Mày kiếm của Ân Tịch Ly lập tức nhăn lại, lại là cái tên ‘Ngôn Hoan’ này! Rốt cuộc đó là người có quan hệ như thế nào đối với nàng, khiến cho nàng ban ngày luôn nhớ mãi không quên, đến cả trong giấc mộng cũng không buông tha, hắn đã từng cho người đi điều tra nhưng căn bản là không có ai có cái tên này cả!

Trong những người có khả năng tiếp xúc với nàng, ngoài những người xung quanh và những người trong phủ Thừa tướng ra, hắn đều đã cho người tra xét, nhưng không có ai tên là Ngôn Hoan cả, rốt cuộc người này là ai? “Đến đây đến đây, thịt nướng đã ăn được rồi!” Hạ Thiên cười haha, giống hệt Spongebob Squarepant *, nàng cười lớn một cách vô tư lự, vừa cười vừa nói: “À đúng rồi, hôm nay là ta đãi khách, mời đại thúc dự tiệc thịt nướng nha! Đây là vịt nướng, đây là dê nướng, còn cái này là thịt bò nướng.”

“Sao lại không có gà nướng?” Vương gia đại thúc tương đối có hứng thú với món gà nướng nha.

Hạ Thiên đen mặt: “Không có gà nướng, hôm nay không thể nướng gà được!”

“Vì sao lại không thể?” Có thể có vịt nướng dê nướng bò nướng, sao lại không thể có gà nướng?

“Gà nướng ăn vào sẽ bị biến thành gà!” Hạ Thiên dứt khoát gỡ một miếng thịt dê đem nhét vào trong miệng hắn: “Ai da, ăn thì ăn đi, hỏi nhiều như vậy làm gì, à, cũng phải, ta quên mất ngươi là đại thúc, cái người này thật là, càng lớn tuổi thì càng đặc biệt trở nên dài dòng mà, ừm, ta có thể hiểu được, có thể hiểu được.”

Lần này, khuôn mặt tuấn tú của mỗ đại thúc đã đen thành một mảng, chỉ còn biết ngoan ngoãn nhai miếng thịt nướng mà thôi.

Hạ Thiên cười hắc hắc, chỉ vào ánh trăng trên trời nói: “Người ta nói trăng rằm 15 mới tròn, nhưng trăng đêm 14 cũng rất tròn nha, ta cảm thấy, Trung thu hàng năm, trăng tròn nhất không phải là đêm 15, mà chính là đêm 14, đây cũng là tượng trưng cho sự đoàn viên, aizz, năm nay tuy rằng Ngôn Hoan trở thành đại thúc, nhưng mà cũng không tệ, tốt xấu gì cũng là hai người. . . .”

Nói xong lại cắn một miếng thật mạnh, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nàng nhai ngấu nghiến.

Ân Tịch Ly trầm mặc nhìn nàng, hắn cảm thấy, đêm nay, Hạ Thiên tuy rằng không giống như mọi khi, huyên náo như một con chim sẻ, nhưng mà, hắn lại mơ hồ có cảm giác không thích hợp, nàng giống như là đang thương cảm điều gì, ánh mắt ẩn chứa nhàn nhạt sự bi thương, pha lẫn một chút cô đơn.

“Thật ra. . . . .” Ăn được một nửa, Hạ Thiên đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn xâu thịt nướng trong tay, rầu rĩ nói: “Tối nay là sinh nhật ta.”

Mi tâm của Ân Tịch Ly run lên: “Hôm nay là sinh nhật ngươi? Sao ban ngày lại không nghe thấy ngươi nhắc tới?”

Hắn thật sự không ngờ hôm nay là sinh nhật nàng, lễ vật cũng không có chuẩn bị.

Hạ Thiên lắc đầu: “Không phải là hôm nay, ban ngày không phải là sinh nhật của ta, buổi tối mới là sinh nhật của ta.”

“Hả?” Nghĩa là sao? Sao lại là buổi tối? Hắn thật sự cảm thấy khó hiểu.

“Chuyện là thế này.” Nàng chậm rãi ngước nhìn ánh trăng trên cao, đôi mắt trở nên mông lung: “Đêm nay thực ra cũng không phải là sinh nhật của ta, ta cũng không biết sinh nhật mình là khi nào, viện trưởng nói, lúc bà ấy mang ta về là vào buổi tối, vì thế liền nhớ kỹ ngày hôm ấy, đem ngày này trở thành sinh nhật của ta, chỉ là, Ngôn Hoan đã từng nói, lúc ta được viện trưởng mang về, khi đó trời đã rất tối rồi, cho nên trễ như thế này mới đúng là sinh nhật của ta.

Sinh nhật hàng năm, ta đều cùng với những bạn bè tốt nhất của mình tổ chức bữa tiệc thịt nướng, cần phải có đủ năm loại: vịt, ngỗng, cá, dê, bò. Ngôn Hoan nói, đây là tục lệ ở nhà của một người bạn, ngàn vạn lần không thể có gà nướng, Ngôn Hoan bảo rằng, nếu ăn gà nướng trong ngày sinh nhật sẽ đoản mệnh, cô ấy nói làm gà mái đều sẽ đoản mệnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện