Vân Chỉ nghe thấy muốn đi tìm nàng, nhanh chóng vội vàng kết thúc quá trình bưng trà rót nước dài dằng dặc này, nhìn sang thấy Mặc Kỳ Uyên có chút không kiềm chế được, may mà có Công Ngọc ở bên cạnh hạn chế mới không làm ra điều gì kích động. Bất đắc dĩ thầm than một tiếng, hắn thế nào mà không lo lắng cho chính mình chứ!

Nhớ lại con đường nhỏ vừa rồi, men theo đất trống đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Mặc Kỳ Uyên, cố ý thả chậm cước bộ rồi sau đó mới từ từ tiêu sái đi ra.

Vốn dĩ Mặc Kỳ Uyên đang kích động thì đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, bất ngờ nhìn về phía chính giữa gian phòng rồi sửng sốt, ánh mắt thần tốc nhìn về phía trước, nhưng cũng chỉ bắt được bóng dáng màu xanh mà Vân Chỉ lướt qua, tuy nhiên điều này cũng quá đủ rồi, hắn hoàn toàn có thể nhận ra đây chính là Chỉ nhi!

Nhất thời, hắn cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, người con gái này rốt cuộc có biết cái gì là nguy hiểm hay không, nàng lại dám ngụy trang rồi trắng trợn đi nhìn trộm trong Hoàng cung Hách Liên như vậy! Tuy nhiên, biết hiện tại nàng đang an toàn nên hắn cũng yên tâm hơn rồi.

Mùi hương vừa rồi hắn ngửi được chắc chắn là do Chỉ nhi cố ý thả ra, mùi hương này hắn còn nhớ rõ, Chỉ nhi đã nói qua mê điệt hương có thể khiến người ta tập trung tư tưởng, có hiệu quả làm yên ổn lòng người, nàng cố tình để hắn ngửi thấy mùi hương này, ý bảo hắn bình tĩnh, thản nhiên, chờ tin tức tốt của nàng sao? Nếu nàng đã tự tin như vậy thì hắn sẽ tiếp tục tin tưởng nàng thêm một lần, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn là được!

Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về phòng, vừa mới nằm xuống giường thì đã nghe thấy có người đến báo, bảo nàng chuẩn bị đi tham gia tiệc tối.

Lấy lại bình tĩnh, cũng đành phải bất đắc dĩ đứng lên, tiếp theo đó là để mặc cho người khác trang điểm lại một vòng cho nàng, may mà cách ăn mặc lúc trước của nàng đã tốt, hiện tại chỉ cần trang điểm lại một chút là được, nếu không thế thì không chừng sẽ còn phải phí nhiều thêm thời gian nữa.

"Từ từ đã, hôm nay thân thể ta không khỏe, sắc mặt có chút trắng xanh, các ngươi trang điểm dày hơn cho ta một chút, không thể làm mất lễ nghi được." Ngay khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, đột nhiên Vân Chỉ mở miệng phân phó, tuy rằng đã khác rất nhiều so với khi nàng không trang điểm, nhưng dù sao cũng không thể để hình tượng này ảnh hưởng đến tư thế hiên ngang, oai hùng phía sau của nàng được.

Lại lăn qua lăn lại một thời gian, mãi đến khi tiểu thái giám ngoài cửa đã thúc giục đến lần thứ năm thì lúc này mới tiêu sái đoan trang đi ra khỏi cửa phòng, rồi đi kiệu đến Ngự Hoa Viên.

Khi Vân Chỉ đến trình diện thì hiển nhiên yến hội đã bắt đầu được một khoảng thời gian, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, những người có mặt ở đây cũng không phải quá nhiều, bên cạnh đám người Mặc Kỳ Uyên thì còn lại đều là con cháu Hoàng thất và đại thần quý tộc. Mà nhìn đến đám nữ tử ở đây thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm Mặc Kỳ Uyên, lửa giận trong lòng tăng vọt lên, hắn đến đây là để trêu hoa ghẹo nguyệt sao!

"Vân cô nương đến!" Lại là một âm thanh chói tai, Vân Chỉ xuất hiện liền nhanh chóng thu hút ánh mắt đón chào của mọi nươời, không thể nghi ngờ, nàng xuất hiện một cách hoa hoa lệ lệ như vậy dẫn tới không ít ánh mắt nhiệt tình của nam tử, mà tất cả nữ tử thì thầm ghen tị!

Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ Vân Chỉ khi mặc trang phục lộng lẫy như vậy, đám người Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc cũng ngây người ra, quần được dệt từ tơ lụa mỏng, trên váy thì khảm vô số viên đá xinh xắn, tinh xảo, lóa mắt, hoàn toàn tôn lên hơi thở cao quý của nàng, nhưng lại không hề có chút quyến rũ thấp kém nào. Dáng vẻ mỹ lệ như vậy thì mọi nam tử trên thế gian đều sẽ bị mê hoặc, chỉ cần không ai nhận ra dáng vẻ của nàng sau khi cởi hết đám quần áo nặng nề ra là được.

Ánh mắt lúc đầu cũng ngây ra nhưng sau đó Mặc Kỳ Uyên lại nhíu chặt mày, dáng vẻ như vậy hoàn toàn không thích hợp với Vân Chỉ, nhan sắc Chỉ nhi và hắn xứng đôi với nhau hẳn là bởi vì đôi mắt màu nâu âm u dường như luôn tỏa ra ánh sáng màu xanh! Nhưng mà, nhìn thấy mọi người bên cạnh đều đang nhìn chằm chằm Vân Chỉ, sau đó thì dường như muốn chảy cả nước miếng, lửa giận đang ức chế lại muốn thoát ra! Cắn chặt hai hàm răng để áp chế lửa giận, tuy hắn biết rõ là Vân Chỉ đang diễn trò nhưng mà hắn vẫn không thể chịu được nàng bị một đám người nhìn như hổ đang rình mồi vậy!

Vân Chỉ vẫn đang duy trì hình tượng hoàn mỹ, nhưng vẫn thu hết tất cả nét mặt của Mặc Kỳ Uyên vào đáy mắt, hiểu ý rồi nhếch môi cười, không biết đã gây rối loạn cho trái tim của bao nhiêu người. Đến khi đi ngang qua Mặc Kỳ Uyên, dùng tốc độ nhanh nhất nháy mắt với hắn, bốn mắt chạm vào nhau, không cần nói nhưng chứa đầy ý vị thâm trường, tình ý liên miên, vừa vặn chỉ cần một cái nhìn như vậy là đã đủ rồi, Mặc Kỳ Uyên trở nên bình tĩnh hơn, hắn phải tin tưởng Vân Chỉ, hơn nữa còn phải bồi Chỉ nhi diễn trò thật tốt nữa!

Trái ngược với sự kinh diễm của mọi người, sau khi Vân Chỉ xuất hiện sắc mặt Hách Liên Diệp trầm xuống, vốn dĩ đang sợ nữ tử này sẽ làm mất mặt nhưng nhìn vào tình huống này thì nàng đang ngụy trang vô cùng xuất sắc, hoặc có thể giống như nàng nói, khi nào có nhiều người thì nàng sẽ không bày ra hình tượng dọa người kia!

Tuy nhiên, khóe mắt lườm về phía Mặc Kỳ Uyên, hiện tại lực chú ý của hắn đích thị nằm trên tên gia hỏa Mặc Kỳ Uyên kia, hắn đã sai người hạ độc trong ly rượu của Mặc Kỳ Uyên, đối phó với loại người dối trá này cũng không cần phải để ý đến hành vi của bậc quân tử! Tuy nhiên, hắn cũng không thể để hắn gặp chuyện không may trong Hoàng cung Hách Liên, khiến cho Hách Liên rơi vào nghi ngờ, chỉ cần ngày mai hắn trở lại quân doanh thì mọi chuyện xảy ra sau đó đều không liên quan với hắn nữa rồi!

Vân Chỉ đoan trang, tiêu sái đi đến chính giữa, hơi hơi cúi người: "Chỉ nhi có chút không khỏe nên đến chậm, mong Vương thượng thứ tội!"

"Không sao, nhanh ngồi vào bên cạnh Diệp nhi đi!" Xem ra tâm tình Hách Liên vương cực kỳ không tệ, từng chữ đều ẩn ẩn ý cười trong đó.

Vân Chỉ thông minh xoay người ngồi vào bàn bên cạnh đối diện Mặc Kỳ Uyên, bên cạnh Hách Liên Diệp. Trong khi tất cả nam tử ở đây đều nhìn chằm chằm theo mỗi bước đi của nàng, thì Mặc Kỳ Uyên và Hách Liên Diệp thì lại càng âm u hơn!

Mặc Kỳ Uyên tức giận khi thấy Vân Chỉ bị người khác nhòm ngó, còn Hách Liên Diệp thì bị dáng vẻ thanh nhã của Vân Chỉ làm cho tức giận không hề nhẹ!

Dưới đáy lòng đã sớm tự nhắc nhở phải khách sáo với Vân Chỉ không biết bao nhiêu lần, nhưng thật sự chưa từng thấy nữ tử nào lại mặt dày như nữ tử này, ở trước mọi người thì ngụy trang như vậy, nhưng sau đó thì hành vi cử chỉ đều vô cùng thê thảm, hơn nữa tuyệt đối hắn sẽ không thừa nhận thật ra mình bị tổn thương là do hình tượng nữ thần về nàng trong lòng bị chính nàng phá hủy, giờ phút này lại nhìn thấy nhiều người khác bị lừa, không thể chịu được nữa!

Nhưng mà cho dù có bị xúc động đến đâu thì hắn cũng chỉ có thể ngầm kìm nén, nếu hiện tại lật mặt nạ của nàng thì người mất mặt không chỉ nữ nhân này mà còn là chính mình và toàn bộ Hách Liên quốc, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục nhìn nàng diễn trò, hơn nữa vẫn hy vọng nữ nhân này có thể tiếp tục duy trì hình tượng như vậy, không để cho Hách Liên quốc bị mất mặt là được!

Mà đoàn người đối diện, trừ bỏ Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh nhìn Vân Chỉ còn lại những người khác lúc này hoàn toàn không tin tưởng vào hai mắt mình - nử tử xinh đẹp, mỹ lệ, cao quý, trang nhã như vậy chính là Vương phi của bọn hắn sao hay là Công Ngọc Viêm Bân đã nhận nhầm Vân Chỉ! Đây chính là một trời một vực nha! Hóa ra trên đời này vẫn tồn tại một nữ nhân tính cách có thể so sánh với nam tử chỉ cần sau một ngày có thể trở thành một tiểu thư khuê các sao? Không được, hôm nay bọn hắn đã phải chịu kích thích lớn như vậy, lại nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, vẻ mặt lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không kinh ngạc sao? Thôi, dù sao đêm nay bọn hắn cũng chỉ là vai phụ, vẫn không nên mở miệng mà ngồi xem diễn trò vẫn tốt hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện