Dù sao sau ngày hôm nay, nàng cũng không phải gặp lại cái người này nữa, hắn thích lấy tên nào thì nghe theo hắn đi, cái gì mà Linh Lung, cho dù hắn muốn gọi mình là “Phượng tỷ” cũng không sao cả. . .
Hàng mi đang nhíu chặt của Ân Dã Thần từ từ giãn ra: “Ừm, chúng ta hồi phủ thôi.”
Dứt lời, hắn vươn bàn tay thon dài trắng nõn, cầm lấy đôi bàn tay “Linh Lung” xinh xắn của Hạ Thiên, tay to nắm lấy tay nhỏ, hắn kỳ lạ phát hiện ra rằng, tay của nàng thật giống như người nàng, cũng nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy.
“Hồi. . .hồi phủ?” Nàng không nghe lầm chứ? Hắn muốn dẫn nàng hồi phủ sao? Hạ Thiên run sợ hồi lâu, không phải Ân Tử Dương đã nói Tam ca của hắn cực kỳ chán ghét nữ nhân, chỉ cần nữ nhân đến gần, hắn đã muốn giết người rồi hay sao? Bây giờ làm sao hắn lại chủ động nắm lấy tay nàng như vậy? Không, chuyện này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, hắn muốn dẫn mình về phủ?
“Haha. . . . .haha. . . . Tam ca, ngươi có nhầm lẫn gì không? Nhà của ta không phải ở trong phủ của ngươi nha. . . .”
Danh sách chương