“Thì ra là thế.” Thiên Thịnh Đế gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày: “Nữ tử này cũng thật sự to gan, lại dám không để ý đến thánh chỉ của trẫm, còn có ý đồ muốn trốn hôn, nha đầu kia. . . . . Gả cho Hoằng Việt quốc, mặc dù xa cách quê nhà, nhưng cũng được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thật sự là không biết coi trọng mà.”

Ân Tịch Ly thấy hắn dường như có chút tức giận, sợ hắn trừng phạt Hạ Thiên, vội vàng tiến lên nói đỡ: “Hoàng thượng, dù sao Hướng Linh Lung cũng là một nữ tử, nữ tử trong lòng luôn nhớ đến nhà mình là chuyện bình thường, hãy cho nàng một thời gian, sau khi thích ứng, có lẽ nàng sẽ nghĩ thông suốt thôi.”

“Ừ, cái này trẫm hiểu, chuyện này đã khiến cho ngươi và Dã Thần phải hao tổn tâm tư, người đã tìm thấy được là tốt rồi, chỉ sợ không tiện ăn nói với Hoằng Việt quốc.” Thiên Thịnh Đế nói: “Được rồi, các ngươi cũng lui xuống trước đi, trẫm còn có chút chuyện quốc sự cần xử lý.”

“Vâng, thưa hoàng thượng.”

Ân Tịch Ly cùng lục bộ thượng thư xin cáo lui, tiến ra phía sau cánh cổng Thiên Thánh điện, bỗng nhiên hắn dừng bước, gọi một tiếng: “Thượng thư đại nhân!”

Lục bộ thượng thư nghĩ thầm không tốt, trong lòng đã đoán được lý do mà Ân Tịch Ly gọi hắn, ngay lập tức vội vàng khom người hành lễ, lau mồ hôi đáp: “Ly vương điện hạ có gì phân phó ạ?”

“Phân phó?” Khóe môi của Ân Tịch Ly hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn hắn: “Bổn vương làm sao mà dám phân phó lục bộ thượng thư ngài?”

Nhìn đến khuôn mặt vô cùng tuyệt mỹ đang đứng bên cạnh mình, không hiểu sao, rõ ràng thoạt nhìn là vô cùng phiêu dật thanh nhã, lại khiến cho Hà đại nhân đổ mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, chòm râu hoa râm không ngừng run rẩy, cẩn thận dè dặt xoay người lại, khom người cung kính: “Ly vương điện hạ, lời này. . . . .”

“Haha, Thượng thư đại nhân không cần phải hoảng hốt như vậy, bổn vương chỉ muốn nhắc nhở thượng thư đại nhân một chuyện mà thôi.”

“Ly vương điện hạ, xin cứ nói.”

“Có đôi lúc, nói ít, làm nhiều, đối với thượng thư đại nhân mà nói, sẽ là một việc tương đối an toàn.”

Nói xong, Ân Tịch Ly nhíu mày cười yếu ớt, hai tay buông lỏng về phía sau, không chút để ý bước qua bên cạnh hắn, bước chân thong thả mà trầm ổn, giống như đang bước vào hư không, từng bước từng bước, lại giống như đang nặng nề giẫm lên trái tim của thượng thư đại nhân.

Khi bóng lưng của Ân Tịch Ly đã dần dần biến mất, Thượng thư đại nhân đứng phía sau, toàn thân đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

*

“Ta rất muốn được nhìn thấy Ly vương điện hạ thêm lần nữa. . . . .”

“Câm miệng!”

“Không cần liếc mắt một cái, chỉ cần nửa mắt cũng đủ để ta thỏa mãn rồi. . . . .”

“Câm miệng!”

“Tiểu thư, người không nên làm tổn thương tâm hồn yếu ớt bé bỏng của ta nha. . . .”

“Câm. . . .A! Lời này của ngươi sao lại quen thuộc như vậy?”

“Là lúc Tam hoàng tử nói chữ viết của người so với trẻ con còn không bằng, người đã nói Tam hoàng tử không được làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của mình, nô tỳ vẫn còn nhớ rất rõ!”

“. . . . .Câm miệng!”

Hạ Thiên không thể nhịn được nữa, cầm một khối điểm tâm ném qua, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng lải nhải líu ríu như chim sẻ của tiểu Thanh.

Từ sau cái ngày nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Ân Tịch Ly, nha đầu tiểu Thanh kia suốt ngày lảm nhảm ở bên tai nàng, báo hại lỗ tai nàng chịu đựng đến nỗi sắp tàn phế rồi, có trời mới biết hiện giờ nàng đang rầu rĩ bao nhiêu, tiểu Thanh còn không biết từ đâu đến mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

“Ưm. . . .” Tiểu Thanh bị chặn họng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên trực tiếp bỏ qua, vờ như không nhìn thấy.

“Tiểu thư, chữ “thiện” này, người đã viết sai rồi!” A Vinh đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở nàng.

Hạ Thiên cúi đầu nhìn, đột nhiên khóc thét lên: “Không viết nữa, không viết nữa, cái gì mà quy tắc cổ đại, ngay cả bút bi cũng không có, để cho ta phải viết chữ bằng bút lông! Đây là cái niên đại gì vậy, thời buổi này mà còn viết bút lông nữa!”

A Vinh che miệng cười trộm, tuy rằng nghe không hiểu nàng đang nói gì, trong lòng vẫn vô cùng cảm thán, tiểu thư Hạ Thiên này cái gì cũng tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, phẩm chất thiện lương, nhưng lại cố tình không biết viết chữ, nếu không phải Tam hoàng tử luôn dặn dò nàng nhất định phải luyện chữ thật tốt, chỉ sợ rằng hiện tại, nàng lại đang ở nơi nào mà buôn bán cái đống thảo dược linh tinh gì đó của mình rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện