“. . . . . . .” Con ngươi đen sâu thẳm lập tức bắn về phía nàng, cao quý và an tĩnh nhưng lại có một loại khí chất khiến cho người khác không thể nào kháng cự.
“Ha ha, ha ha, đại thúc, ngươi cứ xem như ta chưa nói gì, cứ xem như ta chưa nói gì. . . . .” Hạ Thiên là một người thông minh, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể thấy được sự bất mãn hiện lên trong đôi mắt của hắn, con chó cấp bách cũng sẽ nhảy tường, nếu lỡ chọc giận hắn, hắn giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu ở lại chỗ này thì cũng không được, chẳng lẽ lại phải đi thuê một gian phòng khác sao? Khóe miệng của Hạ Thiên co rút một phen, ở một đêm mà lại mất đến hai lượng bạc, nàng hiện tại còn không nuôi nổi chính mình, nào dám xa xỉ cơ chứ?
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, nàng vẫn lựa chọn rời khỏi cái con người nguy hiểm này, vì thế, nàng nặng nề chụp lấy bao lớn bao nhỏ, nhìn hắn nói: “Đại thúc, ngươi bị thương, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi, hy vọng ngươi sẽ sớm bình phục!”
Nói xong, nàng vung tà váy, hùng hùng hổ hổ tiến về phía cửa.
“Quay lại!” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn cũng giống như con người của hắn, thần bí và thâm sâu.
“Không cần đâu đại thúc, ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi!” Có quỷ mới quay lại, đến lúc đó chỉ sợ là nàng chết như thế nào cũng không biết đâu.
“Ta nói, quay lại!” Hắn lặp lại lần nữa, một thanh chủy thủ sắc lạnh bay vụt qua đầu nàng, cắm thật sâu vào cánh cửa.
Cao. . . . . .cao thủ. . . . . . .
Hạ Thiên lập tức dừng bước, không dám tiến về phía trước nửa phân, ngoan ngoãn quay trở về: “Đại thúc, ngươi đừng kích động, ta quay lại là được. . . . .Khụ, ta biết ngươi lớn tuổi, sợ nhất là cô đơn, ngươi yên tâm, ta sẽ ở với ngươi, không để cho ngươi một mình cô độc. . . . . .”
“Ha ha, ha ha, đại thúc, ngươi cứ xem như ta chưa nói gì, cứ xem như ta chưa nói gì. . . . .” Hạ Thiên là một người thông minh, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể thấy được sự bất mãn hiện lên trong đôi mắt của hắn, con chó cấp bách cũng sẽ nhảy tường, nếu lỡ chọc giận hắn, hắn giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu ở lại chỗ này thì cũng không được, chẳng lẽ lại phải đi thuê một gian phòng khác sao? Khóe miệng của Hạ Thiên co rút một phen, ở một đêm mà lại mất đến hai lượng bạc, nàng hiện tại còn không nuôi nổi chính mình, nào dám xa xỉ cơ chứ?
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, nàng vẫn lựa chọn rời khỏi cái con người nguy hiểm này, vì thế, nàng nặng nề chụp lấy bao lớn bao nhỏ, nhìn hắn nói: “Đại thúc, ngươi bị thương, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi, hy vọng ngươi sẽ sớm bình phục!”
Nói xong, nàng vung tà váy, hùng hùng hổ hổ tiến về phía cửa.
“Quay lại!” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn cũng giống như con người của hắn, thần bí và thâm sâu.
“Không cần đâu đại thúc, ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi!” Có quỷ mới quay lại, đến lúc đó chỉ sợ là nàng chết như thế nào cũng không biết đâu.
“Ta nói, quay lại!” Hắn lặp lại lần nữa, một thanh chủy thủ sắc lạnh bay vụt qua đầu nàng, cắm thật sâu vào cánh cửa.
Cao. . . . . .cao thủ. . . . . . .
Hạ Thiên lập tức dừng bước, không dám tiến về phía trước nửa phân, ngoan ngoãn quay trở về: “Đại thúc, ngươi đừng kích động, ta quay lại là được. . . . .Khụ, ta biết ngươi lớn tuổi, sợ nhất là cô đơn, ngươi yên tâm, ta sẽ ở với ngươi, không để cho ngươi một mình cô độc. . . . . .”
Danh sách chương