Giờ phút này, phía
trên đài có hai người đang đấu thơ, một người mặt mũi thanh tú, trong
tay cầm một cây quạt mỏng, thỉnh thoảng lại phe phẩy vài cái, người còn
lại mặc một bộ xiêm y màu trắng, dáng vẻ phiêu dật, vô cùng tuấn nhã,
khiến cho người ta nhìn vào đều nghĩ đây hẳn một vị thư sinh hào hoa
phong nhã.
Hai người đều là bậc thi sĩ tài trí hơn người, những câu thơ vừa ra khỏi miệng đều trở nên mạch lạc suôn sẻ, khiến cho Hạ Thiên phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ bụng, chả trách văn thơ cổ đại có thể lưu truyền đến ngàn đời sau, thì ra những người này lại tài giỏi như vậy.
“Vạn hoa tùng trung các tự huyên, độc ái sương cúc tiếu ngạo thiên!” Nam tử cầm quạt bình thản nói.
(Trong hàng vạn khóm hoa, chỉ yêu mỗi cúc trắng kiêu sa nhất trời.)
“Hữu nhân giả hứa không bi nguyệt, xác như đàm vu quý nhân gian!” Nam tử áo trắng xem ra rất tự nhiên, chỉ một câu thơ lại nói trúng tim đen, châm chọc đối phương đến thương tích đầy mình.
(Có người bề ngoài khen ngợi chỉ là giả dối, không phải thật tâm, thật giống như một cái ống nhổ đờm, hổ thẹn với người đời.)
“Ngươi. . . .!” Nam tử cầm quạt tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy bắt đầu đáp trả một cách mỉa mai: “Nhược văn bễ nghễ âm thứ tâm, chư đa tài tử duy lang kính!”
(Nếu như thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng, thì tất cả tài tử đều là lang – “lang” lẽ ra là chàng, nhưng ở câu này “lang” là sói, nói móc đối phương.)
Hay, hay lắm, một người mắng đối phương giống như ống nhổ, xấu hổ với người đời, một người đáp trả, nói đối phương ghen tị với tài năng của hắn, buông lời vũ nhục, lòng lang dạ sói! Hạ Thiên nhìn một màn trước mắt, cảm thấy thật là quá đã, thì ra cách mà người cổ đại chửi xiên chửi xỏ nhau cũng thật phong phú nha.
Nam tử áo trắng rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, có vẻ như đã không còn tác phong nhanh nhẹn giống như lúc đầu: “Chúng lãm tài diêu vọng xích hà, vạn dân tòng quá tẫn phong hoa!”
(cùng nhau dõi mắt nhìn khắp dòng sông đỏ, trong muôn nghìn người chỉ có phong thái tài hoa mới là tuyệt đỉnh.)
Mẹ nó, cái tên nam nhân này đúng là tự cao quá mức, cái gì gọi là “vạn dân tòng quá tẫn phong hoa”? Hắn cho rằng hắn là ai vậy? Cả thiên hạ chỉ có một mình hắn là tài tử hay sao? Kết quả là, nam tử cầm quạt đã bị hắn chọc cho tức giận gần chết, đến nỗi một câu thơ cũng không nói ra được, đành phải chấp nhận thua cuộc.
Hạ Thiên khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ, đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trong sân có rất nhiều tài tử lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Ân Dã Thần cũng nhìn ra cảm xúc của nàng đang dậy sóng, hắn không khỏi cười nói: “Học sinh bây giờ vừa có chút học thức, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, Linh Lung, nếu ngươi cảm thấy không vừa mắt thì cũng có thể lên đấu với hắn.”
“Ta?” Hạ Thiên nhún nhún vai: “Ta thì thôi đi, từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngươi bảo ta lên thi, hắc hắc, vậy thì ánh trăng trên trời ta cũng có thể kéo xuống được.”
“Ngươi không biết chữ?” Ân Dã Thần không tin, cách ăn nói của Hạ Thiên tuy không giống như một tiểu thư khuê các hiền thục, nhưng cũng không phải là một người thô tục vô lễ, huống chi, hắn cảm thấy Hạ Thiên là một người thông minh, lại còn luôn nói ra những lời vô cùng kỳ quái.
“Haha, cũng có biết chút chút. . . . .” Hạ Thiên giả ngu, tục ngữ nói rất đúng, nữ tử vô tài mới có đức, nàng không cần để lộ quá nhiều tài năng, khiến cho ánh mắt của mọi người chú ý đến mình, như vậy càng dễ đem đến những tai họa bất ngờ.
Lúc này, bạch y nam tử phiêu dật từ trên đài cao đưa mắt nhìn xuống mọi người phía dưới, cao giọng nói: “Còn có vị nào dám cùng tại hạ đọ sức một phen?”
Lời nói này của hắn cực kỳ cuồng vọng, khiến cho rất nhiều người vốn nhìn hắn đã cảm thấy không vừa mắt, nay lại càng thêm tức giận.
Ân Dã Thần đẩy đẩy Hạ Thiên, ý nói: “Đi lên thử đi, tài năng và tri thức không phân biệt nam nữ mà.”
“Nhưng mà. . . .ta thật sự không. . . . .” Hạ Thiên vô cùng bức bối, sắc mặt hơi đanh lại, làm sao bây giờ, Ân Dã Thần dường như rất hy vọng nàng lên trên đài biểu diễn.
“Đi đi, ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Ân Dã Thần cười nhạt, cổ vũ nàng.
Mỹ nhân tươi cười từ trước đến nay đều rất có lực miễn dịch, nhìn hắn tươi cười như vậy, Hạ Thiên cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, hận không thể đem cái bộ mặt khuynh quốc khuynh thành này của hắn đóng gói mà giấu đi.
Đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần đang thất điên bát đảo thì đã thấy mình đứng ở trên đài rồi, một loạt ánh mắt vừa thỏa mãn, vừa kiêu ngạo đều đặt ở trên người nàng, bao gồm cả vị bạch y nam tử kia.
“Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của hắn nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường.
Hai người đều là bậc thi sĩ tài trí hơn người, những câu thơ vừa ra khỏi miệng đều trở nên mạch lạc suôn sẻ, khiến cho Hạ Thiên phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ bụng, chả trách văn thơ cổ đại có thể lưu truyền đến ngàn đời sau, thì ra những người này lại tài giỏi như vậy.
“Vạn hoa tùng trung các tự huyên, độc ái sương cúc tiếu ngạo thiên!” Nam tử cầm quạt bình thản nói.
(Trong hàng vạn khóm hoa, chỉ yêu mỗi cúc trắng kiêu sa nhất trời.)
“Hữu nhân giả hứa không bi nguyệt, xác như đàm vu quý nhân gian!” Nam tử áo trắng xem ra rất tự nhiên, chỉ một câu thơ lại nói trúng tim đen, châm chọc đối phương đến thương tích đầy mình.
(Có người bề ngoài khen ngợi chỉ là giả dối, không phải thật tâm, thật giống như một cái ống nhổ đờm, hổ thẹn với người đời.)
“Ngươi. . . .!” Nam tử cầm quạt tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy bắt đầu đáp trả một cách mỉa mai: “Nhược văn bễ nghễ âm thứ tâm, chư đa tài tử duy lang kính!”
(Nếu như thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng, thì tất cả tài tử đều là lang – “lang” lẽ ra là chàng, nhưng ở câu này “lang” là sói, nói móc đối phương.)
Hay, hay lắm, một người mắng đối phương giống như ống nhổ, xấu hổ với người đời, một người đáp trả, nói đối phương ghen tị với tài năng của hắn, buông lời vũ nhục, lòng lang dạ sói! Hạ Thiên nhìn một màn trước mắt, cảm thấy thật là quá đã, thì ra cách mà người cổ đại chửi xiên chửi xỏ nhau cũng thật phong phú nha.
Nam tử áo trắng rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, có vẻ như đã không còn tác phong nhanh nhẹn giống như lúc đầu: “Chúng lãm tài diêu vọng xích hà, vạn dân tòng quá tẫn phong hoa!”
(cùng nhau dõi mắt nhìn khắp dòng sông đỏ, trong muôn nghìn người chỉ có phong thái tài hoa mới là tuyệt đỉnh.)
Mẹ nó, cái tên nam nhân này đúng là tự cao quá mức, cái gì gọi là “vạn dân tòng quá tẫn phong hoa”? Hắn cho rằng hắn là ai vậy? Cả thiên hạ chỉ có một mình hắn là tài tử hay sao? Kết quả là, nam tử cầm quạt đã bị hắn chọc cho tức giận gần chết, đến nỗi một câu thơ cũng không nói ra được, đành phải chấp nhận thua cuộc.
Hạ Thiên khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ, đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trong sân có rất nhiều tài tử lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Ân Dã Thần cũng nhìn ra cảm xúc của nàng đang dậy sóng, hắn không khỏi cười nói: “Học sinh bây giờ vừa có chút học thức, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, Linh Lung, nếu ngươi cảm thấy không vừa mắt thì cũng có thể lên đấu với hắn.”
“Ta?” Hạ Thiên nhún nhún vai: “Ta thì thôi đi, từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngươi bảo ta lên thi, hắc hắc, vậy thì ánh trăng trên trời ta cũng có thể kéo xuống được.”
“Ngươi không biết chữ?” Ân Dã Thần không tin, cách ăn nói của Hạ Thiên tuy không giống như một tiểu thư khuê các hiền thục, nhưng cũng không phải là một người thô tục vô lễ, huống chi, hắn cảm thấy Hạ Thiên là một người thông minh, lại còn luôn nói ra những lời vô cùng kỳ quái.
“Haha, cũng có biết chút chút. . . . .” Hạ Thiên giả ngu, tục ngữ nói rất đúng, nữ tử vô tài mới có đức, nàng không cần để lộ quá nhiều tài năng, khiến cho ánh mắt của mọi người chú ý đến mình, như vậy càng dễ đem đến những tai họa bất ngờ.
Lúc này, bạch y nam tử phiêu dật từ trên đài cao đưa mắt nhìn xuống mọi người phía dưới, cao giọng nói: “Còn có vị nào dám cùng tại hạ đọ sức một phen?”
Lời nói này của hắn cực kỳ cuồng vọng, khiến cho rất nhiều người vốn nhìn hắn đã cảm thấy không vừa mắt, nay lại càng thêm tức giận.
Ân Dã Thần đẩy đẩy Hạ Thiên, ý nói: “Đi lên thử đi, tài năng và tri thức không phân biệt nam nữ mà.”
“Nhưng mà. . . .ta thật sự không. . . . .” Hạ Thiên vô cùng bức bối, sắc mặt hơi đanh lại, làm sao bây giờ, Ân Dã Thần dường như rất hy vọng nàng lên trên đài biểu diễn.
“Đi đi, ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Ân Dã Thần cười nhạt, cổ vũ nàng.
Mỹ nhân tươi cười từ trước đến nay đều rất có lực miễn dịch, nhìn hắn tươi cười như vậy, Hạ Thiên cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, hận không thể đem cái bộ mặt khuynh quốc khuynh thành này của hắn đóng gói mà giấu đi.
Đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần đang thất điên bát đảo thì đã thấy mình đứng ở trên đài rồi, một loạt ánh mắt vừa thỏa mãn, vừa kiêu ngạo đều đặt ở trên người nàng, bao gồm cả vị bạch y nam tử kia.
“Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của hắn nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường.
Danh sách chương