Nhìn thấy ý cười chợt lóe trong đôi mắt của Mặc Kỳ Tẫn, Mặc Kỳ Dĩnh nghi hoặc trố mắt nhìn, giống như là hiểu ra cái gì, cẩn thận thăm dò: "Hoàng huynh, ngươi, vừa rồi là lừa tam tẩu đúng hay không? Tam ca không có việc gì, đúng không?"

Lúc này Mặc Kỳ Tẫn mới chú ý đến hai mắt đẫm lệ của Dĩnh nhi đang nhìn chính mình, bọn hắn chỉ có một muội muội, mỉm cười ấm áp giống tia nắng sau cơn mưa, an ủi tâm hồn vừa mới bị tổn thương của nàng.

"Uyên, hắn có Huyễn Hỏa Thần Công hộ thể, nhất định không có việc gì, hiện tại chỉ là bị thương đến mức hôn mê mà thôi, đừng khóc, ngươi xem, chỉ cần tam tẩu ngươi đi, nhất định tam ca ngươi sẽ lập tức khỏe nhanh thôi." Cười nhẹ dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô ở khóe mắt Mặc Kỳ Dĩnh, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ.

Khóe mắt lướt ra hướng bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng màu trắng kia nữa, hắn chỉ có thể làm những điều này, hy vọng Uyên có thể kiên cường chịu đựng.

Tuy rằng Huyễn Hỏa Thần Công có thể bảo vệ tâm mạch, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thông tin cấp báo truyền về, hiện tại Uyên không có một chút ý thức nào, đây chính là gặp phải khốn đốn thực sự, nếu như không có biện pháp cứu chữa, chẳng lẽ sẽ trở thành người vô dụng sao? Nghe Hoàng huynh nói như vậy, cuối cùng Mặc Kỳ Dĩnh cũng có chút yên lòng, nín khóc. Hiện tại tình hình chiến trường không thuận lợi như vậy, Công Ngọc cũng chạy tới, thêm tam ca và tam tẩu nữa, thật sự khiến nàng mỗi ngày phải lo lắng chuyện sống chết của bọn họ, cảm giác này thực sự cực kỳ khó chịu mà, không được, nhất định nàng phải tìm cơ hội trốn đi đến đó mới được.

Mà lúc này, Vân Chỉ đã dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phố Kim Thiên chuẩn bị lương thực cùng lộ phí đi đường, để lại một mảnh giấy cho Tần Lãng rồi lên ngựa mà đi, hiện tại trong đầu nàng cái gì cũng không nghĩ được, chỉ biết là phải đến đại bản doanh nhanh nhất có thể, cướp hắn từ tay Diêm Vương trở về, hiện tại nàng là chủ nợ, cho dù là Diêm Vương gia cũng đừng mơ tưởng cướp hắn từ tay nàng!

Vì để có thể đi được tốc độ nhanh nhất, Vân Chỉ nhìn bản đồ một hồi lâu, quyết định lựa chọn con đường mòn tối tăm hẻo lánh nhất để đi, đó chính là khoảng cách ngắn nhất từ kinh thành đến biên cảnh, khẳng định tốc độ sẽ nhanh hơn so với đường lớn một ngày.

Đường mòn này có đi qua biên giới Hách Liên quốc, có vẻ có chút quái dị, khi Vân Chỉ đi đến một trấn nhỏ cạnh biên giới Hách Liên quốc thì vừa đúng một ngày hai đêm, trong khoảng thời gian này, nàng không dám trì hoãn, không dám nghỉ ngơi, trừ khi phải dừng lại mua lương khô và thức ăn cho ngựa thì thời gian còn lại, mỗi ngày Vân Chỉ đều phi ngựa lao thật nhanh.

Dường như sự mệt mỏi khi đi nhanh không ngừng nghỉ đã khiến cho lòng nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến nàng không đến kịp, đến nơi chỉ còn lại một khối thi thể, trái tim nàng nhảy lên một cái giống như muốn ngừng đập luôn, cho nên nàng không dám nghĩ tiếp, điều này còn đau đớn hơn so với việc dùng dao găm đục khoét vào cơ thể nàng.

Đi qua cái trấn nhỏ này và một rừng cây thì có thể đến đại bản doanh, trong lòng Vân Chỉ lại là một trận sợ hãi ẩn giật.

"Người trẻ tuổi, ngươi vạn lần không nên đi vào khu rừng này a, bên trong có yêu quái, sẽ chết người đó!" Một người tiều phu bản địa nhìn Vân Chỉ ngồi trên lưng ngựa, đang hướng về phía khu rừng ma quỷ đó với dáng vẻ khẩn trương, tiến lên tốt bụng nhắc nhở.

Lúc này Vân Chỉ mới phát hiện ra bên cạnh nàng là một lão tiều phu, trên khuôn mặt cứng nhắc bày ra nụ cười khéo léo, ấm giọng nói: "Cảm ơn lão nhân gia đã nhắc nhở, nhưng hiện tại tại hạ đang vội, chắc chắn phải đi qua khu rừng này, xin hỏi có phương pháp an toàn nào để đi qua khu rừng này hay không?"

Trên mặt lão nhân lộ ra biểu tình sợ hãi, khẩn trương nói: "Người trẻ tuổi, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình, trong khu rừng này yêu khí quá nặng, chỉ cần là người đi vào thì không còn ai còn sống đi ra, người trẻ tuổi, ngươi vẫn nên đi đường vòng thôi!"

Yêu quái? Vân Chỉ đương nhiên sẽ không tin yêu ma quỷ quái, hiện tại nàng đang vội, mà khu rừng này nàng không thể không đi qua, để ý cái gì mà thần với chả ma, chỉ cần chắn đường Thiên Đại Vân Chỉ nàng đều giết chết không tha!

"Lão nhân gia, yên tâm đi, ta sẽ người đầu tiên đi vào khu rừng mà sống sót đi ra!" Nói xong cũng không chờ lão tiều phu ngăn cản, giơ roi, con ngựa liền thẳng tiến về phía khu rừng.

Chỉ để lại lão nhân ở phía sau gấp giọng kêu to, bất đắc dĩ thở dài.

Vân Chỉ vừa vào cánh rừng, cuối cùng lúc này mới biết rõ vì sao nơi này lại có nhiều người bị chết như vậy, căn bản nơi này không có yêu ma gì hết, có thì cũng chỉ là toàn khí độc mà thôi. Nếu nàng đoán không sai những loại khí này có thể là khí than, khí CO2, mà những thứ khí này đều là tài nguyên để chế tác độc dược, dùng một chiếc bình đơn giản đưa một chút khí vào bên trong, Vân Chỉ chuẩn bị giữ lại để đề phòng.

Cây cỏ thực vật rậm rạp bên trong đều có vi khuẩn kháng lại, có rất nhiều giá trị, Vân Chỉ cũng chỉ có thể xem qua, hiện tại chuyện quan trọng là đi càng nhanh càng tốt.

Thật cẩn thận tiêu sái đi trong rừng, tuy rằng chỉ là phát hiện khí độc bên trong rừng, nhưng khó tránh khỏi vẫn có những sinh vật đáng sợ xuất hiện, đúng lúc nàng đang cảnh giác cao độ một trận âm thanh truyền vào lỗ tay Vân Chỉ, chủy thủ đặc chế trong tay lập tức mở ra, hai mắt cẩn thận quan sát.

"Người nào?!" Sẳng giọng quát lớn, giọng nói lớn trong khu rừng yên tĩnh nghe có vẻ đặc biệt to.

Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, lại thật sự có thanh âm truyền về: "Vân Chỉ, là ngươi sao?"

Giữa lông mày thoáng thả lỏng đôi chút, Vân Chỉ phi ngựa chạy vội qua, quả nhiên thấy một bóng dáng màu xanh: "Tần Lãng? Làm sao ngươi lại ở trong này?"

Nàng để lại tờ giấy bảo Tần Lãng đuổi theo sao, không ngờ hắn lại đoán được nàng đi con đường này! 

Lúc này thân thể Tẫn Lãng đã từ từ vô lực, giọng nói có phần đứt quãng: "Ta đã an bài hết tất cả mọi chuyện, nghĩ muốn đi sớm một chút để bắt kịp ngươi, không ngờ là khí độc trong khu rừng này lại nặng như vậy, ngay cả ngựa cũng bị độc chết rồi!"

Nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của hắn, rõ ràng là khí độc đã đi vào bên trong, đưa một viên Thanh Hồn Đan cho hắn ăn, rất nhanh sắc mặt hắn đã không còn khó coi như trước nữa rồi.

"Ngươi trúng độc không nhẹ, khi nào ra ngoài, ta sẽ điều chế thuốc cho ngươi. Hiện tại chúng ta phải đi nhanh lên, thời gian không còn kịp nữa rồi."

Vân Chỉ trầm giọng nói, rồi cưỡi ngựa đi đến trước mặt Tần Lãng, vươn tay ra với hắn.

Tần Lãng nhìn hành động của Vân Chỉ, ngẩn người không biết nên phản ứng như thế nào, chẳng lẽ để một đại nam nhân như hắn lại ngồi ở trong lòng phụ nữ sao? Vẫn chưa lên ngựa nhưng nét mặt già nua của hắn bắt đầu đỏ lên.

"Đừng lề mề, nhanh lên, nếu không đuổi kịp thì có lẽ sẽ phải nhặt xác Mặc Kỳ Uyên cũng nên!" Vân Chỉ cũng không để ý đến biểu hiện rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, sốt ruột thúc giục.

Trong lòng trở nên tối sầm, nàng chạy liều mạng như vậy chỉ vì đi cứu Mặc Kỳ Uyên thôi sao? Ánh mắt cô đơn nhìn chằm chằm Vân Chỉ, hắn không cần mượn lực ở tay nàng, mà sử dụng nốt sức lực còn lại, vươn người nhảy ra phía sau Vân Chỉ.

Lúc này trong lòng Vân Chỉ đang lo lắng, không để ý thấy nội tâm biến hóa của Tần Lãng, giá một tiếng giục ngựa chạy nhanh như điên.

Mà ngồi ở phía sau Vân Chỉ, lúc này tâm tình của Tần Lãng cực kỳ phức tạp, khi hắn nhìn thấy tờ giấy, rốt cuộc lúc đó mới biết được hành tung của Vân Chỉ, liền lập tức an bài tốt mọi chuyện rồi phi ngựa đuổi theo, cho dù hắn biết, lần này hắn phải đối diện với quê cũ của hắn - Khâu Lệ quốc, mọi chuyện bị hắn che giấu đi chỉ sợ lần này sẽ lại tái hiện trước mắt hắn.

Chỉ là, lúc này hắn lấy thân phận Tần Lãng ra để tính toán thời gian rồi đưa ra quyết định đơn giản hơn, hắn chỉ muốn đi theo phía sau người con gái này, bảo vệ nàng sít sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện