Editor: nhungchuoi

"Chỉ nhi, đã tìm ra phương pháp chữa trị cho Uyên rồi sao?" Vạn Ức Liên lo lắng hỏi, có thể khiến Chỉ nhi hoảng sợ như vậy cũng chỉ có chuyện này mà thôi.

"Vâng, trên Kim Lũ Y có ghi, chỉ cần tìm được một nơi là Minh U, có thể sẽ được vị thần trong Kim Lũ Y giúp đỡ, Uyên có thể khôi phục!" Có lẽ, không chỉ có thể khiến Uyên khôi phục mà còn có thể giải quyết triệt để Cửu Lễ và lũ ác ma này!

"Chỉ nhi ngươi đừng vội, ta có thể giúp đương nhiên sẽ giúp, nhưng mà ma lực tạo ra khi ta nhảy múa sẽ gây ra tổn hại cho các ngươi, trong quá trình nếu không khỏe thì bảo ta dừng lại!" Vũ Cơ nửa vui nửa buồn, cả đời này nàng đều bị ma lực của nhảy múa dẫn đường, hoặc nổi tiếng hoặc bị hại nên vẫn cho rằng khả năng này là một tai họa cho con người, cũng không ngờ còn có một ngày có thể có công dụng.

Nghe thấy Vũ Cơ đồng ý với bản thân, Vân Chỉ vui mừng nhướng mày, lúc này nàng phải đi tìm Mang Lãng để bàn bạc.

Cuối cùng tất cả mọi người đi vào phòng Mặc Kỳ Uyên, bảo vệ Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên và Vũ Cơ nhảy múa vào ảo ảnh tìm kiếm Minh U.

Mặc Kỳ Uyên không biết vì sao nhiều người đến phòng hắn như vậy, có chút sợ hãi trốn tránh đi theo phía sau Vân Chỉ. Nhìn thấy Hách Liên Ngọc Nhi cũng đến, vốn định đi lên tiếp đón thì lại Vân Chỉ hung dữ trợn mắt đành phải lùi lại ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng nàng, nghe lời giống như một đứa trẻ vậy.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Vân Chỉ lôi Mặc Kỳ Uyên đến ngồi xuống giường. Hiện tại Mặc Kỳ Uyên rất bất an, buộc lòng phải yếu ớt hỏi một cái: "Bọn họ muốn làm cái gì vậy?"

"Bọn họ đến biểu diễn vũ đạo cho chàng xem, nhớ kỹ, chút nữa phải tập trung tinh thần xem." Vân Chỉ thản nhiên nói, thật ra chỉ cần liếc hai mắt, dựa vào định lực hiện tại của Uyên thì cũng không thể kiên trì để không bị mê hoặc thần trí rồi.

"Nga, thật là tốt!" Mặc Kỳ Uyên không ngờ có nhiều người như vậy đến biểu diễn cho hắn xem, lúc này ngồi nghiêm chỉnh, muốn thành khẩn nhận ý tốt của mọi người.

Cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, Vũ Cơ ở trước mắt hai người bắt đầu nhảy múa, váy bay lên nhẹ nhàng, mỗi một cái đặt chân lên dường như nắm trong đó toàn bộ tinh thần của mọi người, vũ điệu của nàng nhanh chóng hòa vào tiết tấu, bồng bềnh như sóng ngoài biển xanh đang cuộn lên từng đợt, cảm giác tuyệt vời len sâu vào trí não, nhanh chóng khiến người ta quên đi giờ là lúc nào, bản thân là ai.

Ngoại trừ Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên mở to hai mắt nhìn màn múa duyên dáng này của Vũ Cơ thì những người khác đều không dám liếc nhìn lấy một cái, chỉ vì chỉ cần liếc mắt một cái thì chắc chắn tâm trí sẽ trở nên mơ màng.

Hai người nắm chặt tay nhau, Vân Chỉ cố gắng triệu hồi linh lực chim Hoàng, hy vọng có thể tâm ý tương thông với Uyên cùng tiến cùng lui, cho dù có bị ma lực làm mê man tâm trí thì nàng cũng có thể dắt theo Uyên.

Điệu múa cực kỳ kiên nhẫn dẫn dụ hai người, tuy rằng ánh mắt bọn họ còn đang mở thật to nhưng cũng không khó để phát hiện ra thần thái bên trong đã dần dần biến mất, chỉ còn lại con ngươi trống rỗng, trên đó là hình ảnh không ngừng xoay tròn của điệu múa, trên mặt là biểu cảm thỏa mãn, giống như được đến với một thế giới kỳ diệu, là một giấc mộng đẹp nhất.

Vân Chỉ cảm giác được toàn thân mình dường như nhẹ bẫng đi, hoàn toàn không có sức nặng, chắc là đã vào ảo ảnh, có chút vui vẻ nhìn ngắm bốn phía, nhưng lại phát hiện tay vốn dĩ nên nắm chặt tay Uyên giờ lại không cánh mà bay, trong lòng lo lắng, Uyên ngàn vạn không nên để tâm trí mê hoặc vây khốn ở trong này mới tốt!

"Uyên! Uyên chàng ở nơi nào?!" Giọng nói phát ra nhưng giống như chỉ nói ra một loại mây mù đáng sợ, vang lên từng hồi, căn bản không phát ra được giọng nói hoàn chỉnh.

Không gọi to nữa, Vân Chỉ nhắm chặt hai mắt, dùng suy nghĩ triệu hồi linh lực chim Hoàng, tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Chỉ nhi, ta đã trở về." Nghe thấy giọng nói bình thường, Vân Chỉ bừng tỉnh lại, nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên đang bình yên đứng bên cạnh mỉm cười với bản thân, đó là vẻ mặt khi Uyên bình thường!

Đến nơi này có thể biến Uyên trở về bình thường sao? Vân Chỉ mừng rỡ, mỉm cười tiến lên ôm lấy hắn.

Nhưng mà, còn chưa tiến lên được vài bước thì bên cạnh Uyên kia lại xuất hiện một Mặc Kỳ Uyên khác, khẽ cắn môi, vẻ mặt trên khuôn mặt rất là bất mãn: "Nương tử, ta muốn ngươi đút cho ta ăn."

Nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt, Vân Chỉ dừng bước, ngơ ngác đứng yên tại nơi đó, tiếp theo đó trước mặt xuất hiện càng nhiều Uyên, có đủ loại vẻ mặt, nói đủ loại lời nói, tranh cãi ồn ào đến mức khiến đầu nàng cũng phải đau lên!

Ở đâu ra nhiều Uyên như vậy! Tại sao lại có thể có nhiều Uyên như vậy! Vân Chỉ thống khổ nhắm mắt ôm chặt đầu, ở trong lòng lớn tiếng gọi, Uyên chỉ có một, cho dù là anh minh hay vẫn là ngốc nghếch thì Uyên vẫn chỉ có một!

Uyên! Chàng đi ra cho ta!

"Nương tử, ngươi bảo ta làm cái gì?" Một giọng nói lạnh nhạt mê hoặc truyền vào lỗ tai Vân Chỉ, mang theo tác dụng trấn an lòng người, thành công khiến Vân Chỉ thu hồi lại những suy nghĩ xung quanh, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên bên cạnh, còn bốn phía cũng không còn có nhiều bóng dáng Uyên như vậy nữa.

Nhìn một tay Uyên đang nắm chặt tay mình, một tay cầm lấy điểm tâm vui vẻ ăn, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm thỏa mãn.

Vân Chỉ bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, coi như tất cả những điều vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi, nháy mắt đã lướt qua.

"Đi, chúng ta đi tìm một nơi tên là Minh U." Vân Chỉ lôi kéo tay Mặc Kỳ Uyên, ý bảo hắn đi theo bản thân để không bị lạc.

Mặc Kỳ Uyên chưa bước theo Vân Chỉ, mà còn có chút khó hiểu nhìn Vân Chỉ nói: "Nơi này không phải là không tốt nha, nếu như ngươi muốn thì đều có thể, ngươi xem, nếu ta muốn nó hiện ra, nương tử ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ bắt nó hiện ra cho ngươi, ăn ngon lắm nha!"

Hắn cười thỏa mãn, dường như tất cả vui vẻ đều được biểu lộ hết ở nụ cười này, mỹ vị đẹp mắt trong tay được giơ lên cao cho Vân Chỉ xem, giống như một đứa trẻ đang tranh công. Thấy Vân Chỉ không có phản ứng gì, cho rằng nàng không tin bản thân, vì thế ném điểm tâm trong tay đi, tròng mắt khẽ chuyển, ngay lập tức trong tay lại xuất hiện một chân gà to bự.

Nhờ sự nhắc nhở của Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng Vân Chỉ cũng biết trong này nên làm như thế nào, tất cả nơi này đều là suy nghĩ trong lòng, chỉ cần không quá ham mê một cái gì thì sẽ không bị nhốt, bị mê hoặc, hơn nữa đồng thời, nếu muốn đến chỗ nào làm cái gì đó thì ở nơi này đều có thể làm được dễ dàng!

Vân Chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiến lên ôm chặt lấy Mặc Kỳ Uyên, nỉ non bên tai hắn: "Uyên, nếu như ta muốn chàng, nếu muốn chàng luôn luôn đi theo ta thì có được không?"

Sau khi nghe thấy hắn rầu rĩ đồng ý, Vân Chỉ nhắm chặt hai mắt, trong lòng nhắc đi nhắc lại hai chữ Minh U, cho dù không biết Minh U là một nơi như thế nào, trông nó ra sao, cũng không biết được bọn họ có thể đến đó hay không, chỉ hy vọng khi mở hai mắt ra bọn họ có thể an toàn đi đến nơi.

"Ha ha ha, cuối cùng các ngươi đã đến đây, lão phu cung kính chờ đợi đã lâu." Giọng nói già nua vang lên bên tai hai người, tuyệt vời giống như một loại âm thanh đến từ thiên đường ngay lập tức khiến Vân Chỉ tỉnh lại.

Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt lão già, nhìn những sợi tóc bạc và dáng vẻ của hắn, dáng vẻ càng thêm hưng phấn, loại ánh mắt như lang sói này khiến trong lòng Bắc Minh lão nhân cảm thấy lo sợ, sợ bản thân sẽ bị người trước mắt không thể trêu chọc này giải quyết, dù sao trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ, cũng có lẽ bởi vì bị phạt nhốt ở chỗ này chờ đợi hai người phá giải được Kim Lũ Y cả ngàn năm qua.

"Ngươi chính là vị thần trong Kim Lũ Y phải không? Ngươi có biện pháp cứu Uyên, có khả năng tiêu diệt Cửu Lễ đúng không?" Vân Chỉ đang vô cùng kích động, cầm lấy quần áo lão già liên tục hỏi.

"Khụ khụ." Bắc Minh lão nhân ho khan, biết được hiện tại Vân Chỉ trước mặt cũng chỉ là người phàm mà thôi, trong lòng cũng yên tâm hơn: "Lão phu tên là Bắc Minh lão nhân, các ngươi có thể gọi là Bắc Minh, các ngươi có cái gì cần giải quyết đều có thể tìm lão phu giúp đỡ."

Vân Chỉ ngẩn người, không biết vì sao một vị thần tiên lại khách khí đối với bản thân như vậy, chẳng lẽ đúng như lời Mang Lãng nói, bản thân sẽ là chủ nhân của một vị thần tiên sao? Tuy nhiên mặc kệ nó, nếu đã khách khí đối với bản thân thì cũng không cần phải khách khí với hắn rồi! Vân Chỉ tiếp tục vấn đề vừa rồi, giọng nói rất vội vàng: "Này lão thần tiên, ngươi mau nói cho ta biết vì sao hiện tại Uyên bị như vậy, phải làm như thế nào mới có thể giúp hắn khôi phục lại?"

"Được, ách, hắn bị Cửu Lễ phá hủy bảy hồn gây ra, tiêu diệt sức sống, tinh khí không đủ, hồn phách tan rã, nếu như không nhanh chóng tụ hợp lại bảy hồn chắc chắn tinh khí sẽ bị kiệt quệ mà chết." Bắc Minh lão nhân giải thích cẩn thận, quả nhiên không khác nhiều so với dự đoán của Công Ngọc.

Nhìn thấy tròng mắt của Vân Chỉ sắp rơi cả ra, không đợi đến khi nàng hỏi tiếp, Bắc Minh lão nhân tự giác mở miệng nói ra biện pháp giải quyết: "Muốn bảy hồn tề tụ lại thì bằng lực lượng hiện tại của các ngươi vẫn chưa đủ, cần phải có sự trợ giúp của Tộc trưởng ba đại gia tộc ẩn thân của phàm giới, bày Ngưng Hồn trận để tụ tập hồn phách, Ngưng Hồn trận đều được giải thích rõ ràng trong sách mật của ba đại gia tộc ẩn thân, các ngươi chỉ cần dùng thân phận chủ nhân Phượng Hoàng để ra lệnh, đến lúc đó ta sẽ ở Minh U tương trợ."

Đưa ánh mắt nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên bên cạnh, chỉ thấy hắn mơ màng không từ bỏ việc tham quan xung quanh, nhưng không phát hiện một thú vị nào đành yên lặng chơi đùa trong thế giới của hắn, giống như một đứa trẻ ngoan ở bên cạnh tự chơi đùa với bản thân mình.

Trong lòng Bắc Minh lão nhân không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc hận, may mắn chính là lúc này Uyên Cực mất hồn mất vía, không có trí nhớ nếu không mà biết bản thân phạm phải sai lầm nhỏ như vậy nhất định sẽ lấy hắn ra luyện kiếm cũng nên! Tiếc hận chính là đến khi Uyên Cực chịu hết thiên kiếp trở về có lẽ sẽ tìm bản thân tính sổ, lại thêm một trận than ngắn thở dài, chỉ hy vọng hiện tại biểu hiện tốt một chút để bản thân có thể được giảm hình phạt.

"Ba đại gia tộc ẩn thân? Nhưng chúng ta chỉ biết có hai, còn một gia tộc là gì?" Vân Chỉ không hiểu hỏi. Nếu còn phải tiêu tốn thời gian đi tìm nốt gia tộ ẩn thân còn lại thì sẽ còn phải đợi đến khi nào, từng nghe Mang Lãng nói qua trong số ba đại gia tộc ẩn thân thì có một một nhà đã sớm xuống dốc chẳng biết tung tích đâu nữa, trở thành một nhà ẩn thân chân chính.

Bắc Minh lão nhân cười bí hiểm, vuốt vuốt chòm râu nói: "Ha ha, sau khi ngươi ra ngoài nhắc đến trước mặt mọi người thì sẽ có người biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện