“Ngươi. . . . .” Khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly biến sắc, trong chớp mắt cuồng phong tích tụ: “Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã?”

Căm tức, phẫn nộ, lửa giận ngút trời!

Nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cát bụi mịt mù, cuồng phong bão táp lan tràn, trong lòng Hạ Thiên cảm thấy hối hận, ngàn lần không nên, vạn lần không nên ở trên địa bàn của người khác mà nói xấu người đó nha. . . . . .

“Đại, đại thúc, cái kia. . .cái kia. . .ta nói đại thúc anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tướng mạo giống như Phan An, so với Đường Bá Hổ còn đẹp hơn. . . .” Hạ Thiên mặt không đỏ, thở không gấp, bô bô một tràng nịnh hót.

“Đường Bá Hổ?” Mạc quản gia chau mày: “Phan An? Hai người này là ai?”

“Khụ, bọn họ. . . .bọn họ là thần tiên anh tuấn trên trời. . . . cho nên, đại thúc, ngươi ở trong lòng ta, so với Phan An còn đẹp hơn, so với Đường Bá Hổ còn tốt hơn, làm sao có thể là một lão già cặn bã được?”

Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, sung sướng tán thưởng.

“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn âm trầm đến đáng sợ: “Đừng ở trước mặt bổn vương khoe khoang mồm mép, Mạc quản gia, còn không mau lên, đem nha đầu kia dẫn đi dạy dỗ cho thật tốt!”

“Dạ, Vương gia, nhưng mà, trong vương phủ của chúng ta không thiếu nha hoàn, không biết Vương gia muốn để cho nàng làm cái chuyện vô tích sự gì?”

“Ừm. . . .” Đôi mắt đen như mực lóe lên tia sáng kỳ quái, hắn trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Để cho nàng hầu hạ bổn vương, thôi, nha đầu kia cứ để cho bổn vương tự mình dạy dỗ.”

Khi nghe những lời này, Hạ Thiên cảm giác trên người Ân Tịch Ly lộ ra một cỗ tà ác âm hiểm, nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, xem ra là nàng đã thật sự tiến vào hang sói rồi.

Không! Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được! Nói là nói làm nha hoàn ở đây, nhưng trời mới biết, tên đại thúc hỗn đản này có thể nhân cơ hội mà khi dễ nàng hay không? Biết đâu hắn thay đổi phương thức để chỉnh nàng? Nghĩ vậy, Hạ Thiên càng kiên định, quyết tâm muốn chạy, đôi mắt sáng rực như vì sao chớp chớp, nàng cố làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, sau đó ủy khuất mím môi: “Đại thúc, mọi việc nên thương lượng một chút có được không? Người ta còn có công việc phải làm, còn phải bán thuốc, còn phải phụng dưỡng, trên có mẹ già bảy tám chục tuổi, dưới có con nhỏ một tuổi còn đang chờ bú sữa. . . . .”

“Được rồi, ngươi đừng nói thêm gì nữa!” Ân Tịch Ly vung bàn tay to lên, giọng nói âm lãnh cường thế theo môi mỏng phun ra, hắn lạnh lùng nói: “Chuyện bổn vương muốn làm, người nào cũng không thể ngăn cản!”

Mẹ nó! Bạo quân! Quả thật là không thể nói lý mà! Hạ Thiên tức giận trợn trắng mắt, đúng là không biết phải làm sao, nghĩ đến vận mệnh của chính mình sau này bị người ta khi dễ, nàng liền có một cỗ xúc động muốn khóc.

Được rồi, đưa đầu ra thì mất đầu, rụt đầu vào thì cũng bị chém, nàng nhịn: “Đại thúc, này, cho dù tới đây, ta cũng phải trở về khách điếm để thu dọn hành lý một phen, đồ đạc của ta vẫn còn ở nơi đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện