Bên trong Tây Sương
viện, Mạc quản gia đang sai hai nha hoàn dọn dẹp lại vài thứ, hôm nay
Vương gia đã đặc biệt dặn dò, nói thân thể của Hạ cô nương không được
khỏe, bảo hắn gọi mấy nha hoàn tới hầu hạ nàng, nhưng nói nửa chừng, lại cảm thấy Hạ Thiên vốn vào trong phủ làm nha hoàn là để cho mình giáo
huấn, sao có thể để cho nha hoàn khác tới hầu hạ được, vì thế đành phải
cho mấy nha hoàn khác tiếp nhận công việc của Hạ Thiên, để cho nàng được nghỉ ngơi vài ngày.
Mạc quản gia thấy Vương gia nhà mình để tâm tới Hạ Thiên như vậy, trong lòng cũng có chút tâm tư, Vương gia giao phó cho hắn phải hoàn thành mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ, lúc những nha hoàn kia đang làm việc, hắn vẫn đặc biệt dặn dò các nàng làm nhẹ nhàng một chút, đừng để ồn ào đến chỗ Hạ Thiên, hắn là một quản gia tận tụy và cẩn thận biết bao nhiêu.
“Mạc quản gia. . . . Aizz, Mạc quản gia. . . .”
Phía sau cổng vòm đột nhiên ló ra một cái đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc quản gia, Mạc quản gia ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy một cô nương che mặt đang đứng ở phía sau cửa ngoắc tay với hắn.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, lập tức nhận ra bóng dáng ấy là Hạ Thiên, vì thế, hắn xoa xoa bàn tay, vọt lên phía trước: “Hạ cô nương tìm lão nô có việc gì sao?”
“Có, đương nhiên là có rồi!” Hạ Thiên thần thần bí bí nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai nghe lén, lúc này nàng mới nâng một góc khăn che mặt lên, thấp giọng hỏi: “Mạc quản gia, đại. . .Ách, Vương gia đâu?”
“Hạ cô nương tìm Vương gia sao? Vương gia đã vào triều rồi!” Mạc quản gia trả lời, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, trước khi Vương gia vào triều đã có nói với hắn, nếu Hạ cô nương tỉnh lại, nhất định sẽ chạy tới hỏi Vương gia đâu, quả nhiên Vương gia dự liệu như thần, Mạc quản gia ở trong lòng cảm thấy bội phục.
“A. . .vào triều à?” Tốt tốt tốt, vắng mặt là tốt nhất, trong đôi mắt của Hạ Thiên xẹt qua một tia sáng tinh ranh: “Này, Mạc quản gia, khi nào thì Vương gia trở về?”
Mạc quản gia càng thêm kinh ngạc, vấn đề này Vương gia cũng đã nói qua, hắn nói Hạ cô nương nhất định sẽ hỏi như vậy, không ngờ đến cái này mà Vương gia cũng biết trước được. . . . .
Hắn kinh ngạc, có chút sững sờ, đem những lời Vương gia đã dặn mình lúc trước trả lời nàng: “Có thể đến chạng vạng tối Vương gia mới hồi phủ, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
“Vậy sao. . . .” Đôi mắt của Hạ Thiên vui sướng nheo tít lại, vậy sao, như vậy rất tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại! Tránh cho nàng đang chỉnh người nửa chừng lại bị hắn cắt ngang, đến lúc đấy có hắn ở đây, nếu như mình muốn khi dễ vợ của hắn, e rằng phải càng thêm cẩn thận rồi.
Ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn Mạc quản gia, nở ra một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, chói mắt như những ngôi sao trên bầu trời, đến cả Mạc quản gia cũng không nhịn được mà thất thần ngây ngốc, cảm thấy trên người nàng có một loại sức quyến rũ đặc biệt, tuy bộ dáng không phải đẹp giống như thiên tiên động lòng người, nhưng loại sức quyến rũ này lại giống như một loại ngọc quý, cần phải dụng tâm tìm hiểu mới có thể phát hiện ra vẻ đẹp của nó.
“Ha ha. . . .Mạc quản gia, hôm nay ta muốn xin nghỉ.”
Mạc quản gia thấy Vương gia nhà mình để tâm tới Hạ Thiên như vậy, trong lòng cũng có chút tâm tư, Vương gia giao phó cho hắn phải hoàn thành mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ, lúc những nha hoàn kia đang làm việc, hắn vẫn đặc biệt dặn dò các nàng làm nhẹ nhàng một chút, đừng để ồn ào đến chỗ Hạ Thiên, hắn là một quản gia tận tụy và cẩn thận biết bao nhiêu.
“Mạc quản gia. . . . Aizz, Mạc quản gia. . . .”
Phía sau cổng vòm đột nhiên ló ra một cái đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc quản gia, Mạc quản gia ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy một cô nương che mặt đang đứng ở phía sau cửa ngoắc tay với hắn.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, lập tức nhận ra bóng dáng ấy là Hạ Thiên, vì thế, hắn xoa xoa bàn tay, vọt lên phía trước: “Hạ cô nương tìm lão nô có việc gì sao?”
“Có, đương nhiên là có rồi!” Hạ Thiên thần thần bí bí nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai nghe lén, lúc này nàng mới nâng một góc khăn che mặt lên, thấp giọng hỏi: “Mạc quản gia, đại. . .Ách, Vương gia đâu?”
“Hạ cô nương tìm Vương gia sao? Vương gia đã vào triều rồi!” Mạc quản gia trả lời, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, trước khi Vương gia vào triều đã có nói với hắn, nếu Hạ cô nương tỉnh lại, nhất định sẽ chạy tới hỏi Vương gia đâu, quả nhiên Vương gia dự liệu như thần, Mạc quản gia ở trong lòng cảm thấy bội phục.
“A. . .vào triều à?” Tốt tốt tốt, vắng mặt là tốt nhất, trong đôi mắt của Hạ Thiên xẹt qua một tia sáng tinh ranh: “Này, Mạc quản gia, khi nào thì Vương gia trở về?”
Mạc quản gia càng thêm kinh ngạc, vấn đề này Vương gia cũng đã nói qua, hắn nói Hạ cô nương nhất định sẽ hỏi như vậy, không ngờ đến cái này mà Vương gia cũng biết trước được. . . . .
Hắn kinh ngạc, có chút sững sờ, đem những lời Vương gia đã dặn mình lúc trước trả lời nàng: “Có thể đến chạng vạng tối Vương gia mới hồi phủ, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
“Vậy sao. . . .” Đôi mắt của Hạ Thiên vui sướng nheo tít lại, vậy sao, như vậy rất tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại! Tránh cho nàng đang chỉnh người nửa chừng lại bị hắn cắt ngang, đến lúc đấy có hắn ở đây, nếu như mình muốn khi dễ vợ của hắn, e rằng phải càng thêm cẩn thận rồi.
Ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn Mạc quản gia, nở ra một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, chói mắt như những ngôi sao trên bầu trời, đến cả Mạc quản gia cũng không nhịn được mà thất thần ngây ngốc, cảm thấy trên người nàng có một loại sức quyến rũ đặc biệt, tuy bộ dáng không phải đẹp giống như thiên tiên động lòng người, nhưng loại sức quyến rũ này lại giống như một loại ngọc quý, cần phải dụng tâm tìm hiểu mới có thể phát hiện ra vẻ đẹp của nó.
“Ha ha. . . .Mạc quản gia, hôm nay ta muốn xin nghỉ.”
Danh sách chương