Hạ Thiên phục hồi tinh thần, lại “oa” lên một tiếng, khóc to.

“Oa. . . . .Huhu. . . .Đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, ngươi dám sờ mông của ta, đến ba mẹ ta còn chưa sờ qua. . . . .”

“. . . . .” Bàn tay của Ân Tịch Ly đang định xoa nhẹ mông nàng, lại đột nhiên ngừng lại giữa không trung.

“Huhu. . . .ngươi sờ soạng còn chưa tính, lại còn sờ hơn mười cái. . . . .”

“. . . . .” Nửa thân trên của Ân Tịch Ly hoàn toàn hóa đá.

“Huhu. . . .ngươi sờ hơn mười cái, ngươi nói ta làm sao mà nhìn mặt người khác. . . .Ta còn chưa có bạn trai, còn chưa có nụ hôn đầu, còn chưa được ôm soái ca, còn chưa được ăn đậu hũ của người khác, lại bị ngươi chiếm tiện nghi trước rồi, huhu. . . .”

“. . . . .” Nửa thân dưới của Ân Tịch Ly cũng bắt đầu hóa đá rồi.

“Huhu. . . . .sao ngươi có thể làm như vậy? Đoạt mất nụ hôn đầu tiên của ta, lại còn đoạt mất kinh nghiệm lần đầu tiên sờ mông của ta, tất cả những lần đầu tiên của ta đều bị ngươi cướp đi, ngươi bảo sau này ta phải làm thế nào để tìm bạn trai? Phải làm thế nào để tìm phiếu cơm dài hạn bây giờ? . . . . .Huhu. . . . . .”

“. . . . .” Tốt rồi, lần này thì toàn thân của Ân Tịch Ly đều hóa đá rồi.

Nghe xem nàng đang nói cái gì kia? Tìm bạn trai? Tìm phiếu cơm. . . .dài hạn? Hắn không hiểu phiếu cơm dài hạn có nghĩa là gì, nhưng Vương gia đại thúc của chúng ta cũng là một nhân tài có chỉ số IQ cao, đối với hai chữ “bạn trai”, hắn vẫn có chút nghi ngờ, mà khi hai cái chữ đó lại xuất hiện trong câu nói này, ngay lập tức, Vương gia đại thúc không còn thắc mắc, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ nha đầu kia nói hai chữ “bạn trai” là có ý gì!

Nàng vậy mà lại dám ở trước mặt của hắn nói muốn đi tìm nam nhân khác? Trong lòng của Vương gia đại thúc bỗng chốc nhen nhóm một ngọn lửa, rất nhanh liền bùng lên, trong nháy mắt đã bốc cháy hừng hực.

Hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ biết là khi nghe thấy nàng nói muốn đi tìm nam nhân khác, hắn rất tức giận, cực kỳ tức giận!

“Huhu. . . .” Hạ Thiên mặc kệ hắn tức giận như thế nào, nàng chỉ biết trong lòng mình đang vô cùng ủy khuất, cực kỳ ủy khuất, cho nên vẫn tiếp tục khóc.

Vốn dĩ lửa giận trong lòng Ân Tịch Ly đang tăng vọt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất như vậy của Hạ Thiên, hắn nhất thời không phát cáu được nữa, tay chân bỗng trở nên luống cuống: “Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc, ta không đánh nữa là được.”

“Oa huhu. . . . .” Hạ Thiên không để ý tới hắn, nàng đau khổ lau nước mắt.

“Đừng khóc nữa. . . . .”

“Huhu. . . . .”

“Không đánh nữa.”

“Huhu. . . . .”

“. . . . .” Vẻ mặt của đại thúc bất đắc dĩ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai bàn tay của mình, cảm thấy có chút hối hận, tại sao mình lại kích động như vậy?

Nữ tử là để yêu thương, không phải là để đánh a. . . . .

Trong lúc hối hận, Ân Tịch Ly không phát hiện ra, tiếng khóc của Hạ Thiên đột nhiên tạm ngừng, mắt to híp lại thành một đường chỉ, đang lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn.

Ừm, quả nhiên nha, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, nam nhân đều sợ nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ nha, xem ra nàng phải lợi dụng cái ưu thế này thật tốt, để xem sau này hắn còn dám tiếp tục khi dễ nàng nữa hay không?

Hạ Thiên đắc ý tính toán ở trong lòng, vì chính mình mà cảm thấy tuổi xuân thật bao la, sáng sủa vô tận! Quả nhiên, quyền lợi riêng của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện