Mịch Chi vừa vào phủ đã nhanh chóng trở về phòng, Tiểu Hồng mở cửa, cô dáng vẻ lén lút thò đầu vào nhìn trước ngó sau rồi bước hẳn vào trong, thở phào nhẹ nhõm.

-Hắn chưa về!

-Nương Nương! Nô tì sẽ đi chưng một bát tổ yến cho Người.

Tiểu Hồng nói rồi lập tức đóng cửa lui ra, Mịch Chi ngồi phịch xuống giường, hai tay đấm lấy cặp chân mỏi rã rời vì cả ngày rong ruổi khắp phố phường.

Bỗng dưng cô suy nghĩ không biết phải trả đũa tên Tử Lạc ra sao? Thế là cô dặn lấy gia nhân trong phủ pha lấy cho cô một ấm trà rồi mang vào.

Thật sự trong lòng cô không kém phần lo sợ. Tên Tử Lạc kia gian xảo, tinh ý như vậy, liệu cô có thể nào mà qua mặt được hắn? Cô ngồi đó hồi lâu, hai tay tự dưng đổ cả mồ hôi lạnh.

-Bình tĩnh....nhất định phải diễn thật tốt!

Mịch Chi đưa tay lên vuốt nhẹ lồng ngực có phần loạn nhịp của mình.

<Kẹt>

Tiếng cửa mở ra, Mịch Chi thoáng giật bắn cả người. Tử Lạc bước vào, hắn nhìn lấy cô đăm đăm không rời mắt. Sao khí sắc hắn hôm nay trông đáng sợ hơn mọi khi như vậy?

Mịch Chi nuốt nước bọt một cái, rồi cô đứng dậy, cố gắng mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, cô hướng mắt về phía hắn.

-Vương gia! Người về rồi sao?

Tử Lạc im lặng, hắn vẫn đứng đó nhìn cô. Đôi mắt sắc lãnh kia như một con dao đang muốn phóng thẳng vào người Mịch Chi.

Cô thoáng rùng mình, nước bọt nuốt xuống càng nhiều hơn.

-Người đi cả ngày chắc mệt rồi! Nào, lại đây uống một ít trà....

Nói rồi Mịch Chi liền bước đến bàn, tay cầm lấy ấm trà rót ra một chung đầy, cô muốn bỏ thứ gì đó vào đây thật nhanh, bàn tay cô vừa để nhẹ lên thắt lưng, ngay lập tức Tử Lạc cất giọng làm cô giật mình thu tay lại.

-Vương phi hôm nay chu đáo lạ thường? Phải chăng đã làm điều gì càn quấy để rồi phải hạ mình hầu hạ Bổn vương?

Tử Lạc di chuyển bước chân, hai tay chấp sau lưng thong thả tiến đến phía nữ nhân trước mặt đang loay hoay âm mưu gì đó.

Gì chứ? Từng câu từng chữ của Tử Lạc thật sự rất lạ, nó trầm mặc, nhưng âm lãnh vô cùng, từng tiếng nói ra như có gì đó rất khó chịu.

Mịch Chi chớp chớp mắt hai cái, nuốt nước bọt lần nữa rồi chạm rãi xoay lưng lại.

Nhưng bất thình lình Tử Lạc áp sát vào người cô làm cô hoảng hốt, hai mắt tròn xoe nhìn hắn. Trán cô cũng lấm tấm cả mồ hôi rôi. Thật sự cô đang rất căng thẳng.

Ánh mắt Tử Lạc vẫn nhìn xoáy sâu vào cô, rồi mày tướng hắn cau lại.

< Rầm > một cái, hai tay hắn chống lên cái bàn sau lưng Mịch Chi. Giờ thì cô đang bị hắn "kẹp giữa".

Hắn phát hiện gì sao? Thái dộ hắn thật sự rất lạ càng khiến đầu óc Mịch Chi thêm rối tung lên.

-Hôm nay nàng đã đi đâu?

Mịch Chi sững người, cái quái gì đây? Tự dưng lại hỏi cô đi đâu? Tử Lạc đang quan tâm cô? Hôm nay rốt cuộc hắn ăn nhầm gì rồi chăng?

Nhưng lúc này thoáng chốc Mịch Chi nhận ra điều gì đó từ hắn, trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Cả hơi thở đang phả vào mặt cô cũng vậy, mùi rượu xộc thẳng vào khứu giác của cô khiến cô khẽ nhăn mặt mà quay mặt tránh sang một bên.

Tử Lạc đuôi mắt nhíu chặt, hắn đưa tay nắm lấy khuôn cằm Mịch Chi mà ghì lại. Giọng nói như khàn đặc

-Nói! Nàng đã đi đâu?

Hắn lại nổi điên gì nữa đây? Mạnh tay làm khuôn cằm cô ửng đỏ cả lên. Mịch Chi cau mặt, tỏ vẻ khó chịu.

-Tôi....à không..ta chỉ đi xuống đường dạo chơi thôi.

Cô cố gắng hất mặt né tránh bàn tay kia của Tử Lạc nhưng hắn vẫn ra sức giữ chặt hơn. Mặt hắn bỗng gần lại, hơi thở vương đầy hơi men lại cứ thế phả vào mặt cô từng hồi.

-Chỉ có vậy?

Mịch Chi sắp phát cáu thật rồi, cả ngày hắn đi đâu không biết, gặp ai không biết. Trở về thì cả người nồng nặc mùi rượu, lại còn hành xử với cô như vậy. Đã ai chọc giạn gì hắn hay sao mà phải trút lên người cô.

Mịch Chi ấm ức, xen lẫn bực dọc. Cô bạo gan hất thật mạnh một cái, bàn tay hắn lệch khỏi khuôn cằm cô.

-Đúng! Chỉ có vậy!

Cô bị hắn làm cho nổi đoá đến quên luôn việc mình muốn làm, nhưng thật chất nhìn lại tình hình hiện giờ, Tử Lạc đang kề sát bên người cô như vậy. Căn bản là cô không thể có cơ hội ra tay.

Mịch Chi muốn xoay người quay đi, ngay lập tức bị một tay Tử Lạc giữ lấy rồi ôm sát vào người hắn.

Cô chưa kịp định thần thì môi nhỏ lại bị hắn cuồng bạo hôn lấy. Dư vị hơi men nơi hắn lan dần trong khoan miệng cô khiến cô nhăn mày cong môi.

Tử Lạc hôn cô rất sâu, hắn hôm nay rất khác lạ. Tại sao cô lại cảm thấy nụ hôn này của hắn lại đầy sự căm phẫn thế này?

Mịch Chi hai tay cố gắng đẩy nam nhân thô bạo này ra, nhưng vẫn không mấy khả quan.

Bất chợt Tử Lạc rời môi cô, ánh mắt hắn như tối lại, rồi tay hắn đưa lên  trước mặt cô một thứ mà khiến hai mắt cô trợn tròn, miệng há hốc. Hắn thoáng đưa mũi ngửi nhẹ một cái rồi lập tức đanh mặt nhìn cô. Khí sắc của hắn càng thêm tồi tệ.

Trên tay Tử Lạc đang cầm một bì giấy màu vàng, bên trong là một thứ bột  màu hồng nhạt. Cô biết thứ đó là gì, và có lẽ Tử Lạc cũng nhận ra.

Hắn đổ lấy thứ bột đó vào chung trà trên bàn, thứ bột màu hồng kia ngay khi rơi vào nước thì lập tức tan đi, hoàn toàn không màu.

Mịch Chi đồng tử như co lại, chẳng lẽ Tử Lạc hắn muốn cho cô uống cái thứ này.

Cô kinh khiếp vùng vẫy điên cuồng, liền bị hắn siết chặt hơn. Một tay hắn khoá chặt hai tay cô ra sau lưng khiến cô chỉ có thể cựa quậy thân người.

Tay còn lại hắn nâng chung trà lên trước mặt, rồi ánh mắt kia nhìn sang Mịch Chi, hắn nhếch miệng một cái, nét mặt thật sự đáng sợ đến kinh người.

-Nàng muốn chơi? Được! Bổn vương chơi với nàng!

Dứt lời Tử Lạc tay cầm chung trà mà đưa thẳng vào miệng Mịch Chi. Cô mím chặt hai môi cố gắng không để một giọt nào chảy vào miệng.

Hắn buông hai tay sau lưng cô ra, rồi mạnh bạo mà bóp chặt lấy khuôn miệng của cô khiến cánh môi khẽ mở cong lên.

Không chần chừ thêm, hắn một lúc đổ hết chung trà vào miệng cô thật nhanh.

Mịch Chi vùng vẫy điên loạn, hai tay không ngừng cào cấu lấy người hắn nhưng sức lực cô vốn dĩ không thể chống trả lại hắn.

"Ực ực" - từng dòng nước trà trôi xuống cổ họng cô. Mịch Chi hai mắt nhắm chặt, thần trí hoảng sợ tột độ.

Xong rồi! Xong cả rồi! Chung trà bị hắn ép đổ sạch vào miệng cô trôi xuống bao tử bên trong.

Tên Tử Lạc này điên rồi, hắn thật sự điên rồi. Dù gì cô cũng chỉ là môt nữ nhi tay yếu chân mềm vậy mà hắn nỡ lòng thô bạo như thế.

Mịch Chi ho sặc sụa,Tử Lạc tay ném chung trà sang một góc bể tan tành.

Lúc này Tiểu Hồng vừa lúc bước vào trông thấy chủ tử bị giữ chặt, y phục trước ngực bị ướt loang lỗ, dưới đất lại vương vãi đầy mảnh sành bị bể.

Cô thoáng nhìn lên Tử Lạc, khí sắc trên mặt hắn càng khiến cô hoảng sợ bội phần. Cô khúm núm cả người, chưa kịp nói gì thì Tử Lạc gằn giọng.

-Lấy dây thừng đến đây cho Bổn vương.

Tiểu Hồng lẫn Mịch Chi đều thoáng sững sốt, hắn lại muốn làm trò điên khùng gì nữa? Tại sao lại phải lấy dây thừng?

Tiểu Hồng vẫn còn ngập ngừng, cô đưa ánh mắt ái ngại nhìn Mịch Chi liền bị Tử Lạc quát lớn.

-Dám cãi lệnh!

Tiểu Hồng tội nghiệp vốn dĩ chỉ là một nha hoàn, cô ấy không thể giúp Mịch Chi, càng không thể làm phật ý vị Vương gia trước mặt. Cô đành lui ra mà nhanh chóng chạy đi lấy dây thừng mang vào.

-Ngươi...ngươi muốn gì... thả ta ra...

Mịch Chi vùng vẫy hét lên, Tử Lạc vẫn im lặng đưa mắt nhìn cô. Nét mặt đầy ngụ ý khiến cô khẽ rùng mình.

-Vương gia!

Tiểu Hồng bước vào, hai tay dâng lấy dây thừng trước mặt Tử Lạc.

-Lui ra!

Mịch Chi giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiểu Hồng, thật sự là chẳng ai có thể cứu được cô nữa.

Cái thứ cô muốn cho hắn uống không là gì khác chính là xuân dược. Độc tính bộc phát rất nhanh, bây giờ lại phản tác dụng khi người uống phải lại là cô. Cả cơ thể bắt đầu cảm thấy nóng bức, khó chịu tăng dần.

Vốn dĩ cô muốn cho Tử Lạc uống lấy cái thứ này, rồi cô sẽ đóng cửa mà giam hắn một mình trong phòng, để cái tên Vương gia biến thái này phải chịu đựng cùng cực.

Giờ thì hỏng rồi! Hỏng bét! Xuân dược bắt đầu bộc phát lan toả khắp châu thân. Hai má Mịch Chi đã trở nên đỏ ửng, bên trong nóng hừng hực. Hơi thở trên nên nặng dần.

-Ngươi..Ngươi muốn... gì đây?

Mịch Chi giọng nói bắt đầu lệch lạc, hơi thở gấp gáp khiến câu chữ bị ngắt quãng từng hồi.

Tử Lạc quan sát cô, miệng hắn nhếch lên đầy khêu khích, vẻ mặt và giọng nói đắc ý vô cùng.

-Bổn vương không nghĩ Vương phi lại có sở thích khác lạ đến vậy. Để Bổn vương xem nàng chịu được bao lâu?

Dứt lời hắn cầm lấy dây thừng trói lấy tứ chi của Mịch Chi thật chặt. Cô bị hắn đặt ngồi ở một góc tường dựa lưng vào đó.

-Thả ra.... khốn kiếp... mau thả ta ra...

Mịch Chi vẫn cố gắng cất giọng, phản kháng mỗi lúc mỗi yếu dần. Cả khuôn mặt cô bây giờ tựa than hồng. Cả người bắt đầu toát mồ hôi, nóng rang ngứa ngáy.

Tử Lạc ung dung tự đắc, hắn đi đến kéo ghế ngồi trước mặt cô, đôi mắt hắn tự do lả lướt khắp thân ngọc cô sau lớp y phục, khoé miệng lại tạo nên một đường cong nhẹ.

-Nàng cứ từ từ mà  hưởng thụ.

Tên Vương gia xảo trá, hạ tiện. Hắn đã sớm nhin ra hành động khác thường của Mịch Chi, lại tinh mắt trông thấy đuọc thứ cô giấu sau lưng bào. Thứ bột kia hắn chỉ cần đưa lên ngửi nhẹ cũng đủ biết nó là gì, Mịch Chi ngây dại muốn chơi khăm hắn ư? Tiếc rằng cô lại là một kẻ vẫn còn quá non tay, lại khinh địch quá nhiều. Khinh suất một chút cũng đủ khiến lật ngược ván cờ, bây giờ thì quả đúng là "gậy ông đập lưng ông" rồi còn gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện