Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Bắc Đình Tiêu Nhiên nghe hắn nói như vậy liền nghẹn lời.
Tô Cẩm Lí không ở lại nữa, lập tức rời đi.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Một ngày tháng tư, nắng chiếu rực rỡ.
Trong đại viện hoa lệ của Dương gia, một đám tôi tớ bận rộn.
Dương Xuyến Xuyến soi gương, hài lòng với dung nhan được trang điểm của mình.
Nàng gật đầu, cực kỳ vừa lòng, quay sang hỏi Tiểu Bích ở bên cạnh với tâm trạng vô cùng tốt.
"Tiểu Bích, hôm nay, ta phải ra ngoài một lát...”
Khó khăn lắm mới có thể từ Diệp Thành trở về đế đô Vân Thành, nàng nhất định phải nhìn xem đế đô có hình dáng như thế nào!
Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến nhanh chóng đứng dậy.
"Tiểu thư, chúng ta có cần xin phép lão gia và phu nhân không?”
Dương Xuyến Xuyến nhảy mũi, lắc đầu.
"Chuyện nhỏ mà cần xin phép gì chứ? Bây giờ chúng ta cứ đi là được!”
Vì thế, cửa lớn của Dương gia lại được mở ra.
Dương Xuyến Xuyến mặc y phục nữ nhân, dáng vẻ kiều mị cao quý, đứng ở bên ngoài cửa.
"Nghe nói hôm nay, Đại tiểu thư của Dương gia muốn ra ngoài...”
"Thật vậy ư? À, hôm nay, Đại tiểu thư của Dương gia ra ngoài mà vẫn mặc y phục nữ nhân...”
"Thế à, vậy thì sao?”
"Y phục kia, trang sức nọ, tất cả đều là vật vô giá... cũng chỉ có thủ phủ* Dương Vạn Tài mới có thể mua nổi...”
*Thủ phủ - nhà giàu số một
"Nhìn không ra thật ấy, không ngờ Đại tiểu thư của Dương gia mặc y phục nữ nhân vào lại đẹp đến vậy.”
"Trước kia nàng ấy đều mặc y phục nam nhân, kèm theo râu cá trê, đúng là che giấu dung mạo tuyệt đẹp...”
"Thôi, thôi, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng phải đề phòng mới đúng. Mau về nói với khuê nữ nhà chúng ta, tốt nhất nên trốn trong nhà, đừng có đi ra ngoài...”
"Ta cũng vậy, ta phải nói với tức phụ nhà ta, đừng để Đại tiểu thư của Dương gia khinh bạc mình...”
"......"
Dương Xuyến Xuyến bước đi tiêu sái, tự nhiên ở trên đường lớn, không hề chú ý tới những người đang chỉ trỏ vào mình, bọn họ đều đang nói nhỏ cái gì đó.
Bắc Đình Tiêu Nhiên nghe hắn nói như vậy liền nghẹn lời.
Tô Cẩm Lí không ở lại nữa, lập tức rời đi.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Một ngày tháng tư, nắng chiếu rực rỡ.
Trong đại viện hoa lệ của Dương gia, một đám tôi tớ bận rộn.
Dương Xuyến Xuyến soi gương, hài lòng với dung nhan được trang điểm của mình.
Nàng gật đầu, cực kỳ vừa lòng, quay sang hỏi Tiểu Bích ở bên cạnh với tâm trạng vô cùng tốt.
"Tiểu Bích, hôm nay, ta phải ra ngoài một lát...”
Khó khăn lắm mới có thể từ Diệp Thành trở về đế đô Vân Thành, nàng nhất định phải nhìn xem đế đô có hình dáng như thế nào!
Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến nhanh chóng đứng dậy.
"Tiểu thư, chúng ta có cần xin phép lão gia và phu nhân không?”
Dương Xuyến Xuyến nhảy mũi, lắc đầu.
"Chuyện nhỏ mà cần xin phép gì chứ? Bây giờ chúng ta cứ đi là được!”
Vì thế, cửa lớn của Dương gia lại được mở ra.
Dương Xuyến Xuyến mặc y phục nữ nhân, dáng vẻ kiều mị cao quý, đứng ở bên ngoài cửa.
"Nghe nói hôm nay, Đại tiểu thư của Dương gia muốn ra ngoài...”
"Thật vậy ư? À, hôm nay, Đại tiểu thư của Dương gia ra ngoài mà vẫn mặc y phục nữ nhân...”
"Thế à, vậy thì sao?”
"Y phục kia, trang sức nọ, tất cả đều là vật vô giá... cũng chỉ có thủ phủ* Dương Vạn Tài mới có thể mua nổi...”
*Thủ phủ - nhà giàu số một
"Nhìn không ra thật ấy, không ngờ Đại tiểu thư của Dương gia mặc y phục nữ nhân vào lại đẹp đến vậy.”
"Trước kia nàng ấy đều mặc y phục nam nhân, kèm theo râu cá trê, đúng là che giấu dung mạo tuyệt đẹp...”
"Thôi, thôi, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng phải đề phòng mới đúng. Mau về nói với khuê nữ nhà chúng ta, tốt nhất nên trốn trong nhà, đừng có đi ra ngoài...”
"Ta cũng vậy, ta phải nói với tức phụ nhà ta, đừng để Đại tiểu thư của Dương gia khinh bạc mình...”
"......"
Dương Xuyến Xuyến bước đi tiêu sái, tự nhiên ở trên đường lớn, không hề chú ý tới những người đang chỉ trỏ vào mình, bọn họ đều đang nói nhỏ cái gì đó.
Danh sách chương