Rõ ràng là cái vương phủ này, có mẫu phi ngầm chống lưng.
Mẫu phi nói gặp phụ vương, kỳ thật chính là vì để cho Dương Xuyến Xuyến tiến cung ăn cơm.
Dương Xuyến Xuyến không nhìn về phía Tô Cẩm Lý. Đôi mắt vô định nhìn ra phía xa.
Khóe miệng, kìm lòng không được dãn ra.
Rồi sau đó, Dương Xuyến Xuyến mới nhàn nhạt đáp lại: " Ý của Vương phi nương nương, không liên quan gì tới ta, không phải sao?"
Tô Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng,
"Hôm qua coi như ngươi tốt số, tương lai, sẽ không may mắn như này đâu!"
Dương Xuyến Xuyến tự nhiên nghe ra trong lời nói của Tô Cẩm Lý tràn ngập cảnh cáo.
Xem ra, hắn đã biết vương phi nương nương Tuyết Y trợ giúp mình.
Nhưng mà không sao.........
Dù sao nàng cũng không tính ở lại cái vương phủ này.
Nghĩ tới đây, Dương Xuyến Xuyến cười, rồi sau đó nhàn nhạt nói:
"Chúng ta làm gì có tương lai......"
"Có ý gì?"
Sắc mặt Tô Cẩm Lý khẽ biến đổi, rồi sau đó ánh mắt hơi hơi nghiêm túc.
Hơi vài phần tập trung trên gương mặt Dương Xuyến Xuyến.
Nữ tử trước mắt thật sự rất đẹp.
Mắt ngọc mày ngài, dưới ánh sáng chập chờn trong phủ, càng lúc càng có vẻ như là tiên tử.
Hai tròng mắt hơi hơi nheo lại tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, mang theo ý cười nồng đậm.
Mơ hồ, có thể cảm giác được nữ tử trước mắt này, cười khẽ, cao ngạo, tự phụ......
Tập hợp đủ tính cách của cả nữ tử và nam tử.
Gió nhẹ thổi tới, sợi tóc của nữ tử nhẹ nhàng bay lên.
Tô Cẩm Lý trong nháy mắt thất thần.
Nhìn cánh môi đỏ sẫm của nữ tử, Tô Cẩm Lý cảm thấy trong cổ họng khô khốc.
Hắn nhớ tới nụ hôn đã từng kia......
Cảm giác mềm mại, cực kỳ ngọt ngào.
Kìm lòng không được, Tô Cẩm Lý hơi hơi hé miệng.
Lại nghe giọng Dương Xuyến Xuyến nhẹ nhàng truyền tới:
"Không có gì, kỳ thật, nếu không phải phản kháng thánh chỉ bị tru di cửu tộc, ta sẽ không tới nơi này!"
Tô Cẩm Lý nghe nói như vậy, đột nhiên hoàn hồn.
Đối diện với Dương Xuyến Xuyến, nhìn ánh mắt sáng quắc của nữ tử, trong mắt đột nhiên loé lên tia cười.
"Là sao? Ý của ngươi là gì? Gả cho bổn vương?"
Mẫu phi nói gặp phụ vương, kỳ thật chính là vì để cho Dương Xuyến Xuyến tiến cung ăn cơm.
Dương Xuyến Xuyến không nhìn về phía Tô Cẩm Lý. Đôi mắt vô định nhìn ra phía xa.
Khóe miệng, kìm lòng không được dãn ra.
Rồi sau đó, Dương Xuyến Xuyến mới nhàn nhạt đáp lại: " Ý của Vương phi nương nương, không liên quan gì tới ta, không phải sao?"
Tô Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng,
"Hôm qua coi như ngươi tốt số, tương lai, sẽ không may mắn như này đâu!"
Dương Xuyến Xuyến tự nhiên nghe ra trong lời nói của Tô Cẩm Lý tràn ngập cảnh cáo.
Xem ra, hắn đã biết vương phi nương nương Tuyết Y trợ giúp mình.
Nhưng mà không sao.........
Dù sao nàng cũng không tính ở lại cái vương phủ này.
Nghĩ tới đây, Dương Xuyến Xuyến cười, rồi sau đó nhàn nhạt nói:
"Chúng ta làm gì có tương lai......"
"Có ý gì?"
Sắc mặt Tô Cẩm Lý khẽ biến đổi, rồi sau đó ánh mắt hơi hơi nghiêm túc.
Hơi vài phần tập trung trên gương mặt Dương Xuyến Xuyến.
Nữ tử trước mắt thật sự rất đẹp.
Mắt ngọc mày ngài, dưới ánh sáng chập chờn trong phủ, càng lúc càng có vẻ như là tiên tử.
Hai tròng mắt hơi hơi nheo lại tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, mang theo ý cười nồng đậm.
Mơ hồ, có thể cảm giác được nữ tử trước mắt này, cười khẽ, cao ngạo, tự phụ......
Tập hợp đủ tính cách của cả nữ tử và nam tử.
Gió nhẹ thổi tới, sợi tóc của nữ tử nhẹ nhàng bay lên.
Tô Cẩm Lý trong nháy mắt thất thần.
Nhìn cánh môi đỏ sẫm của nữ tử, Tô Cẩm Lý cảm thấy trong cổ họng khô khốc.
Hắn nhớ tới nụ hôn đã từng kia......
Cảm giác mềm mại, cực kỳ ngọt ngào.
Kìm lòng không được, Tô Cẩm Lý hơi hơi hé miệng.
Lại nghe giọng Dương Xuyến Xuyến nhẹ nhàng truyền tới:
"Không có gì, kỳ thật, nếu không phải phản kháng thánh chỉ bị tru di cửu tộc, ta sẽ không tới nơi này!"
Tô Cẩm Lý nghe nói như vậy, đột nhiên hoàn hồn.
Đối diện với Dương Xuyến Xuyến, nhìn ánh mắt sáng quắc của nữ tử, trong mắt đột nhiên loé lên tia cười.
"Là sao? Ý của ngươi là gì? Gả cho bổn vương?"
Danh sách chương