Lúc trở lại đến lều trại trong quân doanh đã là một canh giờ sau, Khâu Lệ Thương Kình nhanh chóng triệu tập lại các tướng lĩnh để bàn bạc kế sách tiến công.
"Tướng quân, đường thủy này chúng ta không đi được, hai bờ sông Bàn Niết đều có những con đường nhỏ có thể đi sang bờ đối diện, quân ta không ngại có thể chia ra làm hai đường.............."
"Không được!" Một tướng lĩnh còn chưa nói xong đã bị Khâu Lệ Thương Kình mở miệng từ chối: "Đường đi hai bên đều cực kì dài và khó đi, dễ thủ khó công, bất lợi với quân ta, phương pháp an toàn nhất lúc này chính là tìm được cách phá giải thế phòng thủ trên sông Bàn Niết, dùng tốc độ mà quân địch không thể ngờ đến đi sang bờ bên kia sông!"
Các tướng lĩnh khác tự nhiên cũng biết đây là phương pháp tốt nhất, nhưng mà, trải qua trận chiến ngày hôm nay, muốn vượt qua sông Bàn Niết thật sự quá khó khăn! Tất cả mọi người chỉ có thể lắc đầu thở dài, ngay cả phòng tuyến đầu tiên của quân địch cũng không thể đi qua thì trận chiến này muốn thắng thì quả là điều xa vời!
"Than thở cái gì! Bổn vương đã nghĩ ra một kế, Khâu Lệ ta hành quân đánh giặc am hiểu nhất chính là trận pháp ma thuật, vậy thì chi bằng chúng ta sử dụng nó đi." Nhìn thấy tất cả mọi người đều run lên, ôm hi vọng nhìn về phía hắn, hắn liền phân tích tiếp: "Vốn dĩ ảo thuật cũng có sơ hở, không thể cứ kiêu ngạo mà khiêu chiến, chúng ta sẽ đợi đến lúc trời tối rồi sẽ tái chiến. Hiện tại chọn ra vài tướng sĩ có khả năng bơi lội tốt, sau đó cùng Bổn vương tiến vào quân doanh Mặc Kỳ!"
Nghe thấy lời giải thích cẩn thận của hắn, tất cả mọi người đều tán thành kế sách này! Khâu Lệ Thương Kình là Chiến thần Ưng Vương bách chiến bách thắng của Khâu Lệ quốc bọn hắn, có Chiến thần làm tướng quân tự nhiên các tướng lĩnh cũng vô cùng tin tưởng.
Mọi người lại chỉnh đốn thêm một lần nữa, chí khí chiến đấu lại dâng trào, nhanh chóng chuẩn bị theo sự phân phó của Tướng quân!
Cuối cùng khi tiếng ve kêu ban đêm của một ngày mùa hè vang lên là lúc thời cơ đã đến, trong bóng đêm tối đen yên tĩnh, tiếng ve kêu ầm ĩ không dứt càng khiến người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Ánh trăng nhô lên cao, tất cả mọi thứ đều không có gì thay đổi, điều duy nhất khiến cho người khó phát hiện chính là tối này có thêm nhiều tiếng ve, tiếng ve kêu đều đến mức như muốn chui cả vào trong giấc mơ để gọi người ta dậy!
Bên này ở quân doanh Mặc Kỳ, tuy rằng trận chiến hôm nay chiến thắng mà không tổn thất gì nhưng việc tự động thay ca phòng thủ vẫn nghiêm ngặt như trước.
Giờ Dậu vừa đến, lập tức có mấy chục người đến thay ca cho đám binh lính đang đứng gác bên bờ sông.
Ngay khi đoàn người thay ca vừa đi xa, tiếng ve kêu sắc bén cũng vang lên, hoàn toàn tự nhiên che giấu âm thanh mái chèo ẩn hiện trên mặt nước.
Trong đêm tối, đám binh lính canh gác ở đây cũng không nhìn thấy trên mặt sông có một chút dị thường nào cả, nhưng ngay sau đó, mọi người trên bờ sông đều đồng loạt ngã xuống, ngay sau đó có một đám người mới đi lên.
Vui mừng vì đại thắng nên đêm nay đại quân Mặc Kỳ đều đi ngủ sớm, không có ai phát hiện trong bóng đêm có vài bóng đen thoăn thoắt xuyên qua màn đêm trong doanh trướng. Lúc đó, có một doanh trướng bị một ngọn lửa chói mắt thay thế, vì cái này mà khiến mọi người đều tỉnh lại từ trong giấc mơ!
"Mau lên! Mau lên! Lương thảo bị cháy! Mau lên đi cứu hỏa!"
"Có quân địch xâm nhập vào trong quân rồi! Có quân địch!"
......
Trong chốc lát, quân doanh vốn dĩ đang yên tĩnh trở nên ầm ĩ dị thường, tiếng chiêng trống vang lên, còn triệu tập cả Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ chưa đi ngủ đi ra ngoài.
Nhìn thấy doanh trướng chứa lương thảo bị đốt cháy mãnh liệt, hai người nhíu mày, trận lửa này nếu dập tắt đi rồi thì lương thảo còn lại cũng không còn bao nhiêu. May mắn là lúc trước Mặc Kỳ Uyên phân lương thảo ra chất ba đống khác nhau, nhìn vào cũng có thể đoán ra số lương thảo bị cháy lần này chính là ở đống lớn nhất rồi!
Số còn lại cũng không biết có thể kiên trì trong bao lâu, cho nên, bọn họ cần phải thay đổi chiến thuật, đẩy nhanh tốc độ chiến tranh!
Lương thảo bị cháy hơn nửa, bên cạnh việc làm giảm chí khí chiến đấu của quân lính mà còn khiến nhiều tướng sĩ trở nên tỉnh táo, nếu không dốc toàn lực mà đối phó với kẻ địch, thời gian càng dài thì bọn họ không thể theo kịp nữa!
Trời vừa sáng, đại quân Mặc Kỳ đã được sắp xếp ổn thỏa, phái người đến quân doanh Khâu Lệ khiêu chiến.
Giờ đến lượt Khâu Lệ Thương Kình nắm giữ đại cục, hơn một canh giờ sau mới chậm rãi đưa quân đến, trong lòng hắn xác định Mặc Kỳ Uyên sẽ không dễ dàng buông tha bức bình phong sông Bàn Niết này, nên nhường cho đại quân của hắn đến bờ sông ứng chiến trước, để cho bọn họ chờ một khoảng thời gian, lúc đó tự nhiên sĩ khí quân lính cũng sẽ suy yếu hơn!
Cuối cùng cũng chờ được đại quân Khâu Lệ đến, Mặc Kỳ Uyên biết đám quân lính không thể chờ thêm được nữa, liền vẫy tay cho đám tướng sĩ đầu tiên chuẩn bị qua sông nghênh chiến, đến khi nhìn thấy quân Khâu Lệ thì có thể yên tâm đại chiến một trận rồi.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy đại quân Mặc Kỳ không nói hai lời liền phái người qua sông bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, binh lính Khâu Lệ dũng mãnh quả cảm, chỉ thích chiến tranh chính diện, còn đám tướng sĩ Mặc Kỳ vừa chèo thuyền sang đến nơi không thể ngờ là mình sẽ biến thành món mồi ngon để bọn họ tích lũy thêm kinh nghiệm, ngay lập tức trở thành vong hồn dưới đao kiếm bọn họ!
Một đám rồi lại một đám tướng sĩ qua sông, nhưng cho dù thế nào cũng chỉ có thể đi đến bờ sông mà không thể lên được bờ, quân địch đứng ở trên bờ đánh nhau với quân lính ở trên thuyền, chỉ cần nắm được cơ hội là kéo bọn họ vào trong nước.
Nhìn hai bên giao tranh với nhau, quân Khâu Lệ dũng mãnh thiện thiến, quân Mặc Kỳ thông hiểu thủy tính, trong lúc này khó phân thắng bại. Hơn nữa binh lính Khâu Lệ lại bị trúng độc chết đi không ít, nhất thời Mặc Kỳ đang chiếm ưu thế!
Ngay trên những chiếc thuyền gỗ của quân Mặc Kỳ, bên cạnh một số người bị rơi vào trong nước thì trong đó lại có mười mấy cái thuyền nhỏ không có vẻ gì là muốn tấn công, rồi đưa quân Khâu Lệ ở bờ bên kia lên thuyền rồi chở thuyền đi một mạch về vạch xuất phát.
Mặc trang phục Mặc Kỳ nhưng hành động quỷ dị khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, cho đến khi hiểu ra những người này đều là quân địch trà trộn vào thì hơn mười chiếc thuyền với hơn ba bốn mươi người đã sang đến bờ bên kia, vừa đặt chân liền bắt đầu điên cuồng chém giết.
Có thể thấy được những người này đều đang chấp hành kế hoạch một cách rất tốt, hơn nữa còn được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh nên những binh lính phổ thông của Mặc Kỳ chết dưới đao bọn họ ngày càng tăng lên, chỉ sau có một lát mà một lượng lớn binh lính trong quân Mặc Kỳ đã bị giết chết.
Nhất thời đại quân Mặc Kỳ lâm vào tình thế nguy hiểm, thế cục đột nhiên xoay chuyển khiến mọi người đều ứng biến không kịp, Mặc Kỳ Uyên cũng phải gia nhập vào trận chiến, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết những tên địch trà trộn vào trong quân.
Vân Chỉ đang ở trong chướng nghe thấy từ bờ sông truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, trong lòng cảm thấy bất an, lập tức chạy ra ngoài thì phát hiện chiến tranh đã kéo sang bờ sông bên này.
"Sao lại thế này?" Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến phía sau Mặc Kỳ Uyên, giải quyết những tên đánh lén phía sau hắn rồi trầm giọng hỏi.
Trận địa phòng thủ tốt như thế thì hẳn là không xảy ra vấn đề gì mới đúng chứ!
Mặc Kỳ Uyên khua kiếm ngăn mấy người đang tấn công phía trước: "Hẳn là do tối hôm qua quân địch thừa lúc quân ta hỗn loạn trà trộn vào, giờ thì trong ứng ngoài hợp gây chiến!"
"Trước tiên giải quyết những người này trước đã!" Vân Chỉ cũng không nói nhiều, nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Hai người một trước một sau, phối hợp ăn ý, thế không thể đỡ, giết chết toàn bộ đám người vây xung quanh Mặc Kỳ Uyên dưới mũi kiếm!
Khâu Lệ Thương Kình ở bên bờ bên kia nhìn dáng vẻ hai người tựa vào nhau mà chiến đấu, nhất thời cảm thấy có chút chói mắt.
Đêm qua khi hắn lẻn vào quân doanh Mặc Kỳ thì nghe được kế đốt lửa trên nước chính là do cô gái Thiên Đại Vân Chỉ này nghĩ ra, một nữ tử có năng lực như vậy lại ở bên Mặc Kỳ Uyên đối với hắn mà nói là một sự nguy hiểm, hơn nữa còn là một tổn thất quá lớn, hắn nhất định phải mang được nữ nhân này về Khâu Lệ!
Chỉ chốc lát sau, Mặc Kỳ Uyên đã giải quyết xong mấy kẻ trà trộn vào, phóng mắt nhìn xung quanh, đại quân đã bị tổn thất không ít. Hơn nữa cũng không thể tiếp tục như thế này đành ra lệnh rút quân, các tướng sĩ đang tác chiến trên sông nghe được cũng lập tức rút lui, nhanh chóng khua mái chèo chạy về.
"Ha ha ha, Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương không có kiên nhẫn để cùng ngươi giằng co, hi vọng Mặc Kỳ các ngươi đừng trở nên quá mức nhát gan, không dám qua sông chiến đấu!" Nhìn quân lính Mặc Kỳ nhanh chóng rút lui, Khâu Lệ Thương Kình chớp đúng thời cơ, lớn tiếng khích tướng, hắn muốn tất cả những kẻ ở bên bờ bên kia đều nghe thấy được, khiến sĩ khí chiến đấu giảm sút.
"Bổn vương nhất định sẽ không phụ sự nhiệt tình của Ưng Vương, nhất định sẽ dẫn quân đi chinh phạt!" Sắc mặt Mặc Kỳ Uyên không thay đổi, bình tĩnh ứng đối, tuy lần này thất bại nhưng vẫn còn chưa đến mức khiến cho vì một lời nói của người khác mà tiêu diệt sĩ khí chiến đấu!
"Tướng quân, đường thủy này chúng ta không đi được, hai bờ sông Bàn Niết đều có những con đường nhỏ có thể đi sang bờ đối diện, quân ta không ngại có thể chia ra làm hai đường.............."
"Không được!" Một tướng lĩnh còn chưa nói xong đã bị Khâu Lệ Thương Kình mở miệng từ chối: "Đường đi hai bên đều cực kì dài và khó đi, dễ thủ khó công, bất lợi với quân ta, phương pháp an toàn nhất lúc này chính là tìm được cách phá giải thế phòng thủ trên sông Bàn Niết, dùng tốc độ mà quân địch không thể ngờ đến đi sang bờ bên kia sông!"
Các tướng lĩnh khác tự nhiên cũng biết đây là phương pháp tốt nhất, nhưng mà, trải qua trận chiến ngày hôm nay, muốn vượt qua sông Bàn Niết thật sự quá khó khăn! Tất cả mọi người chỉ có thể lắc đầu thở dài, ngay cả phòng tuyến đầu tiên của quân địch cũng không thể đi qua thì trận chiến này muốn thắng thì quả là điều xa vời!
"Than thở cái gì! Bổn vương đã nghĩ ra một kế, Khâu Lệ ta hành quân đánh giặc am hiểu nhất chính là trận pháp ma thuật, vậy thì chi bằng chúng ta sử dụng nó đi." Nhìn thấy tất cả mọi người đều run lên, ôm hi vọng nhìn về phía hắn, hắn liền phân tích tiếp: "Vốn dĩ ảo thuật cũng có sơ hở, không thể cứ kiêu ngạo mà khiêu chiến, chúng ta sẽ đợi đến lúc trời tối rồi sẽ tái chiến. Hiện tại chọn ra vài tướng sĩ có khả năng bơi lội tốt, sau đó cùng Bổn vương tiến vào quân doanh Mặc Kỳ!"
Nghe thấy lời giải thích cẩn thận của hắn, tất cả mọi người đều tán thành kế sách này! Khâu Lệ Thương Kình là Chiến thần Ưng Vương bách chiến bách thắng của Khâu Lệ quốc bọn hắn, có Chiến thần làm tướng quân tự nhiên các tướng lĩnh cũng vô cùng tin tưởng.
Mọi người lại chỉnh đốn thêm một lần nữa, chí khí chiến đấu lại dâng trào, nhanh chóng chuẩn bị theo sự phân phó của Tướng quân!
Cuối cùng khi tiếng ve kêu ban đêm của một ngày mùa hè vang lên là lúc thời cơ đã đến, trong bóng đêm tối đen yên tĩnh, tiếng ve kêu ầm ĩ không dứt càng khiến người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Ánh trăng nhô lên cao, tất cả mọi thứ đều không có gì thay đổi, điều duy nhất khiến cho người khó phát hiện chính là tối này có thêm nhiều tiếng ve, tiếng ve kêu đều đến mức như muốn chui cả vào trong giấc mơ để gọi người ta dậy!
Bên này ở quân doanh Mặc Kỳ, tuy rằng trận chiến hôm nay chiến thắng mà không tổn thất gì nhưng việc tự động thay ca phòng thủ vẫn nghiêm ngặt như trước.
Giờ Dậu vừa đến, lập tức có mấy chục người đến thay ca cho đám binh lính đang đứng gác bên bờ sông.
Ngay khi đoàn người thay ca vừa đi xa, tiếng ve kêu sắc bén cũng vang lên, hoàn toàn tự nhiên che giấu âm thanh mái chèo ẩn hiện trên mặt nước.
Trong đêm tối, đám binh lính canh gác ở đây cũng không nhìn thấy trên mặt sông có một chút dị thường nào cả, nhưng ngay sau đó, mọi người trên bờ sông đều đồng loạt ngã xuống, ngay sau đó có một đám người mới đi lên.
Vui mừng vì đại thắng nên đêm nay đại quân Mặc Kỳ đều đi ngủ sớm, không có ai phát hiện trong bóng đêm có vài bóng đen thoăn thoắt xuyên qua màn đêm trong doanh trướng. Lúc đó, có một doanh trướng bị một ngọn lửa chói mắt thay thế, vì cái này mà khiến mọi người đều tỉnh lại từ trong giấc mơ!
"Mau lên! Mau lên! Lương thảo bị cháy! Mau lên đi cứu hỏa!"
"Có quân địch xâm nhập vào trong quân rồi! Có quân địch!"
......
Trong chốc lát, quân doanh vốn dĩ đang yên tĩnh trở nên ầm ĩ dị thường, tiếng chiêng trống vang lên, còn triệu tập cả Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ chưa đi ngủ đi ra ngoài.
Nhìn thấy doanh trướng chứa lương thảo bị đốt cháy mãnh liệt, hai người nhíu mày, trận lửa này nếu dập tắt đi rồi thì lương thảo còn lại cũng không còn bao nhiêu. May mắn là lúc trước Mặc Kỳ Uyên phân lương thảo ra chất ba đống khác nhau, nhìn vào cũng có thể đoán ra số lương thảo bị cháy lần này chính là ở đống lớn nhất rồi!
Số còn lại cũng không biết có thể kiên trì trong bao lâu, cho nên, bọn họ cần phải thay đổi chiến thuật, đẩy nhanh tốc độ chiến tranh!
Lương thảo bị cháy hơn nửa, bên cạnh việc làm giảm chí khí chiến đấu của quân lính mà còn khiến nhiều tướng sĩ trở nên tỉnh táo, nếu không dốc toàn lực mà đối phó với kẻ địch, thời gian càng dài thì bọn họ không thể theo kịp nữa!
Trời vừa sáng, đại quân Mặc Kỳ đã được sắp xếp ổn thỏa, phái người đến quân doanh Khâu Lệ khiêu chiến.
Giờ đến lượt Khâu Lệ Thương Kình nắm giữ đại cục, hơn một canh giờ sau mới chậm rãi đưa quân đến, trong lòng hắn xác định Mặc Kỳ Uyên sẽ không dễ dàng buông tha bức bình phong sông Bàn Niết này, nên nhường cho đại quân của hắn đến bờ sông ứng chiến trước, để cho bọn họ chờ một khoảng thời gian, lúc đó tự nhiên sĩ khí quân lính cũng sẽ suy yếu hơn!
Cuối cùng cũng chờ được đại quân Khâu Lệ đến, Mặc Kỳ Uyên biết đám quân lính không thể chờ thêm được nữa, liền vẫy tay cho đám tướng sĩ đầu tiên chuẩn bị qua sông nghênh chiến, đến khi nhìn thấy quân Khâu Lệ thì có thể yên tâm đại chiến một trận rồi.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy đại quân Mặc Kỳ không nói hai lời liền phái người qua sông bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, binh lính Khâu Lệ dũng mãnh quả cảm, chỉ thích chiến tranh chính diện, còn đám tướng sĩ Mặc Kỳ vừa chèo thuyền sang đến nơi không thể ngờ là mình sẽ biến thành món mồi ngon để bọn họ tích lũy thêm kinh nghiệm, ngay lập tức trở thành vong hồn dưới đao kiếm bọn họ!
Một đám rồi lại một đám tướng sĩ qua sông, nhưng cho dù thế nào cũng chỉ có thể đi đến bờ sông mà không thể lên được bờ, quân địch đứng ở trên bờ đánh nhau với quân lính ở trên thuyền, chỉ cần nắm được cơ hội là kéo bọn họ vào trong nước.
Nhìn hai bên giao tranh với nhau, quân Khâu Lệ dũng mãnh thiện thiến, quân Mặc Kỳ thông hiểu thủy tính, trong lúc này khó phân thắng bại. Hơn nữa binh lính Khâu Lệ lại bị trúng độc chết đi không ít, nhất thời Mặc Kỳ đang chiếm ưu thế!
Ngay trên những chiếc thuyền gỗ của quân Mặc Kỳ, bên cạnh một số người bị rơi vào trong nước thì trong đó lại có mười mấy cái thuyền nhỏ không có vẻ gì là muốn tấn công, rồi đưa quân Khâu Lệ ở bờ bên kia lên thuyền rồi chở thuyền đi một mạch về vạch xuất phát.
Mặc trang phục Mặc Kỳ nhưng hành động quỷ dị khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, cho đến khi hiểu ra những người này đều là quân địch trà trộn vào thì hơn mười chiếc thuyền với hơn ba bốn mươi người đã sang đến bờ bên kia, vừa đặt chân liền bắt đầu điên cuồng chém giết.
Có thể thấy được những người này đều đang chấp hành kế hoạch một cách rất tốt, hơn nữa còn được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh nên những binh lính phổ thông của Mặc Kỳ chết dưới đao bọn họ ngày càng tăng lên, chỉ sau có một lát mà một lượng lớn binh lính trong quân Mặc Kỳ đã bị giết chết.
Nhất thời đại quân Mặc Kỳ lâm vào tình thế nguy hiểm, thế cục đột nhiên xoay chuyển khiến mọi người đều ứng biến không kịp, Mặc Kỳ Uyên cũng phải gia nhập vào trận chiến, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết những tên địch trà trộn vào trong quân.
Vân Chỉ đang ở trong chướng nghe thấy từ bờ sông truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, trong lòng cảm thấy bất an, lập tức chạy ra ngoài thì phát hiện chiến tranh đã kéo sang bờ sông bên này.
"Sao lại thế này?" Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến phía sau Mặc Kỳ Uyên, giải quyết những tên đánh lén phía sau hắn rồi trầm giọng hỏi.
Trận địa phòng thủ tốt như thế thì hẳn là không xảy ra vấn đề gì mới đúng chứ!
Mặc Kỳ Uyên khua kiếm ngăn mấy người đang tấn công phía trước: "Hẳn là do tối hôm qua quân địch thừa lúc quân ta hỗn loạn trà trộn vào, giờ thì trong ứng ngoài hợp gây chiến!"
"Trước tiên giải quyết những người này trước đã!" Vân Chỉ cũng không nói nhiều, nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Hai người một trước một sau, phối hợp ăn ý, thế không thể đỡ, giết chết toàn bộ đám người vây xung quanh Mặc Kỳ Uyên dưới mũi kiếm!
Khâu Lệ Thương Kình ở bên bờ bên kia nhìn dáng vẻ hai người tựa vào nhau mà chiến đấu, nhất thời cảm thấy có chút chói mắt.
Đêm qua khi hắn lẻn vào quân doanh Mặc Kỳ thì nghe được kế đốt lửa trên nước chính là do cô gái Thiên Đại Vân Chỉ này nghĩ ra, một nữ tử có năng lực như vậy lại ở bên Mặc Kỳ Uyên đối với hắn mà nói là một sự nguy hiểm, hơn nữa còn là một tổn thất quá lớn, hắn nhất định phải mang được nữ nhân này về Khâu Lệ!
Chỉ chốc lát sau, Mặc Kỳ Uyên đã giải quyết xong mấy kẻ trà trộn vào, phóng mắt nhìn xung quanh, đại quân đã bị tổn thất không ít. Hơn nữa cũng không thể tiếp tục như thế này đành ra lệnh rút quân, các tướng sĩ đang tác chiến trên sông nghe được cũng lập tức rút lui, nhanh chóng khua mái chèo chạy về.
"Ha ha ha, Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương không có kiên nhẫn để cùng ngươi giằng co, hi vọng Mặc Kỳ các ngươi đừng trở nên quá mức nhát gan, không dám qua sông chiến đấu!" Nhìn quân lính Mặc Kỳ nhanh chóng rút lui, Khâu Lệ Thương Kình chớp đúng thời cơ, lớn tiếng khích tướng, hắn muốn tất cả những kẻ ở bên bờ bên kia đều nghe thấy được, khiến sĩ khí chiến đấu giảm sút.
"Bổn vương nhất định sẽ không phụ sự nhiệt tình của Ưng Vương, nhất định sẽ dẫn quân đi chinh phạt!" Sắc mặt Mặc Kỳ Uyên không thay đổi, bình tĩnh ứng đối, tuy lần này thất bại nhưng vẫn còn chưa đến mức khiến cho vì một lời nói của người khác mà tiêu diệt sĩ khí chiến đấu!
Danh sách chương