“Lão Trương, còn thất thần làm gì? Người mang đến rồi sao?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc nhàn nhạt truyền tới từ sau lương Dương Xuyến Xuyến.

Dương Xuyến Xuyến quay đầu, lại nhìn thấy Tô Cẩm Lí một thân quần áo trắng tuyết đơn bạc, khả năng vì hắn vừa mới tắm rửa xong.

Cả người thiếu đi vài phần phi dương ương ngạnh, nhiều thêm vài phần tà mị mê người.

Đôi mắt hắn không để lộ ra bất luận cảm xúc gì, chỉ lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái.

Rồi sau đó mới đưa mắt dừng lại trên người nữ nhân bên cạnh Trương quản gia, lạnh nhạt nói một câu:
“Là ngươi? Lớn lên cũng không tệ, vào đi.”

Cùng với giọng nói đạm mạc, Tô Cẩm Lí xoay người đẩy cửa bước vào.

Mà nữ tử kia, cũng theo Tô Cẩm Lí đi phòng ngủ.

Dương Xuyến Xuyên dù có ngốc cũng hiểu được Tô Cẩm Lí muốn cùng nữ nhân kia xử lý chuyện gì.

Tức khắc không nói nên lời, đáy lòng nàng cũng có chút bực bội, tuy nhiên trên mặt vẫn nhanh chóng biểu hiện ra ngoài không một tia để bụng.

Vừa lúc nam nhân này đêm nay đã có nữ nhân hầu hạ, nàng cũng không cần né tránh hắn để đi gặp Tô Cảnh Lương.

Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến lập tức trở lại gian phòng của mình. Nàng tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút rồi hướng về ngoài cửa đi ra.

Thế nhưng vừa vặn một khắc nàng muốn mở cửa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Bất thình lình như vậy khiến cả người nàng ngã vào người Tô Cẩm Lí.

Tức khắc Dương Xuyến Xuyến kinh ngạc đến mức hô hấp ngừng lại.

Hắn không phải dẫn theo nữ nhân khác phiên vân phúc vũ (tan xương nát thịt) hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?

Ngoài dự đoán, lúc này đây khuôn mặt Tô Cẩm Lí có thể nói là đượm ý cười, ôn nhu nhìn Dương Xuyến Xuyến.

Dương Xuyến Xuyến nhìn một Tô Câm Lí ôn nhu như vậy, cả người đều có chút không tin được.

Liệu nàng có nhầm lẫn gì không?

Nam nhân này tự nhiên lại đối với nàng ôn nhu như thế? Có phải đầu óc có vấn đề?

“Có việc gì sao?” Nếu hắn tới, Dương Xuyến Xuyên cũng không muốn phản đối gì mà chỉ có thể nhàn nhạt hỏi.

Ngược lại con ngươi Tô Cẩm Lí tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng nâng lên hàm dưới Dương Xuyến Xuyến:

“Đêm nay, bổn vương muốn qua đêm cùng nàng.”

“Đối với nữ nhân kia, bổn vương không có nửa điểm hứng thú.”

“Thật ra bổn vương ngập tràn hứng thú với Vương phi giống tiên nữ như nàng.”

Ngữ khi của Tô Cẩm Lí triền miên muốn chết.

Khiến đầu óc Dương Xuyên Xuyến trong nháy mắt không thể theo kịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện