Ranh giới của sự thay đổi đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đánh nhau dừng lại trên bãi đất trống, tất cả lại quay trở về trạng thái yên bình, mây đen trên bầu trời cũng dần dần tan biến, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, mọi người như vừa trải qua một giấc mơ chấn động lòng người, cảm giác chân thật vô cùng kích thích.

Sau khi nán lại một lúc, mọi người đều quyết định trở về, Khâu Lệ Thương Kình cũng nói lời giữ lời, điều tinh binh về nước, còn hành tung của cá nhân hắn thì không đến lượt đám người Mặc Kỳ Uyên có thể quản.

Vốn dĩ mọi người định trở về Mặc Kỳ trước rồi mới tiếp tục đi nhưng lại nhận được tin tức, quả nhiên có rất nhiều môn phái là thủ hạ của Hỏa Ma cung đang đi về hướng Dông Nam nơi có hang Quật Lĩnh, cho nên đã quyết định, đi trước để ngăn cản hành động của bọn họ, trước tiên lấy Kim Lũ Y về trong tay, để nó không trở thành vật mơ ước mà giang hồ tranh đoạt.

Hơn nữa mục đích quay về Mặc Kỳ cũng chính là để giải quyết việc Hỏa Ma cung nhằm vào Ly Thiên cung và Hoàng cung, nếu đã biết mục đích của Cửu Lễ Cung chủ Hỏa Ma cung là ở Kim Lũ Y thì bọn họ cũng sẽ gặp lại nhau tại hang Quật Lĩnh.

Đoàn người chạy nửa ngày thì đến một trấn nhỏ, sau đó chọn tửu lâu lớn nhất ở lại, rồi tiếp tục chuẩn bị mọi thứ để ngày mai có thể xuất phát đến hang Quật Lĩnh.

Lúc ăn cơm chiều, mấy người ngồi xung quanh một cái bàn bàn bạc công việc.

"Mặc Hình, ngươi trở về sắp xếp tất cả mọi chuyện ở Ly Thiên cung, chỉ cần không bị hỗn loạn, chờ Bổn vương trở về sẽ xử lý sạch sẽ." Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh dặn dò, bây giờ còn phải chậm mấy ngày nữa mới có thể trở về, cũng không biết tình hình hiện tại của Hoàng huynh như thế nào rồi.

Nhìn thấy sự lo lắng của Mặc Kỳ Uyên, Vân Chỉ thức thời mở miệng: "Mặc Hình, ngươi mang thuốc này về cho Hoàng thượng uống, chỉ cần đợi đến khi chúng ta về thì ta sẽ có biện pháp chữa khỏi cho hắn."

"Chỉ nhi, nàng nói thật sao? Độc của Hoàng huynh thật sự có thể giải sao? Tại sao ta chưa từng nghe thấy vậy!" Mặc Kỳ Uyên mừng rỡ, chẳng trách mấy ngày ở Miên Linh Cốc Chỉ nhi đều cố gắng lấy lòng lão quái mặt lạnh, thì ra là muốn nghĩ ra cách trị độc của Hoàng huynh, trong lòng xúc động, hóa ra Chỉ nhi cũng có lúc nghĩ cho hắn, trong lúc vô tình cho hắn niềm vui rất lớn.

Công Ngọc Viêm Bân ngồi một bên lạnh lùng mở miệng: "Đúng thế, ngươi không biết nương tử của ngươi lợi hại thế nào đâu, có thể dỗ sư phụ và sư mẫu ta lên tận trời, ta chỉ còn thiếu gọi nàng một tiếng sư muội mà thôi!"

"Ha ha, đó là do đồ đệ như ngươi làm bọn họ rất thất vọng, cho nên mới chuyển hi vọng lên trên người ta, ai bảo bản thân ngươi lại không tốt như vậy!" Vân Chỉ không chút khách khí nói trả, nhìn dáng vẻ ăn dấm chua này của hắn thật thú vị.

"Đúng rồi, lâu rồi ta chưa để ý đến phố Kim Thiên, Mặc Hình, tình hình phố Kim Thiên như thế nào?" Vân Chỉ cười đùa, khó có dịp nàng lại nhớ đến chuyện chính sự, sau khi sắp xếp ổn thỏa hệ thống quản lý vận hành của phố Kim Thiên nàng liền để nó tự sinh tự diệt, hiện trạng bây giờ hẳn sẽ không quá thảm đi.

Nghe thấy Vân Chỉ nhắc đến phố Kim Thiên, trong mắt Mặc Hình đột nhiên lóe sáng, dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, Vương phi, tình hình hiện tại của phố Kim Thiên tốt lắm, đã mở được vài chi nhánh ở Hách Liên. Cửa hàng của Bách gia đều đã bị thuê hết, hơn nữa tiền tô phí thu về hằng ngày còn lớn chi phí tiêu dùng một ngày của toàn bộ Mặc Kỳ. Trong đó có hai bộ phận lớn nhất, có hơn ba mươi cửa hàng bị một lực lượng thần bí ở Hách Liên thu mua, số lượng thu vào rất khả quan, còn hơn bốn mươi cửa hàng hiện tại đều bị Hỏa Ma cung thuê với tư cách để buôn bán, thuộc hạ nghĩ, nếu dừng cho thuê những cửa hàng đó thì không biết Hỏa Ma cung có thể làm càn như thế nữa được không!"

Thì ra còn có chuyện này, không ngờ lúc trước tạo ra phố Kim Thiên lại có chút tác dụng như vậy, phố Kim Thiên đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống của dân chúng, chỉ cần động tay động chân một chút thì sẽ ngăn được cơn sóng dữ, cũng có tính tác dụng quyết định.

"Nếu đã muốn dừng thì làm triệt để đi, có thể để phố Kim Thiên nghỉ ngơi năm ngày, cũng là để ngăn chặn con đường mua bán của Hỏa Ma cung bọn họ, để cho toàn bộ bọn họ ăn không khí mà sống đi, sau khi sắp hỗn loạn thì ta lại để phố Kim Thiên buôn bán lại bình thường." Năm ngón tay thon dài của Vân Chỉ nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn, phúc hắc nghĩ đến đám người dưới của Hỏa Ma cung không được ăn trở nên nổi loạn liền cười khẽ thành tiếng.

"Đúng thế, phái thêm người bảo vệ phố Kim Thiên, không để cho người Hỏa Ma cung tức giận gây náo động." Mặc Kỳ Uyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với phương pháp của Vân Chỉ, chắn tài tức lấy mạng, tin tưởng nếu làm như vậy sẽ khiến người Hỏa Ma cung bớt làm bậy hơn.

"A! A! Tại sao có thể như vậy! A!" Ngay khi mọi người còn đang bàn bạc là lúc đột nhiên từ trên lầu truyền xuống tiếng kêu hoảng sợ của Lạc Băng Tuyết, trong lòng mọi người cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Lạc Băng Tuyết như người điên vừa chạy vừa hét lên, hoàn toàn không nhận biết phương hướng mà chỉ biết chạy xuống dưới lầu.

Hai tay nàng run run phủ lên mặt mình nhưng vẫn không thể che kín hết gương mặt với đầy những vết sẹo đen đầy dữ tợn, còn có vài chỗ nhăn nhúm thối rữa, chỉ có vài khối thôi nhưng có thể che giấu toàn bộ da thịt vốn dĩ nhẵn nhụi của nàng, còn hai mắt Lạc Băng Tuyết thì mở ra như một cái chuông cái to cái nhỏ, điên cuồng thì thầm tự nói, không thể tin là nàng lại có cơ hội nhìn thấy một màn như thế này, tóc bay tán loạn, nhìn nàng điên điên khùng khùng mù quáng va chạm lung tung như vậy có thể so sánh với cả nữ quỷ.

Cứ va chạm lung tung như vậy mà chạy xuống dưới, còn dọa đến cả những vị khách đang ăn cơm, khiến ông chủ không thể không ra mặt giáo huấn nàng phá hủy việc làm ăn của hắn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lạc Băng Tuyết thì sợ đến mức chút nữa thì ngã xuống mặt đất, càng khiến Lạc Băng Tuyết đang trong cơn điên cuồng một lần nữa nhận rõ sự thật, nàng đã trở nên vô cùng xấu xí!

Lạc Băng Tuyết nhào đến trên người Mặc Kỳ Uyên, hai tay nắm chặt lấy góc áo của hắn, mở to hai mắt cầu khẩn: "Uyên, Uyên, ngươi nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi, đây không phải là sự thật phải không, tại sao ta lại có thể biến thành như vậy?"

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Mặc Kỳ Uyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau khi nghe Vân Chỉ kể lại hành động điên cuồng của nàng, trong lòng buồn bực và tức giận, nhưng khi nhìn dáng vẻ đáng thương tự làm tự chịu của nàng thì cũng chỉ có thể áp chế lửa giận để nàng tự sinh tự diệt, coi như hủy dung này cũng là một giáo huấn. Trong lòng hắn biết Băng Tuyết là một nữ tử cao ngạo, ma khí xâm nhập khiến nàng bị hủy dung là chuyện so với cái chết còn khó chấp nhận hơn, có trách thì cũng có thể trách nàng tự mình sinh lòng ác niệm, nếu nàng thật sự làm tổn thương đến Vân Chỉ thì ngay cả bản thân cũng sẽ không thể nể mặt mà bỏ qua cho nàng!

Thấy Mặc Kỳ Uyên im lặng không nói gì, Lạc Băng Tuyết đau lòng lảo đảo lùi về phía sau vài bước, rồi lại nhìn thấy Công Ngọc Viêm Bân bên cạnh trong lòng sinh ra chút hi vọng, chạy đến bám lấy hắn điên cuồng cầu xin: "Ngươi cứu cứu ta! Ngươi cứu cứu ta được không, ngươi không phải là thần y sao? Nhất định ngươi sẽ có biện pháp đúng không!"

Lúc đó Công Ngọc cũng thấy được tất cả hành vi và lời nói ác độc của nàng, lập tức cảm thấy vô cùng chán ghét, không ngờ lại có một nữ tử có thể ngụy trang lâu đến như vậy, nhìn thế này thì Dĩnh nhi vẫn là một cô nương tốt lắm.

Tùy tiện đẩy cánh tay đang bấu víu của Lạc Băng Tuyết sang một bên, không để ý đến nữa, ngay cả băng thiềm cũng không xử lý được ma độc này thì hắn cũng không có biện pháp!

Theo quán tính, Lạc Băng Tuyết ngã lăn ra mặt đất, giống như đã mất đi toàn bộ sức lực, hai mắt trống rỗng vô thần, khiến lòng người vây xem phải hoảng sợ.

"Mặc Hình, ngày mai ngươi trở về, đưa nhạc mẫu, Dĩnh nhi và Băng Tuyết về Vương phủ, bảo vệ các nàng cho tốt." Mặc Kỳ Uyên không nhìn đến Lạc Băng Tuyết trên mặt đất, lạnh nhạt phân phó Mặc Hình, nhiều người đến hang Quật Lĩnh ngược lại sẽ gây hỏng việc, về phần Hách Liên Ngọc Nhi, đến lúc đó tiện đường tống nàng trở về Hách Liên là được.

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."

"Không! Ta không muốn trở về! Thật vất vả ta mới đến bên cạnh Uyên được, vì sao lại muốn bảo ta trở về!" Đột nhiên Lạc Băng Tuyết đứng thẳng lên, dường như đã tự mình sử dụng ngôn ngữ của người điên: "Có phải là do tiện nhân Thiên Đại Vân Chỉ kia không? Có phải do nàng bảo ngươi đuổi ta đi không! Ta ở chung với ngươi gần mười năm, tại sao so ra lại kém hơn một tiện nhân tai họa chứ! Vì sao ngươi lại thay đổi tình cảm? Ngươi nói xem ta có cái gì kém nàng! Ngươi nói đi!"

Giống như đã hoàn toàn điên, giọng nói và câu chữ loạn hết cả lên, khiến tất cả mọi người ở đây phải nhíu mày thật sâu, xem ra nàng quả thật đã trúng độc rất sâu, không có thuốc nào cứu được!

Ngay khi Mặc Kỳ Uyên chuẩn bị điểm huyệt ngăn cản hành vi điên cuồng của nàng thì Mặc Kỳ Dĩnh không nhịn được nói ra một câu: "Bây giờ ngươi vừa xấu lại vừa điên khùng như vậy, có điểm nào có thể sánh với Tam tẩu của ta!"

Đương nhiên Lạc Băng Tuyết bị câu nói này chọc giận, lùi xuống cách xa Mặc Kỳ Uyên, nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng hai mắt cũng dừng lại ở một điểm, dừng lại trên người Vân Chỉ, trong nháy mắt gió tanh mưa máu tụ lại trong mắt, hận không thể lập tức tiến lên xé rách nàng cho hả giận!

"Chính là ngươi! Thiên Đại Vân Chỉ, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi! Ngươi cướp đi Uyên của ta! Hại ta không đạt được mong ước! Ngươi còn hại ta hủy dung?! Như vậy Uyên sẽ không thích ta nữa, hắn trở nên như vậy là do một mình ngươi tạo ra đúng hay không! Nữ nhân ác độc như ngươi, ta muốn giết ngươi!" Nói xong thì lao về phía Vân Chỉ giống như kẻ điên, dũng cảm như muốn phá hủy toàn bộ con người nàng vậy.

Nhanh nhẹn tránh né công kích của nàng, quay người điểm trúng huyệt đạo phía sau, oành một tiếng, Lạc Băng Tuyết một khắc trước còn giống như kẻ điên thì lúc này lại như một con rối gỗ ngã xuống, chật vật đáng thương.

Mọi người đều thở dài một hơi, không ngờ lòng ghen tị của nữ nhân lại có thể đáng sợ như thế, mà nếu không phải nàng thì cũng không chỉ có đến thế, chỉ sợ nếu là Khâu Lệ Đại Cơ thì sẽ càng điên cuồng hơn.

"Tiểu nhị! Người đâu, mau chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng!" Mọi người bên này đi xuống không bao lâu thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói sắc bén.

Đây đều là những người đã từng vào trong Hoàng cung, vừa nghe thì đã nhận ra được đây là giọng nói độc đáo của thái giám. Đồng loạt xoay người nhìn về mấy người vừa mới đi vào từ cửa chính, đi phía trước đích thị là một lão trung niên với cái mặt bóng loáng đang mặc thường phục, tuy rằng chỉ là dáng vẻ của một quản gia thông thường nhưng chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra khuôn mặt đầy phấn xinh đẹp đó không thể nghi ngờ chính là một thái giám, mấy người chuyển ánh nhìn về mấy người đi phía sau hắn, tò mò xem sẽ đụng phải người quen nào đây.

Một thân cẩm bào, ngọc diện kim quan. Khuôn mặt anh khí, phong thái khí thế có thể khiến bất kì nữ tử nào cũng sẽ vô cùng ái mộ. Nữ tử che mặt đi theo nhanh phía sau, cũng không khó để nhận ra được dáng người yểu điệu của nàng, cử chỉ quý tộc, hoàn toàn không thể soi mói, xem ra gương mặt sau lớp lụa mỏng kia chính là một gương mặt đẹp như phù dung, mị hoặc chúng sinh.

Một đám người bên này không khỏi ngẩn người, mãi mới phản ứng kịp, quả nhiên là người quen nha! Vân Chỉ âm thầm kêu rên, thế nào mà hôm nay trời vừa sáng đã gặp phải kẻ thù thế này!

"Vương huynh! Sao ngươi lại đến đây?" Ngay khi ánh mắt Hách Liên Diệp dừng lại trên người mọi người, Hách Liên Ngọc Nhi kinh ngạc kêu lên, Vương huynh vừa đăng cơ cách đây không lâu sao có thể bỏ chuyện quốc sự mà ra ngoài đi dạo chơi chứ! Người ở phía sau hắn có lẽ là Vương tẩu, xem ra lời đồn không đúng nha, ai dám bảo Vương huynh vắng vẻ Vương tẩu chứ, đây không phải là vừa xuất môn là đã mang theo bên người sao? Khi Hách Liên Diệp nhìn thấy đám người bọn họ cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ trên nửa đường đã đụng phải bọn họ, tuy nhiên thế cũng tốt, nhân tiện đây thì tính toán rõ ràng mọi ân oán rồi sớm ngày trở về Hách Liên.

Tuy rằng có muôn vàn nghi ngờ, rồi cả tức giận nhưng vẫn giữ lễ nghi tiến lên chào hỏi: "Quả nhân đang muốn đến Dự Vương phủ ở Mặc Kỳ để bái kiến, không ngờ có thể gặp được Dự Vương ở đây, thật là có duyên, nói vậy ông trời cũng nhất định muốn Quả nhân và Dự Vương gặp mặt nói chuyện ở đây!"

"Ha ha, quả thật rất có duyên, sau lần cáo từ vội vàng đó còn chưa kịp đến chúc mừng song hỉ Hách Liên vương đăng cơ và đại hôn, hiện nay vừa đúng lúc duyên phận đến, vậy thì Bổn vương ở trong quán nhỏ này mời khách, mặc dù có phần không chu đáo nhưng coi như cũng thể hiện hết tâm ý của Bổn vương, mong rằng Hách Liên vương không ghét bỏ." Mặc Kỳ Uyên tiến lên không cứng không mềm trả lời, trực tiếp chuyển đề tài đến ngày đại hôn đăng cơ khi đó.

Nghe thấy hai chữ đại hôn, lửa giận trong lòng Hách Liên Diệp lại bùng lên, coi hắn - Thái tử của một quốc gia thành đứa ngốc đùa giỡn một hồi xong rồi còn để lại bên người hắn một nữ nhân, muốn lúc nào cũng nhắc nhở hắn lần đùa giỡn đó, thật sự là khinh người quá đáng!

"Vậy thì Quả nhân cung kính không bằng tuân mệnh!" Sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, sau đó chọn một vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến nữ tử bên người, hai mắt tìm trong đám người đối diện bóng dáng quen thuộc.

Trong khi tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng dáng màu trắng, Thiên Đại Vân Chỉ, chính là nàng! Nhớ lại bộ nam trang nàng mặc ngày đó ở đáy sông Bàn Niết hoàn toàn không giống chút nào sự dịu dàng nhã nhặn khi ở Hách Liên.

Hừ lạnh một tiếng nói: "Dự Vương phi, người quen gặp mặt, thế nào mà ngay cả một tiếng chào cũng không có vậy, chẳng phải ngươi chính là bà mai cho đại hôn của Quả nhân sao!"

Quả nhiên là đến tìm nàng tính nợ cũ, Vân Chỉ cũng không nói gì bĩu môi, đã đưa cho hắn một đại mỹ nhân làm lão bà rồi mà hắn còn muốn như thế nào nữa!

"Hình như Bản phi và Hách Liên vương chưa từng thân thiết như vậy đi, nhiều lắm cũng chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, hơn nữa còn dùng kiếm nói chuyện, nên không thể nói đến những nghi thức xã giao sau này! Về chuyện khác, thứ lỗi, Bản phi nghe không hiểu!" Vân Chỉ hoàn toàn giả ngu, không thèm để ý đến sắc mặt tối sầm của hắn.

Thấy Vương huynh làm căng như vậy, Hách Liên Ngọc Nhi vội vàng lên tiếng giảng hòa: "Tại sao Vương huynh còn chưa bảo Vương tẩu ngồi xuống, đi đường mệt nhọc như vậy mà, chờ cơm nước xong chúng ta phải đi sớm một chút!"

"Ngươi im miệng! Tư tưởng chỉ muốn ở bên ngoài vui đùa, nào còn dáng vẻ của một Công chúa chứ, đến lúc đó thì hồi cung với Quả nhân, rồi học lại lễ nghi một lần nữa!" Hách Liên Diệp tức giận trút hết lên đầu Hách Liên Ngọc Nhi.

Đã nhắc đến Vương hậu của hắn, lúc này mới quay đầu lại lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi, tháo mạng che mặt xuống."

Diệp Nguyệt Linh ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo một góc mạng che mặt xuống, nàng không biết vì sao Hách Liên Diệp lại muốn mang theo nàng xuất cung, cũng không biết vì sao giờ phút này lại bắt nàng lộ diện trước nhiều người không quen biết như vậy, nhưng nàng luôn phục tùng hắn, ngay từ khi mở miệng đồng ý làm Vương hậu Hách Liên, làm nương tử của hắn thì nàng đã biết là mình phải đối mặt với chuyện này, đến bây giờ nàng cũng không xác định được quyết định lúc đó của bản thân là đúng hay sai nữa.

"Dự Vương phi nên cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt này, quả thật Vương phi đã tốn rất nhiều công sức nha, hiện tại Quả nhân đưa người hoàn hảo không tổn hao gì đến trả lại, hy vọng Dự Vương và Dự Vương phi trả lại cho Quả nhân một công đạo!" Giọng nói Hách Liên Diệp đầy dứt khoát, hoàn toàn nói rõ ràng mọi chuyện ra, không muốn để Vân Chỉ có cơ hội thất thần giả ngốc.

Còn Diệp Nguyệt Linh vẫn ngồi yên lặng cúi đầu bên cạnh sau khi nghe thấy lời Hách Liên Diệp nói thì người run lẩy bẩy, ngẩng đầu đầy khiếp sợ nhìn về phía Hách Liên Diệp giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là sự bất lực đau lòng trong hai mắt khiến người xem cảm thấy vô cùng thương tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện