Nghênh Thu chạy vội đến phủ Nhị vương gia đứng thở hổn hển trước cổng lớn, mặc dù ba tòa phủ vương gia được xây cất một chỗ, nhưng được kết nối bằng hành lang thật dài liên tiếp, cô chính là chạy dọc theo hành lang từ phủ Đại vương gia đến phủ Nhị vương gia để tìm Lan Khang.

Cô khẽ đẩy cửa, phát hiện trong nhà vốn sáng ngời giờ trở nên tối như mực, hơn nữa dưới đất đồ đạt vứt lung tung.

Thật là, người đàn ông này ngay cả dọn dẹp cũng không chỉ trong vòng vài ngày đem nhà mình biến thành ổ chó, đồ đạt thì vương vãi khắp nơi, thật sự trông rất tệ hại.

Nhị vương gia không có người chiếu cố thật đúng là không ổn, tuy cô làm việc nhà không quá giỏi giang, nhưng tốt xấu gì trước đây cô cũng thu vén ngăn nắp sạch sẽ toàn bộ phủ Nhị vương gia.

"Nhị vương gia?"

Trong phòng tối đen làm cho người ta nhìn không rõ lắm, cô vừa đi vừa bật đèn, thấy một đống quần áo, đồ ăn rơi đầy, cô đành phải vừa đi vừa thu dọn.

Cô đến phòng khách mở ngọn đèn pha lê xa hoa của Pháp, ở Trung Quốc mỗi nhà đều có loại đèn này, cũng bởi vì cô từng nói với anh cô thích thứ ánh sáng xinh đẹp của nó, cho nên nơi này hiển nhiên có một cái.

Phòng khách thì vô cùng thê thảm... Nghênh Thu thở dài một hơi, hay là trước mắt gọi anh qua ăn lẩu, ăn xong rồi trở về giúp anh dọn dẹp.

Cô không ý thức được lại nhớ tới chính mình trước kia từng là nha hoàn hầu hạ anh, thực đơn thuần nghĩ như vậy.

Để đến được phòng của Nhị vương gia phải đi ngang qua phòng của mình, cô thuận tay mở đèn trên hành lang, sau đó mắt trừng to, thấy giấy niêm phong dán trước phòng của mình.

Không thể nào? Tại sao niêm phong phòng của mình? Cô đâu phải tội nhân.Cô nổi giận đùng đùng bước nhanh đến phòng cuối hành lang, tức giận mở cửa ra, sau đó mở đèn lên.

"Nhị..."

Ba!

Đột nhiên thấy ánh sáng phát ra, sau đó cô ngần ngại mở đèn, khẳng định cô nhìn thấy được người phụ nữ khoả thân trên giường không phải ảo giác.

"Cô là ai?" Nghênh Thu mở miệng âm thanh như giết gà, không tao nhã ép hỏi.

Trên giường, người phụ nữ khêu gợi lõa thể chậm rãi xoay người lại đối diện với cô lộ ra nụ cười của người thắng cuộc.

"Bạn học Lam?!"

"Hi! Bé con."

Nghênh Thu cảm giác máu trên người đóng băng, đầu choáng váng một trận, làm cô thật vất vả từ trong địa ngục leo lên thiên đàng, nhưng lại bị đánh một cú khiến cô rơi xuống vực thẩm sâu hơn.

Vì sao con hồ ly tinh này biết được biệt hiệu Nhị vương gia gọi cô? Nhất định là

Nhị vương gia nói với cô ta, kẻ phản bội này!

"Vì sao bạn lại ở chỗ này?" Nghênh Thu bắt buộc chính mình tỉnh táo hỏi.

"Tôi ngủ ở chỗ này! Trên thực tế, đêm qua tôi ngủ tại đây nằm trên cái giường lớn này."

Xem ra giường lớn... Nghênh Thu nhìn nó nhớ lại mình đã từng ở trên đây vùng vẫy, nhưng vẫn chống cự không được bị Lan Khang bá đạo đoạt lấy tất cả.

Hồi tưởng nhớ lại, nhưng xem ra giường đã bị người phụ nữ khác nằm qua.

Nghênh Thu vạn phần ghen tị thầm nghĩ.

"Nhị... Lý Lan Khang đâu?"

"Anh ấy đi mua điểm tâm rồi, bởi vì bọn tôi cùng nhau chơi đùa một ngày một đêm...

Bạn học Lam chưa dứt câu, Nghênh Thu hung hăng đóng sầm cửa phòng.

"Cho nên mệt chết đi." Bạn học Lam chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, lắc đầu nói: "Lý Lan Khang a Lý Lan Khang, đây là trừng phạt anh dám lấy tôi đi khiêu khích công chúa nhà anh, anh biến mất một nữa bóng dáng cũng không thấy, anh không quan tâm tôi, tôi sẽ làm cho cô ta không yêu anh."

Phải biết rằng, đắc tội nphụ nữ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Khóe miệng xinh đẹp của cô ta từ từ gợi lên một nụ cười có chút xấu xa.

• * * * * *

Ở nơi nào? Người đàn ông đáng giận kia rốt cuộc ở nơi nào? Còn không mau ra ngoài để cho cô chém thành tám mãnh! Nghênh Thu không để ý tới hình tượng của mình nhanh chóng đi tìm Lan Khang.

Không nghĩ tới anh cư nhiên lừa gạt cô!

Cô còn tâm địa thiện lương tha thứ cho anh, có lòng tốt muốn mời anh cùng đi ăn lẩu, cùng mọi người tụ họp vui vẻ, kết quả anh lại...

Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, Nghênh Thu phát hiện trong tay anh quả nhiên cầm một đống lớn điểm tâm.

"Bé con?!" Lan Khang mừng rỡ như điên vọt tới trước mặt cô, vươn tay muốn chạm vào cô, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra.

Như thế nào vừa thấy anh, cô lại quên mới đây muốn quở trách anh gay gắt? Chẳng lẽ là bởi vì bắt gặp đôi mắt anh đầy quầng thâm?

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy anh vài ngày đã không cạo râu?

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy bộ dạng gầy xanh xao của anh?

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn rõ bộ dáng tiều tụy đáng thương của anh?

"Được rồi, bổn vương biết, bổn vương không nên đụng em, bổn vương sẽ không chạm vào em." Những lời này cơ hồ đã trở thành thói quen của anh.

Nghênh Thu ngồi xuống ghế dựa lạnh ngắt trong công viên, anh đương nhiên ngồi ở bên cạnh, cô ném cho anh ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng anh không để ý tới, vẫn như cũ ân cần đem điểm tâm trong túi ra, "Bổn vương lấy trong cửa hàng, bánh mì này mới ra lò ăn thật ngon, bổn vương biết em rất thích ăn bánh..."

"Hiện tại tôi không thích ăn." Ai muốn ăn, người phụ nữ kia muốn ăn thì có!

Nhưng... anh rốt cuộc có ăn cơm đúng giờ không? Nghênh Thu nhìn khuôn mặt anh gầy yếu, không tự chủ được thầm nghĩ.

"Em tại sao tới tìm bổn vương?" Khẩu khí anh có phần che dấu sự phấn khích, lại sợ bị thương tổn.

"Tôi không thể tới tìm anh sao?" Cô cố ý trừng to mắt, giọng điệu gầm gừ như mèo hoang, "Không thích sau, vậy tôi đi."

Anh vội vàng ngăn trở cô, "Không phải, bổn vương thật cao hứng."

"Nhưng tôi thực hối hận khi tới tìm anh, tôi không nên dễ dàng tha thứ cho anh nhanh như vậy." Mặc dù nói thế, sao cô vẫn ngồi ở nơi này cùng anh tán ngẫu, thật là không hiểu nổi chính mình!

Kỳ thật, cô rất rõ ràng. Trong lòng cô có một thanh âm nho nhỏ nói với cô, bởi vì cô thương anh.

Anh gây cho cô vết thương lòng và hoảng sợ nhưng cô vẫn yêu anh, nhưng anh lại cùng người phụ nữ khác mây mưa ở trên giường, cõi lòng tan nát trong hốc mắt nước mắt không ngừng ứa ra.

Tuy nhiên cô không thể khóc, không thể... ở trước mặt người đàn ông này khóc.

Bất thình lình, anh vươn tay nắm cô thật chặt, cô cả kinh muốn thu tay lại, nhưng anh càng dùng sức.

"Bé con, bổn vương bây giờ nói chuyện nhũn nhặn là vì bổn vương thực xin lỗi em..."

"Anh rốt cục thừa nhận, anh có lỗi với tôi, anh... anh buông..." Nghe được chính miệng anh thừa nhận, nước mắt cố nén rốt cục nhịn không được lăn xuống.

Nhưng cô rất nhanh dùng tay kia lau đi nước mắt trên mặt, giãy dụa suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông này vô luận như thế nào cũng không buông cô ra.

Anh kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy, "Cho dù em muốn bổn vương nói một nghàn lần một trăm lần anh xin lỗi, bổn vương đều nói, bổn vương không phải cố ý làm tổn thương em, thật sự bổn vương rất đố kị, em có thể hiểu cảm giác ghen tuông khi yêu ra sao?"

"Tôi dĩ nhiên biết, đặc biệt giờ khắc này hiểu rất rõ." Cô liều mình giãy dụa, lời nói lạnh lùng bật ra trong miệng.

Cô rất muốn giết hồ ly tinh dâm đãng kia dám quyến rũ người đàn ông của cô, càng muốn giết người đàn ông rõ ràng cũng đã thay lòng đổi dạ trước mắt này, lại còn nói với cô anh không phải cố ý muốn thương tổn cô.

Vậy bây giờ cõi lòng cô tan nát là ảo giác? Là chính cô tự nghĩ ra?

"Không cần ôm tôi."

"Bổn vương muốn ôm em, bổn vương cả đời này một đời chỉ cần ôm em."

Ngữ khí của anh thâm tình chân thành như vậy, nhu tình như nước như vậy, như vậy... Không giống anh.

Làm tan chảy trái tim cô.

"Hừ! Anh đừng gạt tôi, anh đơn giản đối đãi tôi như con nhóc bé nhỏ mà thôi, nếu không phải vì Dạ Minh Châu quá trân quý, anh đùa bỡn với tôi vài lần rồi nhanh chóng chán ngấy, cho nên anh mới muốn giết tôi, sau đó anh có thể cùng người mới vui vẻ bên nhau, tôi nói có đúng không?"

"Em đang ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Bổn vương có người mới lúc nào?"

"Anh còn muốn gạt tôi? Anh đừng tưởng rằng anh là vương gia cao cao tại thượng là có thể gạt tôi, bây giờ là thời đại dân chủ, tôi và anh chính là tự do và bình đẳng."

"Đúng, đúng, đúng, em và anh giống nhau, chúng ta là ngang hàng." anh nghĩ cô nhóc trước mắt quá mức kích động, hiểu lầm đối với anh không thể nhất thời biến mất, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ như vậy.

Không sao, chỉ cần cô cao hứng, nói trái đất là hình vuông đúng chính hình vuông..

Trải qua nỗi khổ tương tư mấy ngày nay, hết thảy tự tôn nam tính của anh cùng cảm giác tội lỗi đều bị tiêu huỷ, anh chỉ biết mình không thể không có cô.

Cho dù cô muốn sao trên trời, anh sẽ hái xuống giúp cô, chỉ cần có thể đem đến niềm vui cho cô.

Đầu Nghênh Thu bị bàn tay to của anh áp tại lồng ngực rộng lớn của anh, khiến cô muốn giãy dụa đều giãy dụa không được, cuối cùng chỉ có thể thuận theo anh.

Aiz! Phụ nữ thật là ngu.

Thương tâm khổ sở như thế, thời điểm anh gắt gao ôm vào trong ngực, vì sao cô vẫn cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này?

Chẳng lẽ cả đời mình thật sự không thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này?

"Anh muốn tôi như thế nào? Anh không thể quá tham lam, vừa muốn tôi tha thứ vừa muốn đi ôm người phụ nữ khác." Cô nghẹn ngào nói, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực anh tuyệt vọng hít thở, nước mắt nén không được chảy ra.

Những giọt nước mắt nóng bỏng thay nhau rớt trên ngực anh, làm tim anh đau đớn.

"Bổn vương không có..."

"Nữ sinh họ Lam kia." Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đái vũ, phun ra ba chữ kia, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh khẽ biến.

Hừ, bắt quả tang nha! Người đàn ông không lương tâm này.

"Kỳ thật bổn vương..."

Cái mũi xinh xắn khóc đến đỏ rực, thân mình kiều nhỏ không ngừng co rúm, cô cắt ngang lời giải thích của anh, "Anh có phải cố ý muốn chọc giận tôi hay không, cho nên mới bài ra vở kịch nhàm chán này, để nghe lời thật lòng của tôi?"

Phim truyền hình đều diễn như vậy, lúc trước anh đem TV trở thành bách khoa toàn thư mà gặm, nhất định là như vậy.

"Không phải." anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô lên, đau lòng nói.

Không phải?!

"Anh đừng có nói với tôi nữ sinh họ Lam kia tự động chạy đến tìm anh, còn tự ý nằm trên giường của anh, cùng anh triền miên tới sáng, sau đó anh nói không liên quan đến anh."

Anh suy nghĩ một chút, quyết định trả lời thành thật, "Có một nửa là đúng sự thật."

"Thế nào là một nửa?"

Dù là nửa đoạn đầu hay nửa đoạn cuối cũng đều rất quan trọng.

"Phải..."

"Nếu như nửa đoạn đầu là đúng..., chúng ta là có thể xem như kết thúc, nếu như nửa đoạn cuối không có bằng chứng, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng."

"Sẽ không tin tưởng?"

"Mặc kệ."

Chợt đột nhiên, anh cúi đầu hôn cô thật sâu.

Cô không kịp lấy lại tinh thần, chỉ có thể ngơ ngác để anh tùy ý trộm hôn.

Đến khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, vẫn như cũ trên mặt cô là vẻ mơ màng, thoạt nhìn thực đáng yêu.

"Em quả nhiên yêu anh."

Cô xấu hổ đến đỏ mặt, "Ai nói ?"

"Bổn vương đã chịu qua giáo huấn rồi, cho nên khi gặp chuyện đều phải bình tĩnh, nhất là chuyện liên quan tới em, bổn vương càng phải bình tĩnh hơn."

Cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ, bối rối nhìn anh, nhưng có thể nhìn ra được cô rất yên tĩnh.

"Tôi... Tôi không phải mẫu người gặp chuyện sẽ thiếu kiên nhẫn, tôi... Tôi cũng vậy có thể rất bình tĩnh!" Cô ấp úng thanh minh cho bản thân, không thừa nhận mình quá mức kích động.

"Vậy em nguyện ý ngoan ngoãn nghe bổn vương giải thích?"

"Tôi cũng đã tận mắt thấy rồi, anh còn muốn giải thích cái gì?"

"Cô ta xuất hiện ở phủ Nhị vương gia, do chính bổn vương mời đến."

"Anh xem, chính miệng anh thừa nhận..." Cô bĩu môi nói.

"Bởi vì đại hoàng huynh không cho phép bổn vương đến trường học quấy rầy em, bằng không sẽ đưa bổn vương trở về Đường triều, bổn vương không muốn xa em vĩnh viễn, bổn vương không muốn mạo hiểm, nhưng bổn vương rất muốn biết tình hình của em."

"Tôi và cô ta có quan hệ gì?" Bạn học Lam quả thực rất giống khủng bố, kết giao với cô ta chẳng khác nào kêu cô đi chết?

"Bổn vương rất muốn biết em ở trong trường học ra sao, nhưng lại không biết tìm ai, chính cô ta từ sau chạy tới cùng bổn vương nói..."

"Tôi ở trường học không kết thân với cô ta, cô ta làm sao biết tôi đang làm cái gì? Anh dám lừa gạt a?"

"Không nên trách bổn vương, ai bảo em luôn trốn tránh bổn vương giống như chuột thấy mèo là chạy, hơn nữa đại hoàng huynh luôn ngăn cản, tường đồng vách sắt bao quanh em. Bổn vương rất muốn liều lĩnh xông vào đoạt lại em, nhưng bổn vương lại sợ làm như vậy sẽ khiến em càng sợ anh thêm, cho nên..."

"Cho nên anh lập tức nghe cô ta kể một số việc không đúng sự thật nhằm dối gạt anh?"

"Bổn vương biết."

"Anh biết?!" Cô mở to hai mắt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ anh muốn lợi dụng cơ hội này, chiếm tiện nghi người ta?"

"Là cô ta muốn chiếm tiện nghị bổn vương!"

"Này..." Cũng không phải không có khả năng này! Nghênh Thu thầm nghĩ.

"Nhưng nếu hai người không phát sinh vấn đề gì, vì sao toàn thân cô ta cởi trống trơn nằm ở trên giường lớn của anh?"

"Bởi vì cô ta đuổi không đi."

"A?" Cô ngây ngẩn cả người.

"Ngày hôm qua bổn vương đáp ứng mời cô ta vào nhà, sau đó đuổi cô ta không chịu đi, hơn nữa cô ta hiểu lằm bổn vương đang nhớ đến em, cùng bổn vương nói rất nhiều về chuyện gần đây nhất của em."

"Nhất định là nói bậy." Cô chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Không, bổn vương uy hiếp cô ta phải nói tốt em, bằng không lập tức đuổi cô ta đi. Vì muốn lưu lại, cô ta toàn nói lời khen đối với em."

"Thật sao?" Nghĩ đến nữ sinh họ Lam cao cao tại thượng vì cô phải cố gắng nói lời hay ý đẹp, nhất định buồn đến không chịu được.

"Ưm!" anh thừa cơ đem mặt mình vùi sâu vào trong cổ cô, mê luyến mùi của cô, khoảng thời gian này anh luôn tưởng niệm đến hương vị ngọt ngào của cô.

"Cô ta nói muốn qua đêm, bổn vương không muốn cô ta ngủ trong phòng của em, em hẳn là có nhìn giấy niêm phong bổn vương dán."

"Có! Cũng không phải toà án, dán giấy niêm phong cái gì?" Cô mặc dù có chút thầm oán, nhưng giọng nói có chút làm nũng như đứa bé.

"Đương nhiên phải niêm phong." anh thân mật dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ xát vành tai nhỏ nhắn của cô, bàn tay to vuốt ve eo nhỏ mềm mại của cô, lúc này anh rất thoả mãn, anh mọi thứ đều không cần thiết, "Bổn vương không muốn mùi hương của em bị kẻ khác vấy bẩn, mùi thơm của em thuộc loại mê hương, bổn vương là người duy nhất có thể độc hưởng. ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Bổn vương cũng chỉ có căn phòng đó lưu lại những kỉ niệm cùng em, đương nhiên muốn niêm phong, nó không thể bị phá hư."

"Anh nói giống như tôi đã đi xa rồi, tôi vẫn sẽ trở về nữa!" Nếu không đồng phục đi học của cô làm thế nào lấy ra?

Tuy miệng thầm oán, nhưng trong lòng cô thật hạnh phúc. Nghênh Thu khép hờ hai mắt, để tay anh tùy ý vuốt dọc cơ thể cô.

Cô có thể ngửi được mùi của anh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, phát hiện trong trí nhớ mình cũng có hương vị của anh, cô cũng rất nhớ anh.

"Bổn vương sợ có hiểu lầm, cho nên bỏ ra ngoài, để cô ta ở nhà một mình." Môi của anh đã đến trên mặt cô, nồng nàn hôn lấy môi cô, sau đó chậm rãi di chuyển xuống.

"Gạt người, anh không có ra ngoài buổi tối, hơn nữa trong tay anh còn mang theo điểm tâm, cô ta nói anh vì cô ta đói bụng nên đi mua." Cô hô hấp có chút khó khăn trả lời, nhưng vẫn ngẩng đầu lên làm cho anh có thể hôn cô dễ dàng hơn.

"Bổn vương ngủ trong phòng quản lý của cửa hàng tiện lợi, không tin, có thể hỏi các nhân viên làm việc ban đêm, cô ta gọi điện thoại kêu bổn vương mua điểm tâm, nói cô ta muốn trở về, nhưng vì đói bụng nên muốn ăn một ít rồi mới đi."

Anh bị đôi tay nhỏ bé khẽ đẩy ra.

"Không tin."

Nhìn thấy cô bĩu môi, vẫn là bộ dạng hoàn toàn không chịu tin tưởng, vì thế Lan Khang lấy điện thoại di động ra bấm số nói.

"Mọi người khỏe không, nhà chúng tôi có người xâm nhập bất hợp pháp, mời mọi người lập tức tới xử lý, địa chỉ của chúng tôi..."

"Chờ một chút." Nghênh Thu lập tức lấy điện thoại của anh ra xem.

Đôi mắt đẹp của anh lấp lánh đầy kỳ vọng, đợi chờ Nghênh Thu nói chuyện.

"Không cần như vậy, cô ta tốt xấu cũng là bạn cùng lớp với tôi, chúng ta còn phải gặp mặt thường xuyên ở trường."

"Nhưng cô ta có ý đồ quyến rũ người đàn ông của em! Cô ta muốn hãm hại bổn vương, phá hư cảm tình của em và bổn vương, chỉ với điểm này, bổn vương không thể tha thứ cô ta, nếu chúng ta ở nơi đó, bổn vương đã sớm hạ lệnh đưa cô ta xuống đánh tới một tháng không thể xuống giường."

"Nếu anh dũng cảm một chút, thành thực một chút, cho dù ai cũng không cách nào phá hư tình cảm của chúng ta."

"Bổn vương không thành thực, không dũng cảm? Bổn vương tự nguyện làm tất cả mọi thứ mà em muốn, bổn vương có thể làm nơi trú ẩn của em, bảo vệ em, giúp em che gió che mưa, như vậy anh đây không thành thực, không dũng cảm sao?" anh không rõ chính mình cần phải làm như thế nào?

"Vậy anh vì sao đến chết cũng không nói ba chữ kia?"

"Ba chữ nào?"

"Chính là... Chính là... Ba chữ kia!" Lại còn muốn cô tự nói ra, người cổ đại suy nghĩ thật chậm chạp.

Anh trừng mắt ngó cô, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "Em nói chỉ cần bổn vương nói ba chữ kia, hoàn toàn không tốn nhiều công phu, giày vò chính mình sắp chết?"

"Đương nhiên không đúng hoàn toàn!" Nào có chuyện đơn giản như vậy, "Chính là cuối cùng muốn nói ba chữ kia, bằng không muốn tôi như thế nào tha thứ anh?"

Đa số trong tiểu thuyết đều viết như thế! Thần tượng cũng đều diễn như thế, cho nên đương nhiên cũng muốn như thế mới có thể có kết cục hoàn mỹ.

Anh như được cao nhân chỉ điểm nhất thời sáng tỏ thông suốt như người thường, mừng rỡ như điên ôm cô, liên tiếp nói: "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em một vạn năm."

"Thật sự rất cổ điển nha!" Khóe miệng của cô nhịn không được cong lên, hạnh phúc trong vòng tay của anh nói nhỏ , "Dù sao em cũng quyết định yêu anh một vạn năm."

Nghe những lời này của cô anh như ở trong địa ngục được cứu rỗi lên thiên đàng, Lan Khang cúi đầu thật sâu hôn cô, đem nỗi khổ tương tư từ mấy ngày nay tới giờ hoàn toàn phát tiết ra hết, biểu đạt cho cô biết.

Cô cũng đưa tay ôm anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, hưởng thụ bàn tay to của anh ở trước ngực mình vuốt ve mơn trớn khoái cảm, bởi vì cô cũng rất khát khao anh.

Lan Khang đem cô ôm đặt trên đùi của mình, hai người ngồi ở ghế lạnh triền miên hôn lấy nhau, cỏ mọc bốn phía cùng cây cối rậm rạp che khuất cho hai người thực hoàn hảo, có thể coi là ẩn mật.

Môi anh trượt đến đâu áo cô mở ra đến đó lộ ra da thịt trơn mềm, ấn xuống những nụ hôn như mưa, dẫn tới cô toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể dựa vào vòng tay cường tráng của anh.

"Nhị vương gia..." Cô e lệ gọi anh.

Anh tay kia thì ôn nhu xoa nắn một bên ngực tuyết nộn của cô, mềm nhẹ vuốt ve, cảm nhận được sự mềm mại co dãn cùng ấm áp trong lòng bàn tay, dụ dỗ cô nhịn không được phát ra tiếng thở dốc mềm mại.

Anh cúi đầu say đắm liếm láp bên còn lại của bộ ngực sữa, khi thì âu yếm, khi thì mút lấy.

Nghênh Thu như bị điện giật, cô phải khẽ cắn môi dưới, ngăn tiếng rên rỉ khoái lạc bật ra khỏi miệng, tránh kinh động người bên ngoài.

Xa cách rồi tái hợp khiến anh đói khát như dã thú, không ngừng vùi đầu ở trong ngực tuyết trắng đầy ấm áp của cô, lưu luyến không rời đi.

"Nhị vương gia... Không nên ở chỗ này... Anh không phải đã nói nơi hoang giao dã ngoại... Không thể..." Cô gấp rút thở khẽ nhắc nhở, muốn kháng cự khoái cảm từ trước ngực không ngừng truyền đến thật sự không dễ dàng.

"Vậy... Chúng ta về nhà." anh cố đè nén dục vọng lửa nóng, tận dụng chút lý trí còn xót lại nói.

"Em nghĩ không nên về nhà." Lam công chúa còn ở đó.

"Chúng ta đây..." Dường như nghĩ ra điều gì, anh phấn khích như đứa bé trai vui mừng lôi kéo cô lên xe.

"Đi nơi nào?" Quần áo trên người cô bị anh cởi ra cũng chưa mặc lại!

"Chờ một chút em sẽ biết."

Anh cởi áo khoác của mình gắt gao bao bọc cô, mặc dù có hơi đáng tiếc cảnh xuân bị che lại, nhưng anh lại càng không cho phép những kẻ khác nhìn thấy cảnh xuân tiểu nha đầu nhà hắn

* * * * * *

"Ai nói muốn cùng anh trong khách sạn?" Nghênh Thu nhìn thấy nhiều ánh đèn hoa lệ đầy màu sắc lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ giống như quả táo chín đỏ.

Không biết có đám chó săn hay không?

"Bổn vương muốn cùng em trãi qua cảm giác ở nơi này sẽ như thế nào?"

"Chán ghét." Cô vội vàng lấy tay che khuất mặt mình, làm bộ như đang ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho anh ôm vào trong, dù sao cô chưa bao giờ tới đây nên rất tò mò.

Đi vào bên trong, phát hiện mọi thứ được trang trí theo phong cách sang trọng của Trung Quốc, cô không khỏi lên tiếng, "Thật đẹp nha! Phòng này chắc đắt lắm?"

"Đây là phòng đế vương." anh mỉm cười vẻ mặt như muốn nói cho cô biết nhất định tối nay đế vương sẽ ăn thịt phi tử, "Bé con, làm cho bổn vương hảo hảo yêu em."

Có lẽ... Bé con được chủ tử yêu thương quá mức đi!

Nghênh Thu đỏ mặt, nhưng vẫn từ từ đi tới, giống như cừu non mềm mại, cánh tay cường tráng của anh gắt gao mạnh mẽ cô ôm vào trong lòng.

"Anh yêu em."

Cô cảm động hai mắt nhắm lại, để môi anh nóng như lửa hôn môi mình đến bỏng rát, nội tâm tràn đầy cảm xúc tùy ý anh dẫn dắt khơi dậy dục hoả của mình.

Cô biết từ lúc mình lấy đi Dạ Minh Châu dễ dàng trong nháy mắt, đó là lúc cô giao nộp lòng cô cho anh.

Đối mặt với sự ôn nhu săn sóc và tình yêu của người đàn ông này, cô tin tưởng tương lai mình sẽ hạnh phúc như nàng công chúa nhỏ.

Thời gian khổ sở khi làm nha hoàn của cô sẽ qua đi? Cô suy nghĩ ngây thơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện