"Ngươi, cái tên tổng quản này, nếu không về luyện thêm lá gan thì nên đổi người khác rồi!" Nói xong cũng không chờ hắn nói gì, bình tĩnh vung tay lên: "Đi mời Dự Vương vào đi!"
Giọng nói miễn cưỡng truyền xuống dưới, Thái giám tổng quản đang cố gắng kiềm chế mồ hôi chảy ra.
"Vâng, nô tài tuân chỉ." Thừa dịp xoay người để lau mồ hôi, rồi chạy chầm chậm ra khỏi cửa điện.
Chỉ trong khoảnh khoắc, một bóng người xuất hiện ở giữa đại điện yên lặng, theo hướng ánh sáng chiếu vào, bóng đen càng lúc càng ngắn, cho đến khi bóng dáng kia và bóng đen đó hòa vào cùng một khối.
Tiếng bước có lực bước trên nền gạch đá ngọc thạch tạo ra những âm thanh có quy luật, nặng nề như muốn gõ vào lòng Vân Chỉ, nàng dựa vào cây cột sơn đỏ phía sau tấm rèm, từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn người bên ngoài lấy một cái, nhưng dù thế nào thì tiếng bước chân đó vẫn như đang vang dội vào trong lòng nàng, nghe kĩ âm thanh kia có thể đoán ra cặp chân đó đã đi đến vị trí cần đứng.
"Hoàng huynh!" Một giọng nói thuần hậu vang lên, cũng không khó để nhận ra sự mệt mỏi trong đó.
Ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, quần áo cũng coi như là bình thường nhưng làm thế nào cũng không ngăn được sự đau khổ tỏa ra từ toàn thân. Sắc mặt mệt mỏi, đôi mắt như muốn dọa người, có lẽ đệ ý muốn đem tất cả sự đau khổ, bi thống trong lòng chuyển hóa thành sự tàn bạo để phát tiết.
Mặc Kỳ Tẫn âm thầm thở dài một tiếng, hắn đã đồng ý với Vân Chỉ là không làm lộ tin tức nàng đang ẩn thân ở trong này, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Uyên như vậy trong lòng cũng có chút không đành lòng. Không tự giác đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, lại thấy bên cạnh tấm rèm màu vàng lộ ra một vài nếp gấp màu trắng, từ đáy mắt lộ ra ý cười sâu xa, xem ra hắn phải giúp đỡ một phen mới được.
"Uyên, lại đây đi, vừa đúng lúc trẫm cũng có việc muốn tìm đệ thương lượng." Nhìn về hướng Mặc Kỳ Uyên, khóe miệng tràn đầy ý cười, đáy lòng đã đưa ra quyết định.
Mặc Kỳ Uyên không đổi sắc mặt tiêu sái đi qua đó, rất dễ dàng nhìn thấy tấu chương trên bàn đều là về quân đội cùng với bản đồ quân sự, đang định nói chuyện thì lại bị Mặc Kỳ Tẫn cướp lời trước.
"Uyên, đệ đến nhìn tấm bản đồ này xem." Trong miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại mở ra một mảnh giấy trắng rồi dùng bút lông viết chữ lên đó.
Khó hiểu nhìn động tác của hắn, Mặc Kỳ Uyên im lặng không lên tiếng, đến khi nhìn thấy mấy chữ được viết rõ ràng trên mảnh giấy kia: Phía sau rèm, Vân Chỉ.
Trong lòng chấn động, lập tức đôi mắt trở nên sáng quắc nhìn về hướng tấm rèm, góc áo màu trắng bên cạnh màu vàng của tấm rèm trở nên vô cùng chói mắt, thì ra ngay lúc hắn điều động quân đội đi tìm ròng rã ba ngày nay thì Vân Chỉ lại ẩn thân ở trong này!
Ánh mắt kia không biết là đang kích động hay đang áy náy, Mặc Kỳ Uyên cứ ngơ ngác nhìn góc áo màu trắng kia, nhưng không có dũng khí tiến lên cùng nàng đối mặt nói chuyện thẳng thắn.
Nhìn góc áo màu trắng vẫn không nhúc nhích kia, sự thống khổ trong mắt Mặc Kỳ Uyên càng thêm sâu đậm, cuối cùng vô lực hạ mắt xuống. Thôi, nếu Chỉ nhi muốn gặp hắn vậy thì sẽ không cần phải trốn tránh hắn như vậy, hắn hà tất phải xuất hiện trước mặt nàng lại khiến lòng nàng càng thêm thương tổn hơn.
Chỉ nhi, chờ ta, chờ ta làm xong việc, ta sẽ trở lại thỉnh tội với nàng, ta có thể làm tất cả mọi chuyện để bồi thường cho nàng, bảo vệ nàng!
Trong lòng lặng lẽ lập lời thề, rồi quay đầu lại, sự bi thương trong đáy mắt đã hoàn toàn được che giấu.
"Hoàng huynh, hiện giờ đại quân Khâu Lệ đang xâm phạm nước ta, người đã tìm được người thích hợp để lãnh binh chưa?" Giọng nói lạnh nhạt mà kiên định, mục đích hôm nay tiến cung của hắn chính là như vậy.
Nhìn vào sự kiên định trong đôi mắt hắn, Mặc Kỳ Tẫn không hiểu sao đệ ý lại không muốn giải thích làm hòa với Vân Chỉ mà lại cứ bình thản nhìn như vậy, chẳng lẽ đệ ý thật sự không thích Vân Chỉ sao, chẳng lẽ người đệ ý thích vẫn là thanh mai trúc mã - Lạc Băng Tuyết sao? Thôi, dù sao hắn cũng là một người ngoài cuộc, nên làm thế nào thì nên để Uyên quyết định.
Nghĩ đến vấn đề Mặc Kỳ Uyên hỏi, lại thở dài thật sâu: "Hiện giờ, Thiên Đại Đại Tướng quân đã qua đời, vẫn chưa tìm được người thích hợp để lãnh binh!"
Đột nhiên, Mặc Kỳ Uyên bước nhanh xuống bậc thanh, đến chính giữa, vén áo bào lên, chân sau quỳ dưới đất, đây là lễ nghĩa của bậc quân thần.
"Thần nguyện lĩnh 30 vạn binh đánh lui quân địch, bảo vệ Mặc Kỳ, hy vọng Hoàng thượng chấp nhận!"
Đột nhiên, người phía sau rèm giật mình, hắn làm cái gì vậy, mang binh đi đánh giặc? Chẳng lẽ hắn không biết chiến trường là nơi gần kề với cái chết sao, hắn không sợ chết sao? Hoặc có thể nói là hắn đang trốn nàng sao?
Xoay người kéo một góc tấm rèm qua, nhìn về phía bóng dáng đang hiên ngang quỳ gối kia, cái lưng thẳng tắp giống như bất kể điều gì cũng không thể khiến hắn thay đổi quyết định, đôi mắt thâm thúy kiên định bỗng trở nên sáng ngời, chói mắt.
Vân Chỉ cười tự giễu, đó là việc của nam tử hán, đó chính là khí phách của hắn! À, thì ra đối với hắn mà nói thì việc nàng có biến mất hay không cũng không phải là việc quan trọng.
Nghe xong lời thỉnh cầu mạnh mẽ của Mặc Kỳ Uyên, Mặc Kỳ Tẫn có chút kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra, hoàng đệ này của hắn thực xứng đáng, mười mấy năm trước khi mới mười ba tuổi đã có thể mang binh đi đánh giắc, hiện giờ có lẽ là càng thêm lợi hại cũng nên.
Cảm thấy vui vẻ trở lại, cuối cùng hắn cũng đã giải quyết được phiền não mấy ngày nay.
"Uyên, vi huynh thiếu chút nữa đã quên mất ngươi!" Bước nhanh xuống bậc thang, hai tay đỡ Mặc Kỳ Uyên đứng dậy, trong giọng nói không che giấu được sự xúc động: "Tuy nhiên, chỉ có 30 vạn quân thì có vẻ ít, Khâu Lệ không phải là nước dễ đối phó!"
"Ta cũng đã phái người tìm hiểu qua, lần này Khâu Lệ xuất quân mang theo 25 vạn đại quân, hơn nữa còn có 10 vạn đại quân đang đóng ở biên giới Khâu Lệ, lúc nào cũng sẵn sàng chi viện. Hắn đã điều quân xuống phía nam, bên ta lại chiếm hết các ưu thế về địa lý, 30 vạn đại quân là đủ!" Mặc Kỳ Uyên đứng lên, phân tích rõ ràng, lời nói mạch lạc, quyết đoán kia cho dù là không có nguyên nhân cũng có thể khiến người khác tin phục.
Khâu Lệ quốc ở vùng tây bắc, xưa nay dựa vào thảo nguyên mà chăn thả, sinh sống, binh lính nhanh nhẹn, dũng cảm, quân lực hùng hậu, cực kỳ khó đối phó, vẫn luôn là tai họa ngầm của Mặc Kỳ quốc. Tuy nhiên, nếu theo như lời Uyên nói, chiến trường lại ở bên Mặc Kỳ thì bọn hắn đang chiếm ưu thế, mà Mặc Kỳ vừa trải qua chuyện vừa rồi, quân đội vẫn chưa hoàn toàn về đúng vị trí, 30 vạn có lẽ cũng là con số thỏa đáng.
Bàn tay vỗ lên vai Mặc Kỳ Uyên, giống như giao toàn Mặc Kỳ cho hắn, đây chính là sự cổ vũ và tin cậy không nề hà đối với hắn.
"Vậy thì trẫm giao binh phù và 40 mươi vạn đại quân cho đệ, đại quân tùy ý đệ điều khiển, ngày mai vi huynh sẽ vì đệ mà mở tiệc đưa tiễn, chúc đệ xuất binh thảo phạt, chỉ cần một lần là thành công!"
Hắn tin tưởng, chỉ cần huynh đệ bọn hắn đồng lòng thì nhất định có thể đánh lui quân địch!
"Thần đệ tuân chỉ!" Ôm quyền cúi đầu, tận lực thể hiện tư thế của một quân nhân.
Giờ không còn lý do để ở lại, ánh mắt lại nhẹ nhàng hướng về phía tấm rèm kia, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó tả.
"Thần đệ xin được cáo lui trước!" Xoay người rời đi, mang theo toàn bộ sự bi thương, kiên quyết bước đi.
Nhìn bóng dáng màu đen cứ như vậy đi ra xa, Mặc Kỳ Tẫn đứng thật lâu ở đó mà không có động tĩnh gì, mà cái bóng màu trắng phía sau tấm rèm cũng đang đứng yên không hề cử động.
Giữa đại điện yên lặng, hai người cứ đứng lặng im như vậy, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, Mặc Kỳ Tẫn xoay người nhìn về phía tấm rèm màu vàng, một góc màu trắng kia quả nhiên vẫn đang ở đó, vẫn không thể không nghe thấy một tiếng thở dài, rõ ràng là để ý mà vì sao lại vẫn rời bỏ mà đi như vậy.
"Đệ ý đã đi rồi, ngươi có thể ra được rồi."
Nghe thấy giọng nói Vân Chỉ giật mình, tâm hồn cứ ngu ngơ như đang lạc vào cõi thần tiên bước ra. Thì ra đã bị phát hiện, Vân Chỉ có chút mất hồn mất vía tiêu sái đi ra ngoài, rồi ngồi ngơ ngác trên bậc thềm.
Xoay người nhìn dáng vẻ của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Tẫn thầm cảm thấy buồn cười: "Như thế nào, không buông được sao?"
Giọng nói miễn cưỡng truyền xuống dưới, Thái giám tổng quản đang cố gắng kiềm chế mồ hôi chảy ra.
"Vâng, nô tài tuân chỉ." Thừa dịp xoay người để lau mồ hôi, rồi chạy chầm chậm ra khỏi cửa điện.
Chỉ trong khoảnh khoắc, một bóng người xuất hiện ở giữa đại điện yên lặng, theo hướng ánh sáng chiếu vào, bóng đen càng lúc càng ngắn, cho đến khi bóng dáng kia và bóng đen đó hòa vào cùng một khối.
Tiếng bước có lực bước trên nền gạch đá ngọc thạch tạo ra những âm thanh có quy luật, nặng nề như muốn gõ vào lòng Vân Chỉ, nàng dựa vào cây cột sơn đỏ phía sau tấm rèm, từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn người bên ngoài lấy một cái, nhưng dù thế nào thì tiếng bước chân đó vẫn như đang vang dội vào trong lòng nàng, nghe kĩ âm thanh kia có thể đoán ra cặp chân đó đã đi đến vị trí cần đứng.
"Hoàng huynh!" Một giọng nói thuần hậu vang lên, cũng không khó để nhận ra sự mệt mỏi trong đó.
Ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên, quần áo cũng coi như là bình thường nhưng làm thế nào cũng không ngăn được sự đau khổ tỏa ra từ toàn thân. Sắc mặt mệt mỏi, đôi mắt như muốn dọa người, có lẽ đệ ý muốn đem tất cả sự đau khổ, bi thống trong lòng chuyển hóa thành sự tàn bạo để phát tiết.
Mặc Kỳ Tẫn âm thầm thở dài một tiếng, hắn đã đồng ý với Vân Chỉ là không làm lộ tin tức nàng đang ẩn thân ở trong này, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Uyên như vậy trong lòng cũng có chút không đành lòng. Không tự giác đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, lại thấy bên cạnh tấm rèm màu vàng lộ ra một vài nếp gấp màu trắng, từ đáy mắt lộ ra ý cười sâu xa, xem ra hắn phải giúp đỡ một phen mới được.
"Uyên, lại đây đi, vừa đúng lúc trẫm cũng có việc muốn tìm đệ thương lượng." Nhìn về hướng Mặc Kỳ Uyên, khóe miệng tràn đầy ý cười, đáy lòng đã đưa ra quyết định.
Mặc Kỳ Uyên không đổi sắc mặt tiêu sái đi qua đó, rất dễ dàng nhìn thấy tấu chương trên bàn đều là về quân đội cùng với bản đồ quân sự, đang định nói chuyện thì lại bị Mặc Kỳ Tẫn cướp lời trước.
"Uyên, đệ đến nhìn tấm bản đồ này xem." Trong miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại mở ra một mảnh giấy trắng rồi dùng bút lông viết chữ lên đó.
Khó hiểu nhìn động tác của hắn, Mặc Kỳ Uyên im lặng không lên tiếng, đến khi nhìn thấy mấy chữ được viết rõ ràng trên mảnh giấy kia: Phía sau rèm, Vân Chỉ.
Trong lòng chấn động, lập tức đôi mắt trở nên sáng quắc nhìn về hướng tấm rèm, góc áo màu trắng bên cạnh màu vàng của tấm rèm trở nên vô cùng chói mắt, thì ra ngay lúc hắn điều động quân đội đi tìm ròng rã ba ngày nay thì Vân Chỉ lại ẩn thân ở trong này!
Ánh mắt kia không biết là đang kích động hay đang áy náy, Mặc Kỳ Uyên cứ ngơ ngác nhìn góc áo màu trắng kia, nhưng không có dũng khí tiến lên cùng nàng đối mặt nói chuyện thẳng thắn.
Nhìn góc áo màu trắng vẫn không nhúc nhích kia, sự thống khổ trong mắt Mặc Kỳ Uyên càng thêm sâu đậm, cuối cùng vô lực hạ mắt xuống. Thôi, nếu Chỉ nhi muốn gặp hắn vậy thì sẽ không cần phải trốn tránh hắn như vậy, hắn hà tất phải xuất hiện trước mặt nàng lại khiến lòng nàng càng thêm thương tổn hơn.
Chỉ nhi, chờ ta, chờ ta làm xong việc, ta sẽ trở lại thỉnh tội với nàng, ta có thể làm tất cả mọi chuyện để bồi thường cho nàng, bảo vệ nàng!
Trong lòng lặng lẽ lập lời thề, rồi quay đầu lại, sự bi thương trong đáy mắt đã hoàn toàn được che giấu.
"Hoàng huynh, hiện giờ đại quân Khâu Lệ đang xâm phạm nước ta, người đã tìm được người thích hợp để lãnh binh chưa?" Giọng nói lạnh nhạt mà kiên định, mục đích hôm nay tiến cung của hắn chính là như vậy.
Nhìn vào sự kiên định trong đôi mắt hắn, Mặc Kỳ Tẫn không hiểu sao đệ ý lại không muốn giải thích làm hòa với Vân Chỉ mà lại cứ bình thản nhìn như vậy, chẳng lẽ đệ ý thật sự không thích Vân Chỉ sao, chẳng lẽ người đệ ý thích vẫn là thanh mai trúc mã - Lạc Băng Tuyết sao? Thôi, dù sao hắn cũng là một người ngoài cuộc, nên làm thế nào thì nên để Uyên quyết định.
Nghĩ đến vấn đề Mặc Kỳ Uyên hỏi, lại thở dài thật sâu: "Hiện giờ, Thiên Đại Đại Tướng quân đã qua đời, vẫn chưa tìm được người thích hợp để lãnh binh!"
Đột nhiên, Mặc Kỳ Uyên bước nhanh xuống bậc thanh, đến chính giữa, vén áo bào lên, chân sau quỳ dưới đất, đây là lễ nghĩa của bậc quân thần.
"Thần nguyện lĩnh 30 vạn binh đánh lui quân địch, bảo vệ Mặc Kỳ, hy vọng Hoàng thượng chấp nhận!"
Đột nhiên, người phía sau rèm giật mình, hắn làm cái gì vậy, mang binh đi đánh giặc? Chẳng lẽ hắn không biết chiến trường là nơi gần kề với cái chết sao, hắn không sợ chết sao? Hoặc có thể nói là hắn đang trốn nàng sao?
Xoay người kéo một góc tấm rèm qua, nhìn về phía bóng dáng đang hiên ngang quỳ gối kia, cái lưng thẳng tắp giống như bất kể điều gì cũng không thể khiến hắn thay đổi quyết định, đôi mắt thâm thúy kiên định bỗng trở nên sáng ngời, chói mắt.
Vân Chỉ cười tự giễu, đó là việc của nam tử hán, đó chính là khí phách của hắn! À, thì ra đối với hắn mà nói thì việc nàng có biến mất hay không cũng không phải là việc quan trọng.
Nghe xong lời thỉnh cầu mạnh mẽ của Mặc Kỳ Uyên, Mặc Kỳ Tẫn có chút kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra, hoàng đệ này của hắn thực xứng đáng, mười mấy năm trước khi mới mười ba tuổi đã có thể mang binh đi đánh giắc, hiện giờ có lẽ là càng thêm lợi hại cũng nên.
Cảm thấy vui vẻ trở lại, cuối cùng hắn cũng đã giải quyết được phiền não mấy ngày nay.
"Uyên, vi huynh thiếu chút nữa đã quên mất ngươi!" Bước nhanh xuống bậc thang, hai tay đỡ Mặc Kỳ Uyên đứng dậy, trong giọng nói không che giấu được sự xúc động: "Tuy nhiên, chỉ có 30 vạn quân thì có vẻ ít, Khâu Lệ không phải là nước dễ đối phó!"
"Ta cũng đã phái người tìm hiểu qua, lần này Khâu Lệ xuất quân mang theo 25 vạn đại quân, hơn nữa còn có 10 vạn đại quân đang đóng ở biên giới Khâu Lệ, lúc nào cũng sẵn sàng chi viện. Hắn đã điều quân xuống phía nam, bên ta lại chiếm hết các ưu thế về địa lý, 30 vạn đại quân là đủ!" Mặc Kỳ Uyên đứng lên, phân tích rõ ràng, lời nói mạch lạc, quyết đoán kia cho dù là không có nguyên nhân cũng có thể khiến người khác tin phục.
Khâu Lệ quốc ở vùng tây bắc, xưa nay dựa vào thảo nguyên mà chăn thả, sinh sống, binh lính nhanh nhẹn, dũng cảm, quân lực hùng hậu, cực kỳ khó đối phó, vẫn luôn là tai họa ngầm của Mặc Kỳ quốc. Tuy nhiên, nếu theo như lời Uyên nói, chiến trường lại ở bên Mặc Kỳ thì bọn hắn đang chiếm ưu thế, mà Mặc Kỳ vừa trải qua chuyện vừa rồi, quân đội vẫn chưa hoàn toàn về đúng vị trí, 30 vạn có lẽ cũng là con số thỏa đáng.
Bàn tay vỗ lên vai Mặc Kỳ Uyên, giống như giao toàn Mặc Kỳ cho hắn, đây chính là sự cổ vũ và tin cậy không nề hà đối với hắn.
"Vậy thì trẫm giao binh phù và 40 mươi vạn đại quân cho đệ, đại quân tùy ý đệ điều khiển, ngày mai vi huynh sẽ vì đệ mà mở tiệc đưa tiễn, chúc đệ xuất binh thảo phạt, chỉ cần một lần là thành công!"
Hắn tin tưởng, chỉ cần huynh đệ bọn hắn đồng lòng thì nhất định có thể đánh lui quân địch!
"Thần đệ tuân chỉ!" Ôm quyền cúi đầu, tận lực thể hiện tư thế của một quân nhân.
Giờ không còn lý do để ở lại, ánh mắt lại nhẹ nhàng hướng về phía tấm rèm kia, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó tả.
"Thần đệ xin được cáo lui trước!" Xoay người rời đi, mang theo toàn bộ sự bi thương, kiên quyết bước đi.
Nhìn bóng dáng màu đen cứ như vậy đi ra xa, Mặc Kỳ Tẫn đứng thật lâu ở đó mà không có động tĩnh gì, mà cái bóng màu trắng phía sau tấm rèm cũng đang đứng yên không hề cử động.
Giữa đại điện yên lặng, hai người cứ đứng lặng im như vậy, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, Mặc Kỳ Tẫn xoay người nhìn về phía tấm rèm màu vàng, một góc màu trắng kia quả nhiên vẫn đang ở đó, vẫn không thể không nghe thấy một tiếng thở dài, rõ ràng là để ý mà vì sao lại vẫn rời bỏ mà đi như vậy.
"Đệ ý đã đi rồi, ngươi có thể ra được rồi."
Nghe thấy giọng nói Vân Chỉ giật mình, tâm hồn cứ ngu ngơ như đang lạc vào cõi thần tiên bước ra. Thì ra đã bị phát hiện, Vân Chỉ có chút mất hồn mất vía tiêu sái đi ra ngoài, rồi ngồi ngơ ngác trên bậc thềm.
Xoay người nhìn dáng vẻ của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Tẫn thầm cảm thấy buồn cười: "Như thế nào, không buông được sao?"
Danh sách chương