Giọng nói của hắn vẫn cô lãnh, trước sau như một, nhưng nếu chú ý nghe kỹ thì vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nghiến răng nghiến lợi, có thể khiến
cho Ân Dã Thần – kẻ lãnh khốc nhất trong hoàng cung trở nên như vậy, Ân
Tịch Ly không khỏi cảm thấy có chút bội phục Hạ Thiên.
“Nếu đã như vậy, nàng, ngươi hãy. . . .” Mang đi đi.
Vẫn chưa kịp nói xong, ba chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly: “Đại thúc, nếu ngươi dám đem ta giao cho hắn thì ngươi đừng trách ta đem chuyện “Đại Lực Kim Cương hoàn” nói ra.”
Hạ Thiên cương quyết bằng mọi giá, nàng biết rõ tam ca của Ân Tử Dương không phải là người dễ chọc, nàng chỉ có thể tìm đường mà rút lui, lần này lại ở Ly vương phủ mắt to trừng mắt nhỏ cùng với Vương gia, cũng không thể nào để rơi vào tay của Ân Dã Thần được, nàng cảm thấy hắn so với Vương gia đại thúc còn nguy hiểm hơn nhiều.
Hạ Thiên không biết, cái quyết định mà nàng tự cho là cực kỳ thông minh này lại khiến cho cuộc sống sau này của nàng gặp nhiều thống khổ, đương nhiên, đấy là chuyện sau này.
Nghe thấy năm chữ “Đại Lực Kim Cương hoàn”, Ân Tịch Ly giống như là giẫm phải đống thuốc nổ, trong nháy mắt hắn xù lông: “Ngươi còn dám nói. . . .”
Nàng còn dám nói ra chuyện này! Thuốc, Tráng, Dương! Đây là cái chuyện khiến hắn phát điên và cảm thấy thống hận nhất cuộc đời này, vậy mà nàng còn dám nói ra!
“Ách. . . .” Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, da đầu hơi run lên, tại sao nàng lại cảm thấy, mặc kệ là đại thúc hay là Ân Dã Thần, hai người bọn họ đều nguy hiểm như nhau? Ân Tịch Ly vuốt chòm râu dưới cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, tuy đang nhìn Hạ Thiên, nhưng lại nói chuyện với Ân Dã Thần: “Dã Thần, ta và nha đầu kia còn có chút “chuyện quan trọng” cần xử lý, chờ ta xử lý xong cái “chuyện quan trọng” này, hoàng thúc sẽ tự tay đem nha đầu này đến phủ của ngươi, được không?”
Lúc hắn nói những lời này, âm thanh giống như là đang nặn từ trong kẽ răng đi ra, khiến trong lòng của Hạ Thiên trở nên chấn động, nàng run rẩy. . . run rẩy a. . .
Ở trong cung, Ân Tịch Ly nổi tiếng là một vị Vương gia nhàn hạ, không có thực quyền, nhưng lời nói của hắn lại rất có trọng lượng, bởi vì hắn là tiểu Vương gia mà Vũ Trinh Thái hậu thích nhất, vậy nên lời nói của hắn, đến cả hoàng đế cũng không dám khinh thường, cũng bởi vì hắn là một vị Vương gia nhàn rỗi không có thực quyền cho nên đến bây giờ vẫn ung dung tự tại.
Nhưng mà, cái nữ nhân này, hắn nhất định phải mang đi. Trong đôi mắt đen như mực của Ân Dã Thần có chút do dự.
“Cái này. . . .Tam ca, ta cảm thấy ta có chút nhớ Tử Dương, không bằng. . . không bằng ngươi dẫn ta đi đi. . . . .” Hạ Thiên cười cười gãi đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình trông có vẻ ngây thơ, ngu ngốc.
Hiện giờ trong lòng nàng, chỉ số uy hiếp của đại thúc đã nhanh chót vọt lên, vượt qua cả Ân Dã Thần, nàng cực kỳ cẩn thận, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mọi người đều nói con chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, xem cái bộ dáng này của đại thúc giống như chỉ hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống, trong lòng Hạ Thiên không ngừng run rẩy, run rẩy a. . . .
Ân Dã Thần chưa từng nhìn nàng, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại trên người đại thúc, con ngươi đảo tròn, lóe ra một tia sáng khó hiểu, trầm mặc rất lâu, sau đó, hắn đột nhiên xoay người, giọng nói lạnh nhạt, không mặn không nhạt: “Ta về nhà chờ hoàng thúc.”
Nói xong, hắn nhấc chân cất bước, chậm rãi rời đi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, hắn. . . .cứ như vậy mà rời đi sao?
Cứ như vậy mà rời đi sao?
“Nếu đã như vậy, nàng, ngươi hãy. . . .” Mang đi đi.
Vẫn chưa kịp nói xong, ba chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly: “Đại thúc, nếu ngươi dám đem ta giao cho hắn thì ngươi đừng trách ta đem chuyện “Đại Lực Kim Cương hoàn” nói ra.”
Hạ Thiên cương quyết bằng mọi giá, nàng biết rõ tam ca của Ân Tử Dương không phải là người dễ chọc, nàng chỉ có thể tìm đường mà rút lui, lần này lại ở Ly vương phủ mắt to trừng mắt nhỏ cùng với Vương gia, cũng không thể nào để rơi vào tay của Ân Dã Thần được, nàng cảm thấy hắn so với Vương gia đại thúc còn nguy hiểm hơn nhiều.
Hạ Thiên không biết, cái quyết định mà nàng tự cho là cực kỳ thông minh này lại khiến cho cuộc sống sau này của nàng gặp nhiều thống khổ, đương nhiên, đấy là chuyện sau này.
Nghe thấy năm chữ “Đại Lực Kim Cương hoàn”, Ân Tịch Ly giống như là giẫm phải đống thuốc nổ, trong nháy mắt hắn xù lông: “Ngươi còn dám nói. . . .”
Nàng còn dám nói ra chuyện này! Thuốc, Tráng, Dương! Đây là cái chuyện khiến hắn phát điên và cảm thấy thống hận nhất cuộc đời này, vậy mà nàng còn dám nói ra!
“Ách. . . .” Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, da đầu hơi run lên, tại sao nàng lại cảm thấy, mặc kệ là đại thúc hay là Ân Dã Thần, hai người bọn họ đều nguy hiểm như nhau? Ân Tịch Ly vuốt chòm râu dưới cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, tuy đang nhìn Hạ Thiên, nhưng lại nói chuyện với Ân Dã Thần: “Dã Thần, ta và nha đầu kia còn có chút “chuyện quan trọng” cần xử lý, chờ ta xử lý xong cái “chuyện quan trọng” này, hoàng thúc sẽ tự tay đem nha đầu này đến phủ của ngươi, được không?”
Lúc hắn nói những lời này, âm thanh giống như là đang nặn từ trong kẽ răng đi ra, khiến trong lòng của Hạ Thiên trở nên chấn động, nàng run rẩy. . . run rẩy a. . .
Ở trong cung, Ân Tịch Ly nổi tiếng là một vị Vương gia nhàn hạ, không có thực quyền, nhưng lời nói của hắn lại rất có trọng lượng, bởi vì hắn là tiểu Vương gia mà Vũ Trinh Thái hậu thích nhất, vậy nên lời nói của hắn, đến cả hoàng đế cũng không dám khinh thường, cũng bởi vì hắn là một vị Vương gia nhàn rỗi không có thực quyền cho nên đến bây giờ vẫn ung dung tự tại.
Nhưng mà, cái nữ nhân này, hắn nhất định phải mang đi. Trong đôi mắt đen như mực của Ân Dã Thần có chút do dự.
“Cái này. . . .Tam ca, ta cảm thấy ta có chút nhớ Tử Dương, không bằng. . . không bằng ngươi dẫn ta đi đi. . . . .” Hạ Thiên cười cười gãi đầu, cố gắng khiến cho bản thân mình trông có vẻ ngây thơ, ngu ngốc.
Hiện giờ trong lòng nàng, chỉ số uy hiếp của đại thúc đã nhanh chót vọt lên, vượt qua cả Ân Dã Thần, nàng cực kỳ cẩn thận, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mọi người đều nói con chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, xem cái bộ dáng này của đại thúc giống như chỉ hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống, trong lòng Hạ Thiên không ngừng run rẩy, run rẩy a. . . .
Ân Dã Thần chưa từng nhìn nàng, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại trên người đại thúc, con ngươi đảo tròn, lóe ra một tia sáng khó hiểu, trầm mặc rất lâu, sau đó, hắn đột nhiên xoay người, giọng nói lạnh nhạt, không mặn không nhạt: “Ta về nhà chờ hoàng thúc.”
Nói xong, hắn nhấc chân cất bước, chậm rãi rời đi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, hắn. . . .cứ như vậy mà rời đi sao?
Cứ như vậy mà rời đi sao?
Danh sách chương