Ngày thứ hai, mọi người đã chuẩn bị xong để xuất phát, vốn dĩ nghĩ chỉ cần Công Ngọc, Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên và Vạn Ức Liên đi là được nhưng mà cuối cùng lại thừa thêm mấy người cùng đi mà không cần đến một cái gật đầu đồng ý.
Khâu Lệ Mang Lãng vẫn chỉ trương ra một cái mặt lạnh, dù ai đến tiếp chuyện nửa ngày cũng không hé ra một lời, ý tứ của hắn thật rõ ràng, hắn muốn đi theo bảo vệ Vân Chỉ, đương nhiên không thể nghi ngờ loại tốt bụng cố chấp này lại khiến trong lòng Mặc Kỳ Uyên thầm hận đến cực điểm.
Một người cố chấp nữa là Hách Liên Ngọc Nhi, từ đầu đến cuối lấy lí do là muốn kiên trì theo hứa hẹn của bản thân, tự mình cảm thấy không thể cảm hóa Mặc Kỳ Uyên trong thời gian ngắn nên muốn tiếp tục đi theo bọn họ. Kỳ thật trong tâm tư nàng cảm thấy đi theo bọn họ đều có thể thu thập được nhiều kinh nghiệm vô cùng thú vị, trước kia nàng chỉ là một công chúa sống sung sướng an nhàn trong cung, chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống thú vị như vậy, vì thế nàng không muốn kết thúc sớm loại cuộc sống này.
Giữa một đám người Mặc Kỳ Dĩnh chính là không có một lý do nào chính đáng, nhưng mà nàng lại tuyên bố bản thân chính là nương tử tương lai của Công Ngọc, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nàng sao có thể không đến bái kiến cha mẹ chồng tương lai! Đưa lý do đó là lý do chân chính khiến tất cả mọi người ở đây đều buồn cười, còn Công Ngọc Viêm Bân thì vô cùng bực tức với đủ loại ánh mắt khiêu khích của mọi người, hắn thầm hận đến nội thương, từ khi nào mà hắn lại rơi vào tay tiểu ma nữ này vậy! Còn Lạc Băng Tuyết thì vẫn dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, khóc lóc rơi lệ trong một buổi sáng, lấy cớ luyến tiếc mọi người nên muốn đi theo.. v...v....
Mặc Kỳ Uyên không có biện pháp nào, đành phải để Mặc Hình đi về trước rồi dẫn theo đại đội ngũ, bốn nữ ba nam mang theo Vạn Ức Liên cùng Công Ngọc đến Miên Linh Cốc.
Giữa đường đi, Công Ngọc Viêm Vân không những muốn đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch mà còn muốn đuổi xa phu và xe ngựa đi, bởi vì Dĩnh nhi và Vân Chỉ mà ở cùng một chỗ thì cả hai thường coi hắn là quả hồng mềm, hắn không biết mình đã bị hố bao nhiêu vố rồi nữa.
Thời gian cấp bách nên trừ bỏ việc xe ngựa chở Vạn Ức Liên làm chậm trễ một chút thời gian ra thì đoàn người thúc ngựa chạy trong hai ngày cuối cùng đã đến nơi Công Ngọc miêu tả.
Mấy người đứng dưới khe núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao trăm trượng cùng thác nước thẳng tắp trắng xóa, phía trước hoàn toàn không có một con đường nào cả, một đám nghi ngờ không hiểu Công Ngọc dẫn bọn họ đến đây làm cái gì.
"Không cần nhìn, chúng ta đi xuyên qua thác nước này là có thể đến Miên Linh Cốc."
Công Ngọc Viêm Bân lộ ra vẻ mặt tươi cười sung sướng, ngẩng đầu nhìn thác nước cao ngàn thước chảy xiết trước mặt, nhắm mắt lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đây chính nơi mà tâm hồn được hoàn toàn thư thái, hắn ở trong này sinh hoạt vẻn vẹn đã 16 năm, sau khi xuất cốc mới bị phụ thân hắn lão Thừa tướng Công Ngọc nhận là con nuôi, có thể nói nơi này là nơi hắn sinh ra và lớn lên, sư phụ và sư mẫu chính là người thân của hắn.
Không đợi cho đến khi mọi người tỉnh lại từ trong nghi ngờ, Công Ngọc Viêm Bân mở to hai mắt lớn tiếng nói: "Theo ta đi nào!"
Nói xong tự động một mình dẫn đầu đoàn người, quất vào đầu con ngựa, xe ngựa thuận lợi tiến vào thác nước, hoàn toàn không có dáng vẻ bị thương tổn khi nước rơi xuống.
Mấy người cũng không do dự nữa, đi theo hướng Công Ngọc mà vào, quả nhiên không gặp trở ngại gì, ở bên ngoài nhìn dòng nước trắng xóa có vẻ hung dữ nhưng hóa ra lại như dòng nước ấm áp rơi vào toàn thân, nhìn cái miệng mở ra không khép lại được của mọi người thì cũng có thể thấy được sự thần kì ở đây!
Quả nhiên, ngay khi vừa bước vào Miên Linh Cốc, tất cả mọi người đều quên mất phải đi theo con ngựa phía trước, ánh mắt đắm chìm vào cảnh đẹp phía trước, cảnh đẹp đó không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được, cây cối rậm rạp đan xen vào nhau, bên trong cũng toàn là kỳ cầm dị thú (động vật, chim chóc kì lạ), thậm chí giữa lớp sương mù xung quanh còn có tiên hạc đang nhảy múa, giống như tiên cảnh mê hoặc lòng người, khiến cho người ta vừa bước vào là có cảm giác tâm hồn được gột rửa, muốn sinh sống vĩnh viễn ở đây.
"Thế nào? Không sai chứ, nơi này mới là chính xác là nơi an dưỡng tốt nhất của con người, nếu không thì cũng không thể sinh ra một người tài tình trác tuyệt như Bản công tử!" Công Ngọc Viêm Bân đắc ý nhìn biểu cảm bị mê hoặc hấp dẫn của mọi người, lên mặt nói.
Vân Chỉ thật sự rất thích một nơi như vậy, hơn nữa không hiểu sao lại có chút quen thuộc, giống như kiếp trước nàng đã từng ở một nơi như vậy, tự nhiên mà yên tĩnh, mang theo tiên khí gột rửa mọi trần tục của vạn vật.
Hai mắt như mê muội nhìn cảnh đẹp trong cốc không dời, nhưng miệng vẫn không quên trêu chọc Công Ngọc: "Ta lại đang tò mò, một nơi yên tĩnh, lịch sự, tao nhã như vậy làm sao có thể sinh ra một kẻ nhiều chuyện như ngươi."
Công Ngọc Viêm Bân đang đắm chìm trong dương dương tự đắc đột nhiên hiểu ra, theo như lời nàng nói thì kẻ nhiều chuyện chính là bản thân, lập tức tức giận giơ chân: "Ai nói ta là kẻ nhiều chuyện? Ta dài lưỡi từ lúc nào cơ chứ!"
Vân Chỉ cũng không để ý hắn nữa, cưỡi ngựa chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp, còn Mặc Kỳ Uyên đứng bên xem diễn liền cảm thấy buồn cười nhưng vẫn đuổi theo kịp Vân Chỉ, nhìn sự yêu thích không hề che giấu trong mắt nàng, hắn liền âm thầm quyết định, chờ sau khi giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, nhất định hắn phải mang theo Chỉ nhi đến một nơi sơn thủy hữu tình như thế này ẩn cư, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ!
Mặc Kỳ Dĩnh thích Công Ngọc, nhưng mà mỗi lần nhìn Công Ngọc bị Tam tẩu khi dễ nàng lại không có chút tức giận nào, nàng thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến hổn hển của Công Ngọc Viêm Bân, thường thường, nàng cũng sẽ học theo Tam tẩu khi dễ hắn vài cái, nhìn thấy đôi lông mày rậm của Công Ngọc hếch lên cao liền vô cùng cao hứng, xem ra hắn không phải là bực tức bình thường!
"Công Ngọc, ngươi yên tâm, cho dù lưỡi ngươi có dài bao nhiêu thì ta cũng sẽ thích ngươi, ha ha!" Rất ra dáng vỗ vỗ bả vai Công Ngọc Viêm Bân, Mặc Kỳ Dĩnh "tốt bụng" an ủi rồi sau đó theo bước Tam ca Tam tẩu đi ngắm cảnh.
Để lại một mình tứ cố vô thân, Công Ngọc bực tức thầm hận: "Này! Ngươi, các ngươi......."
"Oa, tiểu Cẩu này thật đáng yêu!" Mặc Kỳ Dĩnh đã xuống ngựa, đi xuyên qua từng cảnh đẹp bên trong giống như một con chim nhỏ, nhìn thấy giữa một gian phòng có một con chó nhỏ màu trắng đang nằm ngủ, tiến lên ôm lấy vừa nhìn thấy là nhận ra đây là một con vật nhỏ đáng yêu, không khác một con chó nhỏ cho lắm, uhm, nói chính xác hơn là vô cùng đáng yêu!
"Tam tẩu, ngươi nhìn xem tiểu Cẩu này đáng yêu chưa này!" Vui mừng ôm tiểu Cẩu đến trước mặt Vân Chỉ, lúc này tiểu bạch cẩu kia mới tỉnh lại, phát ra âm thanh bất mãn, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này Vân Chỉ mới nhìn kĩ cái con vật được gọi là tiểu Cẩu gì đó, lông mao màu trắng mịn như nhung khiến cho người ta sờ rất thoải mái, nhẹ nhàng sờ sờ, quả nhiên cảm giác rất tốt, lông mao trắng mềm mại còn thoải mái hơn cả lông chồn tốt nhất. Bị Vân Chỉ sờ như vậy, vật nhỏ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, miệng có phần hơi nhọn giống như đang bĩu môi, hai hình tròn nhỏ trong mắt lóe lên tia sáng màu hồng ấm áp, linh khí bức người, quả nhiên là một tiểu thú đáng yêu!
Mặc Kỳ Dĩnh ôm tiểu thú vui vẻ cười toe toét, ngay cả người vốn dĩ không thích sủng vật như Vân Chỉ cũng cảm thấy vui vẻ.
Công Ngọc Viêm Bân vội vàng thúc xe ngựa đuổi theo nghe thấy hai người đối thoại như vậy, thình lình hắt một chậu nước lạnh vào: "Đây là hồ ly, không phải chó! Không biết thưởng thức!"
"Cắt, ta nói là chó thì chính là chó, từ giờ vật nhỏ này sẽ là của ta!" Mặc Kỳ Dĩnh bất mãn hừ hừ, không hề để ý lời giải thích của Công Ngọc Viêm Bân, dù sau lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó đã nhận định nó là một con chó rồi.
"Ai dám nói Tiểu Linh là của nàng! Có can đảm ở trong địa bàn của lão bà ta trộm Linh Thú sao, có phải là không muốn sống nữa hay không!" Người chưa đến âm thanh đã đến trước, sau khi giọng nói của lão bà bà vang lên là một tiếng huýt sáo, tiểu thú vốn dĩ đang an phận trong lòng Mặc Kỳ Dĩnh đột nhiên nhảy vèo cái xuống rồi bỏ chạy ra xa, tốc độ cực nhanh khiến tất cả mọi người đều không thể phản ứng.
Khâu Lệ Mang Lãng vẫn chỉ trương ra một cái mặt lạnh, dù ai đến tiếp chuyện nửa ngày cũng không hé ra một lời, ý tứ của hắn thật rõ ràng, hắn muốn đi theo bảo vệ Vân Chỉ, đương nhiên không thể nghi ngờ loại tốt bụng cố chấp này lại khiến trong lòng Mặc Kỳ Uyên thầm hận đến cực điểm.
Một người cố chấp nữa là Hách Liên Ngọc Nhi, từ đầu đến cuối lấy lí do là muốn kiên trì theo hứa hẹn của bản thân, tự mình cảm thấy không thể cảm hóa Mặc Kỳ Uyên trong thời gian ngắn nên muốn tiếp tục đi theo bọn họ. Kỳ thật trong tâm tư nàng cảm thấy đi theo bọn họ đều có thể thu thập được nhiều kinh nghiệm vô cùng thú vị, trước kia nàng chỉ là một công chúa sống sung sướng an nhàn trong cung, chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống thú vị như vậy, vì thế nàng không muốn kết thúc sớm loại cuộc sống này.
Giữa một đám người Mặc Kỳ Dĩnh chính là không có một lý do nào chính đáng, nhưng mà nàng lại tuyên bố bản thân chính là nương tử tương lai của Công Ngọc, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nàng sao có thể không đến bái kiến cha mẹ chồng tương lai! Đưa lý do đó là lý do chân chính khiến tất cả mọi người ở đây đều buồn cười, còn Công Ngọc Viêm Bân thì vô cùng bực tức với đủ loại ánh mắt khiêu khích của mọi người, hắn thầm hận đến nội thương, từ khi nào mà hắn lại rơi vào tay tiểu ma nữ này vậy! Còn Lạc Băng Tuyết thì vẫn dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, khóc lóc rơi lệ trong một buổi sáng, lấy cớ luyến tiếc mọi người nên muốn đi theo.. v...v....
Mặc Kỳ Uyên không có biện pháp nào, đành phải để Mặc Hình đi về trước rồi dẫn theo đại đội ngũ, bốn nữ ba nam mang theo Vạn Ức Liên cùng Công Ngọc đến Miên Linh Cốc.
Giữa đường đi, Công Ngọc Viêm Vân không những muốn đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch mà còn muốn đuổi xa phu và xe ngựa đi, bởi vì Dĩnh nhi và Vân Chỉ mà ở cùng một chỗ thì cả hai thường coi hắn là quả hồng mềm, hắn không biết mình đã bị hố bao nhiêu vố rồi nữa.
Thời gian cấp bách nên trừ bỏ việc xe ngựa chở Vạn Ức Liên làm chậm trễ một chút thời gian ra thì đoàn người thúc ngựa chạy trong hai ngày cuối cùng đã đến nơi Công Ngọc miêu tả.
Mấy người đứng dưới khe núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao trăm trượng cùng thác nước thẳng tắp trắng xóa, phía trước hoàn toàn không có một con đường nào cả, một đám nghi ngờ không hiểu Công Ngọc dẫn bọn họ đến đây làm cái gì.
"Không cần nhìn, chúng ta đi xuyên qua thác nước này là có thể đến Miên Linh Cốc."
Công Ngọc Viêm Bân lộ ra vẻ mặt tươi cười sung sướng, ngẩng đầu nhìn thác nước cao ngàn thước chảy xiết trước mặt, nhắm mắt lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đây chính nơi mà tâm hồn được hoàn toàn thư thái, hắn ở trong này sinh hoạt vẻn vẹn đã 16 năm, sau khi xuất cốc mới bị phụ thân hắn lão Thừa tướng Công Ngọc nhận là con nuôi, có thể nói nơi này là nơi hắn sinh ra và lớn lên, sư phụ và sư mẫu chính là người thân của hắn.
Không đợi cho đến khi mọi người tỉnh lại từ trong nghi ngờ, Công Ngọc Viêm Bân mở to hai mắt lớn tiếng nói: "Theo ta đi nào!"
Nói xong tự động một mình dẫn đầu đoàn người, quất vào đầu con ngựa, xe ngựa thuận lợi tiến vào thác nước, hoàn toàn không có dáng vẻ bị thương tổn khi nước rơi xuống.
Mấy người cũng không do dự nữa, đi theo hướng Công Ngọc mà vào, quả nhiên không gặp trở ngại gì, ở bên ngoài nhìn dòng nước trắng xóa có vẻ hung dữ nhưng hóa ra lại như dòng nước ấm áp rơi vào toàn thân, nhìn cái miệng mở ra không khép lại được của mọi người thì cũng có thể thấy được sự thần kì ở đây!
Quả nhiên, ngay khi vừa bước vào Miên Linh Cốc, tất cả mọi người đều quên mất phải đi theo con ngựa phía trước, ánh mắt đắm chìm vào cảnh đẹp phía trước, cảnh đẹp đó không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được, cây cối rậm rạp đan xen vào nhau, bên trong cũng toàn là kỳ cầm dị thú (động vật, chim chóc kì lạ), thậm chí giữa lớp sương mù xung quanh còn có tiên hạc đang nhảy múa, giống như tiên cảnh mê hoặc lòng người, khiến cho người ta vừa bước vào là có cảm giác tâm hồn được gột rửa, muốn sinh sống vĩnh viễn ở đây.
"Thế nào? Không sai chứ, nơi này mới là chính xác là nơi an dưỡng tốt nhất của con người, nếu không thì cũng không thể sinh ra một người tài tình trác tuyệt như Bản công tử!" Công Ngọc Viêm Bân đắc ý nhìn biểu cảm bị mê hoặc hấp dẫn của mọi người, lên mặt nói.
Vân Chỉ thật sự rất thích một nơi như vậy, hơn nữa không hiểu sao lại có chút quen thuộc, giống như kiếp trước nàng đã từng ở một nơi như vậy, tự nhiên mà yên tĩnh, mang theo tiên khí gột rửa mọi trần tục của vạn vật.
Hai mắt như mê muội nhìn cảnh đẹp trong cốc không dời, nhưng miệng vẫn không quên trêu chọc Công Ngọc: "Ta lại đang tò mò, một nơi yên tĩnh, lịch sự, tao nhã như vậy làm sao có thể sinh ra một kẻ nhiều chuyện như ngươi."
Công Ngọc Viêm Bân đang đắm chìm trong dương dương tự đắc đột nhiên hiểu ra, theo như lời nàng nói thì kẻ nhiều chuyện chính là bản thân, lập tức tức giận giơ chân: "Ai nói ta là kẻ nhiều chuyện? Ta dài lưỡi từ lúc nào cơ chứ!"
Vân Chỉ cũng không để ý hắn nữa, cưỡi ngựa chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp, còn Mặc Kỳ Uyên đứng bên xem diễn liền cảm thấy buồn cười nhưng vẫn đuổi theo kịp Vân Chỉ, nhìn sự yêu thích không hề che giấu trong mắt nàng, hắn liền âm thầm quyết định, chờ sau khi giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, nhất định hắn phải mang theo Chỉ nhi đến một nơi sơn thủy hữu tình như thế này ẩn cư, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ!
Mặc Kỳ Dĩnh thích Công Ngọc, nhưng mà mỗi lần nhìn Công Ngọc bị Tam tẩu khi dễ nàng lại không có chút tức giận nào, nàng thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến hổn hển của Công Ngọc Viêm Bân, thường thường, nàng cũng sẽ học theo Tam tẩu khi dễ hắn vài cái, nhìn thấy đôi lông mày rậm của Công Ngọc hếch lên cao liền vô cùng cao hứng, xem ra hắn không phải là bực tức bình thường!
"Công Ngọc, ngươi yên tâm, cho dù lưỡi ngươi có dài bao nhiêu thì ta cũng sẽ thích ngươi, ha ha!" Rất ra dáng vỗ vỗ bả vai Công Ngọc Viêm Bân, Mặc Kỳ Dĩnh "tốt bụng" an ủi rồi sau đó theo bước Tam ca Tam tẩu đi ngắm cảnh.
Để lại một mình tứ cố vô thân, Công Ngọc bực tức thầm hận: "Này! Ngươi, các ngươi......."
"Oa, tiểu Cẩu này thật đáng yêu!" Mặc Kỳ Dĩnh đã xuống ngựa, đi xuyên qua từng cảnh đẹp bên trong giống như một con chim nhỏ, nhìn thấy giữa một gian phòng có một con chó nhỏ màu trắng đang nằm ngủ, tiến lên ôm lấy vừa nhìn thấy là nhận ra đây là một con vật nhỏ đáng yêu, không khác một con chó nhỏ cho lắm, uhm, nói chính xác hơn là vô cùng đáng yêu!
"Tam tẩu, ngươi nhìn xem tiểu Cẩu này đáng yêu chưa này!" Vui mừng ôm tiểu Cẩu đến trước mặt Vân Chỉ, lúc này tiểu bạch cẩu kia mới tỉnh lại, phát ra âm thanh bất mãn, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này Vân Chỉ mới nhìn kĩ cái con vật được gọi là tiểu Cẩu gì đó, lông mao màu trắng mịn như nhung khiến cho người ta sờ rất thoải mái, nhẹ nhàng sờ sờ, quả nhiên cảm giác rất tốt, lông mao trắng mềm mại còn thoải mái hơn cả lông chồn tốt nhất. Bị Vân Chỉ sờ như vậy, vật nhỏ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, miệng có phần hơi nhọn giống như đang bĩu môi, hai hình tròn nhỏ trong mắt lóe lên tia sáng màu hồng ấm áp, linh khí bức người, quả nhiên là một tiểu thú đáng yêu!
Mặc Kỳ Dĩnh ôm tiểu thú vui vẻ cười toe toét, ngay cả người vốn dĩ không thích sủng vật như Vân Chỉ cũng cảm thấy vui vẻ.
Công Ngọc Viêm Bân vội vàng thúc xe ngựa đuổi theo nghe thấy hai người đối thoại như vậy, thình lình hắt một chậu nước lạnh vào: "Đây là hồ ly, không phải chó! Không biết thưởng thức!"
"Cắt, ta nói là chó thì chính là chó, từ giờ vật nhỏ này sẽ là của ta!" Mặc Kỳ Dĩnh bất mãn hừ hừ, không hề để ý lời giải thích của Công Ngọc Viêm Bân, dù sau lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó đã nhận định nó là một con chó rồi.
"Ai dám nói Tiểu Linh là của nàng! Có can đảm ở trong địa bàn của lão bà ta trộm Linh Thú sao, có phải là không muốn sống nữa hay không!" Người chưa đến âm thanh đã đến trước, sau khi giọng nói của lão bà bà vang lên là một tiếng huýt sáo, tiểu thú vốn dĩ đang an phận trong lòng Mặc Kỳ Dĩnh đột nhiên nhảy vèo cái xuống rồi bỏ chạy ra xa, tốc độ cực nhanh khiến tất cả mọi người đều không thể phản ứng.
Danh sách chương