Mặc Kỳ Uyên ở bên cạnh giúp đỡ cũng đã bị mùi thơm này dụ dỗ đến mức phải nuốt nước miếng, nếu lão quái kia còn không đến thì hắn cũng không dám cam đoan là đám thịt nướng này có bị tan trong bụng mình hay không.
Đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau có người đang đến gần, hơn nữa tốc độ này cũng không phải là người có thiện ý, theo bản năng quay người chống lại người vừa đến, bảo vệ Vân Chỉ đang chăm chú nướng thit,
Một chiêu đánh xuống, dĩ nhiên Vân Chỉ ở phía trước cảm giác được phía sau có phần không thích hợp: "Uyên, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhưng mà có tia lửa điện xẹt qua, dường như xung quanh còn chưa xảy ra chuyện gì, hai người trong nháy mắt mới phản ứng kịp, không nói gì nhìn bóng dáng đã chạy xa không thấy đâu, rồi lại quay đầu nhìn trên khung sắt bị mất đi hai cái chân gà, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ than nhẹ.
Trong này làm gì có lão quái mặt lạnh, còn không phải là lão ngoan đồng sao! Vân Chỉ mặt đầy hắc tuyến, một trưởng bối lại đi ra tay cướp đồ của vãn bối, người này cũng thật là…!
Tuy nhiên, bọn họ cũng chứng thực được rằng, lão già này thật sự khó có thể chống lại mỹ thực, chỉ cần có nhược điểm này thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tiếp tục cầm lấy que sắt với những miếng thịt to bên trên, Vân Chỉ như một chiến sĩ đầy sĩ khí ngẩng cao đầu: "Đi! Đến trước nhà phân xử!"
Mặc Kỳ Uyên tha thiết mong chờ Vân Chỉ để lại một vài miếng, há miệng thở dốc muốn nói một câu để lại một miếng cho vi phu ta nha, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiện tại việc cứu nhạc mẫu vẫn quan trọng hơn, muốn ăn thì có thể bí mật nói với Vân Chỉ sau, ách, cũng nên bàn bạc về vấn đề này!
"Ngài dù sao cũng là một bậc tiền bối, lại đi làm việc vô lễ này mà không cảm thấy mất thể diện sao!" Vân Chỉ đưa mâm thịt nướng nỏng hổi đến trước mặt lão quái mặt lạnh, mở giọng chất vấn, không cẩn thận lấy lòng như trước nữa.
Dưới sự chất vấn của nàng, lão quái mặt lạnh vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đao chém xuống cũng không loạn, trong lòng Vân Chỉ khinh bỉ, căn bản không phải là mặt lạnh, chính là một kẻ mặt dày mà thôi!
Quả nhiên Vân Chỉ đã đoán đúng, lão quái này trời sinh chính là mặt dày!
"Lão phu, không biết." Nói nhanh cho xong, trong lòng cũng đang vô cùng hối hận, không ngờ là khả năng chống lại mỹ thực của hắn càng ngày càng kém, thật ra cũng không thể trách hắn, muốn trách thì trách lão bà tử không cho hắn ăn thịt, không thịt không vui nên hắn làm sao có định lực tốt được! Hơn nữa hắn cũng đã xem nhẹ công lực của tiểu gia hỏa này, trước kia trước mặt Công Ngọc hắn đều có thể thần không biết quỷ không hay trộm lấy đồ ăn, nhưng ở đây hắn lại bị phát hiện, mất hết cả mặt mũi rồi! Nếu lão bà tử biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo hắn rồi sau đó lại mắng chửi một chút!
Tuy rằng viện cớ mặt dày để chiếm ưu thế, dáng vẻ đánh chết không thừa nhận kia xem ra đã chuẩn bị đuổi hai người đi rồi, nhưng mà không được, ánh mắt lại âm thầm nhìn chằm chằm mâm thịt nướng bên cạnh, trong miệng hắn vẫn còn lưu lại mùi của chân gà vừa rồi, hắn chưa từng ăn qua loại thịt nào lại ngon mềm như vậy, hơn nữa còn có màu sắc bên ngoài cũng chưa bao giờ nhìn thấy, thật sự đến bây giờ vẫn còn muốn nhớ lại, và nếm thử tiếp.
Buồn cười nhìn lão quái mặt lạnh trong lúc vô thức xoay người, muốn đưa toàn bộ chỗ thịt nướng trên bàn vào bụng, Vân Chỉ cũng không ngăn cản, để xem hắn làm sao có thể làm được!
Ngay khi tay của lão quái mặt lạnh bất giác đụng đến cái mâm, tay Vân Chỉ nhanh chóng cứu vớt cả mâm thịt trở về. Trong lúc bưng mâm còn ý đưa qua đưa lại trước mặt lão, từng đợt từng đợt mùi thịt nướng xông thẳng vào mũi, hoàn toàn một kiểu bị câu mất hồn.
"Tiền bối, muốn ăn thì ăn đi, vãn bối cũng không thể bắt người nhổ ra, chỗ này còn một mâm người nhân lúc còn nóng mà ăn đi!" Vân Chỉ vừa nói vừa bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ này xem ra lão đã không thể khống chế được hấp dẫn nữa rồi.
Khó có dịp trong mắt lão quái mặt lạnh có một tia hưng phấn, dường như muốn nhảy lên ôm lấy mâm thịt luôn, nhưng vẫn khống chế được tâm tính, phản ứng phấn khích trên mặt lão được sự lạnh lùng cân bằng lại ngay, khụ khụ nói: "Có thật không?"
"Thật sự, thật sự! Vãn bối làm sao dám lừa ngài chứ!" Nói xong còn vô cùng phối hợp đưa một khối thịt nướng đến trước mặt lão.
Lão quái mặt lạnh không do dự, há mồm ra là nuốt ngay được toàn bộ miếng thịt vào trong miệng, tuy nhiên biểu cảm bên ngoài vẫn vô cũng nghiêm túc, phần miệng di chuyển theo động tác nhai nhưng lại không lộ ra một chút thỏa mãn nào, nhìn qua dáng vẻ đau khổ này thấy thật buồn cười.
Một miếng đã thu phục được, ngay lập tức Vân Chỉ lại đưa thêm một miếng ra, nhưng không đưa vào tay lão: "Tiền bối, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, những lời này hẳn người cũng từng nghe qua rồi, nhất định tiền bối đã biết vãn bối đến là có chuyện muốn nhờ tiền bối, cho nên còn phải thỉnh tiền bối mở lòng từ bi cứu mẫu thân ta một mạng."
Tay vừa định đưa ra lấy miếng thịt nướng lại thụt về, quay đầu qua một bên không thèm nhìn vào mâm: "Không, không trị được."
Nha, lão già này thế nào mà giống khúc gỗ như vậy, chẳng lẽ ngoài việc ăn thì hắn không hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế sao! Có trời mới biết muốn Vân Chỉ nàng xuống bếp còn khó hơn nhật thực và nguyệt thực trên trời!
Hít sâu một hơi, Vân Chỉ tự an ủi bản thân phải có tính nhẫn lại, đi vài bước đến phía chính diện lão nhân, tay bưng lấy mâm, âm thầm dùng nội lực làm nóng lại chỗ thịt trên mâm, khiến mùi hương sắp biến mất lại liên tục phát ra mạnh mẽ, tiếp tục dùng mùi dụ dỗ.
"Tiền bối, ngài thật sự không cân nhắc chút nào sao, chỉ cần ngài ra tay, ta sẽ còn làm thêm càng nhiều món ngon cho ngài nữa!" Chữ "càng" được đặc biệt nhấn mạnh, tất nhiên muốn đánh sập hoàn toàn chút lý trí cự tuyệt của lão.
Thấy hai mi mắt lão run lên nhè nhẹ, môi cũng có chuyển động. Vân Chỉ cười khẽ, tiếp tục nói: "Đến lúc đó không chỉ có những món này nha, tay nghề của ta đều là do mẫu thân truyền lại, nếu mẫu thân tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, lúc đó sẽ làm hẳn một đại tiệc để hiếu kính ngài, ngài có biết tài nghệ của mẹ ta trác tuyệt đến mức nào không? Ai nha, ngay đến cả Hoàng thượng cũng thường nói đây không phải mĩ vị của nhân gian, món ngon tuyệt thế.....Chậc chậc, hương vị tươi ngon, vào miệng như trôi xuống cổ họng, ta ăn đồ ăn của mẫu thân lớn lên, nhưng trong thời gian dài như vậy vẫn không thể làm ra đồ ăn có hương vị như vậy, những món ăn mẹ ta làm tuyệt đối đều vô cùng kinh điển!"
Vân Chỉ càng nói càng phóng đại, nhưng lại không nhìn ra sắc mặt của lão gia hỏa có chút biến đổi gì, khiến nàng cảm thấy vô cùng thất bại, đi tìm biểu cảm trên da mặt đó, bản thân cũng không phải là không có khả năng!
Ngay khi Vân Chỉ muốn buông tay, mâm cầm trong tay cũng chuẩn bị buông xuống, nhưng còn chưa đặt đến mặt bàn thì đã bị một cái tay khác cướp đi, không để ý đến hai người bên cạnh đang vô cùng sửng sốt, vừa cắn vừa nuốt, còn lạnh lùng phê phán: "Đã lạnh, không thể ăn."
Hai người đồng loạt chảy mồ hôi, lão gia hỏa này tại sao lại cứ thích đi cướp thế nhỉ!
Thấy lão quái mặt lạnh bưng mâm lên vừa đi vừa ăn, Vân Chỉ vội vàng đi lên ngăn cản: "Ai! Tiền bối, ngài thế nào mà vừa ăn vừa bỏ đi như vậy được!"
Bị ngăn cản, lão quái mặt lạnh đứng lại bình tĩnh, nghiêm trang nói: "Ta đây không cần đến chẩn đoán sao?"
Chẩn, chẩn đoán? Vân Chỉ như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng thay bằng một khuôn mặt tươi cười: "A, tiền bối, mời ngài, mời ngài!"
Mọi người vô cùng hưng phấn, đi theo lão quái mặt lạnh đến phòng xem xét vết thương của Vạn Ức Liên.
Vừa bước vào đến cửa, chỉ mới đưa mắt nhìn lão nhân đã mở miệng nói: "Tà khí nhập thể, Khôi Lỗi Thuật."
"A, sư phụ, bá mẫu chính là trúng phải Khôi Lỗi Thuật, hơn nữa người vốn dĩ rất yếu ớt, lại bị quản chế lâu như vậy, tinh khí cũng dần kiệt quệ, ta cũng chỉ có thể dùng sâm dược tốt nhất bảo trụ được tâm mạch của nàng." Công Ngọc Viêm Bân vội vàng đứng ra nói rõ tình hình, trên mặt không quá lo lắng sốt ruột, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần sư phụ xuất mã thì nhất định có thể cứu chữa!
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt của lão quái mặt lạnh cũng không có biểu cảm gì, cũng không biết là có nghe thấy lời Công Ngọc nói hay không, đi thẳng đến bên giường, một tay đặt vào sau gáy nàng, nội lực đi ra từ trong tay, hóa ra hắn dùng nội lực để bắt mạch xem bệnh.
Sau đó rất nhanh hắn hạ bàn tay xuống, thuận tiện điểm mấy huyệt đạo trên người nàng rồi nói: "Ma khí nặng nề, bức được ma khí ra, dùng châm cứu và thuốc thì có thể trị."
Ở đây cũng chỉ có Công Ngọc và sư mẫu hắn hoàn toàn hiểu được ý hắn nói là gì, Công Ngọc nhìn dáng vẻ mọi người cái hiểu cái không, mở miệng giải thích: "Ý sư phụ chính là, bá mẫu bị ma khí xâm nhập vào tâm mạch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, chỉ cần bức được ma khí ra, sau đó châm cứu đến mấy đại huyệt, cộng thêm dùng thuốc phụ trợ thì có thể chữa khỏi."
Nghe thấy có thể cứu được, vẻ mặt lo lắng của Vân Chỉ lập tức được thả lòng, vội vàng khiêm tốn hỏi lại: "Vậy tiền bối, người mau nói cho ta biết làm sao để bức được ma khí ra."
Nghe xong toàn bộ phương pháp thì chỉ có bức ra được ma khí là khâu quan trọng nhất.
"Đúng thế, trước ta cũng muốn bức ma khí ra, nhưng mà ma khí này xâm nhập sâu như vậy, vì không có sư phụ ở bên dẫn đường nên ta cũng không dám tùy ý thử." Công Ngọc Viêm Bân nghiêm mặt nói, hiếm khi hắn lại có thời điểm nói năng nghiêm túc như vậy.
"Lão phu hướng dẫn, còn ai vào nữa." Lão quái mặt lạnh cũng rất phối hợp, mở miệng đồng ý, nhưng mà còn chưa đợi đến khi có người lên tiếng thì bỏ thêm một câu vào: "Ma khí nặng nề, nếu không địch lại được, có thể phản phệ."
Nghe thấy giọng nói cảnh cáo của lão nhân, Vân Chỉ bất an kéo Mặc Kỳ Uyên cùng tiến về phía trước, tuy rằng đã từng đại chiến với lão yêu bà, trong nháy mắt nội lực của Uyên đã cao đến trình độ khó có thể đoán, nhưng mà nàng vẫn sợ hãi, nếu Uyên không có cách nào chống lại được ma khí chẳng phải sẽ có thêm một chuyện khiến bản thân phải chú ý, sẽ thêm người phải lâm vào đau khổ hay sao!
Mặc Kỳ Uyên dùng tay vỗ lấy bả vai Vân Chỉ: "Không sao đâu, để ta đi thử xem, ta sẽ cố gắng đến cùng."
"Được." Vân Chỉ dưới sự chấn an của hắn buông tay ra: "Ta muốn ở bên giúp đỡ chàng."
Biết trong lòng nàng đang lo lắng, Mặc Kỳ Uyên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, hai người tiến lên nâng Vạn Ức Liên dậy, mỗi người ngồi một bên, còn lão quái mặt lạnh thì đứng phía sau, dùng nội lực hướng dẫn hai người cách bức độc ra, không để ma khí quấy nhiễu bọn họ.
Ba người nhanh chóng tập trung chữa thương, ngay lập tức, tất cả mọi người yên tĩnh đứng ở nơi đó, không thấy có cái gì bất ổn nên cũng thầm yên tâm.
Đột nhiên, Công Ngọc Viêm Bân bị sư mẫu hắn kéo ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bân Bân, sư mẫu đã quên hỏi ngươi về chuyến ra ngoài lần này, ngươi mau nói cho sư mẫu biết, mấy ngày nay ngoài một tiểu nương tử mang trở về thì còn có gặp người nào khác không? Ách, có người nào để lại ấn tượng sâu? Là nữ?"
Công Ngọc khó hiểu nhìn về phía sư mẫu, như thế nào mà phương diện này người cũng quan tâm nghiên cứu như vậy, sư mẫu kéo hắn ra ngoài chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán này thôi sao, chẳng lẽ nàng còn chưa vừa lòng Mặc Kỳ Dĩnh? Ha ha, hắn đương nhiên biết tính toán của các nàng sẽ không lừa được sư mẫu hắn mà!
"Sư mẫu, nữ tử tốt bên ngoài quả thật rất nhiều, nếu người không vừa ý thì ta sẽ đi tìm một người khác, không sao hết!"
Đang vô cùng hưng phấn thì bị một nắm đấm rơi vào đầu: "Ngươi cái tên xú tiểu tử này, ta dạy ngươi hoa tâm vậy sao! Sư mẫu đang hỏi ngươi có gặp phải một người kì quái nào không, đúng rồi, sư mẫu chỉ muốn nghe xem lần này ngươi ra ngoài có gặp được chuyện gì lý thú không mà thôi."
"Người kỳ quái?" Công Ngọc cảm thấy kì lạ nhìn thoáng qua sư mẫu, trước kia nàng cũng chưa từng thấy hỏi qua những câu như vậy bao giờ!
Nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng đành nhanh chóng phải nghĩ ra một người: "Nếu là nữ nhân kì lạ thì thật sự gặp được một người, một vũ nữ bị hủy dung, đi lên ôm chặt lấy ta, ta bị chiếm tiện nghi rồi! Sư mẫu, người hỏi cái này để làm gì?"
"Ha ha, không có gì không có gì, sư mẫu chỉ muốn quan tâm ngươi một chút mà thôi." Lão bà bà cười ha ha, dường như đang che giấu cái gì đó, rồi đột nhiên chuyển đề tài: "Sư mẫu đưa cho ngươi Ngự Hồn Bách Thảo Kinh nghiên cứu đến đâu rồi?"
A? Ngự Hồn Bách Thảo Kinh? Tại sao sư mẫu lại hỏi đến chuyện này, nếu như nàng biết bản thân tự tiện đưa cho Vân Chỉ thì có lẽ sẽ mắng chết hắn đó!
"A! A, cái kia......" Ngay khi hắn lắp bắp không biết nên mở miệng như thế nào thì đột nhiên nghe thấy bên trong có động tĩnh, vội vàng chạy vào xem xét tình huống, đương nhiên ném vấn đề sư mẫu hắn hỏi sang luôn một bên.
Ba người bên trong đã dừng động tác, chậm rãi tụ khí lại, xem ra thì hẳn không có vấn đề gì.
Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ đồng loạt mở hai mắt ra, ăn ý nhìn nhau cười, vừa rồi dưới sự hướng dẫn của lão quái thuận lợi bức được ma khí ra, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì mẫu thân hẳn đã được cứu rồi.
Lão quái mặt lạnh mở to hai mắt, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lúc này lại thoáng hiện lên một tia khiếp sợ, vô cùng không đồng nhất với sự cứng ngắc trên khuôn mặt.
"Nội lực, rất kì quái." Hắn ở bên cạnh giúp hai ngươi khai thông nội lực nên không khó để phát hiện hai loại nội lực này vô cùng mạnh mẽ, công lực của hắn thế mà lại yếu hơn một chút, xém một chút đã bị bật trở lại, sức mạnh lớn như vậy không có khả năng xuất hiện trên hai người trẻ tuổi như bọn họ, nội lực hai người bọn họ cũng không khác nhau lắm, nhưng lại không thể phát hiện ra là của môn phái nào!
Công Ngọc tiến lên kiểm tra Vạn Ức Liên, vừa lòng gật đầu, rồi xoay người nhìn thấy sư phụ lộ ra vẻ mặt kinh dị, hiểu ra liền tiến lên giải thích: "Hai người bọn họ là chủ nhân của Phượng Hoàng, công lực này một năm có thể tăng lên cả trăm năm, khiến ta cũng bị áp hẳn xuống dưới."
"Chủ nhân Phượng Hoàng?" Đột nhiên lão quái mặt lạnh bình tĩnh nói ra mấy chữ này hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, xem ra tin tức này vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, vẫn còn chưa hỏi rõ Công Ngọc là như thế nào, thì hắn đã sớm bình tĩnh trở lại.
"Chủ nhân Phượng Hoàng?" Trái ngược với vẻ tương đối của lão quái mặt lạnh, đột nhiên lão bà bà xuất hiện với giọng nói đầy kinh ngạc hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người.
Chú ý đến bản thân có phần luống cuống, lão nhân vội vàng nói với mọi người: "Ngươi làm sao vậy?" Vừa lùi lại vừa giải thích: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là có chút kinh ngạc, lão bà tử ta chưa từng thấy qua trường hợp nào như vậy mà thôi."
Lùi đến bên người Công Ngọc Viêm Bân, tiếp tục hạ giọng trách mắng: "Nói mau, tiểu tử ngươi đưa vật đó đi đâu rồi hả!"
"Ha ha, trị liệu phải nhân lúc còn nóng, ta phải đi chuẩn bị châm và thuốc ngay." Công Ngọc Viêm Bân cười ha hả rồi chạy biến, so với con thỏ còn chạy nhanh hơn.
Mấy người Vân Chỉ chìm đắm trong niềm vui có thể cứu mẫu thân nên không để ý đến hành động kì quái của thầy trò mấy người này. Mấy ngày tiếp theo, dưới sự trị liệu cẩn thận của Công Ngọc, cuối cùng Vạn Ức Liên có thể mở hai mắt ra, Vân Chỉ vô cùng vui mừng, giờ tất cả đều vô cùng viên mãn, tình yêu - tình thân, nàng thắng lợi trở về.
Ngay khi Vạn Ức Liên hồi phục là lúc đột nhiên Mặc Kỳ Uyên nhận được thư của Mặc Hình, nếu không có chuyện quan trọng thì Mặc Hình sẽ không gửi thư cho hắn, lập tức nhìn nội dung bên trong, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không ngờ trong thời gian ngắn, trên giang hồ lại có sự thay đổi mãnh liệt như vậy, xem ra bọn họ cần phải trở về sớm một chút rồi.
Mọi người cáo từ, sư mẫu của Công Ngọc còn oán giận mãi không thôi, không phải nói là muốn tổ chức hôn sự trong cốc sao giờ còn chưa hoàn thành tâm nguyện của lão bà tử mà đã chuồn đi mất rồi! Khuyên can cả nửa ngày, cuối cùng mới chịu thả người, hơn nữa Công Ngọc cũng cảm thấy rất kì quái, ngày ấy khi hắn bị ép hỏi cuối cùng cũng thừa nhận Ngự Hồn Bách Thảo Kinh bị hắn đưa cho Vân Chỉ, nhưng sư mẫu lại không hề trách cứ, cứ như vậy mà tiếp nhận chuyện này? Đây không phải là tác phong vốn có của sư mẫu hắn nha.
Mấy ngày nay thu hoạch của Vân Chỉ cũng không ít, thay đổi chút biện pháp khiến lão quái mặt lạnh ham ăn vặt này dạy nàng rất nhiều cái linh tinh, mà bộ sưu tập của nàng chính là những dược liệu trân quý giá trên trời. Còn sư mẫu của Công Ngọc cũng tìm được mục tiêu, mỗi ngày chế tạo ra chút độc dược rồi bắt băng thiềm làm thí nghiệm, tất nhiên là muốn nghiên cứu ra loại độc mà băng thiềm không thể giải được, chứng minh trình độ chế độc cao siêu của bản thân, Vân Chỉ nhìn bụng băng thiềm càng ngày càng lớn liền bi ai thay cho nó, nếu còn không đi thì tiểu Băng Băng của nàng sẽ bị độc biến thành màu xanh mất!
Đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau có người đang đến gần, hơn nữa tốc độ này cũng không phải là người có thiện ý, theo bản năng quay người chống lại người vừa đến, bảo vệ Vân Chỉ đang chăm chú nướng thit,
Một chiêu đánh xuống, dĩ nhiên Vân Chỉ ở phía trước cảm giác được phía sau có phần không thích hợp: "Uyên, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhưng mà có tia lửa điện xẹt qua, dường như xung quanh còn chưa xảy ra chuyện gì, hai người trong nháy mắt mới phản ứng kịp, không nói gì nhìn bóng dáng đã chạy xa không thấy đâu, rồi lại quay đầu nhìn trên khung sắt bị mất đi hai cái chân gà, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ than nhẹ.
Trong này làm gì có lão quái mặt lạnh, còn không phải là lão ngoan đồng sao! Vân Chỉ mặt đầy hắc tuyến, một trưởng bối lại đi ra tay cướp đồ của vãn bối, người này cũng thật là…!
Tuy nhiên, bọn họ cũng chứng thực được rằng, lão già này thật sự khó có thể chống lại mỹ thực, chỉ cần có nhược điểm này thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tiếp tục cầm lấy que sắt với những miếng thịt to bên trên, Vân Chỉ như một chiến sĩ đầy sĩ khí ngẩng cao đầu: "Đi! Đến trước nhà phân xử!"
Mặc Kỳ Uyên tha thiết mong chờ Vân Chỉ để lại một vài miếng, há miệng thở dốc muốn nói một câu để lại một miếng cho vi phu ta nha, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiện tại việc cứu nhạc mẫu vẫn quan trọng hơn, muốn ăn thì có thể bí mật nói với Vân Chỉ sau, ách, cũng nên bàn bạc về vấn đề này!
"Ngài dù sao cũng là một bậc tiền bối, lại đi làm việc vô lễ này mà không cảm thấy mất thể diện sao!" Vân Chỉ đưa mâm thịt nướng nỏng hổi đến trước mặt lão quái mặt lạnh, mở giọng chất vấn, không cẩn thận lấy lòng như trước nữa.
Dưới sự chất vấn của nàng, lão quái mặt lạnh vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đao chém xuống cũng không loạn, trong lòng Vân Chỉ khinh bỉ, căn bản không phải là mặt lạnh, chính là một kẻ mặt dày mà thôi!
Quả nhiên Vân Chỉ đã đoán đúng, lão quái này trời sinh chính là mặt dày!
"Lão phu, không biết." Nói nhanh cho xong, trong lòng cũng đang vô cùng hối hận, không ngờ là khả năng chống lại mỹ thực của hắn càng ngày càng kém, thật ra cũng không thể trách hắn, muốn trách thì trách lão bà tử không cho hắn ăn thịt, không thịt không vui nên hắn làm sao có định lực tốt được! Hơn nữa hắn cũng đã xem nhẹ công lực của tiểu gia hỏa này, trước kia trước mặt Công Ngọc hắn đều có thể thần không biết quỷ không hay trộm lấy đồ ăn, nhưng ở đây hắn lại bị phát hiện, mất hết cả mặt mũi rồi! Nếu lão bà tử biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo hắn rồi sau đó lại mắng chửi một chút!
Tuy rằng viện cớ mặt dày để chiếm ưu thế, dáng vẻ đánh chết không thừa nhận kia xem ra đã chuẩn bị đuổi hai người đi rồi, nhưng mà không được, ánh mắt lại âm thầm nhìn chằm chằm mâm thịt nướng bên cạnh, trong miệng hắn vẫn còn lưu lại mùi của chân gà vừa rồi, hắn chưa từng ăn qua loại thịt nào lại ngon mềm như vậy, hơn nữa còn có màu sắc bên ngoài cũng chưa bao giờ nhìn thấy, thật sự đến bây giờ vẫn còn muốn nhớ lại, và nếm thử tiếp.
Buồn cười nhìn lão quái mặt lạnh trong lúc vô thức xoay người, muốn đưa toàn bộ chỗ thịt nướng trên bàn vào bụng, Vân Chỉ cũng không ngăn cản, để xem hắn làm sao có thể làm được!
Ngay khi tay của lão quái mặt lạnh bất giác đụng đến cái mâm, tay Vân Chỉ nhanh chóng cứu vớt cả mâm thịt trở về. Trong lúc bưng mâm còn ý đưa qua đưa lại trước mặt lão, từng đợt từng đợt mùi thịt nướng xông thẳng vào mũi, hoàn toàn một kiểu bị câu mất hồn.
"Tiền bối, muốn ăn thì ăn đi, vãn bối cũng không thể bắt người nhổ ra, chỗ này còn một mâm người nhân lúc còn nóng mà ăn đi!" Vân Chỉ vừa nói vừa bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ này xem ra lão đã không thể khống chế được hấp dẫn nữa rồi.
Khó có dịp trong mắt lão quái mặt lạnh có một tia hưng phấn, dường như muốn nhảy lên ôm lấy mâm thịt luôn, nhưng vẫn khống chế được tâm tính, phản ứng phấn khích trên mặt lão được sự lạnh lùng cân bằng lại ngay, khụ khụ nói: "Có thật không?"
"Thật sự, thật sự! Vãn bối làm sao dám lừa ngài chứ!" Nói xong còn vô cùng phối hợp đưa một khối thịt nướng đến trước mặt lão.
Lão quái mặt lạnh không do dự, há mồm ra là nuốt ngay được toàn bộ miếng thịt vào trong miệng, tuy nhiên biểu cảm bên ngoài vẫn vô cũng nghiêm túc, phần miệng di chuyển theo động tác nhai nhưng lại không lộ ra một chút thỏa mãn nào, nhìn qua dáng vẻ đau khổ này thấy thật buồn cười.
Một miếng đã thu phục được, ngay lập tức Vân Chỉ lại đưa thêm một miếng ra, nhưng không đưa vào tay lão: "Tiền bối, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, những lời này hẳn người cũng từng nghe qua rồi, nhất định tiền bối đã biết vãn bối đến là có chuyện muốn nhờ tiền bối, cho nên còn phải thỉnh tiền bối mở lòng từ bi cứu mẫu thân ta một mạng."
Tay vừa định đưa ra lấy miếng thịt nướng lại thụt về, quay đầu qua một bên không thèm nhìn vào mâm: "Không, không trị được."
Nha, lão già này thế nào mà giống khúc gỗ như vậy, chẳng lẽ ngoài việc ăn thì hắn không hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế sao! Có trời mới biết muốn Vân Chỉ nàng xuống bếp còn khó hơn nhật thực và nguyệt thực trên trời!
Hít sâu một hơi, Vân Chỉ tự an ủi bản thân phải có tính nhẫn lại, đi vài bước đến phía chính diện lão nhân, tay bưng lấy mâm, âm thầm dùng nội lực làm nóng lại chỗ thịt trên mâm, khiến mùi hương sắp biến mất lại liên tục phát ra mạnh mẽ, tiếp tục dùng mùi dụ dỗ.
"Tiền bối, ngài thật sự không cân nhắc chút nào sao, chỉ cần ngài ra tay, ta sẽ còn làm thêm càng nhiều món ngon cho ngài nữa!" Chữ "càng" được đặc biệt nhấn mạnh, tất nhiên muốn đánh sập hoàn toàn chút lý trí cự tuyệt của lão.
Thấy hai mi mắt lão run lên nhè nhẹ, môi cũng có chuyển động. Vân Chỉ cười khẽ, tiếp tục nói: "Đến lúc đó không chỉ có những món này nha, tay nghề của ta đều là do mẫu thân truyền lại, nếu mẫu thân tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, lúc đó sẽ làm hẳn một đại tiệc để hiếu kính ngài, ngài có biết tài nghệ của mẹ ta trác tuyệt đến mức nào không? Ai nha, ngay đến cả Hoàng thượng cũng thường nói đây không phải mĩ vị của nhân gian, món ngon tuyệt thế.....Chậc chậc, hương vị tươi ngon, vào miệng như trôi xuống cổ họng, ta ăn đồ ăn của mẫu thân lớn lên, nhưng trong thời gian dài như vậy vẫn không thể làm ra đồ ăn có hương vị như vậy, những món ăn mẹ ta làm tuyệt đối đều vô cùng kinh điển!"
Vân Chỉ càng nói càng phóng đại, nhưng lại không nhìn ra sắc mặt của lão gia hỏa có chút biến đổi gì, khiến nàng cảm thấy vô cùng thất bại, đi tìm biểu cảm trên da mặt đó, bản thân cũng không phải là không có khả năng!
Ngay khi Vân Chỉ muốn buông tay, mâm cầm trong tay cũng chuẩn bị buông xuống, nhưng còn chưa đặt đến mặt bàn thì đã bị một cái tay khác cướp đi, không để ý đến hai người bên cạnh đang vô cùng sửng sốt, vừa cắn vừa nuốt, còn lạnh lùng phê phán: "Đã lạnh, không thể ăn."
Hai người đồng loạt chảy mồ hôi, lão gia hỏa này tại sao lại cứ thích đi cướp thế nhỉ!
Thấy lão quái mặt lạnh bưng mâm lên vừa đi vừa ăn, Vân Chỉ vội vàng đi lên ngăn cản: "Ai! Tiền bối, ngài thế nào mà vừa ăn vừa bỏ đi như vậy được!"
Bị ngăn cản, lão quái mặt lạnh đứng lại bình tĩnh, nghiêm trang nói: "Ta đây không cần đến chẩn đoán sao?"
Chẩn, chẩn đoán? Vân Chỉ như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng thay bằng một khuôn mặt tươi cười: "A, tiền bối, mời ngài, mời ngài!"
Mọi người vô cùng hưng phấn, đi theo lão quái mặt lạnh đến phòng xem xét vết thương của Vạn Ức Liên.
Vừa bước vào đến cửa, chỉ mới đưa mắt nhìn lão nhân đã mở miệng nói: "Tà khí nhập thể, Khôi Lỗi Thuật."
"A, sư phụ, bá mẫu chính là trúng phải Khôi Lỗi Thuật, hơn nữa người vốn dĩ rất yếu ớt, lại bị quản chế lâu như vậy, tinh khí cũng dần kiệt quệ, ta cũng chỉ có thể dùng sâm dược tốt nhất bảo trụ được tâm mạch của nàng." Công Ngọc Viêm Bân vội vàng đứng ra nói rõ tình hình, trên mặt không quá lo lắng sốt ruột, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần sư phụ xuất mã thì nhất định có thể cứu chữa!
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt của lão quái mặt lạnh cũng không có biểu cảm gì, cũng không biết là có nghe thấy lời Công Ngọc nói hay không, đi thẳng đến bên giường, một tay đặt vào sau gáy nàng, nội lực đi ra từ trong tay, hóa ra hắn dùng nội lực để bắt mạch xem bệnh.
Sau đó rất nhanh hắn hạ bàn tay xuống, thuận tiện điểm mấy huyệt đạo trên người nàng rồi nói: "Ma khí nặng nề, bức được ma khí ra, dùng châm cứu và thuốc thì có thể trị."
Ở đây cũng chỉ có Công Ngọc và sư mẫu hắn hoàn toàn hiểu được ý hắn nói là gì, Công Ngọc nhìn dáng vẻ mọi người cái hiểu cái không, mở miệng giải thích: "Ý sư phụ chính là, bá mẫu bị ma khí xâm nhập vào tâm mạch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, chỉ cần bức được ma khí ra, sau đó châm cứu đến mấy đại huyệt, cộng thêm dùng thuốc phụ trợ thì có thể chữa khỏi."
Nghe thấy có thể cứu được, vẻ mặt lo lắng của Vân Chỉ lập tức được thả lòng, vội vàng khiêm tốn hỏi lại: "Vậy tiền bối, người mau nói cho ta biết làm sao để bức được ma khí ra."
Nghe xong toàn bộ phương pháp thì chỉ có bức ra được ma khí là khâu quan trọng nhất.
"Đúng thế, trước ta cũng muốn bức ma khí ra, nhưng mà ma khí này xâm nhập sâu như vậy, vì không có sư phụ ở bên dẫn đường nên ta cũng không dám tùy ý thử." Công Ngọc Viêm Bân nghiêm mặt nói, hiếm khi hắn lại có thời điểm nói năng nghiêm túc như vậy.
"Lão phu hướng dẫn, còn ai vào nữa." Lão quái mặt lạnh cũng rất phối hợp, mở miệng đồng ý, nhưng mà còn chưa đợi đến khi có người lên tiếng thì bỏ thêm một câu vào: "Ma khí nặng nề, nếu không địch lại được, có thể phản phệ."
Nghe thấy giọng nói cảnh cáo của lão nhân, Vân Chỉ bất an kéo Mặc Kỳ Uyên cùng tiến về phía trước, tuy rằng đã từng đại chiến với lão yêu bà, trong nháy mắt nội lực của Uyên đã cao đến trình độ khó có thể đoán, nhưng mà nàng vẫn sợ hãi, nếu Uyên không có cách nào chống lại được ma khí chẳng phải sẽ có thêm một chuyện khiến bản thân phải chú ý, sẽ thêm người phải lâm vào đau khổ hay sao!
Mặc Kỳ Uyên dùng tay vỗ lấy bả vai Vân Chỉ: "Không sao đâu, để ta đi thử xem, ta sẽ cố gắng đến cùng."
"Được." Vân Chỉ dưới sự chấn an của hắn buông tay ra: "Ta muốn ở bên giúp đỡ chàng."
Biết trong lòng nàng đang lo lắng, Mặc Kỳ Uyên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, hai người tiến lên nâng Vạn Ức Liên dậy, mỗi người ngồi một bên, còn lão quái mặt lạnh thì đứng phía sau, dùng nội lực hướng dẫn hai người cách bức độc ra, không để ma khí quấy nhiễu bọn họ.
Ba người nhanh chóng tập trung chữa thương, ngay lập tức, tất cả mọi người yên tĩnh đứng ở nơi đó, không thấy có cái gì bất ổn nên cũng thầm yên tâm.
Đột nhiên, Công Ngọc Viêm Bân bị sư mẫu hắn kéo ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bân Bân, sư mẫu đã quên hỏi ngươi về chuyến ra ngoài lần này, ngươi mau nói cho sư mẫu biết, mấy ngày nay ngoài một tiểu nương tử mang trở về thì còn có gặp người nào khác không? Ách, có người nào để lại ấn tượng sâu? Là nữ?"
Công Ngọc khó hiểu nhìn về phía sư mẫu, như thế nào mà phương diện này người cũng quan tâm nghiên cứu như vậy, sư mẫu kéo hắn ra ngoài chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán này thôi sao, chẳng lẽ nàng còn chưa vừa lòng Mặc Kỳ Dĩnh? Ha ha, hắn đương nhiên biết tính toán của các nàng sẽ không lừa được sư mẫu hắn mà!
"Sư mẫu, nữ tử tốt bên ngoài quả thật rất nhiều, nếu người không vừa ý thì ta sẽ đi tìm một người khác, không sao hết!"
Đang vô cùng hưng phấn thì bị một nắm đấm rơi vào đầu: "Ngươi cái tên xú tiểu tử này, ta dạy ngươi hoa tâm vậy sao! Sư mẫu đang hỏi ngươi có gặp phải một người kì quái nào không, đúng rồi, sư mẫu chỉ muốn nghe xem lần này ngươi ra ngoài có gặp được chuyện gì lý thú không mà thôi."
"Người kỳ quái?" Công Ngọc cảm thấy kì lạ nhìn thoáng qua sư mẫu, trước kia nàng cũng chưa từng thấy hỏi qua những câu như vậy bao giờ!
Nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng đành nhanh chóng phải nghĩ ra một người: "Nếu là nữ nhân kì lạ thì thật sự gặp được một người, một vũ nữ bị hủy dung, đi lên ôm chặt lấy ta, ta bị chiếm tiện nghi rồi! Sư mẫu, người hỏi cái này để làm gì?"
"Ha ha, không có gì không có gì, sư mẫu chỉ muốn quan tâm ngươi một chút mà thôi." Lão bà bà cười ha ha, dường như đang che giấu cái gì đó, rồi đột nhiên chuyển đề tài: "Sư mẫu đưa cho ngươi Ngự Hồn Bách Thảo Kinh nghiên cứu đến đâu rồi?"
A? Ngự Hồn Bách Thảo Kinh? Tại sao sư mẫu lại hỏi đến chuyện này, nếu như nàng biết bản thân tự tiện đưa cho Vân Chỉ thì có lẽ sẽ mắng chết hắn đó!
"A! A, cái kia......" Ngay khi hắn lắp bắp không biết nên mở miệng như thế nào thì đột nhiên nghe thấy bên trong có động tĩnh, vội vàng chạy vào xem xét tình huống, đương nhiên ném vấn đề sư mẫu hắn hỏi sang luôn một bên.
Ba người bên trong đã dừng động tác, chậm rãi tụ khí lại, xem ra thì hẳn không có vấn đề gì.
Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ đồng loạt mở hai mắt ra, ăn ý nhìn nhau cười, vừa rồi dưới sự hướng dẫn của lão quái thuận lợi bức được ma khí ra, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì mẫu thân hẳn đã được cứu rồi.
Lão quái mặt lạnh mở to hai mắt, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lúc này lại thoáng hiện lên một tia khiếp sợ, vô cùng không đồng nhất với sự cứng ngắc trên khuôn mặt.
"Nội lực, rất kì quái." Hắn ở bên cạnh giúp hai ngươi khai thông nội lực nên không khó để phát hiện hai loại nội lực này vô cùng mạnh mẽ, công lực của hắn thế mà lại yếu hơn một chút, xém một chút đã bị bật trở lại, sức mạnh lớn như vậy không có khả năng xuất hiện trên hai người trẻ tuổi như bọn họ, nội lực hai người bọn họ cũng không khác nhau lắm, nhưng lại không thể phát hiện ra là của môn phái nào!
Công Ngọc tiến lên kiểm tra Vạn Ức Liên, vừa lòng gật đầu, rồi xoay người nhìn thấy sư phụ lộ ra vẻ mặt kinh dị, hiểu ra liền tiến lên giải thích: "Hai người bọn họ là chủ nhân của Phượng Hoàng, công lực này một năm có thể tăng lên cả trăm năm, khiến ta cũng bị áp hẳn xuống dưới."
"Chủ nhân Phượng Hoàng?" Đột nhiên lão quái mặt lạnh bình tĩnh nói ra mấy chữ này hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, xem ra tin tức này vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, vẫn còn chưa hỏi rõ Công Ngọc là như thế nào, thì hắn đã sớm bình tĩnh trở lại.
"Chủ nhân Phượng Hoàng?" Trái ngược với vẻ tương đối của lão quái mặt lạnh, đột nhiên lão bà bà xuất hiện với giọng nói đầy kinh ngạc hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người.
Chú ý đến bản thân có phần luống cuống, lão nhân vội vàng nói với mọi người: "Ngươi làm sao vậy?" Vừa lùi lại vừa giải thích: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là có chút kinh ngạc, lão bà tử ta chưa từng thấy qua trường hợp nào như vậy mà thôi."
Lùi đến bên người Công Ngọc Viêm Bân, tiếp tục hạ giọng trách mắng: "Nói mau, tiểu tử ngươi đưa vật đó đi đâu rồi hả!"
"Ha ha, trị liệu phải nhân lúc còn nóng, ta phải đi chuẩn bị châm và thuốc ngay." Công Ngọc Viêm Bân cười ha hả rồi chạy biến, so với con thỏ còn chạy nhanh hơn.
Mấy người Vân Chỉ chìm đắm trong niềm vui có thể cứu mẫu thân nên không để ý đến hành động kì quái của thầy trò mấy người này. Mấy ngày tiếp theo, dưới sự trị liệu cẩn thận của Công Ngọc, cuối cùng Vạn Ức Liên có thể mở hai mắt ra, Vân Chỉ vô cùng vui mừng, giờ tất cả đều vô cùng viên mãn, tình yêu - tình thân, nàng thắng lợi trở về.
Ngay khi Vạn Ức Liên hồi phục là lúc đột nhiên Mặc Kỳ Uyên nhận được thư của Mặc Hình, nếu không có chuyện quan trọng thì Mặc Hình sẽ không gửi thư cho hắn, lập tức nhìn nội dung bên trong, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không ngờ trong thời gian ngắn, trên giang hồ lại có sự thay đổi mãnh liệt như vậy, xem ra bọn họ cần phải trở về sớm một chút rồi.
Mọi người cáo từ, sư mẫu của Công Ngọc còn oán giận mãi không thôi, không phải nói là muốn tổ chức hôn sự trong cốc sao giờ còn chưa hoàn thành tâm nguyện của lão bà tử mà đã chuồn đi mất rồi! Khuyên can cả nửa ngày, cuối cùng mới chịu thả người, hơn nữa Công Ngọc cũng cảm thấy rất kì quái, ngày ấy khi hắn bị ép hỏi cuối cùng cũng thừa nhận Ngự Hồn Bách Thảo Kinh bị hắn đưa cho Vân Chỉ, nhưng sư mẫu lại không hề trách cứ, cứ như vậy mà tiếp nhận chuyện này? Đây không phải là tác phong vốn có của sư mẫu hắn nha.
Mấy ngày nay thu hoạch của Vân Chỉ cũng không ít, thay đổi chút biện pháp khiến lão quái mặt lạnh ham ăn vặt này dạy nàng rất nhiều cái linh tinh, mà bộ sưu tập của nàng chính là những dược liệu trân quý giá trên trời. Còn sư mẫu của Công Ngọc cũng tìm được mục tiêu, mỗi ngày chế tạo ra chút độc dược rồi bắt băng thiềm làm thí nghiệm, tất nhiên là muốn nghiên cứu ra loại độc mà băng thiềm không thể giải được, chứng minh trình độ chế độc cao siêu của bản thân, Vân Chỉ nhìn bụng băng thiềm càng ngày càng lớn liền bi ai thay cho nó, nếu còn không đi thì tiểu Băng Băng của nàng sẽ bị độc biến thành màu xanh mất!
Danh sách chương