Hạ Thiên bị hắn nhìn có chút chột dạ, vội vàng cười ha ha: “Khụ, gì vậy, không phải là đại thúc đã vào trong cung bàn chuyện quốc gia đại sự với hoàng thượng rồi hay sao? Không phải đã nói là sẽ trở về muộn à? Làm sao có thể. . . . .”

Làm sao có thể xuất hiện ở đây sớm như vậy? Mà trông dáng vẻ của hắn lại giống như là đã biết chuyện nàng bỏ thuốc vào trong chén trà của Liên Tĩnh? Làm sao bây giờ? Đại thúc sẽ không trách tội nàng chứ?

Mặc dù nàng không sợ hắn. . . . .nhưng dẫu sao bây giờ thế lực của người ta tạm thời vẫn lớn hơn nàng, nếu hắn thật sự muốn chỉnh người thì cho dù nàng có mười cái mạng cũng không đủ để cho hắn chơi đùa.

Có câu nói “Không sợ bị người ta đùa giỡn, chỉ sợ bị đùa giỡn đến mất mạng, không thể trở về. . . .”

Vương gia đại thúc thờ ơ liếc nhìn nàng: “Nếu bổn vương không nói như vậy thì người có dám thừa dịp bổn vương không có ở đây mà hạ độc Liên Tĩnh không?”

Hạ Thiên sờ sờ mũi, nở nụ cười gượng gạo, dè đặt nhìn chằm chằm vào ánh mắt hờ hững của Ân Tịch Ly: “Nói vậy, ngươi cũng đã biết hết rồi à?”

Thật sự là đã biết rồi sao? Nhưng mà, nếu hắn đã biết thì tại sao vẫn chưa thấy hắn trách cứ nàng? Người nàng hại chính là vợ của hắn nha!

Vậy mà, Vương gia đại thúc chẳng những không hề có một lời trách móc, bộ dạng vẫn giống như là “chuyện không liên quan tới ta”, Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu, đầu óc của đại thúc chắc chắn là không có vấn đề gì đấy chứ? Vợ của mình bị người khác khi dễ mà vẻ mặt của hắn vẫn giống như là không có chuyện gì xảy ra.

“E hèm. . .bổn vương thật sự rất muốn biết ngươi hạ độc gì nha?” Ân Tịch Ly hỏi.

Hắn không ngăn cản Hạ Thiên báo thù, để cho nàng tự mình đi chỉnh Liên Tĩnh, bởi vì hắn tin tưởng nàng là một người thiện lương, hẳn sẽ không ra tay độc ác, nhưng vừa rồi nhìn thấy nàng cười gian trá như vậy, vẻ mặt lại như tiểu nhân đắc chí, hắn cảm thấy có chút hoài nghi, nàng thật sự thiện lương sao? Chắc chắn sẽ không ra tay độc ác sao?

Liên Tĩnh là nhi nữ của Binh Bộ thượng thư, thế lực không nhỏ, nếu như không cẩn thận hại chết người, hậu quả không phải là dễ dàng gánh vác, vì thế, hắn rất lo lắng muốn biết nàng hạ loại độc gì, có liên quan tới mạng người hay không.

Hạ Thiên cười hắc hắc, Vương gia đại thúc vậy mà lại không so đo chuyện nàng chỉnh Liên Tĩnh, nàng cũng không lấp liếm cái gì, thậm chí ở trong lòng còn thay đổi cái nhìn về hắn không ít, xem ra hắn không phải là người vẽ đường cho huơu chạy, nàng không giấu giếm, bước đến trước mặt Ân Tịch Ly, thần thần bí bí nói: “Ta á, ta đã cho thêm một chút thuốc, lại còn thêm một chút đậu cháy. . . .”

“Thuốc gì?” Hạ Thiên đến rất gần, Ân Tịch Ly có thể nghe thấy hương thơm của xử nữ ở trên người nàng, khiến cho hắn không nhịn được mà tiến đến gần thêm chút nữa, hít vào một hơi thật sâu, dịu dàng hỏi.

“Hắc hắc. . . .chính là một loại thuốc có thể khiến cho người ta toàn thân vô lực, đau nhức giống như là bị gai nhím đâm phải. . . .” Nàng cực kỳ vô tội, cực kỳ thiện lương nói.

“Thuốc này không làm chết người đó chứ?” Hắn có chút lo lắng hỏi, mặc dù nàng trả lời nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng hắn có cảm giác sự thống khổ ở trong đó nhất định không phải dễ dàng chịu đựng được, lại còn có đậu cháy. . . .Xem ra lần này Liên Tĩnh phải bò vào nhà xí không chỉ một hai ngày rồi.

“Chết người?” Hạ Thiên trợn to mắt, cực kỳ vô tội chớp chớp mấy cái: “Đại thúc, ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện