Hắn, hắn, hắn, vậy mà là cố ý! Giả bộ yêu thương nàng!
Để hoàng thượng và vương phi nương nương yên tâm!
Đồng thời cũng khiến nàng chết nhanh hơn!
Dương Xuyến Xuyến nắm tay, vừa muốn nói chuyện.
Tô Cẩm Lý lại cười như không cười nhìn Dương Xuyến Xuyến, nói: " Thế nào? Ăn ngon không?"
Vừa nói chuyện,đáy mắt Tô Cẩm Lý vẫn mang theo vài phần uy hiếp!
Dương Xuyến Xuyến cuộn chặt nắm tay, đáy lòng khinh bỉ một trận, nhưng mặt lại tươi như hoa đào, cười vô cùng sáng lạn nói: "Ăn ngon......"
Tô Cẩm Lý mỉm cười: "Ăn ngon thì nàng ăn nhiều một chút."
Vừa nói, vừa cầm lấy chiếc đũa, giúp Dương Xuyến Xuyến ăn cơm.
Hoàng thượng và vương phi ở bên cạnh nhìn hai người vui vẻ hòa thuận như vậy, nhất thời cười lệch miệng.
Bởi vì thân thể hoàng thượng không khỏe, cho nên hoàng thượng chỉ nán lại một chút, liền đứng lên, để vương phi dìu quay về tẩm cung nghỉ ngơi.
Tô Cẩm Lý nhìn bóng lưng hoàng thượng cùng vương phi nương nương biến mất, mỉm cười trên mặt nhất thời băng lạnh xuống.
Âm u đứng dậy, nhìn lướt qua Dương Xuyến Xuyến, không nói bất cứ cái gì đứng dậy, tiêu sái đi về phía có rất nhiều hoàng thân quốc thích.
Mà, Dương Xuyến Xuyến lại nhìn trên mặt bàn, đồ ăn mình gắp cho Tô Cẩm Lý không biết khi nào đã biến mất không thấy nữa.
Sau đó phát hiện - -
vừa rồi, lúc Tô Cẩm Lý ra vẻ ôn nhu, đút toàn bộ những đồ ăn này cho mình!
Nhất thời, Dương Xuyến Xuyến phồng mũi, nam nhân đáng chết!
Tuyệt đối là nam nhân đáng chết!
Dương Xuyến Xuyến nhìn xung quanh, không có ai mình quen biết cả.
Mà Tô Cẩm Lý chết tiệt kia, vậy mà ném mình ở một bên.
Vì thế, Dương Xuyến Xuyến thừa dịp không ai chú ý, vụng trộm chuồn ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Ban đêm bên ngoài, gió mát thổi tới, làm cho người ta không khỏi yên ổn hơn.
Dương Xuyến Xuyến lung tung tiêu sái, loáng thoáng có thể nghe được từ Dưỡng Tâm điện truyền đến một làn điệu du dương, mà bên ngoài, lại càng lúc càng có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Dương Xuyến Xuyến nhàm chán, vô tình đi tới một chỗ tối tăm.
Nhưng mà, Dương Xuyến Xuyến lại chớp chớp mắt, mới phát hiện, nơi đó đã có người chiếm nơi âm u tĩnh mịch này.
Để hoàng thượng và vương phi nương nương yên tâm!
Đồng thời cũng khiến nàng chết nhanh hơn!
Dương Xuyến Xuyến nắm tay, vừa muốn nói chuyện.
Tô Cẩm Lý lại cười như không cười nhìn Dương Xuyến Xuyến, nói: " Thế nào? Ăn ngon không?"
Vừa nói chuyện,đáy mắt Tô Cẩm Lý vẫn mang theo vài phần uy hiếp!
Dương Xuyến Xuyến cuộn chặt nắm tay, đáy lòng khinh bỉ một trận, nhưng mặt lại tươi như hoa đào, cười vô cùng sáng lạn nói: "Ăn ngon......"
Tô Cẩm Lý mỉm cười: "Ăn ngon thì nàng ăn nhiều một chút."
Vừa nói, vừa cầm lấy chiếc đũa, giúp Dương Xuyến Xuyến ăn cơm.
Hoàng thượng và vương phi ở bên cạnh nhìn hai người vui vẻ hòa thuận như vậy, nhất thời cười lệch miệng.
Bởi vì thân thể hoàng thượng không khỏe, cho nên hoàng thượng chỉ nán lại một chút, liền đứng lên, để vương phi dìu quay về tẩm cung nghỉ ngơi.
Tô Cẩm Lý nhìn bóng lưng hoàng thượng cùng vương phi nương nương biến mất, mỉm cười trên mặt nhất thời băng lạnh xuống.
Âm u đứng dậy, nhìn lướt qua Dương Xuyến Xuyến, không nói bất cứ cái gì đứng dậy, tiêu sái đi về phía có rất nhiều hoàng thân quốc thích.
Mà, Dương Xuyến Xuyến lại nhìn trên mặt bàn, đồ ăn mình gắp cho Tô Cẩm Lý không biết khi nào đã biến mất không thấy nữa.
Sau đó phát hiện - -
vừa rồi, lúc Tô Cẩm Lý ra vẻ ôn nhu, đút toàn bộ những đồ ăn này cho mình!
Nhất thời, Dương Xuyến Xuyến phồng mũi, nam nhân đáng chết!
Tuyệt đối là nam nhân đáng chết!
Dương Xuyến Xuyến nhìn xung quanh, không có ai mình quen biết cả.
Mà Tô Cẩm Lý chết tiệt kia, vậy mà ném mình ở một bên.
Vì thế, Dương Xuyến Xuyến thừa dịp không ai chú ý, vụng trộm chuồn ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Ban đêm bên ngoài, gió mát thổi tới, làm cho người ta không khỏi yên ổn hơn.
Dương Xuyến Xuyến lung tung tiêu sái, loáng thoáng có thể nghe được từ Dưỡng Tâm điện truyền đến một làn điệu du dương, mà bên ngoài, lại càng lúc càng có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Dương Xuyến Xuyến nhàm chán, vô tình đi tới một chỗ tối tăm.
Nhưng mà, Dương Xuyến Xuyến lại chớp chớp mắt, mới phát hiện, nơi đó đã có người chiếm nơi âm u tĩnh mịch này.
Danh sách chương