Ôn Nhiên Thần bình thản đưa cặp mắt hạnh xinh đẹp nhìn về người phụ nữ lớn tuổi đối diện hành lễ chuẩn mực. Tà áo tím mỏng bay nhẹ, chút nắng nhàn nhạt chiếu qua gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng. Hai bên cung phi cùng nheo mắt nhìn về thứ nhan sắc doạ người trước mặt. Không thể nào, đây là Vũ Thanh Thanh sao? Quá sức kinh ngạc.
- Ngươi là ái nữ của Vũ Thanh Thiên- Vũ Thanh Thanh ? Hàng trăm con mắt dõi theo mỹ nhân trước mặt. Giọng nói trầm lại vang lên đánh thức thính giác của người khác.
- Thần là Vũ Thanh Thanh trưởng nữ của Vũ Gia.
Đứa trẻ này từ dung mạo thật quá sức doạ người. Đôi mắt xanh sâu hun hút của cô ta, cả dáng người cho đến mái tóc. Tất cả đều là cực phẩm. Tất thảy mĩ nhân có mặt tại nơi này vô tình biến thành cảnh nền.
Từ sau tấm lưng đẹp hơn bạch ngọc đã có vô số ánh mắt ghen tị hướng về cô. Một nữ nhân mười mấy năm trời gần như bế quan tại Vũ Gia mà lại có thể lọt vào mắt xanh của Hắc Nhị Vương. Mà càng không ngờ tới cô ta lại xinh đẹp đến mức này. Đúng là trên thế gian này chuyện kì lạ đến mức nào cũng có thể xảy ra.
Ấy thế mà Cổ Ni Lạc lại hài lòng lắm. Một giai nhân như thế này quả thực có sức hút chí mạng với nam nhân. Nếu như thật sự Hắc Lang để tâm cô gái này thì bà đã hiểu được phần nào.
- Độc Ly, sắp xếp chỗ ngồi cho Vũ Cô nương.
Độc Nữ đem cắp mắt sắc lạnh lướt qua thân ảnh xinh đẹp trước mặt. Khi vô tình lướt qua đáy mắt xanh kia thì bất giác ớn lạnh . Đây là thứ áp lực gì? Nữ nhân này làm gì có nội lực? Ôn Nhiên Thần chán ghét nhưng vẫn ôn nhu lãnh đạm tiến về vị trí ngồi bên cạnh các phi tần son mắt loè loẹt kia. Từng cử chỉ cho đến tư thái ngồi của nữ nhân này cũng toát ra một loại áp lực khó tả. Nhiều kẻ đã thầm tự trách không trang nhã thanh lịch hơn. Hoặc chọn màu son đậm hơn. Ngồi cạnh một toà nhan sắc cao tới mức này. Sớm muộn cũng bị phai nhoà đến không ai nhận ra. Cổ Ni Lạc ra hiệu khai tiệc. Hơn 30 ca nữ mặc trang phục màu xanh nhạt nhẹ nhàng tiến vào sân chính. Tiếng đàn tranh vang lên trong không trung.
Bao năm nay, những cuộc diện kiến Hoàng Thái Hậu và các Đại Phu Nhân cao quý thường xuyên được diễn ra. Một phần là để so tài nghệ, một phần là để thăm dò thông tin từ các quý tộc lân cận. Nhưng ai cũng biết được mục đích của Cổ Ni Lạc là xem mặt cô cháu dâu tương lai đầy tai tiếng này. Nếu cô ta không bị gắn lên mình tội đồ bán nước thì lí lịch trong sạch của cô ta sẽ chẳng ai bì kịp.
- Thanh Thanh, cô có còn nhớ ta? Năm xưa ta đã từng được diện kiến Kiều Mạch phu nhân. Nương quá cố của cô.
Ôn Nhiên Thần đưa đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào người phụ nữ phúc hậu trước mặt. Bà ta thoạt nhìn vẫn còn trẻ nhưng cặp mắt đã già nua theo thời gian. Theo điều tra của Đại Cát thì người này là Từ Phu Nhân chính thất của Từ Vân Nhị Quan phẩm. Một người phụ nữ sắc sảo. Bà ta đã giúp đỡ chồng cùng con trai trưởng không ít.
- Tiểu nữ hồi còn nhỏ có mất đi một đoạn kí ức sau khi cả gia trang bị thiêu rụi. Thật thất lễ, tiểu nữ không nhận ra Phu Nhân đây.
Sự việc Vũ gia trang bị thiêu rụi trong trận tranh chấp diệt tộc năm đó đã gây nên ám ảnh suốt nhiều năm liền đối với Vũ Thanh Thanh. Nhưng Vũ Thanh Thanh thật sự là người như thế nào đến giờ phút này không ai biết cả.
Vị Từ Phu Nhân kia từ thất kinh chuyển sang thái độ tiếc nuối. Có chút thương xót cho đứa nhỏ trước mặt. Nhưng chính bà cũng hiểu được việc một Vũ Thanh Thanh nhỏ bé lại có thế gây dựng lại Vũ Gia Trang tiếng tăm như bây giờ quả thật không đơn giản. Chính bà cũng từng muốn ngỏ ý se duyên nữ nhân này cho Từ Thiên Ngạo. Nhưng việc cô ta phạm tội tày đình đã dập tắt toàn bộ dự định của bà. Dù cô ta có trong sạch thì một nữ nhân tai tiếng như vậy cũng không còn xứng đáng với Thiên Ngạo. Ấy thế mà ai đâu ngờ tới cô ta lại nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Hắc Lang.
- Vũ Thanh Thanh, có thể đến gần một chút ai gia muốn nhìn con rõ hơn.
Thanh âm nhè nhẹ của Cổ Ni Lạc cắt đứt mạch suy nghĩ của ai kia. Vũ Thanh Thanh cũng thuận ý đứng dậy tiến lại gần bên Phượng Ỷ. Độc nữ cảnh giác đem sát khí dồn vào ánh mắt chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt. Tuyết nữ đưa mắt ra hiệu cho Độc Nữ thu hồi ánh nhìn. Dù sao cũng là vị khách mà đích thân Hoàng Thái Hậu mời tiến cung. Không những thế cô nương này còn là Vương Phi tương lai của Hắc Nhị Vương. Sự nghi ngờ xuất phát từ cỗ nội lực bí ẩn gây nên áp lực không hề nhỏ ngay tại Ngự Hoa Uyển. Và nó bắt đầu từ lúc người con gái này bước vào. Nhưng bản thân cô ta lại không toả ra một chút sát khí nào. Ánh mắt tìm kiếm tiếp tục quét qua đoàn người. Cho đến khi phát hiện ra tụ điểm của luồng sát khí kia. Trong không trung cách Ngự Hoa Uyển một bờ tường mỏng. Hai nữ nhân bắt gặp cặp mắt sắc lạnh của một Thiếu Nam mặc trang phục màu xám, khuôn mặt đẹp như tạc của cậu ta đối lập với sát khí tập trung xung quanh cậu ta. Một chiếc túi thơm mang mùi gỗ nhẹ thêu chữ Cát khiến người ta phải kinh động.
- Đứng đó là A Cát, người Hầu trong Phủ. Người này có luyện võ công kèm theo việc hắn đang luyện giải độc đan nên ám khí có hơi nặng. Ta sẽ ra lệnh cho hắn rời khỏi để không ảnh hưởng đến yến tiệc.
Thanh âm đều đều vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hai nữ quan kia. Một người phụ nữ sắc sảo như vậy. Quan sát cũng rất tinh tường. Cổ Ni Lạc ra hiệu cho hai nữ quan lui về sau
- Vũ tiểu thư từ nhỏ chỉ tìm hiểu về thảo dược, nhất định cần một thủ hạ bảo vệ. Các ngươi cảnh giác là tốt. Lui về sau đi..
Hắc Lang sau khi biết tin Vũ Thanh Thanh đã được triệu hồi vào cung, hắn gác lại tập công văn trên bàn. Tâm trạng khá cao hứng rót một tách trà. Khi miệng tách trà chạm vào môi hắn. Một loại cảm giác thích thú khẽ lan ra trong tâm trí hắn lúc này. Loại trà này khi uống nóng có vị chát nhè nhẹ. Nhưng khi uống lạnh lại ngọt dịu đến như vậy. Hắn không phải một con người hoàn toàn theo đuổi cảm giác mãnh liệt. Hắn thích sự an ổn và yên bình. Hắn chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ kết hôn với người hắn yêu thương. Hắn vốn không nên lập phi, cuộc đời của hắn nên gắn liền với sự cô độc cho đến khi hắn lấy lại tất cả mọi thứ. Cho đến khi hắn đạp dưới chân giang sơn này.
Ấy thế mà tâm trạng của hắn bây giờ lại có chút xao động.
- Người đâu?
- Vương gia, tại hạ có mặt!
- Liên hệ với Công Tôn tiên sinh, chọn cho ta một ngày tốt giờ tốt...
Chuẩn bị 100 xe lễ vật...Bổn Vương đi cầu hôn... cần khoa trương một chút.
Cận vệ của Hắc Lang bị doạ cho cả kinh. Nhưng phản xạ có điều kiện khiến hắn gật đầu còn nhanh hơn não. Hắn chỉ nhìn thoáng thấy Hắc Lang đã nhếch khoé miệng cong cong. Lần này chủ tử của hắn thật sự sắp lấy vợ. Nhưng mà cầu hôn ai?